Chương 17: Đêm mưa chia tay
Một lúc lâu sau khi nói xong câu kia, đầu óc của tôi vẫn ngẩn ra.
Khí trời âm trầm, xe ven đường lóe lên ánh đèn ấn còi vội vã chạy qua, nhưng tôi lại không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì.
Mẹ Tô Chiêm khoanh tay đứng một bên, một mặt trào phúng cùng khinh bỉ nhìn tôi, dì ấy nói: “Bây giờ gọi điện thoại cho Tô Chiêm, tôi muốn nghe thấy cậu chính miệng nói chia tay với nó”
Tôi giống như máy móc lấy điện thoại di động ra, ngón tay nhấn lên bàn phím đều đang run rẩy, luôn tục nhấn sai. Rốt cục, tìm thấy số điện thoại của hắn, tôi gọi cho hắn.
Tô Chiêm hôm nay tâm tình dường như rất tốt, ngữ khí như nhảy nhót: “Tiểu Kiền, nhớ anh rồi sao? Ngày hôm nay sớm như vậy, có chuyện gì vui sao, nào, nói một chút cho chồng nghe”
“Tô Chiêm, chúng ta vẫn nên chia tay đi” Tôi nói.
Bên kia sửng sốt một giây, bắt đầu bạo phát: “Tại sao em lại như vậy nữa rồi hả? Lại muốn nói với tôi là em thẳng? Nhắc nhở lần trước còn chưa đủ?” Cách điện thoại, khí tức nguy hiểm trong lời nói Tô Chiêm đầy tràn. Nhưng ngày gần đây tôi liên tiếp gặp đả kích, ý chí lực cũng mạnh hơn nhiều, hơn nữa mẹ hắn bên cạnh tôi khiến tôi tăng thêm can đảm, tôi tùy tiện tìm cái cớ, nói rằng: “Yêu xa quá cực khổ, tôi không có cảm giác an toàn, chúng ta vẫn là chia tay đi”
Tô Chiêm nói: “Anh biết, anh có thể hiểu, chúng ta không ở cùng một chổ, muốn ôm ấp, lúc muốn dẳt tay chỉ có thể nói qua điện thoại. Anh biết điều này làm cho em rất mệt mỏi, tương tự, anh cũng vậy! Anh cũng muốn mỗi ngày đều nhìn thấy em, mỗi ngày đều dính lấy em. Chúng ta không thể như trẻ con tuỳ hứng như vậy, chúng ta cần có chút lý trí, trong đời, có một số quá trình nhất định phải trải qua. Bất kỳ một đôi tình nhân nào cũng không tránh khỏi yêu xa, Tiểu Kiền, em tin anh, em phải tin tình cảm anh dành cho em. Chờ ba năm, anh xin thề, chờ anh tốt nghiệp, anh liền đi tìm em. Đến lúc đó chúng ta mỗi ngày đều ở cùng một chổ, người khác làm sao cũng không thể tách hai chúng ta ra. Cho đến lúc đó, anh tuyệt đối sẽ không để em cô đơn một mình, có được không?”
Nói xong lời cuối cùng, hắn gần như là cầu xin.
Đau lòng đến không thở nổi, nước mắt trong hốc mắt đang lăn, tôi nghiêng đầu đi, mở to miệng nuốt lấy không khí xung quanh.
Nhắm mắt lại, giả vờ như không có chuyện gì, bình tĩnh mở miệng: “Không phải, là tôi mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa, cứ như vậy đi”
Không cho hắn cơ hội nói tiếp, tôi cúp điện thoại, tắt máy.
Tôi lau nước mắt, nhìn về phía mẹ Tô Chiêm, dì ấy rất hài lòng, để lại chi phiếu, cầm theo túi xách rời đi.
Cùng ngày, tôi thu thập đồ vật của chính mình, chuyển ra khỏi căn hộ nhỏ chúng ta đã từng ở cùng nhau. Tôi không quay về ký túc xá trường mà thuê phòng gần trường. So với căn hộ nhỏ kia nhỏ hơn rất nhiều, tôi một mình ở cũng đủ.
Lúc chập tối thì bắt đầu mưa, tôi đem hành lý thu xếp xong, bố trí đơn giản đồ vật trong nhà. Nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, tâm tình xuống rất thấp. Tôi không mở đèn, chớp lớn xuyên thấu rèm cửa sổ màu đỏ sậm, như thể đánh vào lòng tôi.
Mưa to không ngừng, tôi che dù ra ngoài bỏ đồ.
Mở cửa, nhìn thấy cách đó không xa, bóng người quen thuộc bên trong màn mưa, tôi kinh ngạc đến mức nói không ra lời.
Tô Chiêm còn đang mặc đồng phục A đại, mặt hắn âm trầm, từng bước một đi về phía tôi, ánh mắt hung tợn: “Tại sao phải cùng anh chia tay?”
Lúc trưa nói chia tay với hắn đến giờ, không quá 6 tiếng, mà hôm nay vẫn còn đang trong lúc lên lớp. Tôi không nghĩ tới, hắn sẽ trốn tiết, đồng thời trong vòng 6 tiếng, hết sức khẩn cấp từ A đại bay về đây. Nhất định hắn đã đến nhà trọ của chúng tôi trước, không thấy tôi, lại tới trường học, cũng không tìm thấy tôi, lại một đường hỏi thăm, tìm tới nơi này.
Tôi không biết hắn đứng trong mưa bao lâu, càng không biết hắn tìm tôi bao lâu, qua bao nhiêu người? Y phục của hắn đã sớm ướt đẫm, dưới bầu trời mưa to, mưa rơi lác đác xuống y phục cùng đầu tóc của hắn.
Chật vật như vậy, bôn ba như vậy, chỉ vì hỏi tôi một câu, tại sao chia tay?
Tâm đột nhiên đau, tôi rất muốn xông qua ôm lấy hắn, mạnh mẽ mắng hắn “Cậu là đứa ngốc sao, trời mưa không biết trú, tên tiểu quỷ nhát gan Vân Lạc Kiền này, tiểu quỷ ích kỷ, hắn căn bản không đáng giá để cậu làm như vậy!”
Nhưng hiện tại điều duy nhất tôi có thể làm là nắm chặc nắm đấm, nỗ lực đè nén tâm tình xuống.
Tôi phi thường tỉnh táo nói với hắn: “Chúng ta vẫn làm bằng hữu đi. Hai người đàn ông cùng nhau, đúng là vẫn không nên, chỉ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, không bằng tìm một cô gái, quanh minh chính đại dắt tay, yêu đương, tiếp nhận sự chúc phúc của người khác”
“Anh không có cách nào để làm bằng hữu với em” Hắn quả quyết nói.
Tôi nói: “Thực ra, làm bằng hữu cũng vô cùng tốt. Chúng ta có thể quanh minh chính đại cùng nhau ăn cơm, uống rượu, ca hát dưới thân phận bằng hữu. Không có lời đàm tiếu, không ai chỉ chỉ trỏ trỏ chúng ta. Nhiều năm sau, chúng ta mỗi người nói về chuyện bạn gái, hẹn hò, kết hôn, sinh con, nhìn lẫn nhau có một gia đình hạnh phúc viên mãn, chuyện này không phải rất tốt sao?”
Mỗi một câu nói, tâm như bị mạnh mẽ đâm vào một nhát – đau nhói.
Ngẫm lại sau này chúng tôi thật sự mỗi người yêu đương, kết hôn, sinh con, tương trợ nhưng không liên hệ với nhau, thật sự tôi thà rằng ch.ết ngay bây giờ còn hơn.
Chí ít hiện tại, thời khắc này, tôi biết hắn yêu tôi.
Mà tôi cũng yêu hắn.
Hắn từ trong túi tiền lấy ra cái đồng tâm kết kia, đưa tới trước mặt của tôi.
Sắc trời dần dần tối lại, mưa to kéo dài rất lâu, đèn đường tối tăm, phía cuối con đường là một mảnh sương mù trắng xoá. Bùn đất trong bồn hoa trên đường cũng tràn ra ngoài, hoà cũng rác trôi vào cống thoát nước, trên mặt đất nước đọng khắp nơi.
Nước mưa theo khuôn mặt của hắn kịch liệt chảy xuống, như thể là nước mắt, đáy mắt hắn đỏ đậm, tiếng nói khàn khàn: “Em còn nhớ chúng ta leo núi đã kỳ nguyện (thỉnh cầu) chuyện gì không? Em còn nhớ em đan xếp cái đồng tâm kết này không? Chúng ta không phải nói thật sự muốn cả đời cùng nhau sao?”
Nhìn cái đồng tâm kết kia, trước mắt tôi mơ hồ, trên tay bỗng nhiên mất đi khí lực, ô (dù) đột nhiên rơi xuống đất.
Nước mưa làm ướt mặt tôi, tóc, quần áo, bỗng nhiên hắn đem tôi kéo vào trong l*ng ngực: “Tiểu Kiền, anh sai ở đâu, em nói với anh, anh sẽ sửa đổi” Thân thể hắn lạnh lẽo, dùng sức lớn như vậy ôm lấy cánh tay của tôi, dường như muốn đem tôi khảm vào xương tuỷ hắn.
“Em đừng chia tay với anh…có được không?” Thanh âm bi thiết của hắn, mang theo khẩn cầu.
Ôm ấp chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng tôi cảm thấy ghi nhớ khác thường. Dường như đêm đó tiếng sấm không ngừng, mặc kệ ở nơi nào, bất luận qua bao nhiêu năm, đều luôn khắc sâu trong đầu tôi, không cách nào quên được.
Tô Chiêm, cậu không có sai, sai là thế giới này.
Tôi tin cậu, tôi đương nhiên tin cậu! Nhưng chúng ta đã không còn biện pháp quay đầu lại nữa rồi.
Tôi nói: “Vốn là, tôi cũng cho rằng mình chỉ thích nam sinh, hoá ra không phải, hoá ra tôi cũng thích nữ sinh. Yêu xa vốn không có đảm bảo, cậu không ở bên cạnh tôi, tôi không có cách nào khống chế bản thân mình không đi yêu thích người khác, tôi thích một cô gái cùng khoa với tôi rồi”
Tôi nói: “Tô Chiêm, tôi không thích cậu nữa rồi”
Nước mưa lạnh lẽo, thân thể tôi, từ tim đến tứ chi, vào đúng lúc này mất đi nhiệt độ.
Tô Chiêm sửng sốt, nước mưa giội rửa khuôn mặt trắng bệch của hắn, thân thể, ánh mắt hắn cũng không xoay chuyển, chỉ ngơ ngác nhìn con đường mưa trước mắt.
Bên trong màn mưa, dưới đèn đường, thân thể của hắn phảng phất như lá khô trong gió, lảo đảo. Tôi không do dự nữa, chạm đích nhanh chân rời đi.
Cửa bị tôi đóng lại, triệt để đóng lại tất cả các loại khả năng giữa chúng tôi.
Tôi kéo rèm cửa sổ, cuộn mình trong chăn, khóc không thành tiếng.
Tôi không có đi học, không có về nhà, thậm chí không có ra ngoài. Tôi trốn trong gian phòng cho thuê, kéo rèm cửa sổ, nằm ở trên giường, không phân biệt ngày đêm, không muốn ăn thứ gì, cũng không muốn uống nước. Mãi đến tận khi mẹ tôi gọi điện thoại đến, tôi mới biết tôi ba ngày ba đêm không có ăn uống rồi.
Nếu như mẹ tôi điện thoại trễ hơn mấy ngày, mấy ngày nữa, chủ nhà trọ tới kiểm tra, một bộ thi thể trên giường nhất định sẽ khiến ông ấy kinh hỉ không nhỏ.
Tôi nói chuyện với mẹ, tôi không sao, tôi chỉ phát sốt chút thôi, đã hạ sốt rồi. Tôi nói, tôi đã mượn được tiền, kêu bọn họ đừng lo lắng.
Chủ nhật, tôi thu thập đồ đạc, mang tấm chi phiếu 4 triệu kia về nhà.
Trả sạch nợ, cha xuất viện, mẹ lại khóc, đối với cha tôi vừa đánh vừa chửi, mãi đến tận khi ông ấy xin thề rằng không đánh bạc nữa, cũng viết giấy đảm bảo, sự tình mới coi như đã qua.
Trời quang, bầu trời rất xanh, mênh mông vô bờ, rất đẹp.
Tôi nghĩ, tất cả, sẽ từ từ khá hơn thôi.
Tôi đem toàn bộ sự chú ý vào việc học tập, tham gia rất nhiều xã đoàn, buổi tối tìm một việc làm thêm, gần như bận rộn che lấp hết thời gian. Cầm học bổng kếch xù, tôi trong mắt bạn học, cha mẹ cùng lão sư là một học sinh tốt. Mẹ kinh doanh tiệm tạp hóa cũng chầm chậm lớn mạnh, tiền kiếm được hơn lúc trước 4 lần, thêm vào tôi làm thêm cùng tiền học bổng, không tới hai năm, nợ nần trong nhà đều trả hết rồi.
Từ năm hai đến năm tư, tôi vẫn không có yêu đương.
Sau khi tốt nghiệp, tôi ở một nhà xí nghiệp nhà nước thực tập, mẹ của tôi cũng bắt đầu giục tôi tìm bạn gái.
Sở Sở nói với tôi: “Ca, Hạ Âm thích anh nhiều năm, mỗi lần tới nhà cũng là vì muốn thấy anh, nếu mẹ một mực thúc anh, không bằng, anh cùng Hạ Âm thử xem.”
Sở Sở năm nay Đại học năm ba, nó từ cấp ba bắt đầu chơi game online, vẫn chơi nhân vật nam. Trong miệng nó, Hạ Âm chính là nương tử của nó trong game. Đương nhiên giống như Sở Sở từng nói, chúng nó trên thực tế quen biết, không chỉ quen biết, chúng nó là bạn tốt chơi đùa từ nhỏ đến lớn.
Hạ Âm tôi đã thấy, tóc dài, tóc cắt ngang trán, hơi gầy, dung mạo rất đáng yêu. Nàng xác thực thường xuyên đến nhà tôi chơi, thế nhưng sao tôi không biết nàng thích tôi? Nàng đến là vì để nhìn thấy tôi? Tôi vẫn cảm thấy nàng là tìm đến Sở Sở chơi.
Ngẫm lại tôi cảm thấy Hạ Âm rất tốt, hơn nữa mẹ tôi cũng yêu thích, tôi liền đáp ứng.
Tôi cùng Hạ Âm trao đổi số điện thoại di động, bắt đầu như tình nhân vậy, hẹn hò, đi dạo phố, xem phim. Tất cả mọi người rất ước ao như tôi, nói chúng tôi rất xứng, trai tài gái sắc.
Tháng ngày trải qua rất vui vẻ.
Tôi nghĩ, đại khái không bao lâu nữa, tôi sẽ đem người kia quên đi.