Chương 41
Từ Lai vẫn luôn thấy rất lạ lùng vì khi các bà mẹ dẫn con đi xem phim thường đều chọn xem phim hoạt hình còn người mẹ này lại dẫn một đứa trẻ mới ba, bốn tuổi đầu đi xem một bộ phim sâu sắc và có phần bạo lực.
Càng lạ hơn nữa khi cậu bé này lại xem rất thích thú và tập trung, ánh mắt đầy hiếu kỳ và khao khát.
Điều lạ lùng nhất khiến cô không thể hiểu nổi là những giọt nước mắt của bà mẹ trẻ này. Từ Lai có thể cảm nhận được nỗi đau lòng không đến từ bộ phim mà là một nỗi đau xót phát ra từ tận trong tim chảy lên trên khuôn mặt.
Cô đưa khăn giấy qua cho mẹ cậu bé. Chị ấy ngạc nhiên nhìn Từ Lai một cái rồi nhận lấy, nói khẽ mà rõ ràng: “Cảm ơn.”
Những hình ảnh cuối phim rất đẹp mắt, cảnh phim được quay từ trên xuống, nam nữ chính đứng sóng vai bên nhau ngắm nhìn mặt đất châu Phi nóng giãy, dòng sông cuồn cuộn chảy ra biển, bầy thú hoang dã đứng nhởn nhơ, mặt trời xuống, trăng nhô lên.
Dưới ánh trăng sáng và bầu trời sao, mọi người với đủ các màu da cùng quây quần bên đống lửa, thoải mái nhảy múa hát ca, uống rượu đùa vui.
Ở đây không có chiến tranh, không có đói nghèo, không có bệnh tật, không có cái ch.ết, chỉ có vui vẻ và cuộc đời tự do.
Sau đó nam nữ chính nằm tay nhau cùng đi về phía đống lửa, cùng nhảy múa hoan ca cùng mọi người trong tiếng nói cười rộn rã.
Màn chiếu tối dần lại, có vài tiếng động nhỏ vang lên trong bóng tối rồi màn hình lại từ từ sáng lên, xuất hiện một nhóm các nhân viên cứu hộ mặc áo có chữ MSF. Đây là những tình nguyện viên và bác sĩ không biên giới trong đời thực, mỗi người nói mấy câu, phía dưới có phụ đề.
“Tôi tốt nghiệp trường y tá Caritas Medical Centre ở Hong Kong, đã phục vụ cho MSF được 20 năm…”
“Năm 1996, tôi tốt nghiệp Đại học Bách khoa Hong Kong, tham gia MSF từ năm 2000…”
“Tôi đến từ Bỉ, năm nay 57 tuổi, đam mê với công việc cứu trợ nhân đạo vẫn không hề thay đổi…”
“Có người hỏi tôi làm vậy vì điều gì? Tôi cũng không biết là vì điều gì nhưng khi nhìn thấy những điều này, tôi chỉ biết là mình không thể bỏ đi được, phải ở lại giúp đỡ họ…”
“…”
Cuối cùng, trên màn ảnh rộng xuất hiện một người con gái vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn có thể sánh ngang với nữ chính của phim.
Cô gái nở nụ cười phóng khoáng, yêu đời: “Tôi tốt nghiệp Viện y học Vân Hoa, Đại học Rong Yue, biên kịch cho tôi nói thêm câu nữa đi, tôi hy vọng thế giới hòa bình…”
Âm thanh nhỏ dần lại, những tấm hình của các bác sĩ không biên giới và các tình nguyện viên cứu trợ nhân đạo xuất hiện, ghép thành chữ MSF.
Màn hình lại tối xuống, chỉ còn một màu đen.
Dòng chữ to hiện lên trước mắt khán giả: Sinh mệnh không biên giới, tình yêu không biên giới, vì một thế giới hòa bình.
Đèn sáng lên, trong lòng Từ Lai vẫn thấy rất nặng nề. Cô nhìn sang Cận Thời Xuyên, thật ra các anh làm nghề cứu hỏa cũng giống vậy thôi, chỗ nào nguy hiểm, họ có mặt ở chỗ đó, quên mình, một lòng vì cứu người.
Cận Thời Xuyên nhìn mặt là đoán được ngay trong lòng Từ Lai đang nghĩ gì. Anh nắm bàn tay mềm mại của cô, muốn chọc cho cô vui: “Sớm biết em cảm tính thế này, chúng ta đáng lẽ nên đi xem phim hài.”
“Cho hợp với không khí thôi chứ có việc gì đâu!” Từ Lai lắc đầu mỉm cười. Cô không muốn mình trở thành gánh nặng của anh. Anh dũng cảm nơi tuyến đầu còn cô sẽ là hậu phương vững chãi.
“Đi thôi!” Cận Thời Xuyên bảo.
Từ Lai gật đầu đứng dậy, quay người lại thấy mẹ cậu bé vẫn ngồi nguyên tại chỗ còn cậu bé thì chẳng biết đã ngủ từ lúc nào, rúc vào trong lòng mẹ.
“Đợi chút đã.” Từ Lai thả tay Cận Thời Xuyên ra, quay lại chỗ mẹ cậu bé.
“Chị không sao chứ?” Cô hỏi.
Mẹ cậu bé lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười: “Không sao, cảm ơn em.”
Nói xong, người phụ nữ bế đứa bé đứng dậy nhưng đứng không chắc, suýt thì ngã, may có Từ Lai đưa tay ra giữ được, xem chừng chị ấy đau lòng lắm.
“Cận đại ca.” Từ Lai nhìn về phía Cận Thời Xuyên.
Cận Thời Xuyên từ lối đi nhỏ quay lại, phán đoán sơ bộ tình hình rồi không cần nói nhiều, bế luôn lấy thằng bé. Từ Lai dìu mẹ thằng bé đứng dậy cùng đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng chiếu phim, ba người lớn và một đứa trẻ đi tìm một chỗ nghỉ chân ngồi xuống. Cận Thời Xuyên cẩn thận đặt thằng bé xuống ghế sô pha rồi bảo đi mua đồ uống cho họ. Từ Lai mỉm cười gật đầu.
Sau khi Cận Thời Xuyên đi, mẹ cậu bé nhìn Từ Lai đầy hâm mộ: “Bạn trai em đối xử với em thật tốt.”
Từ Lai cong môi cười, nhìn xuống cậu bé rồi dè dặt hỏi: “Cha cậu bé…”
“Hy sinh rồi.” Câu nói rất nhẹ mà đầy đau khổ, “Lính gìn giữ hòa bình.”
Một câu nói đã làm sáng tỏ mọi chuyện, giải thích toàn bộ mọi nỗi nghi hoặc.
Từ Lai vỗ nhẹ lên bàn tay đối phương tỏ ý an ủi: “Bạn trai em cũng là lính đấy, lính cứu hỏa. Em cũng lo anh ấy gặp nguy hiểm lắm nhưng biết làm sao được. Bọn họ đi bảo vệ đất đai, lãnh thổ, chúng ta sẽ bảo vệ tốt cái nhà này, để ít nhất lúc bọn họ làm nhiệm vụ chẳng cần phải lo lắng chuyện ở nhà.” Cô dừng một chút, “Chị à, em thấy chị rất kiên cường đấy, dạy được một cậu con ngoan như vậy, thật là vĩ đại. Chồng chị ắt hẳn cũng sẽ tự hào vì chị lắm.”
“Anh ấy mới là niềm tự hào của chị, anh hùng của chị.”
Từ Lai gật gật đầu: “Đúng vậy, làm vợ lính thật không dễ nhỉ, ai bắt chúng ta lại yêu mấy ông lính chứ?”
“Năm nay chị đến chỗ này mấy lần rồi, do dự không biết có nên xem phim này không, nhưng mà thằng bé đòi xem xem chỗ cha nó bảo vệ trông như thế nào nên cuối cùng chị quyết định dẫn cu cậu đi xem thử.” Người phụ nữ dịu dàng cười, “Khiến em chê cười rồi, có làm ảnh hưởng việc hẹn hò của các em không?”
“Không sao đâu.” Cận Thời Xuyên quay về, đặt đồ uống xuống, ngồi vào chỗ kế bên Từ Lai.
Mọi người nói chuyện với nhau thêm một lát, Từ Lai nhất quyết đòi đưa hai mẹ con về nhà, Cận Thời Xuyên cũng không có ý kiến gì.
Lúc xuống xe, thằng bé bị thức giấc, rất ngạc nhiên, thắc mắc sao chị gái xinh đẹp và cái chú mặt lạnh lùng lại đưa họ về. Mẹ thằng bé không đáp mà bế luôn cu cậu xuống xe rồi chào tạm biệt hai người.
“Em chào chị, cháu chào chú.”
Cận Thời Xuyên ngồi xổm người xuống xoa bộ tóc rối của thằng bé, tủm tỉm hỏi: “Sao anh lại là chú còn chị kia là chị?”
“Cháu vẫn gọi vậy mà, đàn ông gọi chú cho chững chạc còn con gái thì gọi chị cho trẻ. Chú hiểu chưa?” Cu cậu lên giọng dạy dỗ.
“Em tên gì?”
“Uyển Tử An.”
“Thích súng không?”
“Thực ra cháu thích xe cứu hỏa hơn, ngầu bá cháy.”
“Được rồi, gọi anh là anh đi, bữa sau anh dẫn đi xem.”
“Chú là lính cứu hỏa à?”
“Đúng vậy!”
“Chú không được lừa cháu.”
“Nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Anh.”
“Ngoan.”
Từ Lai nghe hai kẻ một lớn một nhỏ nói chuyện, lén lút cười trộm.
Mẹ của Uyển Tử An mời hai người lên nhà ăn bữa cơm nhưng Từ Lai lịch sự từ chối. Đôi bên trao đổi số điện thoại, bảo là đã đồng ý với anh bạn nhỏ rồi thì nhất định phải làm.
Chiếc xe ô tô lăn bánh trên con đường nhựa. Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên cười, dám không sợ ch.ết gọi anh: “Chú Cận ơi.”
“Từ Lai à.” Cận Thời Xuyên hoàn toàn không bị tiếng chú Cận làm phân tâm.
“Dạ?”
“Nãy em nói gì với mẹ của Uyển Tử An đấy?”
“Nói gì?”
Từ Lai và mẹ của Uyển Tử An nói với nhau nhiều chuyện lắm, sao mà nhớ được.
“Nói anh là gì của em hả?” Cận Thời Xuyên nhắc.
Từ Lai nhớ ra nhưng vẫn giả ngu: “Không biết!”
Cận Thời Xuyên dừng xe, tháo dây an toàn, nghiêng người sát lại phía Từ Lai, vẻ mặt bỗng dưng cực kỳ nghiêm túc.
Anh nói: “Ở bên một người lính không thể được như với người bình thường, không thể ở bên nhau mỗi ngày, chẳng mấy khi được nghỉ phép thì có nhiệm vụ cũng phải đi ngay, có lúc ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi được, lúc đi làm nhiệm vụ, có nguy hiểm hay không cũng không biết, giống như nãy xem trên phim ấy, nói không chừng có một ngày người không còn nữa, người phụ nữ làm hậu phương phải có bản lĩnh gánh vác, một mình chịu đựng rất nhiều chuyện. Em có chắc là mình muốn ở bên một gã không biết sống ch.ết lúc nào, chẳng dám hứa hẹn bạch đầu giai lão với em không?”
Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên. Một gã ít nói như anh sao hôm nay có thể nói một hơi dài đến thế.
Cô biết anh chỉ đang cố phân tích một cách lý trí cho cô biết là làm người phụ nữ đứng sau lưng một người lính không thể tránh khỏi những áp lực nặng nề. Nhưng mà, cô yêu anh, vì ngày niên thiếu đã gặp phải một kẻ khiến người khác động lòng như thế nên từ đấy về sau, trong thế giới của cô chỉ còn có anh.
“Em chắc, chắc từ lâu rồi.” Trong đôi mắt trong veo của Từ Lai là một niềm kiên định lớn lao.
“Vậy, em đồng ý làm bạn gái anh, vợ tương lai của anh chứ?”
“Đồng ý.”
Cận Thời Xuyên cười toét miệng, vui vẻ như một đứa trẻ được cho kẹo. Anh giữ chặt tay Từ Lai và nói với cô: “Bắt đầu từ bây giờ, anh tuyệt đối sẽ không buông tay đâu.”
Từ Lai nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, cô nắm bàn tay anh lại, mười ngón đan vào nhau, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo, rạng rỡ, lấp lánh, đầy ắp ngọt ngào.
“Em cũng vậy.”
Vừa dứt lời, Cận Thời Xuyên cúi ngay người xuống, môi Từ Lai bị chiếm giữ.
Hơi thở mát lành của đàn ông và mùi thuốc lá thoang thoảng ngập tràn trong hơi thở của cô, một thứ mùi dễ chịu khiến cô cảm thấy an tâm.
Một tay anh nắm chặt tay cô, tay kia kéo chiếc cằm lại gần mình hơn, dán chặt vào đôi môi của anh.
Ở nơi công cộng nên nụ hôn chỉ mới bắt đầu đã vội vã dừng lại ngay. Anh chầm chậm buông cô ra, chóp mũi cọ vào nhau, nhịp thở của hai người đều không bình thường.
Bàn tay anh xoa ngược từ chiếc cằm lên trên gò má nhuộm đỏ. Anh cười khẽ, giọng khàn khàn.
“Sao thơm vậy?”
Chú thích:
*Trường y tá Caritas Medical Centre ở Hong Kong:
Trường Bách khoa Hong Kong: The Hong Kong Polytechnic University.
Viện y học Vân Hoa Đại học Rong Yue: Đây là tên một trường không có thực, nhân vật nữ này là nữ chính trong một truyện khác cùng tác giả.