Chương 20: Nhớ nhung

Khi tỉnh lại vào lúc nửa đêm, tôi sờ sờ bên cạnh, trống rỗng, thình lình giật mình tỉnh lại. Sau đó nghe thấy âm thanh quen thuộc trong phòng khách, mới an lòng hơn. 
Chưa bao lâu, Tô Chiêm, nhưng em càng ỷ lại vào anh như thế rồi. Bảo em đi ch.ết cũng có thể, bảo em rời khỏi anh, em tuyệt đối không làm được. 


Trong lúc mông lung, tôi nghe thấy Tô Chiêm gọi điện thoại. 
“Không được! Những thứ này tôi hoàn toàn không cần, bà quan tâm ai” 
“Vậy thì như thế nào? Tôi nói rồi, tôi sẽ không quay lại, tuỳ bà nghĩ thế nào, tôi chỉ biết là, tôi muốn cùng em ấy” 


“Không sai, cho dù tôi ch.ết, tôi cũng sẽ không buông tay!” 


Tôi đại khái có thể đoán được, Tô Chiêm là nói chuyện điện thoại với người nhà của anh, lời nói của anh rõ ràng làm cho người nào đó cực kỳ an tâm, nhưng từ đêm hôm đó về sau, lòng tôi lại bắt đầu nhảy liên tục, luôn cảm giác có chuyện gì đó vô cùng đáng sợ sắp phát sinh. 


Giờ tan việc ngày đó, có một đồng sự báo cho tôi, nói có người tìm tôi, trên sân thượng. 
Người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là Tô Chiêm, anh lại muốn chuyện kinh hỷ gì đây? 
Tôi mang theo tâm tình kích động đi lên sân thượng nhưng bất ngờ nhìn thấy một người. 
Mẹ Tô Chiêm. 


Dì ấy mặc áo khoác màu đen, tóc chải không một sợi rối, trang điểm tinh xảo hoàn mỹ, thế nhưng phấn lón đắt tiền cũng không che giấu được nét tiều tuỵ ẩn bên trong của dì. 
Tô Chiêm nói, anh đã cùng mẹ anh đoạn tuyệt quan hệ, vì tôi. 
Mỗi khi nghĩ tới đây, trong lòng tôi vô cùng hổ thẹn. 


available on google playdownload on app store


Nghĩ đến buổi tối ngày hôm ấy trong lúc vô tình tôi nghe thấy những câu nói kia của Tô Chiêm trong điện thoại, trong lòng bắt đầu hoảng sợ vô hạn duyên thân (kéo dài vô hạn) 
“Bá mẫu, dì tìm con có việc sao?” Tôi mở miệng. 
Dì ấy ngoắc ngoắc tay với tôi, mặt không cảm xúc. 


Tôi chậm rãi đi đến, dì ấy nhìn thấy tôi, bỗng nhiên nở nụ cười: “Không ngờ, đến cuối cùng, huyết nhục tình thân cũng không bằng một nam nhân. Cậu đúng là lợi hại! Tôi luôn trăm trận trăm thắng, cuối cùng, vẫn là thua cậu” 


“Một căn nhà trọ, 4 triệu, còn chưa đủ sao? Cậu đến cùng còn muốn thêm bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời khỏi nó? Cậu thực sự là thủ đoạn cao cường, tôi – một người phụ nữ cũng không khỏi khâm phục cậu. Cậu biết con trai tôi vì cậu mà làm chuyện gì không? Nó lại dám dùng mạng sống để uy hϊế͙p͙ tôi, để tôi tiếp nhận cậu? Ha ha ha ha, tôi là mẹ thân sinh của nó, tôi nuôi nó hai mươi năm, nhưng nó lại dùng mạng sống để đe doạ tôi, ha ha ha” Dì cười một cách bi thảm, tâm tình bỗng nhiên trở nên kích động. 


Dì ấy nhào đến, hai tay bóp lấy cổ tôi, mắt đỏ như máu: “Tại sao cậu không ch.ết đi? Cậu hại con trai tôi, cậu hại cả nhà tôi, cậu là tiện nhân, nếu như cậu ch.ết, con trai tôi sẽ không biến thành như vậy! Nó sẽ không như vậy, cậu có biết không! Là cậu, là cậu hại con trai tôi, là cậu đem con trai tôi hại thành như vậy! Là cậu!” 


Dì ấy nói xong, bóp lấy cổ tôi bắt đầu đẩy về phía mép sân thượng, ngay lúc tôi cho rằng dì ấy sẽ đẩy xuống thì bản thân dì ấy lại nhảy xuống. 
Tôi sợ hãi, lúc tôi có phản ứng kéo dì ấy lại thì đã không kịp nữa. 


Ánh mặt trời từ trong tầng mây lộ ra ánh sáng yếu ớt, gió rất nhẹ. 
Tôi đứng trên sân thượng, nhìn về nơi người lúc nãy còn đứng, giờ khắc này đã không còn một bóng người. 


Linh hồn dường như đã không còn thuộc về tôi, dường như người vừa ngã xuống, không phải mẹ của Tô Chiêm, mà là tôi. 
Cuối cùng cảnh sát dẫn tôi đi, tay lạnh như băng, còng tay còng vào cổ tay tôi cũng không có chút cảm giác nào. 


Phía dưới toà cao ốc 18 tầng, Tô Chiêm đứng ở đó – bên cạnh thi thể huyết nhục mơ hồ (máu thịt be bét), anh không nhìn tôi, không nhìn bất cứ người nào, đáy mắt hoàn toàn tĩnh mịch. 


Bởi vì lúc đó trên sân thượng chỉ có tôi cùng mẹ Tô Chiêm – hai người, vì vậy, tôi chính là kẻ tình nghi nhất. Nơi đó không có máy thu hình, tôi nói rằng tự dì ấy nhảy xuống, không ai tin tưởng, bao gồm cả Tô Chiêm. 


Theo điều 232 luật hình sự TQ: Cố ý giết người, xử tử hình, tù chung thân hoặc là phạt tù từ 10 năm trở lên tình tiết giảm nhẹ, phạt tù từ 3 năm đến 10 năm. 
Cuối cùng tôi không bị chịu hình phạt nào hết. 
Lúc đi ra từ trong cục cảnh sát, một người xa lạ đem một phong thư giao cho tôi. 


Bên trong, là cái đồng tâm kết kia. 
Chúng tôi đi chùa gõ chuông nguyện ước xin hồng tuyến, tôi xếp thành đồng tâm kết đưa cho anh, anh trả lại cho tôi. 
Từ đầu đến cuối, Tô Chiêm đều chưa từng xuất hiện. 


Tôi không biết nguyên nhân tôi được vô tội, có thể là cảnh sát điều tr.a rõ ràng không phải tôi đẩy, có thể là Tô Chiêm… 
Nhưng cũng đã không còn quan trọng, bởi vì Tô Chiêm không cần tôi nữa rồi. 
Anh đem đồng tâm kết trả lại cho tôi, anh không cần tôi nữa…. 


Sinh mệnh vẫn đang tiếp tục, cuồn cuộn không ngừng giống như ngọn đuốc đang cháy, mà tôi cùng anh yêu nhau cũng đã kết thúc vào sáng hôm sau sau đêm Giáng Sinh. 
Chúng tôi triệt để kết thúc rồi. 


Sau này tôi lúc nào cũng nghĩ, nếu như ban đầu tôi không nhận lấy 4 triệu của mẹ anh, nếu như tôi không khiến cho Tô Chiêm cùng mẹ mình cắt đứt quan hệ, như vậy mẹ anh cũng sẽ không đến mức không kìm chế được nỗi lòng mà nhảy lầu. 


Như vậy, chúng tôi có phải là còn đang ở trong căn hộ nhỏ kia, mỗi sáng tỉnh dậy, thấy đầu tóc có chút ngổn ngang của anh, ánh mắt lim dim, sẽ cảm thấy rất hạnh phúc. Anh thường sẽ nhân lúc tôi nhìn anh mà đờ ra – anh sẽ hôn lên môi tôi một cái, sau đó, lưu luyến không rời, sau đó nữa thì chuyện gì xảy ra cũng không thể ngăn cản lại nổi, lại phát sinh “màn trình diễn” tối hôm qua. 


Có thể thật sự qua rất lâu rồi, lâu đến nổi tất cả mọi người cho rằng tôi đã buông xuôi rồi. Nhưng chỉ mình tôi biết, từ lâu anh “nẩy mầm, mọc rễ” trong đáy lòng tôi rồi, trừ phi đem trái tim đào móc ra, không phải như vậy sẽ không thể quên được. 


Qua mấy năm, tôi đối với anh đã không còn oán hận, lưu lại rất nhiều nhớ nhung. Tôi do dự rất lâu, mới tay run run nhấn số của anh, có thể bên kia nói rằng số này không còn tồn tại. 


Một khắc đó tôi muốn khóc, nhưng cầm điện thoại lại nở nụ cười. Khi đó buổi tối, tôi đi trên đường, tôi không biết tôi khi đó cười đến đáng sợ bao nhiêu, mấy cô gái bên cạnh tôi hoảng sợ nhìn tôi một chút, bỗng nhiên chạy đi. 
Chúng tôi không còn liên lạc với nhau. 


Lần thứ hai nhìn thấy tên của anh, là ở trên TV, có “chó săn” chụp anh cùng minh tinh nổi tiếng nào đó có cử chỉ thân mật, hoài nghi bọn họ đang yêu nhau. 
Biết rõ là tôi cùng anh là không thể nào, nhưng vẫn không khống chế được, liều mạng tìm kiếm tin tức liên quan hết anh. 


Cũng là vào lúc này, tôi mới biết được thân phận của anh. 
Vào lúc ấy, anh chỉ dăm ba câu nói với tôi cha mẹ anh là thương nhân, mà tôi cũng không hỏi kỹ. 


Cha của anh là Tô Hạo Vũ, nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh, tập đoàn Tô thị bao gồm điện tử, khoa học kỹ thuật, thương vụ, giải trí, mỹ phẩm và hơn mười lĩnh vực khác, công ty trải rộng toàn Trung Quốc, chi nhánh công ty ở Mỹ, Úc. 


Tô Chiêm cũng không phải là một Phú Nhị Đại vô dụng, như hồi cấp ba, kết quả học tập của anh ưu dị (xuất sắc nhất), năng lực nổi bật. 


Lúc tôi vắt óc tám năm mới miễn cưỡng leo lên đến vị trí giám đốc tài vụ, anh đã sáng lập thương hiệu của chính mình, thành lập nhiều công ty gia đình. 


Nhớ tới những năm đó, chúng tôi cùng nhau ăn cơm, ngủ cùng nhau trên một cái giường, tay trong tay xem phim, chúng tôi đã từng là người thân cận nhất của nhau. 
Chỉ chớp mắt, anh đứng ở nơi mà mắt tôi không cách nào chạm đến, bễ nghễ thiên hạ. 
Chúng tôi cũng không có bất kỳ quan hệ gì nữa. 


Chuyện scandal của anh cùng minh tinh làng giải trí, đến danh viện phú hào, từ gái nước ngoài, đến gái lai Tây, đếm không xuể. 


Cha không đánh bạc nữa, ông ấy cùng mẹ cùng nhau kinh doanh một cửa hàng nhỏ, Sở Sở mấy năm trước tham gia tuyển chọn người mẫu, đoạt giải quán quân, hiện tại trở thành nghệ sĩ nổi danh trong nước – là quân cờ của công ty giải trí. Tôi cũng từ một tên tài vụ nho nhỏ trở thành giám đốc tài vụ. Vào ngày lễ, chúng tôi một nhà lái xe đi ra ngoài du lịch. 


Cuộc sống trải qua có tư có vị, chỉ là tình cờ nửa đêm tỉnh lại, hồi tưởng lại đêm hè nhiều năm trước, bầu trời sao kia, thiếu niên kia, tâm có chút đau. 


Thời gian tám năm, tôi nghĩ tôi đã chạy đi, tôi không ôm bất kỳ hi vọng nào mà chỉ yên lặng quan tâm anh, nhớ anh. Chúng tôi từng có nhiều hồi ức như vậy, đủ để tôi nhớ lại cả đời. 
Tôi đang yêu đương, lần này, là thật lòng. 


Cùng một cô gái tiếp tân của công ty chúng tôi, tên là Trần Hân, so với tôi nhỏ hơn 4 tuổi, tóc buộc thành đuôi ngựa dài, cười lên trên mặt có hai lúm đồng tiền, rất đáng yêu. 


Trần Hân là tình nhân trong mộng của rất nhiều nam đồng sự trong công ty chúng tôi, lúc chúng tôi công khai quan hệ rất nhiều nam đồng sự hâm mộ tôi. 


Chúng tôi hẹn hò, xem phim, đi dạo phố, chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau. Tôi dẫn Trần Hân về nhà, chúng tôi ngồi ở sô pha xem TV, Trần Hân dường như tựa vào l*ng ngực tôi, cười thật ngọt ngào. 


Mẹ nói với Trần Hân: “Tiểu Hân, nếu như Tiểu Kiền dám bắt nạt con, con chỉ cần nói với dì, dì giúp con hả giận” 


“Không có đâu dì, Tiểu Kiền đối với con rất tốt, con có bất kỳ yêu cầu gì, anh ấy cũng thoả mãn con, cùng với anh ấy, con cảm thấy con chính là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời” 


Cha tôi cũng không nhiều lời, nhưng có thể thấy, ông ấy cũng rất hài lòng về người con dâu tương lai này, mẹ tôi không phải chỉ thích, thường kéo nàng nói chuyện riêng. 
Ngoại trừ Sở Sở. 
Từ khi tôi đem Trần Hân về nhà, Sở Sở vẫn mặt lạnh. 


Tại nơi làm việc “sờ soạng lần mò” nhiều năm như vậy, tôi cũng không giống như thời học sinh ngượng ngùng như vậy, thấy nó mặt lạnh, tôi trêu nó: “Sở Sở, bạn trai em bắt nạt em hả?” 


Sở Sở thích nói giỡn, bình thường luôn là một bộ dạng không đứng đắn, hôm nay nghiêm túc hiếm thấy, nó hỏi tôi: “Ca, anh thật sự yêu Trần Hân sao?” 
Vấn đề này hỏi tôi. 


Tôi thích Trần Hân, nàng vừa đẹp lại vừa hiền lành, cô gái như thế ai sẽ không thích chứ? Còn nói tôi không thích nàng cũng không thể cùng nàng yêu đương sao? 
Thế nhưng là yêu sao? 
Tôi không biết. 


“Ca, anh thật sự quên Tô Chiêm sao?” Hỏi xong câu này, mắt Sở Sở liền đỏ, tôi không hiểu, tôi cũng không khổ sở, nó khóc cái gì? 
Cha, mẹ, tất cả mọi người, ngoại trừ Sở Sở, bọn họ không biêt tôi đã từng yêu một người đến mức khắc sâu như vậy. 


Tôi vẫn như cũ – trầm mặc, ngoại trừ trầm mặc, tôi không biết mình còn có thể làm cái gì. 


Tâm tình Sở Sở tan vỡ, không chừa đường lui nói: “Anh không biết, để em nói cho anh biết. Tám năm qua, nhìn bề ngoài anh so với trước đây ưu tú hơn, có chủ kiến hơn, lợi hại hơn. Thế nhưng anh căn bản không có linh hồn! Nhiều năm như vậy, em chưa từng thấy anh cười một cách chân tâm! Như anh vậy, trong lòng chứa người khác, nhưng cùng Trần Hân cùng nhau, anh xứng đáng với ai? Anh có lỗi với Tô Chiêm, có lỗi với Trần Hân, càng có lỗi với bản thân mình!” 


Trong lời nói của nó, tôi xấu hổ đến nói không ra lời. 
Tôi như vậy, xứng đáng với ai? 
Thế nhưng, tôi không thể đưa ra lời chia tay, tất cả mọi người cũng nhìn ra được, Trần Hân là thật tâm thích tôi, tôi không thể như thế với nàng. 


Tôi nói: “Trần Hân rất tốt, anh sẽ thử yêu nàng” 
Còn người kia đã đi mất, tôi nghĩ, tôi nên học cách lãng quên.






Truyện liên quan