Chương 44: Đưa cô thẻ ngân hàng

Đường Tâm Lạc theo bản năng cầm tấm thẻ đen lên, nói nhỏ: "Nhưng mà, tôi không biết sinh nhật của anh là ngày nào."
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Lục Dục Thần xuất hiện một tia giận dữ, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì.


Chẳng những không có biểu hiện mà trong mi mắt lạnh lùng có mang theo ý cười.
Anh từng chữ từng chữ chậm rãi nói, gương mặt tuấn tú cao quý: "Thân là Lục phu nhân, hiểu rõ thông tin cơ bản của Lục tiên sinh là một nhiệm vụ. Chuyện này em đi hỏi Mạnh Trạch, cậu ta sẽ nói cho em biết."


Nói xong, đôi mắt đen híp lại, trong mắt lạnh lẽo: "Lần sau anh không muốn nghe những lời này từ miệng của Lục phu nhân nữa."
Trái tim đập mạnh nãy giờ cũng bình tĩnh lại.
Đường Tâm Lạc nhìn người đàn ông trước mắt, thức thời gật đầu.
"Em hiểu rồi, Thần thiếu."


Nhiệm vụ, anh nói, đây chẳng qua chỉ là nhiệm vụ mà thôi.
Thông tin của anh, những trường hợp của anh, cô cũng nên đi tìm hiểu. Nhưng nguyên nhân chỉ bởi vì anh là "Khách hàng" của cô.
Anh cho cô địa vị Lục phu nhân tốt nhất, như vậy đối với anh, cô phải hoàn thành tốt bổn phận Lục phu nhân.


Không trách vì sao vừa rồi trước mặt người ngoài, thái độ của anh lại như vậy.
Thì ra, tất cả mọi thứ này chỉ là đóng kịch thôi.
Lông mày Lục Dục Thần nhíu lại, nghe thấy cô gọi mình là Thần thiếu, quả thật không lọt tai chút nào.
"Sau này không được gọi là Thần thiếu nữa."


Đường Tâm Lạc sáng tỏ gật đầu, cũng đúng, bọn thư ký Mạnh bình thường không gọi anh như vậy.
Thần thiếu, đó là cách người ngoài gọi.
"Biết rồi, Lục gia, còn căn dặn gì không?" Đường Tâm Lạc khôn khéo sửa lại, ai ngờ lại chọc giận người đàn ông này thêm lần nữa.


available on google playdownload on app store


"Căn dặn?" Anh cắn môi, khóe miệng cười có chút tà khí.
"Hôm nay là ngày đầu tiên đi nhận giấy chứng nhận, em nói xem, là vợ của Lục Dục Thần này, chúng ta nên làm gì?" Nói tới đây, anh đã đổi tư thế, ban đầu còn lười biếng như một con báo, bỗng nhiên đè về phía cô, giam cầm cô ở ghế salon.


"Em... Không biết." Cô hốt hoảng quay đầu sang một bên, trốn tránh ánh mắt khiếp người của anh.
Dĩ nhiên cô đang nói dối, nhìn ánh lửa trong đáy mắt người đàn ông này đương nhiên hiểu rồi.
Lục Dục Thần trầm giọng cười khẽ: "Nếu như Lục phu nhân không biết, vậy thì để Lục tiên sinh dạy cho."


Đường Tâm Lạc còn không kịp ngăn cản một tiếng, cả người đều bị Lục Dục Thần ôm ngang.
Chờ cô kịp phản ứng thì mặt cô đã áp vào ngực Lục Dục Thần, cả người cô bị ôm trong ngực, mà bàn tay nóng bỏng của anh đang sờ mó trong áo của cô.


Sắc mặt Đường Tâm Lạc đỏ rực, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của bàn tay kia.
Dựa sát như vậy, cô không thể nào hô hấp bình thường.
"Anh, anh bỏ em xuống đi!" Cô phản đối.
"Em chắc chứ?" Người đàn ông cúi đầu, ngược lại ôm chặt hơn.


Đường Tâm Lạc bị dọa tới cứng người, không dám lộn xộn nữa.
Lục Dục Thần đương nhiên không tính bỏ qua dễ dàng cho cô.






Truyện liên quan