Chương 15: Tuyệt vọng

Nhận được sự quan tâm của Linh, Nam lại chẳng cần biết đến điều đó, hết lần này đến lần khác, với một thái độ lạnh nhạt, hắn từ chối thẳng thừng những lời đề nghị tham gia hoạt động đoàn đội hay công tác xã hội của cô. Với hắn, những hoạt động đó thật vô bổ và không phục vụ cho một mục đích nào. Tìm hiểu khoa học để giải mã cuộc đời mình, đó là điều duy nhất hắn hướng tới.


Nhưng sau 4 tháng ở trên TL, hơn ba nghìn năm trăm cuốn sách khoa học đã được xử lý, tất cả các viện nghiên cứu cũng đã được dò tìm kỹ lưỡng mà vẫn không đem lại kết quả gì. Thậm chí nhiều cơ sở khoa học mà hắn tìm đến không có vẻ gì là nơi hội tụ của trí tuệ: những ống nghiệm được vứt lung tung, những chiếc máy han rỉ, cũ kỹ bám đầy mạng nhện như thể chưa bao giờ được sử dụng. Những người được coi là nhà khoa học hắn tìm cách tiếp cận, xâm nhập vào hệ thống máy tính cá nhân, nghe lén điện thoại, nhưng kết quả không làm hắn hài lòng. Nhiều người trong số đó không có chút đam mê nào với công việc của mình, một số có lòng nhiệt huyết thì không đủ tiền để nghiên cứu khoa học. Những cuộc điện thoại cũng chỉ là những cuộc nói chuyện thông thường, rủ nhau đi nhậu, đánh bài... Nam không thể hiểu nổi những nơi được đầu tư lớn như thế này sẽ làm được gì với những con người kia, và hắn cũng chắc chắn rằng những nơi như thế không thể nào tạo ra hắn.


Xếp sau những cơ sở khoa học, phòng thí nghiệm, Nam tìm đến những cơ sở y tế. Hắn là sản phẩm của khoa học nhưng làm thế nào để tạo ra một cơ thể thuần sinh học có thể làm việc như những siêu máy tính hiện đại nhất thì có lẽ phải dựa vào thành tựu của y học. Nói cách khác, y học chính là cầu nối để áp dụng thành tựu khoa học vào cơ thể sinh học của hắn. Nhưng sau những đêm dò mọi ngóc ngách, quét mọi thông tin, kể cả những thông tin thuộc dạng tuyệt mật tại những cơ sở y tế cũng như những trường đại học y hàng đầu, hắn vẫn không tìm được một thông tin nào liên quan đến dạng lai tạo giữa cơ thể sinh học và máy tính như hắn.


Trong khi hàng ngày, hàng giờ, chứng kiến cảnh Thợ Săn bị người đời hành hạ bằng đủ những chiêu trò, càng làm hắn chán nản cực độ.


Và hôm nay, gã Tuấn lại khơi dậy trong hắn một quá khứ đau buồn. Những tiếng cười nhạo báng của đám bạn học khiến cảm xúc của ngày xưa lại xâm chiếm lấy tâm trí... Hắn thấy mình vụt biến thành đứa bé năm nào bị vây quanh bởi những tiếng cười ác ý... Chưa bao giờ hắn cảm thấy cô độc đến vậy. Rồi năng lực đặc biệt xuất hiện như một câu chuyện cổ tích diệu kỳ khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn, bộ não siêu máy tính chuyển sang trạng thái tư duy khách quan như thuật toán để thoát khỏi chất người tồi tệ ấy. Nhưng bây giờ hắn đã nhận ra, hắn vẫn chỉ là một con người với đầy đủ các giác quan và những cung bậc cảm xúc yêu, ghét, giận, hờn nảy sinh từ sự tương tác của một hệ thống thần kinh phức tạp và các hormone tình cảm. Những cảm xúc đó không thể nào bị triệt tiêu hoàn toàn như việc xóa một file tài liệu hay gỡ bỏ một phần mềm trong máy tính, dù làm gì đi chăng nữa thì nó vẫn tồn tại và sẵn sàng bùng nổ khi có dịp.


Lúc này hắn hoàn toàn mất phương hướng, không còn mục đích nào để tiếp tục tồn tại trên cõi đời này nữa. Những khả năng đặc biệt không còn là cứu cánh của tâm hồn, hắn không còn hứng thú với việc khám phá những năng lực mới, không còn cảm thấy say mê khi có thể làm được những điều mà không một người nào có thể.


available on google playdownload on app store


- Anh làm sao thế?- Lori nhìn hắn với vẻ lo lắng, cô nhận thấy hắn càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.


Nam không nói gì vùng dậy chạy ra ngoài, bước đi dọc vỉa hè như người mộng du, những chiếc xe bus chật cứng người khiến hắn cảm thấy chán nản, cuộc sống với hắn lúc này đã quá ngột ngạt. Con người có gia đình, tình yêu là lẽ sống, còn hắn vẫn chỉ là một số 0 tròn trĩnh. Cảm giác bất lực, vô nghĩa và trống rỗng xâm chiếm lấy tâm trí khiến hắn thấy mình không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa.


Hắn cứ đi dọc vỉa hè cho đến khi nhìn thấy Học viện HA ở ngay trước mặt. Hắn dịch chuyển đến sân vận động của trường, nằm ra thảm cỏ và đưa mắt nhìn bầu trời dần về đêm. Mặt trời lặn, những ngôi nhà đen thẫm chìm trong sự tĩnh lặng như thể bị bỏ hoang lâu ngày. Gần hai mươi năm sống trong cái thế giới xa lạ này, hắn đã quá mệt mỏi. Đã đến lúc tự tìm cho mình một kết cục, hắn sẽ tự hủy bằng cách chuyển toàn bộ các phân tử trong cơ thể mình sang điện tích dương và lao vào một đám mây mang điện tích âm, để các ion âm của đám mây hút lấy các phân tử dương của cơ thể hắn, hắn sẽ hoàn toàn tan biến ở cấp độ phân tử, sẽ chẳng còn gì nữa.


Hắn khóa một tọa độ trong không gian và lao vút vào không trung. Phát hiện một đám mây đen cách đó không xa, hắn nhanh chóng xác định tọa độ điểm đến, sau một phần nghìn giây, tọa độ đã được xác định. Tất cả đã sẵn sàng, bây giờ chỉ cần một lệnh là hắn sẽ ngay lập tức hòa mình vào giữa đám mây. Nhìn lại thành phố TL từ trên cao, hắn không thấy chút lưu luyến, nhớ về quá khứ, không có gì khiến hắn phải băn khoăn. “Vĩnh biệt”, hắn thầm nói rồi xác nhận lộ trình.


Ngay lập tức hắn cảm nhận được áp lực của điện tích đám mây tác động đến cơ thể đang phân rã của mình. Hàng ngàn tia lửa điện nhỏ li ti xuất hiện do sự va chạm của các điện tích trái dấu khiến toàn thân hắn nóng ran. Lực liên kết giữa các phần trong cơ thể dần yếu đi, và có lẽ chỉ trong giây lát nữa thôi, các ion âm sẽ kết hợp với các phân tử mang điện tích dương trong cơ thể hắn để tạo ra một liên kết bền vững để rồi hắn sẽ hoàn toàn tan biến. Hắn ngừng suy nghĩ để sẵn sàng cho khoảnh khắc ch.ết chóc ấy.


Nhưng rồi lực liên kết của các phân tử trong cơ thể hắn đột ngột mạnh lên và trong giây lát, trạng thái thông thường của cơ thể được tái tạo lại. Cơ chế tự vệ của cơ thể tự động được thiết lập và khi gặp điều kiện bất lợi nó sẽ chuyển cơ thể sang trạng thái bền vững hơn. Khối lượng riêng của cơ thể hắn tăng lên đột ngột và nặng hơn khối lượng riêng của không khí gấp nhiều lần khiến hắn nhanh chóng bị mất độ cao. Từ khoảng cách hai nghìn mét so với mặt đất, hắn lao xuống như một mũi tên. Với khoảng cách như vậy, hắn cũng sẽ ch.ết khi va chạm với mặt đất. Nhưng hắn không muốn người đời nhìn thấy cơ thể dập nát của mình mà muốn hoàn toàn tan biến, không bia mộ, không ký ức. Hắn cố gắng tái lập lại trạng thái phân rã, nhưng cuộc tiếp xúc với đám mây đen vừa qua khiến một lượng lớn năng lượng bị tiêu hao, cơ thể của hắn lúc này rất yếu, không thể thực hiện một thao tác phức tạp như vậy.


Vận tốc rơi tự do mỗi lúc một tăng lên, tiếng gió rít bên tai hắn như thể hắn đang bị cuốn vào một cơn bão khủng khiếp. Khoảng cách so với mặt đất bị rút ngắn nhanh chóng và rồi trong một khoảnh khắc rất ngắn hắn chợt thấy toàn thân mình tê rát, hơi lạnh xuyên thấu vào từng tế bào của cơ thể, sau đó là những phần ký ức đột ngột dội ngược về hư ảo.


Hắn thấy mình đang ở trong trại trẻ mồ côi. Lúc này đang trong giờ ăn trưa, hắn nhìn bát cơm hẩm mà thấy buồn nôn dù rằng đã ba ngày nay hắn không chịu ăn một miếng nào. Một người phụ nữ đến trước mặt hắn và nhìn trừng trừng:
- Ăn đi.
- Không ăn!


Người phụ nữ liền đổ tô cơm của hắn vào thùng rác.
- Bà không phải mẹ tôi! Mẹ tôi không bao giờ làm như thế!
- Đúng đấy! Một đứa trẻ ngỗ ngược như mày không có ai muốn nhận làm con đâu!


Nam lại thấy mình đang đứng ở sân trường tiểu học với bộ đồng phục mới tinh. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn tới trường và chỉ có một mình, thấy bộ dạng lớ ngớ của hắn, một nhóm học sinh lớp lớn đến gây chuyện.
- Mày là ai?


Hắn nhìn đứa học sinh to con, không nói lời nào và ngay lập tức bị một trận đòn thừa sống thiếu ch.ết.
- Mày có nói không hả?
Hắn vẫn im lặng, không kêu đau và cũng chẳng cầu cứu ai. Một người phụ nữ lớn tuổi chạy đến, đánh đuổi đám học sinh hỗn xược và dìu hắn dậy.
- Em có sao không?


- Đừng đụng vào người tôi!
Hắn gạt tay người phụ nữ ra và bỏ đi. Người đó là cô giáo đầu tiên của hắn.


Hắn lại thấy mình bị vây quanh giữa một đám học sinh nghịch ngợm thích gây chuyện. Bọn chúng nhìn hắn, cười nhạo và rồi lao vào đánh lẫn nhau. Một tuần sau, tất cả học sinh trong trường đã nhìn hắn bằng đôi mắt sợ hãi. Hắn cũng được gọi bằng một cái tên mới: “đứa con của quỷ”.
***


Cách đó không xa, một người thuyền chài đang lóp ngóp bò lên con thuyền đánh cá bé nhỏ của mình. Trong lúc ông ta đang đánh cá thì chợt nghe thấy tiếng của một vật thể rất lớn lao ùm xuống nước, sau đó là một làn sóng mạnh khiến con thuyền đánh cá bị lật nghiêng hất tất cả mọi thứ xuống nước. “Cái gì vậy nhỉ?”, sau khi hoàn hồn, người đánh cá chèo thuyền lại gần với vẻ đầy ngạc nhiên. Ở giữa dòng sông rộng lớn này thì có gì có thể gây ra tiếng động lớn như vậy được? Phải chăng nó là thiên thạch, hay một vật thể lạ do người ngoài hành tinh gửi đến, nếu vớt lên và đem bán có lẽ sẽ được kha khá tiền. Người đàn ông mừng thầm khi nghĩ về một ngày mình sẽ được lên bờ, không còn phải sống trôi nổi nơi dòng sông đầy phù sa này nữa. Nhưng rồi ông ta nhanh chóng thất vọng bởi cái vật thể rơi xuống ấy chỉ là một xác người. Nhưng tại sao lại rơi xuống giữa dòng sông này được? Không lẽ người này bị rơi từ máy bay?”, người đàn ông kéo cái xác lại gần. Ở vùng sông nước này, ngoài đánh cá là việc chính, ông còn kiêm cả việc vớt xác. Khi vớt được một xác người ch.ết trôi sông mà có thể xác định được danh tính, ông sẽ gọi điện người nhà cái xác đến nhận và họ sẽ hậu tạ một số tiền. Nếu không thì ông sẽ chôn người đó bên cạnh bờ sông, vừa làm phúc vừa để cái xác đỡ ảnh hưởng đến công việc đánh cá.


Người đàn ông thận trọng lật cái xác lên, dò tìm trong túi áo để xem có thứ gì hay không, nhưng rồi ông bất chợt nhận ra cái xác cựa quậy.
- Còn sống!


Người đàn ông có chút hoảng hốt, nhưng với một người tiếp xúc nhiều với xác ch.ết thì đó chỉ là cảm xúc thoảng qua, ông nhanh chóng vớt người thanh niên lên thuyền. Người thanh niên toàn thân tím tái, đầu tóc rũ rượi vẻ cực kỳ thê thảm. Đầu tiên người đàn ông cởi đồ, lau khô người thanh niên rồi lấy hộp dầu xoa khắp người hắn. Cơ thể người thanh niên dần ấm lên, hơi thở điều hòa, nghe chừng nguy hiểm đã qua đi. Ngồi ngẫm lại lúc người thanh niên rơi xuống người đàn ông vẫn cảm thấy thật quái lạ. “Cậu ta rơi từ đâu xuống nhỉ?”, ông ta thầm nghĩ và lắc đầu vì không thể nào tìm ra câu trả lời.


Chương 16: Đứa bé con người dân chài Nam tỉnh dậy thấy mình nằm trong một ngôi nhà nổi, người đau rát, chân tay rệu rã. Hắn nhớ lại những gì đã xảy ra, hắn cố tìm cho mình một sự giải thoát hoàn toàn, nhưng rồi mọi thứ không như tính toán, phản ứng tự vệ của cơ thể đã chống lại sự tấn công của các ion âm trong đám mây đen,... Hắn đưa tay lên vò đầu, cuộc sống vẫn tiếp tục, giá mà có thể từ bỏ được tất cả...


Hắn đưa mắt nhìn ra xung quanh, ngôi nhà không có gì đáng giá ngoài chiếc tivi cũ đặt ở trên chiếc kệ ọp ẹp. Ở phần tường đẹp nhất bên cạnh chiếc tivi có dán hình ảnh Thợ Săn được cắt ra từ một tờ báo. Nam biết chắc đó là một kẻ giả mạo vì không bao giờ người ta có thể có được hình ảnh về Thợ Săn thật, không có nhiều thiết bị điện tử có thể chụp tốt vào ban đêm, hơn nữa, trước khi thực hiện cuộc giải cứu nào đó hắn đều kiểm tr.a mọi thiết bị điện tử trong bán kính năm trăm mét, ngoài khoảng cách đó thì hình ảnh cũng chỉ là một chấm mờ ảo mà thôi. Hắn đưa mắt để quét hình ảnh anh chàng đóng giả Thợ Săn kia để phân tích xem đằng sau lớp mạng che mặt khuôn mặt anh ta có giống mình không, nhưng cơ thể của hắn lúc này quá yếu để thực hiện một tác vụ mất nhiều năng lượng. “Tình trạng cơ thể”, hắn ra lệnh, ngay sau đó bộ não báo về: “Sự phục hồi 25%, cần 4 tiếng để hoàn thành, mức năng lượng thấp, cần bổ sung 400 gram protein,...”. Vừa lúc đó, cánh cửa hé mở, một đứa bé khoảng bảy, tám tuổi bước vào. Nhìn thấy Nam đã tỉnh, nó liền cười toe toét, hồn nhiên để lộ hàm răng sún gần hết.


- Anh có thích Thợ Săn không?
- Không.


Hắn mệt mỏi lắc đầu, dù Thợ Săn chính là nhân vật báo chí tạo ra để phong cho những hành động cứu người của hắn nhưng chưa bao giờ hắn coi đó là mình, danh từ “Thợ Săn” là một thứ gì đó nằm ngoài cuộc sống của hắn, chẳng khiến hắn bận tâm. Đứa bé tỏ vẻ ngạc nhiên, đối với nó Thợ Săn là một siêu anh hùng cứu nhân độ thế được bao người yêu quý vậy mà người thanh niên trước mặt lại tỏ một thái độ lãnh đạm, đôi mắt của nó hơi trùng xuống như muốn thanh minh cho người anh hùng của mình:


- Tại sao ạ? Mọi người đều yêu quý anh ấy.
- Anh ta thật là cô độc!
- Thật sao? – Vẻ mặt đứa bé xịu xuống - Dù sao anh ấy vẫn là người tốt, nhờ anh ấy mà bao nhiêu nhiêu kẻ xấu bị trừng phạt. Nhưng mà tại sao anh biết được điều này ạ? Anh quen Thợ Săn phải không?
- À, cũng gặp một hai lần!


Nam tỏ vẻ lãng đãng nói cho qua, nhưng đứa bé thì lại tỏ vẻ hưng phấn bội phần khi nghĩ tới việc một ngày sẽ được gặp người hùng của bao đứa trẻ.
- Em chỉ ước sao được gặp anh ấy một lần.


Nó nói rồi vẻ mặt lại tỏ ra tiu nghỉu, cuộc sống nghèo khổ của gia đình nó khiến quá nhiều ước mơ bị bỏ xó nên chẳng bao giờ nó dám tin một trong số đó ngay lúc này đã trở thành hiện thực. Nhìn sự hồn nhiên trong sáng của đứa bé trước mặt, lòng Nam cũng nhẹ nhõm đi phần nào, từ trước đến nay hắn chỉ nghĩ Thợ Săn nổi tiếng chỉ vì sự tò mò của người đời.


- Em có muốn trở thành Thợ Săn không?
Hắn hỏi, giọng đã trở nên thân thiện hơn. Nghe thấy vậy, đứa bé gần như reo lên:
- Có chứ ạ! Là Thợ Săn em sẽ giúp đỡ được nhiều người! Anh biết không, Thợ Săn sinh ra từ một trong những vì tinh tú...


Đứa bé nói như thể nó hiểu rõ về Thợ Săn lắm. Nam thấy buồn cười vì mình bị người đời huyền thoại, biết đâu một nghìn năm sau, người ta sẽ coi hắn là “người trời” chứ không phải một kẻ được sinh ra từ trong ống nghiệm. Thấy thể trạng đã tốt hơn đôi chút, Nam định dời đi nhưng lòng có chút băn khoăn, không biết người đàn ông hôm qua vớt được hắn có phát hiện ra điều gì hay không.


- Bố em đâu?
- Bố em bận đánh lưới, tối mới về!


Hắn không nói gì nữa, cơ thể vẫn còn yếu, di chuyển cũng có chút bất tiện, không gian ở đây cũng tốt nên hắn ở lại ngôi nhà của người dân chài vài tiếng nữa chờ cơ thể hồi phục thêm hai ba phần. Mặt khác, hắn cũng muốn chờ người thuyền chài về để kiểm tr.a xem ông ta có phát hiện ra điều gì kỳ lạ hay không.


- Anh đói chưa? Bố em có phần cơm anh đấy!


Đứa bé vội chạy vào trong buồng tăm tối lấy ra một cái đĩa, trong đó có một nắm cơm và ít cá phơi khô, gia đình người dân chài rất nghèo, suốt ngày chỉ ăn cháo, nắm cơm kia để đãi Nam với họ cũng là hào phóng lắm rồi. Dù bản chất lạnh lùng, nhìn hoàn cảnh người dân chài như vậy lòng Nam cũng không khỏi xót xa, có lẽ so với họ, hắn vẫn còn may mắn hơn đôi chút. Hắn cầm nắm cơm của mình lên mà cảm thấy thật khó có thể nuốt trôi được, không phải vì cơm hẩm, gạo ôi mà bởi nó mang sức nặng của những số phận bất hạnh.


- Em ăn đi!
Hắn đặt phần cơm của mình vào tay đứa bé nhưng nó lắc đầu nhất định không chịu mặc dù đôi mắt hiện lên vẻ thèm thuồng.
- Không được đâu ạ! Bố em bảo anh cần phải ăn để cho khỏe!
- Anh khỏe rồi mà!
Hắn nắm một viên gạch nhỏ và bóp vỡ vụn, đứa bé trợn tròn mắt.


- Oa! Anh khỏe thế!
- Vậy em ăn đi!
- Nhưng...
Đứa bé phân vân, Nam xoa đầu nó và chia đôi phần ăn của mình.
- Anh không ăn hết, em ăn hộ anh một nửa nhé!


Đứa bé cuối cùng cũng nhận lấy và ăn một cách ngon lành. Nam nhìn đứa bé ăn bất giác nhớ lại thời thơ ấu của mình, lòng hơi trùng xuống. Một nửa nắm cơm nhỏ bé không giúp cơ thể hắn phục hồi được bao nhiêu, hắn thấy cần phải ngủ một giấc nữa để cơ thể tăng tốc độ phục hồi.


- Bây giờ chúng ta sẽ đi ngủ trưa nhé!
Nam đề nghị, đứa bé gật đầu và nằm cò com bên cạnh hắn trông thật khắc khổ. Hắn thở dài khi nghĩ về tương lai của nó, vô định và mịt mờ. Cơ thể chuyển sang chế độ ngủ, hắn nằm ngay ngắn, dừng mọi suy nghĩ và nhắm mắt lại.


Thời gian trôi đi cho đến khi Nam bị những tiếng rên rỉ đánh thức hắn dậy. Hắn nhìn sang bên thấy đứa bé đang co quắp, tay ôm lấy bụng, mắt nhắm nghiền.
- Em làm sao thế?
- Em đau... đau bụng lắm!


Có vẻ như không phải đau bụng thông thường, đôi mắt của hắn ngay lập tức quét cấu trúc nội tạng đứa bé. Một giây sau việc quét sóng hoàn thành và đưa vào phân tích dữ liệu. Một danh sách dài những bệnh có triệu chứng đau bụng xuất hiện trong cơ sở dữ liệu của bộ não hắn và cứ mỗi một triệu chứng được đưa ra đối chiếu thì bản danh sách lại rút ngắn lại và cuối cùng đưa ra kết quả: viêm ruột thừa.


- “Phân tích nguy cơ”.
- “Nguy cơ vỡ ổ mủ, biến chứng viêm toàn ổ bụng, tử vong”.
- “Thời gian còn lại”.
- “Thời gian còn lại dưới 30 phút”.


“Dưới 30 phút?”, hắn nhăn mặt lại nhìn đứa bé đang quằn quại với cơn đau, lúc này chỉ còn cách dịch chuyển tức thời đến bệnh viện mới cứu được. “Tình trạng cơ thể”, “độ hồi phục, 55%”, nếu chờ cơ thể phục hồi hoàn toàn thì quá muộn. Sau một giây suy nghĩ, hắn bế đứa bé lên, quét bản đồ để tìm kiếm bệnh viện gần nhất. “Bệnh viện gần nhất, 10 kilômét”, máy tính báo về, cấu trúc của bệnh viện được phân tích để tìm ra khu cấp cứu và khi tọa độ điểm đến được xác định bộ não nhanh chóng lập trình quãng đường. Nhưng rồi hắn chợt nhận ra mình không mặc bộ đồ đen và cũng không được che giấu bởi màn đêm, bệnh viện là nơi luôn có đông người, nếu bất chợt xuất hiện có thể sẽ gây ra những nguy cơ khó lường.


Từ đây đến ngôi nhà của hắn cách nhau 20 kilômét, như vậy tổng cộng 40 kilômét cả đi lẫn về, thêm quãng đường di chuyển đến bệnh viện và thoát đi nữa, với thể trạng hiện tại hắn không thể nào đủ sức để thực hiện những cuộc dịch chuyển liên tục như vậy. Làm sao bây giờ? Thời gian mỗi lúc trôi đi đứa bé lại thêm nguy hiểm. Nếu đứa bé biết nó ch.ết trong khi người hùng của nó ở ngay bên cạnh thì chắc hẳn phải thất vọng lắm. Hắn đưa mắt khắp ngôi nhà bé nhỏ của người thuyền chài để tìm một thứ gì đó có thể giúp hắn che giấu thân phận của mình nhưng chẳng có gì cả. Bức ảnh Thợ Săn được treo ở trên tường lại đập vào mắt làm hắn bất chợt nhớ ra rằng bộ đồ này đã trở thành “mốt” và được bày bán rất nhiều trong các cửa hàng thời trang. Tia hi vọng lóe sáng, không chần chừ, hắn đặt đứa bé xuống.


- Chịu đựng một chút nhé! Anh sẽ nhờ Thợ Săn giúp đỡ!


Hắn khẽ nói rồi lao vút ra ngoài, trong giây lát đã vụt biến mất trong một luồng sáng. Những shop thời trang gần đó nhanh chóng được quét, hầu hết đều bán bộ độ Thợ Săn nhưng khốn nỗi chúng chủ yếu dành cho trẻ em. Vì cơ thể của mình còn yếu, Nam không muốn sử dụng quá mức để rồi đến khi đưa đứa bé đi bệnh viện lại không đủ sức dịch chuyển, hắn đành ngừng mọi năng lực đặc biệt và bước đến cửa hàng gần nhất.


- Tôi muốn mua một bộ đồ Thợ Săn! – Hắn nói với một nữ nhân viên bán hàng.
- Anh mua cho ai? Cháu hay em trai? Cậu bé chừng mấy tuổi thế?
- Tôi mua cho tôi!
Cô nhân viên nhìn thân hình cao mét tám của hắn, đôi mắt nhíu lại.
- Hơi khó đấy!


Nam móc trong túi ra mấy tờ 500000 đồng, với dân buôn bán tiền là cách giải quyết tốt nhất. Cô nhân viên nhìn số tiền bằng cả tháng lương của mình thì tỏ ra phân vân. Thực ra không phải trong cửa hiệu không có bộ Thợ Săn cho người lớn, nhưng hầu hết họ đều đặt mua với các điều khoản bí mật, dù sao bộ đồ Thợ Săn mục đích cũng là để che giấu thân phận, trẻ con mặc nó vì yêu thích nhưng người lớn mặc vào thì hẳn phải có mục đích nào đó mờ ám.


- Có một người đặt hàng nhờ chúng tôi may một bộ đồ Thợ Săn. Chắc là anh ta muốn làm việc thiện dưới danh nghĩa Thợ Săn để được nổi tiếng đây mà. Anh cũng vậy phải không?


Cô nhân viên nói như là để biện hộ cho mình. Nam nhận thấy cô nàng có vẻ đã xiêu lòng liền đẩy số tiền về phía cô.
- Cô có thể dùng số tiền này may cho anh ta bộ khác, bộ này hãy để cho tôi.


Số tiền Nam đưa cho cô gái sau khi may một bộ Thợ Săn rồi hẳn sẽ còn dư vài triệu, đó là món hời lớn với một người bán hàng thuê như cô. Liều thì mới được nhiều, cô nghĩ vậy tặc lưỡi một cái rồi nhận lấy số tiền.


Nam trở lại ngôi nhà của người thuyền chài với bộ đồ Thợ Săn trên người, hắn vốn cao lớn hơn hẳn so với đại đa số dân địa phương nên kích cỡ của chiếc áo hơi chật so với khổ người và chất liệu của nó bằng cotton chứ không phải là hợp chất cao phân tử có độ đàn hồi cao như bộ đồ của hắn khiến cơ thể hắn nên cứng nhắc khó chịu. Tuy vậy tiếng rên rỉ của đứa bé đã khiến hắn quên đi tất cả. Từ lúc hắn đi tìm bộ đồ Thợ Săn đến lúc này đã bảy phút trôi qua, nó không phải là khoảng thời gian dài nhưng cũng không dễ dàng gì với một đứa trẻ bị viêm ruột thừa cấp tính. “Hi vọng không có gì bất trắc xảy ra”, hắn mở cửa bước vào trong phòng.


- Thợ Săn! Em chào anh!
Đứa bé thì thào khi nhìn thấy người hùng của nó, dù vô cùng đau đớn nhưng trong đôi mắt của nó vẫn thể hiện niềm vui sướng vô hạn. Nam chỉnh lại cấu hình phát âm và nói với một giọng hoàn toàn khác vừa nãy.
- Chào em! Chúng ta cùng đến bệnh viện nhé!
- Vâng!


Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu, Thợ Săn đã đem lại cho nó rất nhiều dũng khí, dù đau đớn tột cùng nhưng nó vẫn kìm nén tiếng khóc. Nam bế đứa bé lên và đặt lệnh di chuyển, ngay tức khắc cả hai cùng biến thành một luồng sáng chói lòa và lao vút đi.


Trong hành lang của khu cấp cứu Bệnh viện trung ương X lúc này có rất đông người đứng, ngồi, đi lại,... Những ánh mắt mệt mỏi vì lo cho người thân, những câu chuyện phiếm của những người đến từ nhiều địa phương khác nhau, không khí chẳng khác nào một cái chợ.


Đột nhiên một luồng sáng chói lòa vô thanh vô tức xuất hiện tại hành lang khiến nhiều người hoảng hồn chạy tản ra. Luồng sáng biến mất, Thợ Săn xuất hiện với một đứa bé trên tay đang rên rỉ vì đau đớn. Sự xuất hiện quá bất ngờ và bất thường của Thợ Săn tại một nơi đông người và giữa ban ngày khiến cả hành lang của bệnh viện lặng đi trong vài giây. Những ánh mắt nhìn về phía Thợ Săn cực kỳ ngỡ ngàng bởi cho đến hiện tại nhiều người vẫn không tin Thợ Săn là có thật.


- Em chào Thợ Săn!
Một đứa bé ngồi trên xe lăn hét lên vẻ mặt cực kỳ chấn động, liền sau đó là những lời bàn tán xôn xao.
- Thợ Săn!
- Thì ra anh ấy có thật!
- Tôi tưởng anh ấy chỉ xuất hiện vào ban đêm thôi chứ?
- Chào Thợ Săn!
- Chào Thợ Săn!


Thông tin về sự xuất hiện của Thợ Săn nhanh chóng lan ra thu hút mọi cái nhìn. Một vài chiếc điện thoại giơ lên toan chụp ảnh nhưng lập tức bị sập nguồn và không tài nào bật lại được. Nam phát ra từ trường rất mạnh để làm hết pin mọi thiết bị điện tử có trong hành lang. Bộ não ngay lập tức cảnh báo tình trạng hoạt động quá sức và mức năng lượng sinh học yếu. “Cần phải dời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt”, hắn nghĩ và bước về phía một cô y tá đứng gần đó, những người ở hành lang ngay lập tức dạt ra hai bên nhường đường.


- Hãy cứu lấy đứa bé!
Được nhìn thấy Thợ Săn thôi cũng là niềm mơ ước của biết bao người, còn được nói chuyện với Thợ Săn thì là điều ngộ bất khả cầu. Cô y tá không được chuẩn bị tinh thần cho cuộc nói chuyện cực kỳ đặc biệt này nên chỉ biết run rẩy dang tay đón lấy đứa bé.


Nam cũng biết để nhập viện cần rất nhiều thủ tục rườm rà, hơn nữa lúc trước hắn đã đưa toàn bộ số tiền cho cô nhân viên bán hàng rồi, mặc bộ đồ này đi rút tiền e rằng sẽ gây ra chấn động cực lớn mà gia đình người thuyền chài thì chắc chắn không đủ tiền để chi trả viện phí. Không thể nán lâu hơn được nữa, hắn quay về phía những người đang đứng ở hành lang và nhẹ giọng:


- Mong mọi người giúp đỡ!
Một ông già đẹp lão, ăn mặc khá sang trọng nói:
- Đừng lo! Chúng tôi sẽ cứu lấy đứa bé.


Nhiều người cũng gật đầu đồng tình, hẳn họ nghĩ rằng Thợ Săn là một đấng cứu thế nào đó khác với dạng tồn tại của họ và dĩ nhiên là không tiêu tiền. Thấy tình hình đã bình ổn, Nam gật đầu và nhanh chóng biến mất trong luồng sáng chói lòa. Đứa trẻ ngồi trên xe lăn nhìn chỗ thần tượng của nó vừa đứng ở đó với vẻ buồn bã.


- Anh ấy biến mất rồi!


Câu chuyện về vị Thợ Săn xuất hiện tại khoa cấp cứu của bệnh viện trung ương X giữa ban ngày và trước sự chứng kiến của hàng trăm người ngay tức thì gây lên sự chấn động trong dư luận. Điều gì khiến vị Thợ Săn ấy xuất hiện có vẻ rất ngoại lệ như vậy? Tất cả các tờ báo đều viết rằng do tình trạng của đứa bé cần phải cấp cứu khẩn cấp khiến vị Thợ Săn phá lệ. Sau cuộc giải cứu này, không những báo chí đã chứng minh được sự tồn tại của Thợ Săn mà hình ảnh của vị Thợ Săn đó cũng trở nên đẹp hơn trong mắt mọi người.






Truyện liên quan