Chương 79: Sờ anh đi
Lâ·m Tri lớn lên trong hoàn cảnh khác hẳn người thường.
Khi các bạn cùng trang lứa đang cắp sách đến trường đi học tan ca chơi đùa, thì cậu ru rú trong nhà vùi đầu vẽ tranh. Khi đám nhóc tuổi teen đang bắt đầu khám phá sự huyền bí về giới tính thông qua đủ phương thức khác nhau, thì cậu hoàn toàn chẳng có kênh thông tin cũng như đối tượng nào để bị kích thích tới phản ứng kia.
Thế giới của Lâ·m Tri rất đơn giản, còn bà Lâ·m luôn bận rộn vì phải nuôi con một mình cũng xem nhẹ việc giáo dục phương diện này cho con, nên đến tận bây giờ, Lâ·m Tri vẫn ở trong trạng thái rất m·ông lung về “ȶìиɦ ɖu͙ƈ”.
Cậu biết khi hai người thích nhau thì đấy gọi là yêu đương, biết yêu nhau thì sẽ hôn nhau, cũng biết kết hôn ngủ chung rồi thì mới sinh ra em bé được. Nhưng để Lâ·m Tri thật sự hiểu thế nào gọi là giao hợp phòng the, thì đấy vẫn còn là một câu chuyện rất dài.
Thi thoảng sáng thức dậy Lâ·m Tri cũng gặp phải t·ình huống khiến cậu phiền não.
Nhưng thông thường cậu nằm trên giường một lát, là chỗ kia sẽ quay về trạng thái cũ, nên Lâ·m Tri cứ mặc kệ nó thôi, cho đến dạo gần đây.
Sáng nay khi Lâ·m Tri còn đang chìm trong mộng đẹp, cậu loáng thoáng mơ thấy Nh·iếp Chấn Hoành. Anh Hoành của cậu đi vào phòng ngủ nhà cậu từ lúc nào chẳng hay. Anh ngồi bên mép giường cậu, cúi xuống hôn cậu. Vì thế Lâ·m Tri vô thức chu môi, ôm anh Hoành nhận cái hôn khiến cậu thấy sung sướng khắp toàn thân.
Cậu lại như rơi vào trong một miếng kẹo bông gòn giống lần trước, mềm mại, ngọt lành. Lần này chỗ kẹo ấy càng nhiều hơn, không chỉ quyến luyến nơi đầu lưỡi, mà còn xoay vòng trong miệng cậu, lăn cả lên người cậu, ướt át lăn thẳng tới bụng cậu, làm bụng cậu ngứa ngáy.
Lâ·m Tri càng hôn càng thấy ngứa ngáy hơn, không khỏi ôm anh Hoành cọ xát. Nhưng cậu cọ mãi mà không thấy sướng, bèn rên rỉ khó chịu
Thông thường những lúc thế này, người đàn ông đều hỏi cậu bị làm sao thế, đưa ra lời khuyên cho cậu. Nhưng hôm nay anh Hoành lại lờ cậu đi, Lâ·m Tri lấy làm tủi thân lắm, chỉ có thể tiếp tục ôm người đàn ông cọ xát theo bản năng.
Giữa lúc mơ màng, cậu nghe thấy tiếng ai gõ cửa ngoài kia, đều đều mà nhẹ nhàng. Đấy là thói quen của anh Hoành. Lâ·m Tri hoang mang nhìn anh Hoành mà mình đang ôm, không hiểu tại sao còn có một người nữa ngoài cửa. Cậu sửng sốt hồi lâu, rồi mới chậm chạp tỉnh giấc.
Hóa ra anh Hoành không hề ở trong phòng cậu, thứ mà cậu đang ôm chỉ là —— cái chăn thôi.
Giờ nhìn lại cảnh tượng được vẽ trong truyện tranh, Lâ·m Tri càng quan sát càng thấy quen. Ơ, đây chẳng phải chính là cảnh mình mơ thấy hồi sáng đó sao?
Vậy rốt cuộc những người trong sách đang làm gì thế? Sao làm xong bạn Mi lại đỏ mặt? Thích lắm à? Cậu và anh Hoành làm thế có được không?
Lâ·m Tri nhìn bức tranh trong sách chằm chằm, trí tò mò đã rong chơi rất xa. Cậu thấy bàn tay của thầy Thỏ cao lớn trong truyện tranh thò vào quần bạn Mi, lại nghĩ tới thứ gần đây luôn biến đổi trong quần mình vào mỗi sáng, ánh mắt dần đưa về phía hông của người đàn ông bên cạnh.
Nh·iếp Chấn Hoành sống tuềnh toàng quen, bình thường về đến nhà là toàn lấy áo cũ đã dão với quần thể thao ngày xưa làm đồ ngủ, hôm nay cũng vậy.
Anh mặc một chiếc quần cotton màu xám nhạt, rộng thùng thình. Nó vốn dài tới đầu gối, nhưng anh ngồi trên giường nhúc nhích cọ xát, nên quần đã tớn lên tới giữa đùi, để lộ bắp chân rắn chắc và làn da màu mật bị lớp lông dày che đậy.
Bấy giờ Nh·iếp Chấn Hoành đang suy nghĩ nên kết hợp truyện tranh với hiện thực thế nào để giải thích với Lâ·m Tri về phản ứng khó cưỡng bình thường khi chỗ hiểm bị ai đấy túm phải. Nhưng bỗng chợt, anh cảm nhận được một bàn tay nhỏ ấm áp bỗng chạm vào hông mình, đang lần theo cạp quần anh thò vào trong.
“!”
Cánh tay cầm quyển truyện của Nh·iếp Chấn Hoành run bắn lên. Phải chậm mất nửa nhịp, tay anh mới đè lên mấy ngón tay đã áp vào của quý của mình lại.
“Làm gì đấy?” Nh·iếp Chấn Hoành cúi đầu, trầm giọng nhìn bé con nghịch ngợm cạnh mình.
Lâ·m Tri chớp chớp mắt, chẳng sợ tẹo nào, thành thật trả lời: “Sờ mó ạ.”
Giờ chỉ có thánh mới còn tâ·m trí mà đọc sách. Dù sao Nh·iếp Chấn Hoành cũng không phải người cõi đấy, anh quẳng luôn quyển truyện tranh xàm xí kia xuống chân giường, xoay người đè lên người bên dưới.
“Không sờ bản thân, mà sờ anh à? Hử?” Anh hỏi với giọng khàn khàn.
“Trong sách… là thế này mà.” Lâ·m Tri hơi lắp bắp trước cách tiếp cận hung hăng và đột ngột của người đàn ông.
Cậu muốn chỉ vào cảnh trong truyện để bàn thêm, nào ngờ quyển truyện tranh kia đâu còn bóng dáng trong tầm nhìn của cậu nữa? Thứ đập vào mắt cậu chỉ là một chiếc áo ba lỗ màu xám trắng, và vòng tay tràn ngập mùi hương cơ thể dìu dịu của người đàn ông.
“Sách vẽ nhiều lắm, em muốn học hết à?”
Nh·iếp Chấn Hoành phát hiện mình vẫn đ·ánh giá cao bản thân, và đ·ánh giá thấp Lâ·m Tri. Anh tưởng mình có thể đứng đắn giúp bé con có thêm tri thức nhờ sách vở, nào ngờ anh vừa bắt đầu nơm nớp lo sợ nói suông lý thuyết, mà bé con đã đi vào thực hành trực tiếp ng·ay rồi.
Thế này là tốt hay xấu đây không biết?
Bấy giờ Nh·iếp Chấn Hoành đã không thể phán đoán được nữa. Bởi vì Lâ·m Tri trả lời anh rằng——
“Dạ! Anh Hoành dạy em đi.”
Nh·iếp Chấn Hoành không ngăn bàn tay nhỏ tò mò đang lén l·út chui vào quần anh nữa.
Anh cúi đầu, cắn môi Lâ·m Tri hôn điên cuồng một lát, khiến bé con chưa thể thốt ra ng·ay những lời “bậy bạ” làm máu anh sôi trào nữa, rồi mới dịch tay mình đến vòng eo thon của Lâ·m Tri.
“Chỗ này của đàn ông không được sờ mó tùy tiện đâu, biết chưa?”
Anh không chọc tay thẳng vào quần ngủ của bé con, mà vỗ nhẹ lên chú ve con đang trong trạng thái mềm oặt cách lớp vải cotton.
Những ngón chân đang rúc trong chăn của Lâ·m Tri không khỏi cuộn lại, “… Nh·ột.”
“Không chỉ nh·ột thôi đâu.”
Nh·iếp Chấn Hoành nhìn thẳng vào Lâ·m Tri, xác nhận lại lần nữa rằng trong đôi mắt đang hướng về phía mình chỉ tràn ngập t·ình yêu và sự tin tưởng, không có ch·út kháng cự nào, thì mới tiếp tục động tác của mình.
“Mà còn có thêm… một vài phản ứng rất thích nữa.”
Cánh cửa trong tim mà anh do dự mãi chẳng dám bước qua dần biến mất khi thấy đôi mắt trong trẻo và sâu thẳm của bé con. Nh·iếp Chấn Hoành sửa sang quần áo tóc tai, ưỡn thẳng lưng, rồi mới cất bước tiến vào.
Anh bắt lấy chú ve con còn đang ngủ gật.
Sau đó nhẹ nhàng ve vuốt cánh nó, vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng đ·ánh thức nó dậy.
[HẾT CHƯƠNG 79]