Chương 20
“Cẩn thận một chút!” sáng sớm Tạ Giang đã tới, nhìn thấy vị y tá kia thay nước biển cho Từ Hi, vết kim châm vào làm y đau đến nhăn mặt khiến cho hắn phải lên tiếng.
Hơi bất ngờ, y ngước đôi mắt thâm quầng lên nhìn hắn “Anh không đi làm sao?”
Hắn không trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào y tá ý muốn bảo cô ta mau đi ra ngoài. Tiếc là cô gái chẳng thèm nhìn tới hắn cứ từ từ dọn dẹp.
Từ Hi buồn cười nhưng ngoài mặt giả vờ bình thản “Cô y tá, tôi có chút chuyện cần nói với người này, phiền cô rồi!” nói xong còn mỉm cười với cô ấy.
Cuối cùng y tá tỷ tỷ cũng phát hiện ra ý tứ của hai người, cười cười đem cả khay dụng cụ ra ngoài.
Hắn tiến tới gần, ngồi xuống cạnh y, nắm lấy tay y đặt lên lòng bàn tay một cái hôn.
Từ Hi chau mày rút tay lại “Đừng như vậy!”
“Em sao thế?”
“Anh còn chưa trả lời tôi!”
“Chuyện gì?”
“Hôm nay anh không đi làm sao?”
Nghe xong câu hỏi, Tạ Giang thở dài vươn tay ôm y vào lòng, giọng nói âm trầm vang lên bên tai “Anh muốn đến xem em rồi mới đi làm!”
Biết rõ đều là giả dối, nhưng tại sao y lại cố chấp tin tưởng, giả vờ như không biết yên tĩnh ở trong lòng hắn không dám cựa quậy, sợ rằng chỉ cần cự tuyệt hắn sẽ không ôm y như vậy nữa.
“Cũng trễ rồi, anh đi đi!” Từ Hi khẽ lên tiếng.
Hắn buông y ra, nhìn vào y thật lâu “Em cẩn thận tịnh dưỡng, tan ca anh sẽ tới!”
Muốn nói ‘Không cần đâu!’ chỉ tiếc là y quá tham lam, một câu nói cũng không thể nói ra.
Giả vờ như không nghe không thấy không biết, Từ Hi quyết định sống trong thứ ảo tưởng mà mình đã thêu dệt nên, quãng thời gian này y ở yên trong bệnh viện ăn, ngủ đọc sách, phía bên công ty cũng không có gọi qua.
Nghi Thái Yến gần đây không thấy Từ Hi xuất hiện cũng cảm thấy lo lắng, hỏi thăm tin tức thì biết y đã nhập viện, bà tức khắc bỏ buổi họp hội đồng chạy đi thăm y.
“Tiểu Hi! Xin chào!”
Từ Hi bất ngờ nhìn người vừa mới tới “Nghi tổng! Làm sao bà biết tôi ở đây”
“Không quan trọng, trước tiên cậu cho tôi biết cậu bị bệnh gì mà phải vào đây?” tác phong của thương nhân là nhanh chóng như vậy.
Nói chuyện một hồi, nhìn kỹ được gương mặt tiều tụy của y, bà không khỏi đau lòng “Việc gì phải làm việc cực khổ như vậy, hay là… để mẹ nuôi con có được không?”
“Mẹ?” y bất ngờ hỏi lại.
Nghi Thái Yến biết mình thất thố vội giải thích “A! Ngại quá, thật ra tôi có một đứa con trai, nếu nó còn sống … có lẽ cũng lớn bằng cậu vậy…”
Từ Hi ồ một tiếng, nhìn bà sắc mặt chuyển biến không mấy tốt cũng cảm thấy khó chịu “Xin lỗi, Nghi tổng, bà đừng buồn nữa. Tôi…”
“Con có thể làm con nuôi của ta hay không?”
“Ân… Việc này…”
Viền mắt Nghi Thái Yến hồng hồng như là muốn khóc, gương mặt tỏa ra loại dương quang chiếu thẳng vào lòng người, y bối rối chẳng biết phải làm sao bất đắc dĩ gật đầu.
Dù sao thì bà vốn đối với y rất tốt, chẳng có gì phải bài xích mối quan hệ này cả.
Nghi Thái Yến vui mừng ôm lấy Từ Hi vào lòng, tay xoa xoa lưng y, cùng lúc đó bên ngoài có người đi vào.
Tạ Giang đứng yên ở cửa nhìn bọn họ ôm nhau gương mặt cũng đông cứng lại. Khi lấy lại được tinh thần hắn giả vờ ho khan vài tiếng rồi bước vào trong. Nhìn thấy người phụ nữ này có chút quen mắt, hắn mới mỉm cuời đối với bà chào một tiếng.
“Xin chào, đây là Tạ tổng của tập đoàn Khiết Chính sao! Hân hạnh, hân hạnh!”
Bà ta là ai lại có thể biết rõ chuyện này như vậy, quan sát một hồi hắn mới rút ra kết luận “A, xin chào Nghi tổng, thật thất lễ ban nãy tôi còn không nhận ra bà!”
Từ Hi ở một bên lên tiếng “Hai người có quen biết sao?”
Hắn nhìn y bằng ánh mắt rất lạ, không có ôn nhu của mấy ngày hôm nay “Đã từng hợp tác!”
Nghi Thái Yến bật cười “Đúng vậy đúng vậy! À, cậu cũng quen biết với Từ Hi sao!”
Tạ Giang tao nhã gật đầu “Chúng tôi là bằng hữu!”
Ừm, đúng vậy… Là bằng hữu, giữa họ chính là mối quan hệ này.
“Hôm nay tôi đến giúp cậu ấy làm thủ tục xuất viện!”
Bà tò mò quay sang nhìn y hỏi “Vậy còn thân nhân của cậu?”
Tạ Giang cướp lời “Hiện tại hình như đã qua đời, ở thành phố này xem như chỉ có tôi là người thân của cậu ấy!”
Nói như vậy rồi Nghi Thái Yến dường như còn chưa hiểu được ý tứ của hắn, lại còn dùng ánh mắt thương tâm nhìn Từ Hi, bà nắm lấy tay y “Vậy… đừng lo, có tôi ở đây, cậu sẽ không phải chịu khổ như vậy nữa!”
Không phải yêu Từ Hi đến phát cuồng nhưng mà khi gặp phải tình cảnh này hắn chỉ hận không thể tách hai người bọn họ ra. Bà ấy lớn tuổi như vậy còn muốn cùng với thanh niên bằng tuổi con mình kết giao sao, thật quá phận rồi.
“Ngại quá, hiện tại thủ tục xuất viện cũng đã làm xong, tôi còn phải đưa cậu ấy về, Nghi tổng, bà…”
Hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, bà đứng lên chào tạm biệt rồi rời khỏi nhưng vẫn thắc mắc mối quan hệ của bọn họ, tại sao lâu như vậy rồi bà chẳng biết con trai mình có người bạn thân là một đại nhân vật như vậy.