Chương 9: Tặng em
“Anh ý đang vẽ tranh ạ!” Bé gái nhỏ xinh đáp liền.
Tiếng nói trong vắt vút lên cao theo cơn gió, cũng bay vào tai Lâm Tri.
“Đúng rồi, Khả Khả thông minh ghê.”
Nhiếp Chấn Hoành xác nhận đáp án của cô bé, thả bé xuống khỏi lòng mình.
Chân anh bị tật, không thể bế trẻ con lâu được.
Thật ra Cam Khả Khả còn muốn rướn lại gần xem anh giai ở lầu hai đang vẽ gì, nhưng bé nhớ lời bà dặn, chú Nhiếp bế bé lâu sẽ bị mệt, nên bé vẫn ngoan ngoãn buông lỏng cái tay đang ôm Nhiếp Chấn Hoành ra.
Mái đầu nhỏ thắt bím tụt xuống, để lại ánh mắt hai người lớn chạm nhau giữa tầng không.
“… Hi.”
Nếu đã nhìn tận mặt rồi, thì không thể vờ như không thấy nhau được nữa. Nhiếp Chấn Hoành khách khí giơ tay chào hỏi hàng xóm mới.
Mấy bữa nay anh luôn thấy Lâm Tri ngồi vẽ tranh trên ban công.
Dựng bảng vẽ, cầm bút, đôi lúc ngồi suốt một ngày, còn lì hơn cả anh.
Nhiếp Chấn Hoành thầm lấy làm lạ. Khà, cái chốn cây nhà lá vườn của họ còn có dân nghệ sĩ dọn đến ở cơ à?
Thảo nào hồi mới gặp cứ thấy cu này kỳ kỳ, hóa ra đôi tay ấy không phải là để hầu hạ người khác. Có lẽ mạch suy nghĩ của đám nghệ sĩ cũng khác người thường bọn anh.
Ý nghĩ này chỉ lướt thoáng qua đầu Nhiếp Chấn Hoành, rồi lập tức bị anh bỏ quên.
Bình thường anh chỉ để tâm đến địa bàn của mình, còn người khác ra sao cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Lúc này, cậu hàng xóm trẻ tuổi trên ban công cũng giơ tay lên bắt chước anh, vẫy vẫy.
Chẳng qua hình như cu cậu đã quên khuấy mất tay mình vẫn đang cầm cọ vẽ, mà cọ lại vừa nhúng màu xong.
Bộp bộp.
Mấy giọt nước vẩy ra.
Nhiếp Chấn Hoành giơ tay lau trán mình, xòe ngón tay ra trước mặt nhìn.
“…” Toàn một màu vàng c*t.
“Ơ.”
Ánh mắt của người trên ban công đậu lại chỗ tay và mặt Nhiếp Chấn Hoành, đôi mắt một mí lơ mơ rốt cuộc cũng mở to.
Hình như cậu đã phát hiện đấy là lỗi của mình, bèn ném cây cọ trong tay vào xô.
Nhiếp Chấn Hoành đang nghĩ thầm hay là thằng cu trên lầu ngứa mắt mình, ngoái lại thì chợt thấy Lâm Tri đột nhiên rướn nửa người ra khỏi lan can.
“Ối, cậu đừng thò người ra!”
Nhiếp Chấn Hoành xám hồn trước động tác của Lâm Tri.
Tuy mỗi tầng của tòa nhà cũ không cao, nhưng cũng phải gần 3 mét. Nếu ngã xuống từ tầng 2, ch.ết thì không đến mức, nhưng gãy xương là điều khó tránh khỏi.
Thấy cậu thanh niên hẵng còn dựa lan can duỗi tay xuống, Nhiếp Chấn Hoành mới để ý thấy Lâm Tri đang nắm chặt một tờ khăn giấy, như thể muốn đưa nó cho anh.
“Cậu không phải đưa đâu, tôi có mà.”
Anh vội vàng rút một tờ khăn giấy từ trên tủ nhà mình để lau mặt, bấy giờ mới thấy Lâm Tri rụt người về.
Nhiếp Chấn Hoành: “…”
Một cục hờn dỗi hóa thành bất lực.
Còn chưa kịp ngưng tụ thành hình thì đã bị hành động của cậu ngố làm cho tan tác.
“Ha ha, chú nhọ nhem!”
Tuy Nhiếp Chấn Hoành đã lau hết những chỗ ướt trên mặt, nhưng vệt màu loang lổ vẫn còn vương lại không ít trên da. Bé gái vừa uống xong sữa thấy thế thì hớn hở cười như nắc nẻ.
Tiếng cười vui vẻ của trẻ thơ xua nốt chút bực bội còn lại của Nhiếp Chấn Hoành, anh hiền hòa ngồi xổm xuống, “Mặt chú nhọ rồi, Khả Khả lau cho chú được không?”
Cam Khả Khả đảo mắt.
“Được ạ được ạ.” Bé cười hì hì gật đầu.
Vì thế Nhiếp Chấn Hoành cảm nhận được ngón tay nhỏ xíu của cô bé lướt qua lướt lại trên trán mình, mãi mà chưa xong.
“Được chưa?”
Anh ngồi xổm hơi lâu rồi, dịu giọng hỏi con bé.
“Ừm… dạ rồi ạ!”
Chẳng mấy khi được hôm nghịch ngợm, Cam Khả Khả giấu ngón tay gây rối sau lưng, mím môi gật đầu.
Nhiếp Chấn Hoành không để tâm lắm, chỉ chống kệ hàng đứng lên, thả lỏng chân. Dù gì anh cũng chẳng trông mong một đứa bé có thể lau sạch mặt cho mình được, anh chỉ nghĩ bụng lát ra sân sau rửa lại là xong.
Nhưng anh không biết bé gái trước mặt chẳng hề lau liếc cho anh, mà vẽ một bức “tranh” trên trán anh bằng nước màu ban nãy.
Trên ban công tầng hai, Lâm Tri thấy vừa rồi bé gái uống sữa ngon lành quá, nên cũng cầm cốc nước lên làm một ngụm.
Nào ngờ cậu vừa đặt cốc xuống thì lại thấy anh thợ sửa giày lầu dưới ngẩng đầu lên. Dưới ánh nắng, một chữ “Vương ()” to cồ cộ xuất hiện trên trán anh, bắt mắt nổi bật vô cùng.
“Phụt.”
Nét chữ non nớt của trẻ nhỏ đi cùng gương mặt thô ráp chân râu lún phún của người đàn ông, chẳng hiểu sao lại khiến Lâm Tri bật cười.
Số nước còn chưa nuốt xong trong miệng cậu suýt lại phì cả xuống lầu.
Lâm Tri vội giơ tay che miệng.
Nước trôi hết xuống họng rồi, cậu mới buông tay, nhưng đôi lúm đồng tiền vẫn hiển hiện bên má.
Này là lần thứ hai Nhiếp Chấn Hoành thấy Lâm Tri cười, anh nhất thời hơi bối rối.
Trong mắt Lâm Tri, hình như có một dấu hỏi to đùng đang chậm rãi nhảy ra từ đầu người đàn ông, đứng ngay trên mái tóc đen đen của anh.
Dấu chấm hỏi màu nâu, còn có hoa văn vằn vện giống da hổ, như thể mọc ra từ con chữ bằng màu vẽ trên trán anh vậy.
—— Y hệt một chú hổ khờ khạo.
Lâm Tri nghĩ thế, lúm đồng xu bên khóe môi lại càng lõm sâu hơn.
Nhiếp Chấn Hoành chậm mất nửa nhịp thì mới hiểu ra có lẽ con nhóc Cam Khả Khả lại vẽ linh tinh lên trán anh rồi.
Anh cố ý chống nạnh. Cam Khả Khả sợ quá, vội chạy ra ngoài, vừa chạy còn vừa cười khanh khách.
“Ha ha, hổ bự sắp tới rồi!”
Nhiếp Chấn Hoành cầm cái gương nhỏ trên tủ lên xem, giả vờ sắp đi tóm người, “Nhóc con giỏi lắm, dám vẽ lung tung lên đầu cọp!”
Anh xắn tay áo, “Hổ bự chuẩn bị khoe oai hùm ăn thịt người đây!”
“Ha ha ha đừng mà!”
Cam Khả Khả cười khì khì chạy qua một bên, “Chú Kim Bảo cứu con với! Khả Khả không muốn bị nuốt chửng đâu!”
“Để coi con chạy đi đằng nào!”
“Úi chà, Khả Khả mau qua đây, trốn sau lưng chú này!”
Hai ông chú 30-40 tuổi đầu chơi trò diều hâu bắt gà con với một đứa bé 4 tuổi một lát. Tới tận khi Cam Khả Khả thở hồng hộc phát mệt vì chơi, Nhiếp Chấn Hoành mới bỏ cuộc, lại về phòng rót nửa bình nước ấm cho cô bé, để bé giải khát.
Lâm Tri cứ tựa lan can, nghiêng đầu xem họ chơi đùa như thế.
Lần đầu tiên lòng cậu nảy sinh hứng thú với thứ gì khác ngoài vẽ vời.
Một thoáng nghi hoặc hiện lên trong đôi mắt không có ánh sáng của cậu —— hóa ra đàn ông cũng có thể chơi với trẻ con à?
Tâm trí cậu không khỏi bị kéo về những hồi ức tăm tối.
Lúm đồng tiền trên má cũng nhạt dần đi, cuối cùng khuôn mặt Lâm Tri lại quay về vẻ lạnh tanh thường ngày.
Cho đến khi tiếng gọi lảnh lót của cô bé lầu dưới đánh thức cậu.
“Anh ơi, anh đang vẽ gì thế ạ?”
Cô bé chơi mệt, nằm trên chiếc ghế gỗ của Nhiếp Chấn Hoành, lắc lư hỏi với lên ban công tầng 2.
Lâm Tri quay đầu nhìn bức tranh trên giá vẽ.
Khô rồi.
Cậu không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô bé, chỉ xoay người gỡ tờ giấy trên giá vẽ xuống, sau đó gấp nó lại chẳng chút thương xót gì.
Cậu thành thạo gấp xong một chiếc máy bay giấy.
Trên cánh máy bay, người ta có thể thoáng thấy mấy màu sắc, tựa như lớp sơn trên vỏ máy bay vậy.
“Bắt lấy nè.”
Cậu ghé người vào lan can, phi chiếc máy bay giấy xuống lầu.
Chiếc máy bay được Lâm Tri gấp thẳng thớm chuẩn chỉnh, chẳng qua không địch nổi cơn gió nhẹ ngày Xuân.
Chiếc máy bay giấy lượn tròn trong không trung theo làn gió, ngoặt hướng, rơi vào lòng Nhiếp Chấn Hoành.
“Oa! ~”
Cô bé bị hớp hồn bởi chiêu này của Lâm Tri, nhảy lên tính túm thứ vừa đậu lên người Nhiếp Chấn Hoành.
Nhiếp Chấn Hoành ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Tri, rồi đưa máy bay giấy cho Cam Khả Khả.
Biết trong ấy cất giấu một bức họa, nên Cam Khả Khả gỡ máy bay ra thật cẩn thận.
Đến khi bốn góc đều đã trải phẳng, một bức tranh rực rỡ đậm đà xuất hiện trước mắt hai chú cháu.
Những nét cọ màu lam nhạt, nâu đậm và từng tảng màu xanh lục lớn chạy dài trên tờ giấy vẽ.
Tựa như ta đang đặt mình trong một rừng cây nguyên sinh. Bức tranh um tùm, cỏ cây sum suê chen chúc, khiến tổng thể bức họa tuyền một vẻ xanh mướt tốt tươi.
Trên tờ giấy vẽ nho nhỏ, mấy chục thân cây cao thấp đan xen, đều vươn thẳng lên trên. Chỉ một cây trong đó là bị vẽ hơi xiêu vẹo —— có lẽ do nó lạc lõng giữa một mảnh thẳng tăm tắp, nên người ta chỉ cần liếc một cái là phát hiện ra ngay.
Trên cành khô của cái cây vẹo vọ kia, nhìn kỹ, còn có thể thấy một con rết đang nằm đó.
Nếu chú mục vào con vật nhỏ này, rừng cây còn lại và bầu trời bỗng như hóa thành cảnh nền mơ hồ. Người vẽ tranh cũng không tập trung phác họa những cái chân li ti của con rết, mà chỉ gọt giũa từng đoạn thân uốn lượn của nó, khiến nó mang nét hoạt họa, không tới mức quá ghê tởm đáng sợ.
Chẳng qua vì màu của nó nhang nhác thân cây, nên người xem không nhận ra nó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhiếp Chấn Hoành nương ánh sáng, quét mắt qua bức tranh vài lần.
Anh cảm thấy có lẽ tác giả muốn mô tả cảnh tượng hùng vĩ và tràn trề sức sống, nhưng cảm xúc đầu tiên mà bức họa này mang lại cho anh lại là hơi rợn ngợp.
Nhiếp Chấn Hoành không hiểu hội họa, cảm giác này của anh chỉ hoàn toàn thuộc về chủ quan.
Nhưng đứa bé mới mấy tuổi đầu không ngẫm được nhiều như thế, bé chỉ cảm thấy bức tranh này thật là tươi đẹp rực rỡ.
“Anh vẽ đẹp quá!!”
Cam Khả Khả ôm bức họa nhảy nhót, bé ngửa đầu nở một nụ cười vừa hưng phấn vừa chờ mong với Lâm Tri.
“Anh ơi, anh tặng bức tranh này cho Khả Khả ạ?!”
Bé lén nghĩ thầm, bà không cho bé nhận đồ ăn đồ dùng của người khác, nhưng mà, bức tranh này có ăn với dùng được đâu, chắc là bé… cầm cũng được nhỉ?
Ở nhà trẻ, Cam Khả Khả chỉ được lén cầm bút vẽ mấy bận.
Giáo viên mỹ thuật nói bút vẽ có hạn, mỗi lượt chỉ vài bạn được xài thôi. Bé đã đi học hai học kỳ, mà mới được dùng bút vẽ có 2-3 lần.
Hơn nữa tranh mà các bạn trong lớp vẽ đều bị các cô thu lại lúc tan học. Có lần bé lén theo sau cô giáo, phát hiện cô giáo vo hết chúng lại thành cục ném vào thùng rác.
Cam Khả Khả buồn lắm, về nhà bé kể chuyện này cho bà nghe.
Nào ngờ bà của bé lại cảm thấy chẳng có vấn đề gì, còn không cho bé kể chuyện ấy cho các bạn khác nghe, khiến Cam Khả Khả ấm ức quá chừng.
Bé sụt sùi thật lâu, phải đến lúc bà Cam lấy một mảnh vải thừa ra, dạy bé dùng phấn vải thay cho phấn vẽ phác họa lên vải, Cam Khả Khả mới quên đi chuyện này.
Hôm nay được ngắm bức tranh đẹp nhất mà mình từng thấy trên đời, Cam Khả Khả hưng phấn quá đỗi.
Còn đẹp hơn tranh do giáo viên mỹ thuật của bé vẽ ý!
Cô bé không khỏi nghĩ thầm, nếu anh giai kia chịu tặng bé bức họa này, bé sẽ về nhà ngay, rút giấy khen ra khỏi khung kính, lồng bức tranh này vào!
Lâm Tri không ngờ tác phẩm mình vẽ hú họa lại khiến cô nhóc phấn khởi như thế.
Cậu gật đầu rất thản nhiên, “Tặng em đó.”
Phải tội cậu đứng trên lầu, còn nói bằng ngữ điệu đều đều nhè nhẹ bình thường, lời còn chưa lọt vào tai Cam Khả Khả thì đã bị gió thổi tan tác.
Cam Khả Khả chỉ thấy miệng anh giai kia cử động, bé vội kéo người bên cạnh.
“Chú Nhiếp, anh ý nói gì thế ạ?”
Nhiếp Chấn Hoành cũng không nghe rõ, nhưng mắt anh lại thấy rõ đôi môi mấp máy của Lâm Tri.
“Anh ý nói là…”
Nhiếp Chấn Hoành đè phẳng những nếp gấp trên giấy vẽ giúp cô bé, nhẹ nhàng vuốt ve bím tóc nhỏ của bé.
“Anh ý bảo Khả Khả nhà mình đáng yêu thế này, đương nhiên phải tặng tranh cho con rồi.”