Chương 5: Say rượu loạn tính
Tôi dùng sức đẩy Tô Chiêm ra, đẩy sang bên cạnh một chút.
Bên tai bổng nhiên truyền đến tiếng cười khẽ của hắn, tình tiết phim trên màn ảnh một cảnh tôi cũng không xem, trong đầu đều là cảm giác ươn ướt, mềm mại cùng hình ảnh hắn nhìn thẳng vào mắt tôi lúc nãy. Để che giấu tâm tình, tôi giống như robot ăn từng miếng từng miếng Popcorn, từng lần từng lần một gây mê chính mình, cái gì cũng không nên nghĩ, không nên nghĩ, phải lý trí, lý trí!
Xem phim xong, đi ra khỏi rạp, Tô Chiêm thuận lợi lấy trong tay tôi hộp Popcorn rỗng, ném vào thùng rác. Sau đó đi đến, vô cùng tự nhiên khoác vai tôi. Bình thường hắn rất thích ôm tôi nên dần dần tôi cũng quen mà mặc kệ hắn.
Sóng vai đi, hắn hỏi tôi: “Ngày hôm nay hài lòng không?”
Tôi nói: “Hài lòng”
Tôi gật đầu, đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Đi mấy bước, hắn quay đầu lại: “Đúng rồi, cậu không phải người mù đường nên chắc là sẽ tìm được đường về chứ hả?”
Tôi mạnh mẽ nhéo hắn một cái: “Cậu cho rằng tôi là cậu chắc, tôi đương nhiên biết đường về, cậu vẫn nên lo lắng cho mình đi!” Hắn cười to xoay người, dường như tâm tình cực kỳ tốt.
Đến ký túc xá, tôi gửi tin nhắn cho hắn: Tôi đến rồi.
Hắn rất nhanh đã trả lời tôi: Đến là tốt rồi, đêm nay tôi có việc, tự học buổi tối sẽ không đến, đừng chờ tôi.
Tôi trả lời hắn: Được.
Tự học buổi tối tôi làm bài, ôn tập, đọc sách như thường ngày. Không biết tại sao lại không có cách nào tập trung được, đều là lơ đãng nhìn qua chổ ngồi của Tô Chiêm.
Kết thúc tự học buổi tối, tắm rửa xong, tôi nằm ở trên giường, cầm điện thoại di động, ma xui quỷ khiến gửi cho hắn một tin nhắn: Tô Chiêm, công việc xong chưa?
Hắn trả lời: Làm xong rồi, chuẩn bị tắm, cậu thế nào?
Tôi trả lời: Tôi tắm rồi, nằm ở trên giường đang chuẩn bị ngủ.
Hắn trả lời: Ừ, vậy cậu đi ngủ sớm một chút, tôi tắm xong cũng sẽ đi ngủ, ngày mai gặp, ngủ ngon.
Tôi trả lời: Ngủ ngon.
Một tuần này, tự học buổi tối Tô Chiêm đều không đến, lúc tôi một mình làm bài thường đờ ra. Bàn sau Vương Tiểu Minh hỏi tôi: “Vân Lạc Kiền, nói thật đi, cậu có phải là đang yêu không hả?”
Tôi nói: “Không có a”
Tôi đang ngẩn người sao? Tôi vỗ đầu một cái, ai lại đờ ra rồi! Tôi rõ ràng rất chăm chú làm bài tập thật tốt mà? Cúi đầu, tiếp tục làm bài. Nhìn thấy bài tập, mới phát hiện cả một buổi tự học tối, một bài cũng không làm…
Tự học buổi tối mỗi ngày, trở về ký túc xá, tôi đều cùng Tô Chiêm nhắn tin nói chuyện một chút. Trước khi ngủ, nhìn thấy hai chữ “Ngủ ngon” của hắn gửi qua sẽ cảm thấy rất an tâm, ngủ cũng ngon hơn.
Tôi không biết, chính là vào lúc ấy, bất tri bất giác, tôi đã đem hắn đặt vào lòng mình.
Hội thao cuối cùng của cấp ba, ở bộ môn chạy, tôi và Tô Chiêm cùng nhau báo danh ở bộ môn chạy cự li dài 3000 mét của nam.
3000 mét đối với người có cơ bụng rắn chắc như Tô Chiêm thì không có gì thế nhưng đối với người ít vận động, thư sinh yếu đuối như tôi mà nói thì…, tôi gào to một tiếng: “Tô Chiêm cậu xem, 3000 mét lần này tôi nhất định đứng chót”
Tô Chiêm an ủi tôi: “Không có chuyện gì, tôi sẽ chờ cậu”
“Được rồi được rồi! Bây giờ nói thật dễ nghe, chờ tôi? Đến lúc đó, lên đường chạy, chỉ sợ rằng so với ngựa hoang mất cương còn hơn một điểm a!” Chờ tôi? Quả thực là nói xạo mà!
“Tôi thật sự sẽ chờ cậu!” Tô Chiêm nghiêm túc nói.
Tôi vẫn không tin, Tô Chiêm không bỏ qua, tiếp tục đến quấn quít lấy tôi: “Tiểu Kiền, có dám cược với tôi một lần không?”
“Cược cái gì?”
“Đánh cược là tôi sẽ chờ cậu, sẽ không để cho cậu đứng chót” Vẻ mặt hắn tươi cười, nói tiếp: “Nếu như, tôi không chờ cậu, một mình chạy về phía trước, vậy coi như tôi thua, cậu ra một điều kiện tôi nhất định sẽ làm theo. Nhưng nếu như tôi chờ cậu, không để cho cậu đứng chót, vậy thì tôi thắng, tôi ra một điều kiện, cậu làm theo, có dám cược không?”
“Tại sao tôi không đứng chót coi như cậu thắng chứ? Đây là cược cái gì chứ?”
Hắn nhíu mày: “Sao? Tiểu Kiền sợ rồi hả?”
“Ai nói tôi sợ? Cược thì cược!”
Khi đó tôi còn trẻ ngông cuồng, hăng hái nhưng cũng quá ngây thơ rồi, không suy nghĩ liền đồng ý, sau này ngẫm lại, thực sự là hối hận phát điên a.
Lúc tôi chạy đến 2000 mét thì đã chạy hết nổi rồi, còn 1000 mét nữa, Tô Chiêm đỡ lấy cánh tay tôi, hai người chậm rãi chạy. Trọng tài ở phía trước cho rằng không còn ai, vừa định rời đi thì chúng tôi mới vừa tới đích.
Thời điểm còn một bước cuối cùng, hắn để tôi qua trước, sau đó đương nhiên, hắn thành tên cuối cùng.
“Tiểu Kiền, tôi thắng rồi.” Sau đó, hắn cầm một chai nước đến, hưng phấn đưa cho tôi.
Tôi nhận lấy chai nước, một hơi uống gần nửa chai, mới nói: “Chơi xấu! Nói đi, cậu muốn tôi làm cái gì?”
“Ừm…” Hắn nhận lấy chai nước tôi đã uống, tự mình uống hai ngụm, suy nghĩ một chút nói: “Bây giờ chưa nghĩ ra, chờ khi nghĩ ra sẽ nói cho cậu biết. Cậu yên tâm, tôi sẽ không cố ý làm khó dễ cậu, nhất định không vi phạm nguyên tắc làm người, hơn nữa là trong khả năng của cậu”
Tôi lườm hắn một cái: “Cậu có phải là xem nhiều lắm phải không?”
“Không sai, tôi muốn là Trương Vô Kỵ, cậu đồng ý làm Triệu Mẫn sao?”
“Tôi muốn ói rồi”
Sau khi kết thúc hội thao, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái, đã đến lúc điền nguyện vọng.
Từ lúc vào cấp 3 đến nay mục tiêu của tôi đều là S đại, ba mẹ chờ mong cũng chính là S đại. Dựa theo kết quả học tập của tôi bây giờ, ghi nguyện vọng S đại là thừa sức. Nhưng lúc tôi điền vào, có chút do dự.
Tôi hỏi Tô Chiêm: “Nguyện vọng 1 của cậu là gì?”
“A đại” Hắn nói.
Ừ, dựa theo thành tích của hắn, không đi A đại đúng là khuất tài (có tài mà không phát huy được). Mà tôi, chắc chắn sẽ không đậu nổi A đại.
“Tiểu Kiền, sau này chúng ta không học cùng một trường, cậu có quên tôi không?” Hắn nhìn chằm chằm giấy ghi nguyện vọng, bút ở trong tay chuyển động, sau đó nắm chặt lại, quay đầu chăm chú hỏi tôi.
Tôi cười vô cùng thoải mái: “Đương nhiên sẽ không, chúng ta là huynh đệ tốt a, cả đời” Tuy nói như vậy nhưng trong lòng tôi có chút mất mát, cũng không thể nói được tại sao.
“Chúng ta… Chỉ là huynh đệ tốt thôi sao?”
“Chờ thi đại học xong, cả lớp chúng ta liên hoan, ở, tôi mời a!”
“Ừ! Quá tuyệt a!”
“Có thật không? Hả–”
Phía sau Tô Chiêm nhấn chìm trong tiếng hoan hô của các bạn học, tôi không nghe rõ, hỏi lại một lần, Tô Chiêm cũng không nói gì.
Cách kỳ thi đại học càng gần, bầu không khí càng ngột ngạt, cả ngày tôi đều vội vàng ôn tập, cũng không cùng Tô Chiêm ra ngoài chơi. Tự học buổi tối Tô Chiêm thường sẽ đến, đến rồi cũng không nhìn sách, chỉ toàn nghe nhạc. Nhiều lúc, hắn tựa hồ muốn nói chuyện với tôi một chút nhưng nhìn tôi chăm chú ôn tập nên cũng không quấy rầy, tự mình nằm nhoài trên bàn ngủ.
Tình cờ, cũng sẽ lẳng lặng mà nhìn tôi, nhìn rất lâu.
Chỉ cần nhìn hắn như vậy, sẽ cảm thấy rất hạnh phúc. Nếu là thời gian có thể ngừng lại vào lúc này thì tốt biết bao nhiêu.
Thi đại học rốt cục đã đến, tôi cùng Tô Chiêm không thi cùng phòng, mấy ngày thi không có gặp mặt.
Buổi tối một ngày sau khi thi đại học xong, ở buổi liên hoan tại, bạn học cả lớp đều đến, mọi người không ngừng chúc rượu, từng tiếng từng tiếng reo hò: “Không say khồng về”
Cùng trường ba năm, ăn xong bữa cơm này, sau đó cũng không còn cách nào tụ tập nữa. Tôi cũng không quản tửu lượng của chính mình, một ly lại một ly.
Cuối cùng, tôi dường như đã say, tôi nhìn Tô Chiêm trước mắt đã biến thành ba người, trêu ghẹo nói: “Tô Chiêm cậu say rồi, cậu xem, cậu xem cậu biến thành ba người, haha, tửu lượng của cậu làm sao so được với tôi a”
Tô Chiêm không để ý đến tôi, nắm lấy cánh tay tôi mang tôi đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng riêng, gió lạnh thổi, tâm tư tôi có chút quay về, nhìn chung quanh, đẩy Tô Chiêm một cái: “Không phải đường này, tôi muốn về ký túc xá, ngày mai còn phải đi học…”
“Không cần, chúng ta đã tốt nghiệp rồi” Tô Chiêm nhẹ nhàng nói, tôi chóp mũi đau xót, nước mắt nhất thời dâng lên.
Tô Chiêm một bên dìu tôi đi, một bên dỗ tôi: “Tiểu Kiền ngoan, Tiểu Kiền đừng khóc, mua cho cậu que kem, ngoan, đừng khóc nữa”
Tôi khóc càng thảm hại hơn, mắt nhìn mông lung Tô Chiêm một lúc. Đưa tay ôm lấy eo của hắn, đem mặt chôn ở trong l*ng ngực của hắn, tiếp tục khóc. Hắn cũng không đi, cứ như vậy đứng ở lối đi bộ, ôm lấy tôi, dỗ tôi.
Tôi khóc, không phải là bởi vì tốt nghiệp mà là bởi vì hắn, bởi vì Tô Chiêm.
Tốt nghiệp, thì không thể mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn, không thể nghe thấy hắn ác miệng tổn hại tôi, không thể ăn những que kem hắn mua cho tôi, sẽ không có người mỗi ngày cùng tôi ăn cơm, cùng tôi đến lớp tự học buổi tối, cùng tôi trốn học đi xem phim.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, uống say không quản nữa, cứ vậy mà nói ra.
“Tốt nghiệp, tôi không thể mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu, không thể nghe thấy cậu ác miệng tổn hại tôi, không thể ăn những que kem cậu mua cho tôi, sẽ không có người mỗi ngày cùng tôi ăn cơm, cùng tôi đến lớp tự học buổi tối, cùng tôi trốn học đi xem phim.”
“A…” Tôi nói không ra lời, môi đã bị hắn hôn lấy.
Có lẽ là uống nhiều rượu rồi, lá gan cũng lớn lên, lần này, tôi không chỉ không đẩy hắn ra, còn quấn lấy đầu lưỡi của hắn, ôm lấy đầu của hắn, càng hôn càng sâu.
Bận rộn nửa ngày mới đến nhà, đứng ở cửa, tôi nhìn gương mặt tuấn tú này của hắn, không nhịn được, đưa tay ôm cổ của hắn, lại muốn hôn hắn.
Hắn ỡm ờ: “Đợi lát nữa, đợi lát nữa hả, Tiểu Kiền đừng nóng vội.”
Cánh cửa bên cạnh bỗng nhiên mở ra, hắn đem tôi đẩy vào, đèn sáng lên, tôi mờ mịt nhìn hoàn cảnh xa lạ.
Hắn sờ mặt của tôi: “Đây là nhà tôi, nào, tôi dẫn cậu đi tắm”
Nghe thấy đây là nhà hắn, tôi liền tiêu trừ cảnh giác (không còn cảnh giác), theo hắn tiến vào buồng tắm. Hắn để tôi đứng, tôi đứng không vững, vịnh vào bồn rửa tay, nhìn hắn đi mở nước trong bồn tắm.
Sau đó hắn đi tới, cởi y phục của tôi.
Áo khoác bị cởi, áo sơ mi bị cởi, hắn bắt đầu tháo thắt lưng của tôi, tôi có chút không quen, đẩy hắn một cái, mang theo men say dày đặc nói: “Cậu làm gì… Tôi muốn đi ngủ…”
Hắn rất kiên nhẫn dỗ tôi: “Được được được, ngủ nha, nào, trước tiên cởi quần áo, tắm xong liền ngủ, ngoan”
Tôi thuận theo hắn, cỡi quần ra, qυầи ɭót cũng cởi ra rồi.
Lúc nằm trong bồn tắm, tôi đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, như lợn ch.ết, tùy ý Tô Chiêm thao túng.
Sau tắm sạch, hắn giúp tôi mặc quần áo ngủ, dìu tôi đến giường, tôi nằm xuống giường liền ngủ.
Trong giấc mộng, hạ thân có cảm giác kỳ quái khiến tôi tỉnh dậy, mở mắt ra, hoàn cảnh xa lạ, giường lớn xa lạ. Bên người, là một người quen thuộc đang nằm, Tô Chiêm quay về cười với tôi, vóc người của hắn đã đủ dễ nhìn, nở nụ cười như thế, càng làm cho người khác chịu không nổi a.
“A…” Hạ thân bỗng nhiên có một trận kho*i c*m mãnh liệt, tôi không nhịn được kêu ra tiếng.
Sắc mặt tôi trắng bệch, tay hắn dĩ nhiên là đang nắm JJ của tôi…