Chương 17
“Rầm!” Ta vỗ bàn thật mạnh. “Tiểu nhị đâu? Sao chậm chạp quá vậy?”
Hồi lâu sau, tiểu nhị miễn cưỡng bưng bầu rượu đến, vứt bừa lên bàn xong hối hả xoay người bỏ đi.
Thái độ gì đây?!
Ta kéo gã lại, há mồm cười: “Tiểu huynh đệ, khoan đi vội, ta còn chưa thưởng bạc cho ngươi nữa…”
Tiểu nhị nhìn ta, sững sờ hồi lâu mới nhếch môi cười một cái, trông còn khó coi hơn cả khóc, gượng gạo đáp: “Không cần mà…”
Nói xong, gã vội vội vàng vàng quay đầu phóng thẳng ra phía sau nhà.
Vểnh tai nghe ngóng được tiếng gã còn đang oán thán không ngừng: “Số lão tử đúng là thúi, kiếp này chưa từng thấy ai xấu xí như vậy, hôm nay lại gặp phải…”
Mắt ta hoe đỏ, ủy ủy khuất khuất quay sang người ngồi cùng bàn, tấm tức hỏi khẽ: “Phu quân, chẳng lẽ thiếp thật sự xấu lắm ư?”
Hàn Huyền trầm mặc gắp một đũa đồ ăn cho vào miệng.
Ta rút ra khăn gấm từ trong áo, chấm chấm khóe mắt: “Phu quân, ngay cả chàng cũng không muốn liếc mắt nhìn thiếp hay sao…”
Y ngẩng đầu, đảo mắt qua mặt ta một vòng, bất đắc dĩ thở dài: “Đừng khóc có được không? Dung mạo đã khó coi như vậy, khóc lên càng xấu…”
“Phu quân, chàng…!” Ta đứng bật dậy, nức nở vùi mặt vào khăn, yểu điệu một đường chạy luôn ra cửa.
Phía sau loáng thoáng có kẻ thở than: “Phu tuấn thê xấu, nàng này thật đáng thương a…”
Ta nhắm hướng Đông rảo bước được nửa dặm, ra khỏi tiểu trấn, trước mắt là một ngôi miếu hoang đổ nát. Ngồi trên bồ đoàn* kiên nhẫn chờ thật lâu, rốt cuộc ta cũng thấy Hàn Huyền sầm mặt từ cửa tiến vào.
Ta vẫy vẫy. “Sao ngươi chậm quá vậy.”
Hàn Huyền hừ giọng. “Ngươi thì thư khoái mà chạy rồi! Ta nói ngươi hôm nay vì sao lại mang mặt nạ xấu như vậy, hóa ra đã sớm có ý đồ ăn quỵt!”
“Ai da, còn trách ta?” Ta giận dữ nói. “Nếu không phải ngươi bỏ lại toàn bộ tay nải tại Trường Sa, chúng ta sao phải lâm vào cảnh này… Ta chẳng qua đi trước ngươi một bước thôi.”
“Ngươi đi trước một bước, tàn cục bề bộn thì để phần ta thu thập.” Hàn Huyền cũng tìm bồ đoàn khoanh chân ngồi xuống, trầm ngâm nói. “Tiếp tục ăn quỵt cũng không hay, đêm nay ngươi đi tìm ít bạc về đây.”
“Uy, sao lại là ta? Ngươi không có tay có chân à?”
“Có thể từ trong ngân khố Ô Giác lĩnh trộm ra tám mươi vạn lượng bạc, người như vậy khắp thiên hạ thử hỏi có mấy ai. Ngươi không đi thì ai đi?”
Hừ, thù xưa nợ cũ lôi ra một lượt.
Ta thở dài. Quên đi, chuyện vặt thôi, tự mình làm một chuyến là được.
===
Đêm khuya thanh vắng, bốn bề tĩnh lặng. Ta vác túi bạc nhỏ, lả lướt bay bổng từ trên tường cao năm trượng* đáp xuống đường lớn. Phủi phủi bụi trên người, ta mỉm cười mãn nguyện, tiêu sái nhấc chân đi được hai bước…
“Đệ đã nghe gì chưa, tên Trầm Nghi kia gần đây lại gây ra chuyện lớn rồi!”
Ai? Ai đang nói ta?
Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy hai đại hán từ đằng xa đi tới, vừa đi vừa bàn tán sôi nổi.
Ta cảnh giác ẩn mình vào góc tối, nghiêng đầu chăm chú lắng nghe.
“Hừ, đệ còn tưởng là tin gì, Trầm Nghi chẳng phải nơi nơi gây chuyện sao. Đại ca nói xem lần này lại là danh hoa nhà ai bị hái?”
“Ha ha, lần này thì khác. Đây, lệnh tầm nã Tứ Hải minh vừa bố cáo, đệ xem đi.”
Tiếng lật giấy soàn soạt vang lên.
“Hỗn đản!” Đại hán bên phải cả giận, ồm ồm mắng lớn.
“Tiểu tử họ Trầm này cũng quá kiêu ngạo đi! Không chỉ lừa mất tân nương tử sắp thành thân của người ta mà ngay cả Cửu Tuyết đan của Tứ Hải minh cũng trộm sạch, con mẹ nó, đúng là tham lam!”
Ấy ấy? Ta trợn mắt nghẹn lời. Là ta làm?
Chỉ nghe gã bên cạnh cười lạnh. “Nghe nói hắn còn cấu kết với Tề Chiêu Thần của Tung Hoành sơn trang. Uổng công Khúc lão gia trước đó có lòng gả ái nữ cho Tề Chiêu Thần, chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao? Cũng khó trách ông ta nổi trận lôi đình. Nhị đệ, đọc tiếp xem lần này Tứ Hải minh treo thưởng thứ gì.”
“A!” Thanh âm ồm ồm hét lớn. “Cư… cư nhiên lại là Cửu Tuyết đan?!”
“Không sai. Cửu Tuyết đan hai năm mới luyện được một viên, được xem là cực phẩm thánh dược, là bảo vật vạn kim khó cầu a. Nếu lần này huynh đệ chúng ta bắt được Trầm Nghi…”
Gã kia vỗ tay “chát” một phát, dõng dạc hô: “Đại ca! Cơ hội trừ gian diệt ác vì võ lâm của huynh đệ chúng ta đã tới rồi!”
“Hảo huynh đệ!”
“Hảo đại ca!”
Ta phi!
Bằng sức của hai gã đầu heo này mà cũng dám tới bắt ta? Đúng là hổ lạc bình dương bị khuyển khi* mà!
Ta trầm mặt, từ trong bóng tối bước ra, cản đường bọn chúng.
Chỉ sau mấy cước, hai huynh đệ nọ nhào lộn vài vòng trên không cực kỳ khó coi, xong rơi ập xuống đất.
Ta cúi xuống nhặt lên túi ngân lượng nhét vào trong áo, thuận tay cầm luôn tấm lệnh tầm nã mới tinh trên người gã đại ca, đoạn mở ra đọc.
“Tội thứ nhất, âm thầm đột nhập Tứ Hải sơn trang, đả thương vô số…”
“Tội thứ hai, dụ dỗ ấu nữ Khúc thị đang chờ ngày xuất giá, đến nay không rõ tung tích…”
“Tội thứ ba, cấu kết với Tung Hoành sơn trang trộm đi thánh dược Cửu Tuyết đan…”
“…”
Ta lạnh lùng đá đá gã đại ca tự nãy giờ vẫn nằm im lìm không nhúc nhích.
“Ngươi nói, nhìn ta có giống tên Trầm Nghi trong này hay không?”
Gã vất vả ngẩng đầu lên ngó nghiêng một hồi đoạn quả quyết. “Không giống! Ngài khí phách bất phàm như vậy, không hề giống tên công tử bột kia… Ối!”
“Thúi lắm!” Ta cho hắn một cước thật hiểm.
“Tiểu nhân nói sai rồi! Diện mạo của ngài cũng anh tuấn tiêu sái tựa như hắn… Á!!”
Sờ lên mặt nạ da người, ta lại cho hắn cước nữa. “Nói dối không chớp mắt, rõ ràng một chút cũng không giống!”
“Tiểu nhân… tiểu nhân rốt cuộc phải đáp thế nào… Úi!!!”
“Ngươi thế nào cũng không cần đáp, ngoan ngoãn nằm yên cho ta đá đi!”
Sau một chuỗi kêu gào thê thảm, ta thu hồi lệnh tầm nã, đạp lên lưng hai gã nọ, ôm mối căm hờn hướng ngôi miếu đổ mà tiến.
Cái gì mà cấu kết trộm cướp? Cái gì mà Cửu Tuyết đan? Vân Thường đột nhiên mất tích là thế nào? Ta đây bị tầm nã nhiều lần như vậy, lần đầu tiên bị oan uổng đến mức này!
Cẩn thận ngẫm lại, chỉ có một khả năng…
Khá khen cho Hàn Huyền, cư nhiên đánh lén sau lưng ta!