Chương 4
Đây chính là cái gọi là kẻ thức thời tức trang tuấn kiệt. Ta đơn thân độc mã bị bao vây tại Ô Giác lĩnh, bên ngoài là nhân chúng đông nghìn nghịt của Kỳ Lân xã, trước mặt là Hàn Huyền Hàn đại đương gia, nếu còn ngoan cố chống cự, chẳng phải là thiên hạ đệ nhất ngốc tử ư?
Cho nên ta ngoan ngoãn thúc thủ cho bọn hắn trói thành một đòn bánh, bị vứt lăn lóc trên mặt đất. Chỉ thương cho mái tóc được ta tỉ mỉ bảo dưỡng, nay bị cát bụi làm cho ô uế.
Ta còn đang đau lòng lọn tóc đen rũ rượi dưới đất, cằm bỗng nhiên nhức nhối, bị người thô bạo nâng lên, đối diện với gương mặt nghiêm nghị hắc ám của Hàn Huyền.
Ta nhìn nhìn Hàn Huyền, lại quay sang Hàn Húc cạnh đó. Hai huynh đệ này mang lại cảm giác khác biệt khá lớn, nếu chỉ luận diện mạo thì miễn cưỡng xem như có vài phần tương tự đi. Có điều Hàn Húc tuổi trẻ, trên mặt là đường cong nhu hòa ôn nhuận; còn Hàn Huyền đường nét góc cạnh phân minh, hiển nhiên là tướng mạo của một nam tử từng trải.
Công bình mà nói, dựa trên tiêu chuẩn thẩm mỹ của Thẩm gia ta, cả hai đều xứng được liệt vào hàng mỹ nhân. Chẳng qua sở thích cá nhân ta là thiếu niên thanh tú Hàn Húc, còn với nam tử trưởng thành Hàn Huyền lại không chút hứng thú.
Đang bận rộn đánh giá cái đẹp, da đầu bỗng nhói lên một trận đau đớn. Hàn Huyền tên hỗn đản này, nỡ lòng ngược đãi tóc của ta như vậy!
Hàn Huyền ngồi trước mặt ta, buông ra mái tóc dài đáng thương bị giày vò đến vô hình vô dạng, lạnh lùng nói: “Thẩm Nghi, ngươi thật to gan.”
Lòng ta phừng lên nộ hỏa, cũng lạnh lùng đáp trả: “Lá gan của ta trước nay rất to, ngươi bây giờ mới biết sao?”
Hàn Huyền nghe xong, cư nhiên mỉm cười, ngả người tựa lưng vào ghế, thản nhiên phán: “Húc Nhi, đem hắn ra giết.”
Ta hoảng hồn đảo mắt sang nhìn Hàn Húc. Hắn tựa hồ cũng bị dọa một phen, lấy hết dũng khí mở miệng nói: “Đại ca, không biết Thẩm Nghi hắn phạm tội gì mà phải ch.ết…”
Thôi xong rồi. Thiếu gì câu để hỏi, lại cố tình hỏi một câu này. Ta nhất thời bất lực nhắm mắt lại; tám mươi vạn lượng ngân phiếu trong áo còn không đủ để khép ta vào tội ch.ết hay sao?
Quả nhiên, Hàn Huyền cười lạnh, lấy ra bức thư ta để lại trong ngân khố, từng chữ từng chữ đọc lớn. Đọc đến đoạn “xin mượn tám mươi vạn lượng”, thần tình của Hàn Húc đã lâm vào tuyệt vọng.
Hàn Huyền chậm rãi đọc xong, có điểm giễu cợt hỏi ta: “Thẩm Nghi, ngươi còn gì để nói?”
Ta suy nghĩ một chút. “Còn.”
“Ô? Có di ngôn gì, không ngại nói ra thử xem.”
Ta thở ra một hơi. “Ta mượn quý xã tám mươi vạn lượng bạc, giờ xin được hoàn lại đủ số.”
Nhìn thần sắc Hàn Huyền thoáng ngạc nhiên, ta đột nhiên rất muốn mở miệng cười ha ha mấy tiếng. Nhưng ta chưa muốn ch.ết sớm.
Cho nên ta thực chân thành nhìn y, nói: “Trên biên nhận mượn tiền có viết không hẹn ngày hoàn trả, ta đây liền hôm nay mượn hôm nay trả. Ngân phiếu hết thảy đều ở trong người ta, Hàn đại đương gia xin đừng khách khí, cứ việc cầm về.”
Nhìn ánh mắt u ám của Hàn Huyền, ta nhanh chóng bỏ thêm một câu: “Hiện giờ nợ nần đã thanh toán sòng phẳng, không biết Hàn đại đương gia có thể thả ta đi được chưa?”
Hàn Huyền chăm chú quan sát ta nửa ngày, cư nhiên cười ha hả: “Thú vị, rất thú vị.”
Biểu cảm tươi cười chợt tắt, y lạnh lùng nói: “Cho dù chuyện này cứ vậy cho qua, ta vẫn không thể tha cho ngươi. Ngươi hôm nay lén lút xâm nhập Ô Giác lĩnh, xét theo quy củ của Kỳ Lân xã, nhất định phải phế đi võ công, sau đó bố cáo giang hồ, cho cừu gia của ngươi đến lĩnh về, tùy nghi xử lý.”
Quy củ này của Kỳ Lân xã ta quả thật đã từng nghe qua. Đem tội nhân bắt được giao cho kẻ thù của hắn, thật sự là ngoan độc vô cùng, không biết là kẻ nào nghĩ ra chiêu hiểm như vậy a.
Ta thở dài: “Hàn đại đương gia, cừu gia của ta nhung nhúc khắp giang hồ, ngươi muốn giao ta cho ai đây?”
Hàn Huyền bình thản đáp: “Vô phương, chúng ta chỉ cần đem người giao ra, về những chuyện khác thì để các cừu gia của ngươi tự thương nghị giải quyết đi.”
Ta chỉ thấy lông tơ khắp người đều dựng đứng, cười khổ nói: “Nếu đã vậy, ta tình nguyện ch.ết dưới tay Hàn đại đương gia, bao nhiêu cừu gia đến đây thì xẻ ta ra làm bấy nhiêu mảnh chia cho bọn hắn, làm cho dứt khoát một lần luôn a.”
Hàn Huyền cao thấp đánh giá ta, bỗng nhiên cười cười: “Mặc dù chủ ý không tồi, bất quá quy củ của Kỳ Lân xã chúng ta xưa nay đã định, thỉnh ngươi thông cảm cho.”
Ta thầm mắng chửi y tối tăm mặt mũi, đang vắt óc tính cách thoát thân, Hàn Húc bỗng nhiên đi đến trước mặt Hàn Huyền, một đường quỳ xuống.
Hàn Huyền sửng sốt, cả giận hô: “Đệ làm gì vậy!”
Hàn Húc liếc nhìn ta, đỏ mặt nói: “Đại ca, tha cho hắn đi, hắn… hắn đã là người của đệ rồi.”
A a?
Ta nhịn không được trừng mắt với Hàn Húc. Ta biết ngươi đang giúp ta, nhưng sao lại nói ngược kỳ khôi vậy?
Hàn Huyền nghe xong, chén trà trong tay đột nhiên run lên, vài giọt nước trào ra tung tóe. Y kinh ngạc hỏi lại: “Đệ nói cái gì?!”
Hàn Húc đỏ mặt, kiên định lập lại lần nữa.
Biểu tình của Hàn Huyền nhất thời cũng giống bị rắn cắn, một màn biến xanh biến trắng.
Ta ở một bên ngắm nghía, nhịn không được cười rộ lên trong bụng. Vốn không dễ nhìn ra bọn họ là huynh đệ, hiện tại luận tốc độ đổi màu của cả hai, ừ, quả nhiên đều là người Hàn gia.
Đang lúc cười đến khó thở, một cái chén sứ bỗng nhiên vỡ tan tành dưới đất, vài giọt nước trà nóng hổi bắn lên mặt ta, khiến ta rụt đầu lại.
Hàn Huyền ch.ết tiệt.
Y đã khôi phục thần thái ban đầu, trên mặt không chút biểu cảm, hỏi: “Các ngươi ở bên nhau bao lâu rồi?”
Hàn Húc không dám ngẩng đầu, nhẹ giọng đáp: “Bảy tháng.”
Ta không khỏi âm thầm lắc đầu. Hàn Húc kinh nghiệm quá ít, phản ứng sợ sệt như vậy chẳng phải là tự tố cáo mình đang nói dối sao? Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, trong mắt của ta hắn đang sợ sệt, biết đâu Hàn Huyền lại cho là ngượng ngùng thì sao, cũng được đi.
Hàn Huyền nhìn Hàn Húc, lại nhìn ta, bình tĩnh hỏi tiếp: “Hai người các ngươi khi ân ái thì ai thượng?”
Ta phốc một tiếng, bật cười. Không hổ là đại đương gia hắc đạo, chuyện như vậy cũng hỏi được rõ ràng dứt khoát, bội phục bội phục.
Liền đó ta mở to hai mắt, vô cùng hứng thú nhìn Hàn Húc.
Hài tử đáng thương, rõ ràng chỉ hôn một chút thôi mặt cũng đỏ, muốn trả lời câu hỏi hóc búa này của đại ca, thật là làm khó hắn quá đi.
Hàn Húc chân tay luống cuống, ấp a ấp úng nửa ngày, rốt cuộc phun ra được một chữ: “Đệ.”
Hàn Huyền gật đầu, uống một ngụm trà, thản nhiên quét mắt về phía ta. “Thẩm Nghi, câu trả lời của Húc Nhi giả sử khác đi, ngươi hiện tại ắt đã đầu lìa khỏi cổ.”
Nhận ra sát khí chợt toát ra từ y, ta cười không nổi nữa. Quả nhiên là người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Hàn Húc do dự hỏi tiếp: “Nói vậy đại ca đồng ý tha cho hắn?”
Hàn Huyền chau mày. “Húc Nhi, hắn là nam nhân, lại là người Thẩm gia, không xứng với đệ. Huống chi hắn đối với đệ cũng không…”
Ta nghe xong cũng chau mày theo; Thẩm gia thì đã sao? Hàn gia ngươi mới không xứng với Thẩm gia ta đó.
Chỉ nghe Hàn Húc cắn răng phản đối: “Đại ca, hắn đối với đệ như thế nào, đệ mặc kệ. Nếu huynh giết hắn, đệ liền ch.ết theo!” Ngữ khí kiên quyết như vậy, ngay cả ta cũng phải hơi hơi kinh hãi. Hắn thật sự thích kẻ hai mặt phong tình như ta đến vậy sao?
Hàn Huyền nhướng mày, chậm rãi gợn chén trà, trầm ngâm không đáp.
Lặng thinh một hồi, Hàn Huyền bỗng nhiên nói với ta: “Thẩm Nghi, ta hôm nay không giết ngươi. Nhưng ngươi xuất thân Thẩm gia, ta không rõ nhân phẩm của ngươi ra sao, cũng không an tâm để ngươi ở lại bên cạnh Húc Nhi.”
A, chẳng lẽ y muốn trục xuất ta ra khỏi Bắc lục tỉnh sao?
Ta có chút nghi hoặc, lại nghe y nói tiếp với Hàn Húc: “Như vậy đi, mấy ngày nữa ta có việc phải xuất môn một chuyến, có thể mang hắn theo, nhân cơ hội đó xem xét nhân phẩm của hắn. Nếu ta cảm thấy hắn xứng với đệ, ta liền chuẩn cho cả hai bên nhau, bằng không kiếp này vĩnh viễn không gặp lại. Thế nào?”
Hàn Húc thấy sự tình chuyển biến nên vui mừng ra mặt, hăng hái đứng lên.
Hàn Huyền lại quay sang hỏi ta: “Thẩm Nghi, ý của ngươi ra sao?”
Ta âm thầm hừ một tiếng. Y biết rõ ta đối với Hàn Húc chỉ là nhất thời cao hứng, lại còn giả mù sa mưa bịa đặt lý do này nọ, chỉ sợ là gạt được Hàn Húc xong liền trở mặt thủ tiêu ta thôi.
Trong nháy mắt, đủ loại ý niệm vụt qua trong đầu, sau đó ta lên tiếng: “Trước ngươi phải đáp ứng không ra tay giết ta, đương nhiên bộ hạ của Kỳ Lân xã cũng không được.”
Ánh mắt Hàn Huyền lóe lên, liếc Hàn Húc một cái, cười nói: “Chuyện đó đương nhiên.”
“Ta mặc dù đi theo ngươi, nhưng ta muốn làm gì hoặc không muốn làm gì, ngươi cũng không được can thiệp.”
“Có thể.” Hàn Huyền lơ đãng hồi đáp, lại cười cười. “Thẩm công tử còn điều gì lo lắng? Chớ ngại, cứ nói ra.”
Ta còn có thể nói cái gì? Bất luận y mưu tính chuyện gì, so với việc giam ta tại Kỳ Lân xã chung quy vẫn tốt hơn. Y nếu đáp ứng không động thủ hạ sát ta, chẳng lẽ nội trong nửa tháng ta không thoát được tay y sao?
Vì thế ta trưng ra bộ mặt tươi cười giả lả, nói: “Có thể đi theo Hàn đại đương gia là vinh hạnh của Thẩm Nghi này.”