Chương 5: Gặp gỡ
Phủi bụi bẩn trên tay áo. Hắn nhanh chóng rời phòng y tế trước khi nó tỉnh dậy.
Ở lớp:
Một khi hắn lướt qua là bao nhiêu ánh mắt nhìn, một nữa hâm mộ, một nữa ghen tị và xen vào đó có chút muốn chiếm đoạt
Giờ văn của cô Thục Anh:
Mấy đứa lớp nó ngơ ngác nhìn dòng chữ ngoằn ngèo sắp về hưu của cô.
- Cô chữ thứ 3 dòng thứ 5 là gì vậy cô?- 1
- "Vương" đấy em.- Cô Thục Anh
Mắt cô soát 1 vòng quanh lớp, trống 2 ghế bàn 3. Nhìn vào sơ đồ lớp biết ngay nó và Ánh
Từ từ ngồi vào ghế, cô giở sổ điểm ra. Nhanh chóng:
- Hạ Dĩ Ân lên bảng kiểm tr.a bài. Các em đóng hết sách vở lại.- Cô hô to
- Bạn ấy không có ở đây cô.- Cả lớp đồng thanh
- Vậy thì Nguyễn Ngọc Ánh lên thay.- Hô to phần 2
- Cũng không có cô.- Đồng thanh tập 2
- Vậy lớp phó ghi giờ B vào sổ đầu bài, lý do 2 em trên trốn tiết của tôi.- Cô Thục Anh hiền từ nhưng đầy ẩn ý
2, 4, 6,...80 con mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Lớp trường méo mặt. Cô biết chắc thể nào cũng bị cô CN quở mắng
Và... nam thần đứng dậy.
Cô đưa ánh mắt xuống bàn cuối:
- Nhật Vỹ có việc gì?- Cô đưa tay mời cậu trả lời
78 con mắt quay xuống nhìn Vỹ
- Dạ bạn Ân bị ngất nên hiện giờ đang ở phòng y tế. Và bạn Ánh ở đó trông khi cô y tá chưa về. Vì vậy không có mặt trong tiết học này được.- Hắn từ từ nói như mấy ông già sắp ch.ết
TRong lúc cô giáo chưa kịp phản ứng thì bên tổ khác:
- Aigu, con Ân và Ánh tính ra sướng thật.- Mai
- Vì?- Ngọc
- Được nam thần chú ý. Tao nhắn tin cho thằng đó hoài mà nó toàn trả lời mấy từ ừ uhm ờ ak ok. Vậy có tức không chứ. Hai con đó sao mà may mắn thế?- Mai mặt hằm hằm đầy khó chịu
- Haha, tao đã bỏ ý định tán thằng chả từ tin nhắn đầu tiên rồi.- Ngọc cười ngạo nghễ, chê cười Mai
Cả lớp vốn im lặng mà giọng cười ngược trời của Ngọc vang lên làm cô giáo chú ý
- Em nào đang nói chuyện. Lên đây.- Cô dạy văn chống cây thước xuống bàn
Dự đoán 1 tương lai không sáng lạng cho 2 con người họ
Mai và Ngọc bước trong sợ sệt, 1 số học sinh khác giương ánh mắt khinh thường cho Mai
- Áp mặt vào tường đến cuối tiết. Ghi 2 em này vào sổ. Xóa 2 em kia.- Cô chỉ tay vào sổ. Nhìn 2 ẻm trc mắt đầy phiền não
- Các em đừng tưởng tôi già, tai nghe không thính, mắt nhìn không rõ và nói lấp vấp rồi hoành hành. Khi nào tôi nghỉ hưu thì các anh các chị hãy bay nhảy. Tiếp tục học bài mới.- Cô Thục Anh
" Há ha ha ha, hotgirl của khối hả? Đẹp nhưng não đi đầu rồi"1 nữ nhi thù hận Mai bấy lâu nay suy nghĩ
....................
Được 1 lúc lâu thì Ân tỉnh dạy
Đôi mắt mơ hồ nhìn xung quanh.
Oh, Ánh đây nà.
- Bà tỉnh rồi hả?- Ánh kịp nhận ra và đứng dậy đưa nước cho nó
Hiện tại, nó không có tâm trạng nào để cười đùa được. Tin mà nó nghe lúc nảy vẫn ám ảnh nó
- Bà không nói giởn chứ?- Nó nhẹ nhàng hỏi
- Không, là thật. Tôi chỉ muốn chia sẻ điều này cho mỗi bà. Mà bà thế này thì có lẽ lúc đầu tui không nói thì hơn.- Ánh
- Ừ. Nhưng bà vui mà. Tui sẽ vui. Bà đừng nói vậy. Haha- Nó( dối cả thế giới)
- Ừ, haha. Trốn được tiết Văn. Tui bà ngủ nốt rồi xíu về. Tiết sau CN cũng chả học gì.- Ánh bắt chuyện với nó
...................
1 tuần sau:
Ngày 13/09/2016
Những học sinh trong trường hớn hở vì sắp đến tết Trung Thu. Họ nao nức nhau đoán xem năm nay đoàn lân nào dành chiến thắng, rồi cùng hẹn nhau vào buổi tối để xem trình diễn trung thu.
Ở nơi đó, nó đứng nhìn ra cửa sổ cùng Ánh.
- Tối mốt bà không đi đâu chứ?- Nó
Những đợt gió thu len lỏi vào sâu trong trong phòng học. Nó làm tóc hai đứa bay bay trông thật dễ chịu
Ánh quay sang nó trả lời
- Không. Tui với Anh đi chơi cùng bố mẹ. Bà hỏi chi vậy?
- À, không có gì. Chỉ hỏi chơi thôi mà.- Nó lại nói dối
Thực ra, nó muốn rủ 2 người họ đi chơi vì có lẽ đây là tết Trung Thu cuối cùng nó được ở bên họ. Với 1 người nhà nghèo, làm gì có cơ hội sang đó chứ.
Tối 15/09/2016
Hôm nay, Dĩ Ân diện một chiếc áo sơ my xọc cổ cao màu xanh, một chiếc váy chấm bi màu xanh đậm đến đùi và 1 đôi sandal. Cô bé thắt bím 1 bên trông thật dễ thương.
Vì hôm nay hết khách sớm, bố nó chủ động làm tài xế cho nó đến Quảng Trường, nơi có lễ hội phá cỗ lớn nhất thành phố
Ông mang trong mình bộ đồ đã dần cũ, đôi dép cao su đã rách vài chỗ.
Bố con nó đèo nhau trên chiếc xe Dream thân thuộc hằng ngày. Ngang qua nhiều ngã đường, họ bày biện các sản phẩm dành cho dịp này.
Ông định mau cho nó, nhưng nó cứ bảo không cần. Nó nên tiết kiệm tiền thì hơn
………………………..
Đến nơi, bố nó xua tay bảo nó cứ chơi thoải mái. Đến giờ về, ông sẽ quay trở lại.
Ân hoài mình vào dòng người tấp nập. Nó nhìn đâu đâu cũng thấy những anh chị xinh đẹp, tay trong tay với những món hiệu đắt tiền mà thấy buồn cho bản thân mình.
Nhưng thôi, nó gạc thứ suy nghĩ tiêu cực đó sang 1 bên. Ân đi xung quanh lễ hội 1 chút.
Bằng mắt thường, Ân có thể thấy được rất nhiều bánh kẹo, nước ngọt và cả đồ chơi nữa.
Khung cảnh nơi đây được trang trí với phong cách vừa cổ điển vừa hiện đại giúp trẻ nhỏ có cơ hội biết đến những phong tục ngày xưa và nâng cao giá trị sống của bây giờ.
- Á, cái đèn giống hồi nhỏ anh mua cho mình nè. Dễ thương quá.- Nó trầm trồ nhìn món quà cho các bé trên bàn
Và câu nói ấy đã lọt vào 1 thượng khách dễ thương nhất quả đất. Không ai khác đó chính là hắn.
Sơ qua thì hắn được mời do ba cậu làm công ty. Hẳn cả 1 vé Vip, khỏi mắc công mua vé như những người thường dân như nó.
Hắn diện quần tây màu xanh đen, 1 chiếc áo thun sơ my thời thượng màu xanh lá và đôi giày bệt của nike. Yeh, rất chuẩn đẹp trai
Sau khi được chiêu đãi các màng trình diễn múa lân, ca hát từ ban tổ chức. Những người tụ họp nơi đây có cơ hội ghép cặp và chơi trò chơi cùng nhau.
Nó nhìn xung quanh, đây là nơi cách xa nơi ở nó quá, làm gì mà có người quen cơ chứ. Niềm vui nó chùn xuống. “Ưowcs gì có anh lúc này, anh vẫn ổn cả chứ? Anh có nhớ đến em gái không vậy”1 suy nghĩ bất chợt qua đầu làm nó suýt khóc
- Cậu chơi cùng tôi chứ?- 1 giọng nam cất lên từ phía sau
Ân ngoảnh đầu lại thì thấy NHật Vỹ, cậu ta cũng ở đây sao?
- Ừ. Cùng chơi đi.- Nó nhanh chóng đáp
- Mục tiêu quà của cậu là cái này, cái này hay cái này.- Hắn lần lượt chỉ các phần quà trên bàn nhưng đã biết chắc câu trả lời
Nó nhìn lại 1 lần nữa, Ân lập tức chỉ tay nhanh vào chiếc đèn lồng con ngựa
Hắn cười chế diễu
Tưởng gì, anh đây biết rồi nhá