Chương 5: Có chút động lòng với anh
Vào lần đầu tiên Tiểu Viên ba tuổi gặp Mã Quân Quân năm tuổi đã tạo cơ sở vững chắc cho cuộc sống thuận buồm xuôi gió của anh trong nhà cô. Từ đó, không những Tiểu Viên phải sống một cuộc sống phiền muộn trong năm năm liền, mà còn khiến cô rất nhiều năm sau này mất đi một mối nhân duyên. Còn hiện tại, khi Tiểu Viên đã nhận thức một cách sâu sắc lỗi lầm của bản thân, cô quyết định sẽ cải tà quy chính, nhưng cuối cùng vẫn mắc lỗi một lần nữa.
Nhìn Thang Hi Hàn ngủ say sưa, tên tội phạm tội lỗi đầy mình Chu Tiểu Viên chợt có một cảm giác rằng bọn họ chắc chắn là không hợp tên tuổi, số phận an bài phải đối đầu.
Hóa ra khi Thang Hi Hàn ngồi ngoài phòng khách vui vẻ nói chuyện với bố mẹ Tiểu Viên thì cô vẫn một mình ở trong phòng bếp hơn một giờ đồng hồ, không muốn ra gặp anh. Khi công việc đã xong xuôi, chẳng còn gì để làm, Tiểu Viên phát hiện ra trong tủ lạnh có cơm nếp và cái rượu. Bụng bỗng phát ra tiếng kêu ùng ục, cũng phải, hiếm hoi lắm cô mới có một bữa ăn không ngon, chính xác là ăn chưa no, thế là Tiểu Viên một mình ở trong bếp tự làm cho mình món cái rượu nếp.
Thang Hi Hàn nhìn bộ dạng hỉ hả của Tiểu Viên khi ăn cái rượu, cảm giác của Mã Quân Quân ngày nào lại ùa về. Chỉ có điều năm đó anh đã dùng ánh mắt len lén để nhìn mẹ Tiểu Viên, còn bây giờ, anh chỉ nói một câu như bước vào chốn không người: “Cô làm à? Tôi cũng muốn ăn.”
Sau khi Thang Hi Hàn ăn hết một bát, mặt mày đỏ gay, ánh mắt thì càng lúc càng lờ đờ, cuối cùng thì nằm vật ra sofa, chẳng biết gì nữa. Bố mẹ Tiểu Viên nhìn thấy anh nằm ngủ không biết gì, chợt quay ra nhìn nhau, không biết trường hợp này có phải đưa đến bệnh viện không, thực sự là có người chỉ ăn cái rượu mà say không biết gì vậy sao?
Mẹ Tiểu Viên xót ruột đắp khăn ấm cho Thang Hi Hàn, cố gắng đổ từng giọt nước pha mật ong vào miệng anh. Thang Hi Hàn ngủ say không biết gì, người nóng hầm hập như lửa, mềm oặt ra. Mẹ Tiểu Viên rối rít chăm sóc anh, không những vậy còn nổi nóng với Tiểu Viên: “Cái con bé này, vừa mới ăn cơm xong, không biết no hay sao mà còn dở chứng ăn cái rượu nếp làm gì chứ?”
Tiểu Viên tức tối, cô như quả pháo vừa được châm ngòi, dùng tay vứt chiếc khăn ấm lên mặt Thang Hi Hàn, nói: “Mẹ lúc nào cũng chỉ biết nói con, từ nhỏ đã thế rồi, mẹ chỉ thích con trai, nhìn thấy con trai là mẹ chẳng còn biết có con nữa. Con ăn của con, vướng gì đến anh ấy chứ? Con đâu có ép anh ấy ăn? Rõ ràng là anh ấy nói muốn ăn, sao lại nói con chứ? Mẹ lúc nào cũng thế, con không làm con gái mẹ nữa.”
Mẹ Tiểu Viên thở dài, nói: “Còn gắt gỏng cái gì nữa hả? Có phải trẻ con nữa đâu, tị nạnh cái gì chứ? Thằng bé này từ bé đã khổ, bố mẹ quan tâm tới nó nhiều hơn một chút thì đã sao, hồi đó con còn nhỏ, có nhiều việc con không biết, mà hồi đó con cũng tốt với nó lắm cơ mà, sao bây giờ lại thế hả?”
Tiểu Viên nghe xong, nghĩ bụng, lại mang “đứa trẻ mồ côi” ra để nói, toàn là linh tinh! Cụ Thang đã nói rõ rành rành, cha mẹ của cháu cụ công tác ở nơi khác, rõ ràng là bố mẹ đều có cả, sao cứ phải tỏ ra đáng thương cơ chứ? Đang định nói tiếp, đã nghe thấy mẹ nói: “Hồi đó con còn nhỏ, có nhiều chuyện con không hiểu. Hồi mười tuổi Quân Quân mới gặp được bố mình, khi bố mẹ nó đến với nhau, bố nó đã kết hôn rồi, sự tình cụ thể ra sao thì dì nó nói không rõ, nói chung là một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc.”
“Mấy năm nay, không biết quan hệ giữa nó và bố nó có tốt không, còn mẹ nó thì chẳng có hi vọng gì rồi, người dì ruột duy nhất thì cũng đã mất, có lẽ trong lòng thằng bé, chúng ta là một trong không nhiều những người thân của nó đấy!”
Tiểu Viên từ từ nhấc chiếc khăn ra khỏi mặt Thang Hi Hàn, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận. Không phải vì bát cái rượu tối nay, mà vì nhiều năm trước đây, cô đã làm rất nhiều điều không phải với cậu bé mồ côi đáng thương này.
Tiểu Viên cúi mặt, nhắm mắt nghĩ ngợi một lúc lâu, rồi nói một câu tự đáy lòng: “Bố mẹ dìu anh ấy vào giường của con ngủ đi.”
Tất nhiên Tiểu Viên sẽ không ngủ cùng trên chiếc giường đó, cô nằm trên sofa trằn trọc suốt một đêm. Thang Hi Hàn thì ngược lại, cả đêm ngủ rất ngon lành. Con chó ở nhà đối diện dường như cũng đồng cảm với anh, suốt đêm chỉ thỉnh thoảng sủa lên vài tiếng nhỏ chứ không hát bài ca bất tận như mọi đêm nữa.
Thang Hi Hàn ăn một bát cái rượu mà say như vừa uống hai chai rượu Mao Đài, người nóng hầm hập, ngủ li bì, Tiểu Viên không ngủ được, suốt cả buổi tối chạy ra chạy vào không biết bao nhiêu lần. Khi trời gần sáng, cô mới có được một vài giây phút nghỉ ngơi hiếm hoi.
Trong giấc mơ chập chờn, Tiểu Viên nhìn thấy con bé Tiểu Viên đang bắt nạt Mã Quân Quân, Mã Quân Quân mắt mở tròn không hề có ý định phản kháng lại, răm rắp phục tùng tách từng chiếc bánh bao, lấy ra nhân thịt đút vào miệng Tiểu Viên, còn bản thân thì thản nhiên cắn từng miếng vỏ bánh. Tiểu Viên sau khi ăn bánh bao no nê, nhìn Mã Quân Quân với vẻ rất không hài lòng, cong môi lên nói: “Sao mà cậu ăn sạch sẽ thế, trên miệng chẳng chút có mỡ nào? Lần trước mẹ tớ nói, cùng nhau ăn mà cậu ăn sạch sẽ hơn tớ. Lại đây, để tớ bôi lên một ít mỡ.”
Vài tiếng sủa vang lên, khó khăn lắm Tiểu Viên mới ngủ được một chút thì lại bị tiếng chó sủa ầm ĩ làm cho tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa. Rửa mặt mũi xong xuôi, bước vào phòng mình, nhìn thấy Thang Hi Hàn vẫn nằm im, liền đi tới gọi: “Thang Hi Hàn, dậy thôi.”
Chẳng ngờ Thang Hi Hàn mắt vẫn nhắm nghiền, miệng làu bàu: “Ồn áo quá, bảo em họ cô đừng có gọi nữa!”
Tiểu Viên ngẩn ra, em họ mình? Ai thế nhỉ? Lẩm bẩm đọc lại, liền cầm chiếc gối lên ném tới rồi hét lớn: “Em họ anh ấy! Con chó điên ấy không phải là em họ tôi, mà là em họ anh!”
Thang Hi Hàn mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt vốn đã tròn của Tiểu Viên, bây giờ tức bừng bừng lại càng tròn hơn, trong lòng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều. Hóa ra, cảm giác có người đánh thức mỗi buổi sáng thật là tuyệt.
Không ngờ, khi bước lên xe buýt, Tiểu Viên lại được một phen muối mặt nữa. Thì ra người lái chiếc xe lần này chính là anh tài xế của chiếc xe buýt mà Tiểu Viên làm đứt tay cầm. Anh tài xế vừa nhìn thấy Tiểu Viên đã nhiệt tình chào hỏi: “Cô em, không còn lo lắng nữa, tất cả đã được làm lại rồi, nhưng bây giờ thì cấm bám, cấm kéo nữa nhé! Nhưng nếu cô em muốn xin chữ ký của anh thì không cần phải đến ba cái đâu, một cái là được rồi. Có muốn không em?”
Tiểu Viên cười trừ rồi kéo Thang Hi Hàn đi về phía cuối xe. Không biết vì lý do gì, hồi nãy mặt mày anh còn hớn hở, giờ bỗng nhiên khó đăm đăm, xoay người tìm được một chiếc ghế trống liền tới đó ngồi, thế là Tiểu Viên chỉ còn cách ngồi phía sau anh, thầm nghĩ: “Tên này không phải có vấn đề về tâm lý đấy chứ, tính khí sao thay đổi nhanh vậy?”
Tiểu Viên đâu biết rằng Thang Hi Hàn nhìn thấy cô đi xe buýt mà cũng có thể thân mật với tài xế như thế, trong lòng tự dưng cảm thấy vô cùng khó chịu. Vừa ngồi qua được hai bến, Thang Hi Hàn đã đứng dậy nhường chỗ cho người ta, đi đến đứng cạnh Tiểu Viên. Nhưng lúc này Tiểu Viên đã chìm vào một giấc mơ tươi đẹp từ lúc nào rồi.
Thang Hi Hàn nhìn Tiểu Viên ngủ một cách say sưa, ngon lành, dường như tảng băng nhỏ ở sâu thẳm trong trái tim anh đã bị hơi thở ấm nóng nhè nhẹ của cô làm cho tan chảy. Anh khẽ nói một tiếng: “Đồ ngốc.”
Chiếc xe bỗng rẽ vào một khúc quanh, đầu Tiểu Viên liền đổ sang phía Thang Hi Hàn, rồi tựa vào đùi anh. Anh ngẩn ra một lúc, cố nhịn cười, cũng chẳng đẩy cô ra, cứ để cô tựa như vậy, chỉ nhè nhẹ đỡ lấy cô.
Suốt dọc đường, Tiểu Viên ngủ ngon lành. Khi sắp đến nơi, cuối cùng cô cũng tỉnh dậy một cách thoải mái. Trong lúc vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nhìn thấy Thang Hi Hàn nhẹ nhàng đỡ lấy cô, còn cô thì đang tựa vào đùi anh chảy nước miếng thì giật nảy mình. Tiểu Viên lập tức ngồi thẳng dậy, tròn mắt nhìn Thang Hi Hàn: “Anh, sao anh lại đứng vậy?”
“Nhường chỗ cho người khác rồi.”
“Ờ.”
Tiểu Viên vừa thức giấc, vẫn còn ngái ngủ, chẳng phải lúc lên xe anh chẳng thèm để ý gì đến cô sao? Sao giờ đã khác rồi, sao anh ấy lại dịu dàng thế chứ? Tiểu Viên hơi ngẩn ra, khẽ liếc mắt nhìn anh. Trời, từ hướng này nhìn lên mà anh ấy cũng đẹp trai thế này, cái cằm vuông vắn, khỏe khoắn, đôi môi hấp dẫn, lại còn hai hàng lông mày hớp hồn… Ôi! Nhưng cái tuyệt nhất chính là khí chất, làm sao mà nhìn từ một góc bảy mươi lăm độ như thế này mà cái khí chất ấy vẫn biểu hiện ra một cách hoàn mỹ như thế chứ?
Tiểu Viên ngơ ngẩn nhìn Thang Hi Hàn không chớp mắt. Giọng nói trầm trầm của Thang Hi Hàn vang lên: “Chu Tiểu Viên, cô nhìn cái gì thế?”
Một tờ là “Chuyên trị bệnh tiểu nhiều, tiểu nhanh, tiểu dắt, tiểu về đêm.”
Một chú chim bị vặt trụi hết lông, đang trong tư thế đậu trên cành cây, chuẩn bị giang đôi cánh bay lên trời. Đây chính là hoàn cảnh của Tiểu Viên lúc này! -_-!
Công việc ở bệnh viện kém đi? So sánh kiểu gì thế không biết? Ý tưởng kiểu gì thế không biết?
Thang Hi Hàn vừa cười vừa xoa xoa đầu cô, nhìn khuôn mặt đỏ như gấc ấy, anh chỉ cười rồi không nói thêm gì nữa.
Tiểu Viên mặt mày đỏ như gấc, cúi gằm, nghĩ bụng, đúng là đáng xấu hổ, anh ấy nói chẳng sai, Chu Tiểu Viên, mất mặt quá đi! Đúng lúc Tiểu Viên đang đau khổ tự xỉ vả sự ngu dốt của mình, bỗng một con gián nghênh ngang từ thành xe gần chỗ cô ngồi bò qua. Nếu như bình thường thì Tiểu Viên cũng sẽ không sợ lắm, chỉ cần chuẩn bị trước tâm lý là được, nhưng khi bị bất ngờ, Tiểu Viên giật mình hét lên một tiếng, rồi quay đầu ôm chặt lấy chân Thang Hi Hàn.
Đợi đến khi cô nói với Thang Hi Hàn rốt cuộc là cô đã nhìn thấy gì thì con gián ch.ết dẫm ấy chẳng biết đã bò đi đâu mất. Chỉ còn lại Thang Hi Hàn nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ vỗ vào vai an ủi cô, một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt như làn gió xuân.
Trái tim Tiểu Viên bỗng nhiên đập thình thịch như có cái gì đang cào cấu. Thực ra thì trước kia Mã Quân Quân cũng chẳng có gì là không tốt, chẳng qua là do Tiểu Viên là con gái một, nên khi phải chia sẻ bố mẹ với một đứa con trai là Mã Quân Quân thì nảy sinh cảm giác đối nghịch mà thôi.
Nếu ông trời cho em một cơ hội được làm lại, Quân Quân, em nhất định sẽ không bắt nạt anh, sẽ không để anh phải ăn vỏ bánh bao. Nghĩ tới đây, Tiểu Viên chợt nói: “Chuyện ngày trước tôi bắt nạt anh, là do hồi đó tôi chưa biết, xin lỗi nhé! Anh đừng giận tôi.”
Thang Hi Hàn bị câu nói nhẹ nhàng bất ngờ của cô làm cho đứng hình mất một lúc, nuốt nước bọt rồi cười khẽ, thấp giọng nói: “Cái con bé ngốc này!”
Anh mới ngốc ấy, Tiểu Viên nghĩ bụng. Quả nhiên không thể đối tốt với anh được, đúng là không biết điều. Vừa xuống xe, Tiểu Viên vẫy vẫy tay rồi đi luôn. Chợt anh gọi: “Ê, đưa cô đi ăn gì nhé, đồng ý không?”
“Vì sao?”
“Vì cô ngoan.”
Sau khi ca khúc khải hoản từ siêu thị trở về, Tiểu Viên cười cười chào tạm biệt anh. Sau khi bước đi vài bước, chợt nghe giọng anh từ tốn nói với theo: “Nhớ nghe điện thoại của tôi đấy!”
“Cắt!”, Tiểu Viên nghĩ bụng. Thôi đi, bảo tôi ngốc thì nghe làm gì, qua lại với anh chắc? Anh cũng đâu có thừa nhận là bạn trai tôi. Một thôi một hồi, cuối cùng lại biến thành Mã Quân Quân, tôi mà vẫn còn tơ tưởng gì tới anh thì tôi không phải là Chu Tiểu Viên, là heo, heo, heo!
Tay xách hai chiếc túi lớn cơ man nào là đồ ăn vặt, Tiểu Viên chẳng buồn quay đầu lại, chỉ hờ hững đáp “ờ” một tiếng.
Mục Mục nhìn thấy Tiểu Viên túi lớn túi nhỏ xách một đống đồ về, miệng há hốc, mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà, bởi vì nữ hoàng đồ hạ giá Chu Tiểu Viên trước nay không đặc biệt giảm giá không bao giờ mua đồ, không phải hàng thanh lý không mua. Nhìn thấy tay cô xách hai túi lớn toàn đồ ăn vặt, miệng lại mở to đến mức có thể nhét vừa hai quả trứng gà. Mục Mục á khẩu nhìn Tiểu Viên: “Chu Chu, cậu bị ai trêu tức vậy?”
Tiểu Viên lần lượt bỏ đồ ra, nói: “Không phải tớ tự mua, có người cho.”
Mục Mục lần lượt đỡ lấy từng thứ cho vào tủ: “Trời ơi, toàn là đồ ngọt, bao nhiêu là calo thế này, Chu Chu, cậu không giảm béo nữa à?”
Tiểu Viên thở dài: “Gần đây trong long không vui, phương châm tạm thời thay đổi, cứ thế mà ăn thôi, ai thích giảm béo thì đi mà giảm.”
Phương châm sống của Tiểu Viên về cơ bản có hai kiểu là “không bỏ cuộc, không bỏ cuộc, phải giảm béo” hoặc “cứ thế mà ăn, ai thích giảm béo thì đi mà giảm”. Mục Mục nghĩ, vừa mới đó mà đã thay đổi rồi, thời gian để phương châm chuyển về ăn thỏa sức đều nhanh hơn và lâu hơn phương châm giảm béo!
“Phải rồi, ai mà mua cho cậu lắm thứ ngon như vậy hả? Bạn trai mới à? Có phải là cái tên mà lần trước cậu đắp mặt nạ của tớ trước khi đi gặp không?” Nghe Mục Mục nhắc đến “Dương Tiêu”, Tiểu Viên âu sầu nói: “Không phải, là cháu của cụ Thang.”
“Cái gì? Cái tên đẹp trai ngất ngây đi Land Rover đấy á? Chả có nhẽ! Hắn vẫn đến tìm cậu à?” Mục Mục tròn mắt: “Chu Chu, cậu có biết anh ta là ai không?”
Chu Tiểu Viên nhìn Mục Mục. Không phải chứ? Sao mà thần kỳ thế? Mục Mục cũng biết anh ấy là Mã Quân Quân rồi? Không đúng, Mục Mục sao có thể biết được chứ? Cô ngờ vực hỏi: “Anh ta có thể là ai?”
Mục Mục tức khắc đưa ra hai trang báo: “Tờ này lấy từ chỗ Thiên Phương Phương về, cái bảng xếp hạng Những người đàn ông hấp dẫn kỳ mới nhất mà cậu bảo cô ấy phô tô giúp ấy. Nhìn thấy chưa? Thang Hi Hàn, lúc đầu mình cũng không biết tên cháu trai của cụ Thang mà cậu đi gặp đâu, nhưng tớ nhìn thấy người chụp cùng với chiếc Land Rover ấy, nên vừa nhìn đã nhận ra ngay.”
“Cậu xem đi, đây là học lực, rồi tình hình tài chính của anh ta, còn có cả địa chỉ trang web của anh ta mà dạo gần đây rất nhiều người truy cập đấy. Điều quan trọng nhất là, anh ta là người đẹp trai, hấp dẫn và trẻ nhất trong số đó, vì thế tớ mới rút ra kết luận, sao anh ta có thể chưa có người yêu được chứ? Lần trước chắc hẳn phải có lý do gì đó nên mới đi gặp cậu, ví dụ như để đối phó với cụ Thang chẳng hạn.”
“Kết quả là, ngay ngày hôm sau Phương Nam cuối tuần đã cho ra một bản xếp hạng phán đoán, chính là bảng phân tích bạn gái của bọn họ, đã chứng minh cho lập luận của tớ.”
Mục Mục vừa nói vừa lật sang trang thứ hai, chỉ vào trang báo nói: “Cậu xem, chính là mỹ nhân, nghệ sĩ âm nhạc vừa về nước tổ chức buổi hòa nhạc cá nhân, tên là An Hinh. Còn người này nghe nói là bạn thanh mai trúc mã với anh ấy, tên là Quan Vũ Khiết, cũng rất xinh đẹp. Còn nữa, đây này, nghe nói người này là…”
Chu Tiểu Viên liếc qua rồi chẳng buồn nghe cũng chẳng buồn xem nữa, những cô nàng xinh đẹp kia rõ ràng không cùng đẳng cấp với cô. Nhưng mấy tờ báo lá cải này đâu có đáng tin, anh ấy làm gì mà được đứng trong bảng xếp hạng những người đàn ông hấp dẫn, chiếc Land Rover cũng đâu phải của anh ấy, đó là đồ đi mượn của Diệp Thụ Thần mà, sao không thấy Diệp Thụ Thần có mặt trong bảng xếp hạng nhỉ? Rõ ràng tờ báo này không đáng tin cậy. Mà cho dù bạn gái anh ấy xinh đẹp đến thế nào thì cũng đâu có liên quan gì tới cô, cô cũng chẳng còn tơ tưởng gì đến cái tên “Dương Quá” này nữa rồi, ai bảo cô là Tiểu Viên Nữ chứ không phải là Tiểu Long Nữ?
Tiểu Viên trầm ngâm nghĩ ngợi, Mục Mục hỏi nhỏ: “Ê này, anh chàng đẹp trai thế này, không thích mới lạ ấy. Tớ biết, chắc cậu cũng động lòng đúng không? Nhưng mà cậu thấy đấy, anh ấy với chúng ta đúng là có khoảng cách rất lớn, đúng không?”
An Hinh là ai? Chẳng biết nữa, nhưng chỉ nghe tên đã biết là có số phận làm vai nữ chính, Tiểu Viên ngậm ngùi nghĩ. Hãy còn một người tên là Quan Vũ Khiết nữa thì phải? Tên cũng hay. Khiết à? Hôm trước lúc đi ăn bánh bao, chẳng phải anh ta vừa nghe xong một cú điện thoại liền đi mất sao? Là người này thì phải? Hóa ra, anh ta chịu đi gặp mặt đúng là chỉ vì người đó tên là Chu Tiểu Viên mà thôi. Anh ta đi nhận người thân, chứ gặp mặt cái nỗi gì!
Mục Mục nhìn cô đang ngẩn ra, không nói năng gì, liền dung tay cốc vào đâu cô: “Tiểu Viên, Tiểu Viên, đâu mất rồi?” “Ui chao”, Tiểu Viên tức tối nói. “Sao cậu lại gõ đầu tớ? Đau ch.ết đi được!”
“Tớ vừa hỏi cậu, cậu có nghiêm túc với anh chàng Land Rover này không? Tớ sợ là cậu nghiêm túc mà người ta lại không, sợ cậu đi theo vết đổ của tớ.”
“Ừ, không có đâu.” Cuối cùng thì Tiểu Viên cũng hiểu câu nói “thế mà lại không phải thế”, hóa ra là như vậy đấy! “Cái tên ấy về sau có còn liên lạc gì với cậu không? Kể cho tớ đi.”
Quả nhiên, cách tốt nhất để kết thúc việc bị người khác vặn hỏi chính là vặn hỏi lại họ.
Mục Mục xị mặt nói: “Tớ đi đắp mặt nạ đây, đừng nói chuyện với tớ nữa.”
Tiểu Viên thở dài: “Tớ cũng đi đắp, cũng không muốn nói chuyện nữa.”
Tiểu Viên và Mục Mục mỗi người nằm một giường, bốn mắt nhìn trần nhà. Tin nhắn của Thang Hi Hàn đến quả là đúng lúc.
“Đang làm gì đấy?”
Đang đọc báo, đang nghiên cứu hồng nhan tri kỷ của anh, hay hồng nhan tri kỷ của những người đàn ông độc thân có tiền? Báo ngay mai mà có phần tiếp theo thì cái tít này sẽ thu hút độc giả phải biết!
“Đang… suy nghĩ.”
“Hả?”
“Tôi tắt máy đây.”
“Tại sao?”
“Đi ngủ.”
“Bây giờ à?” Thang Hi Hàn đứng bên cửa sổ trong phòng làm việc, xoay xoay chiếc điện thoại, cười một mình. Thầm nghĩ, trên xe mà cô còn tựa vào người anh ngủ như vậy, chắc chẳn là mệt lắm, chắc là do suốt đêm qua phải chăm sóc anh nên không được ngủ đây.
“Ừ.”
“Ờ.”
“Tạm biệt.” Có gì mà tạm với biệt, Tiểu Viên nghĩ. Bất chợt, một cảm giác khó tả ùa đến.
“Viên Viên.”
“Làm sao?”
“Mơ một giấc mơ đẹp nhé!” Anh cười, lần sau kể cho anh nghe em có mơ về anh không. Thang Hi Hàn cầm chiếc điện thoại một lúc rồi chợt nhớ ra, đã nói cho cô biết việc đi công tác chưa nhỉ? Ha! Cái cô Chu Tiểu Viên này, gặp cô, anh dường như cũng trở nên ngốc nghếch rồi!
“Hy vọng là thế.” Tiểu Viên lập tức tắt máy. Hình như không chỉ trong lòng có cảm giác lạ, mà mũi tự nhiên cũng cay cay. Đáng ghét, cứ nghĩ là hoàng tử, hóa ra lại là hoàng tử của người khác, ghét quá đi mất!
Suốt một tuần lễ, Tiểu Viên vứt Thang Hi Hàn sang một bên. Vào đúng lúc tôi chẳng nhớ đến anh, anh lại xuất hiện trước mặt tôi. Anh cũng chỉ là mây thôi, mây thôi. Suốt nửa tháng vừa rồi, gặp được Dương Quá, cuối cùng lại là của người ta. Về sau gặp Dương Tiêu, thì lại bị Dương Quá đuổi đi mất. Tiểu Viên hơi do dự, trong lòng thầm xỉ vả Thang Hi Hàn, đấy anh xem, đuổi Dương Tiêu đi rồi, cũng chẳng có ý định tiếp nhận chiến lợi phẩm. Đúng là cái đồ rô bốt đáng ghét, diệt quái thú chỉ vì sở thích!
Ôi, tại sao cái thứ gọi bạn trai này, cứ đến lượt cô nếu không phải hàng quý hiếm thì cũng là hàng chỉ tặng không bán, nói chung là thứ đồ không thể mang về nhà được.
Tuy cảm thấy rất đau lòng, nhưng cách chữa trị vết thương tốt nhất của một cô gái chuyên nghiệp đó là công việc.
Hôm nay không phải là một ngày bận rộn bình thường, có một đám sinh viên của một lớp cao học bị ngộ độc thực phẩm tập thể. Một ngày mà ánh mặt trời rực rỡ và hết sức bình thường của Tiểu Viên, có một dám nghe nói là con ông cháu cha tương lai rạng ngời, do ngày hôm trước đi ăn hải sản tại một nhà hàng thuộc loại siêu sang mà dẫn đến bị ngộ độc thực phẩm, sau đó được đưa với bệnh viện nơi cô làm việc.
Từng đám, từng đám mười người một lần lượt được đưa vào bên trong, mấy tên con ông cháu cha này nôn ra mật xanh mật vàng đứng lộn xộn trước cửa phòng cấp cứu, tuy dáng đứng xiêu vẹo vì mệt mỏi, nhưng quần áo họ mặc trên người, giày dép dưới chân, và cả những thứ đồ lủng lẳng đeo ở tay kia, đều là hàng siêu đắt tiền, nhìn kỹ thì đó toàn là những thứ phát sáng lấp lánh đến chói mắt. Ai không biết có khi lại lầm tưởng đây là buổi lễ trưng bày sản phẩm cũng nên.
Nghe nói đây là một lớp Thạc sĩ cao học gồm toàn những doanh nhân tại thành phố S, trông có vẻ đều rất trẻ. Cơ hội ngàn năm có một như thế này, đám trong hội của Phương Phương sao có thể bỏ qua được chứ? Thế là mỗi người đỡ một người, rất nhanh sau đó, tất cả đều đã được phân chia xong xuôi. Đúng lúc đó thì Thang Hi Hàn gọi điện đến, Tiểu Viên nói với anh đang có việc bận không nói chuyện được. Cúp máy xong quay ra thì đã thấy mình chậm một bước, đảo mắt nhìn quanh, thấy chẳng còn việc gì để làm nữa. Cô nghĩ bụng, cuộc chiến y tá đúng là vô cùng khốc liệt, rồi quay người bước đi.
Đám người ấy sau khi xét nghiệm xong tập trung lại để truyền nước, ngồi chật kín cả một người. Các cô nàng trẻ trung đơn thân đều đang tận tình chăm sóc đối tượng của riêng mình. Tiểu Viên nhìn thấy cảnh này, trong lòng ấm ức, chợt nhìn thấy ở góc xa xa có một người con trai còn trẻ, mặt mày trắng bệnh, môi run run, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng.
Cô cảm thấy có gì đó không ổn, bước tới trước mặt anh ta, hỏi: “Anh thấy chỗ nào không khỏe à?”
Người con trai mím chặt môi, lắc đầu. Tiểu Viên kiểm tr.a chai nước truyền rồi hỏi: “Anh có với nhóm bọn họ không?”
Anh ta gật gật đầu một cách khó khăn, Tiểu Viên điều chỉnh lại chai nước truyền rồi an ủi: “Cho nước chảy chậm một chút sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Anh nghỉ ngơi một lúc đi, sẽ đỡ ngay thôi.”
Anh ta nhìn Tiểu Viên không dời mắt, Tiểu Viên cười, nghĩ bụng chắc là do bị ngộ độc thực phẩm nên đầu óc cũng bị ảnh hưởng chút. Nhìn kỹ anh ta một lượt, quần vải áo vải, lại còn thêm đôi giày đã sờn, chẳng trách chẳng có ai để ý đến anh ta. Chỉ nhìn qua cũng biết đây là tài xế hoặc nhân viên phục vụ ở lớp cao học này.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh ta, có vẻ thực sự rất khó chịu. Tiểu Viên ngập ngừng nói: “Tôi rót cho anh cốc nước nhé?”
Người con trai nhận lấy cốc nước nóng, miệng run run, chẳng nói được lời nào. Nhìn anh ta uống được vài ngụm, Tiểu Viên quay người định bước đi, đúng lúc đó anh ta thều thào nói được vài tiếng: “Tôi họ Phổ, tên Lý, tôi tên là Lý Phổ.”
Tiểu Viên quay mặt lại, miệng hơi méo đi: “Họ Phổ, tên Lý, thì phải là Phổ Lý chứ?”
Anh chàng nọ vội vã sửa lại: “Không phải, là Lý Phổ, họ Phổ, tên Lý, không phải họ…”
Chưa đợi anh ta nói hết, Tiểu Viên đã quay sang nhìn tờ đơn ghi trên bình thuốc, nói: “Lý Phổ, tôi thấy rồi, không sai, anh tên là Lý Phổ đúng không?”
Người con trai vội vã gật đầu. Tiểu Viên cười, cảm thấy con người này quả là thật thà đáng yêu. Bất chợt nghe thấy tiếng Phương Phương gọi: “Tiểu Viên, có người gặp.”
“Đến ngay đây.” Tiểu Viên đáp, rồi quay lại nói với Lý Phổ: “Nếu cảm thấy khó chịu trong người thì gọi tôi nhé!”
Cô bước về phía cửa, ánh mắt cảm động của Lý Phổ nhìn theo bước chân cô đi, mãi cho tới khi bóng cô biến mất sau cánh cửa.
Diệp Thụ Thần bị một đám y tá nữ vây quanh, cười nói rôm rả, ồn ào chưa đến năm phút thì Diệp Thụ Thần dám khẳng định anh đã nắm được một tin tức quan trọng mà Thang Hi Hàn không biết. Tiểu Viên nhìn thấy anh ta, khựng lại một lúc. Chẳng lẽ, cái con người cô mới chỉ gặp có một lần này thực sự phải đến khoa Phụ sản sao?
“Ờ, ừm, thực ra tôi cũng không thân thiết với khoa Phụ sản lắm.” Tiểu Viên đứng trước mặt anh, có chút ngại ngùng, ngập ngừng nói.
Diệp Thụ Thần hiểu ra, cười lớn: “Ờ, ừm, không có gì đâu, tôi thực sự không có việc gì, cũng không làm phiền cô đâu, cô cứ yên tâm.”
Tiểu Viên thở phào nhẹ nhõm: “Anh không cần tới khoa Phụ sản? Thế đến đây khám bệnh à? Khoa nội hay khoa ngoại, hay Nam khoa? Có cần tôi đưa đi không?”
Diệp Thụ Thần càng cười lớn, khó khăn lắm mới nói được: “Tôi đâu có bệnh gì.”
“Ồ, không đến khám bệnh, thế đến thăm bệnh à?”
Diệp Thụ Thần phẩy tay, ngắt lời. Cô gái này đúng là dai như đỉa, cứ để cho cô ấy đoán tới đoán llui nữa, chắc mình cũng chẳng đủ tinh thần để chịu đựng nữa: “Tôi tiện đường đi qua, rẽ vào gặp cô thôi, mấy ngày nay cô bận gì thế?” Diệp Thụ Thần quả nhiên khác với Thang Hi Hàn, mấy mánh khóe của Chu Tiểu Viên chẳng thể nào qua được mắt anh ta. Vừa nói chuyện với đám y tá một lúc đã biết ngay suốt tuần vừa rồi cô trực ca ngày, Thang Hi Hàn đúng là bị lừa rồi. Giọng không đổi, anh nói tiếp: “Lúc đầu tôi định bảo Thang Hi Hàn rủ cô cùng đi câu cá, nhưng mấy hôm nay cậu ấy ốm nặng, còn câu cá nỗi gì, đến mò ra cổng còn không được nữa là. Một mình ở nhà chẳng có ai chăm sóc. Haizz!”
Quả nhiên Tiểu Viên ngay lập tức mắc câu, tròn mắt hỏi: “Ốm à? Ở nhà à? Anh ấy đi công tác về rồi à? Chẳng phải anh ấy sống cùng với ông sao? Sao lại không có ai?”
Diệp Thụ Thần thở dài đánh sượt: “Cụ Thang đi Bắc Đới Hà rồi, ở nhà chỉ còn mỗi cậu ta. Cậu ta còn nói với tôi là cô trực ca đêm, bên ban ngày không được làm phiền cô nghỉ ngơi, vì thế nên mới không nói cho cô biết.”
Cái con người này sao mà khiến người ta lo lắng vậy chứ? Tiểu Viên lẩm bẩm: “Thế sao anh không ở cùng anh ấy?”
“Tôi á? Trời, tôi là bạn của cậu ấy chứ đâu phải vợ?” Diệp Thụ Thần bày tỏ quan điểm.
Sau đó anh ta làm vẻ mặt nghiêm trọng hỏi: “Bệnh viện các cô có dịch vụ chữa bệnh tại nhà không? Thang Hi Hàn ốm cũng khá nặng, mà lại không muốn đến bệnh viện, cô bảo, có phiền không cơ chứ?”
Tiểu Viên bán tín bán nghi, mắt đảo qua đảo lại, cúi đầu nói: “Có bệnh không đi khám, nếu mà không đi khám thì gọi 120 đưa anh ta đến bệnh viện.”
Sau hôm từ nhà Tiểu Viên về, Thang Hi Hàn gọi điện tới cô đều không nghe, gửi tin nhắn cũng chỉ nhắn lại là phải trực ca đêm, ban ngày cần nghỉ ngơi. Thang Hi Hàn buồn bực nhắn lại: “Lại phải trực ca đêm à?” Cứ như thế, bọn họ bắt đầu trở nên xa cách.
Bây giờ Diệp Thụ Thần bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, Tiểu Viên có chút bất lực. Diệp Thụ Thần ậm ừ nói: “Cũng đúng, dù sao thì bây giờ cậu ấy cũng chỉ có một mình, chẳng ai lo, chỉ còn lại một mình tôi đến chăm sóc cậu ấy thôi, nhưng dạo gần đây tôi có chút việc bận. Thôi vậy, tôi cũng chỉ tiện đường qua hỏi han vậy thôi.”
Anh quay người bước đi, Tiểu Viên gọi với theo: “Anh ấy bị bệnh gì vậy?”
Diệp Thụ Thần gãi gãi đầu: “Chắc cũng chẳng phải bệnh nan y gì, chẳng ăn uống gì, cũng chẳng buồn gọi y tá đến. Cậu ấy nói, từ nhỏ ốm đau chẳng có ai lo cũng quen rồi, qua vài ngày tự khắc sẽ khỏi. Thôi, tôi đi nhé!”
Diệp Thụ Thần cố nhịn cười bước ra khỏi bệnh viện, rồi phá lên cười. Chẳng buồn để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, vừa cười vừa rút điện thoại ra: “Ê, người anh em, chẳng phải bảo cậu hẹn cô em Tiểu Chu đi chơi sao?”
“Bận lắm, không có thời gian.”
“Ai không có thời gian?”
“Tớ thì bận có bệnh, cô ấy thì trực ca đêm suốt, ai chẳng không có thời gian.”
“Cậu ốm mà cô ấy không đến thăm nom gì sao?”
Thang Hi Hàn không cần nhìn cũng biết bộ dạng đang cười ngặt nghẽo của Diệp Thụ Thần.
“Tặng cậu một hộp quà Vượng Vượng lớn nhé, thấy sao?”