Chương 43
Chiếc xe việt dã màu đen dừng dưới chân tòa nhà số 12 thuộc tiểu khu Nam Thành phản quang sáng lên dưới ánh đèn tối mù mù.
Từ Lai vừa cởi dây an toàn vừa hỏi ý Cận Thời Xuyên: “Có muốn lên ngồi một chút không?”
Tay trái của Cận Thời Xuyên nắm hờ vô lăng, tay phải vuốt mái tóc dài của cô. Anh cười nhạt bảo: “Không nhớ trước đây anh từng nói với em là một cô gái độc thân không nên mời mọc đàn ông vào nhà à, mất trí nhớ rồi hả?”
“Vẫn nhớ chứ.” Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên, nhớ lại những chuyện trước đây dường như mới chỉ ngày hôm qua. Tuy nhiên, lúc đó cô đang còn yêu đơn phương anh, còn giờ họ đã đôi bên tình nguyện rồi, “Có điều, anh là bạn trai em, đây là đặc quyền.”
“Đặc quyền hả?” Cận Thời Xuyên nghe xong rất vui vẻ, anh thuận tay đưa từ trên mái tóc suôn mượt của cô xuống chiếc cằm, nắm hờ lại, mắt nhìn thẳng vào nhau, “Đặc quyền này em mà trao cho anh, sợ là anh sẽ phạm quy mất.”
Từ Lai để mặc cho anh nắm cằm mính. Bàn tay anh rất đẹp, thon dài, mạnh mẽ, là hàng ngon trong mắt những người thích ngắm tay. Nhớ cách đây mười năm, khi anh chìa tay về phía cô, cô dường như đã trông thấy bàn tay của vị thần số mệnh, không chỉ đẹp mà còn khiến người ta cảm thấy hy vọng vô vàn.
Cô ở nước ngoài nhiều năm, mặc dù không sống phóng đãng nhưng cũng không bảo thủ, truyền thống. Cô yêu anh đã nhiều năm như vậy, chỉ cần anh muốn, nhất định sẽ cho anh.
“Thật ra.” Giọng nói Từ Lai dịu nhẹ, ngập ngừng một chút rồi mới nói tiếp, “Đàn ông có nhu cầu là chuyện bình thường, chúng ta cũng không còn mới mười bảy, mười tám nữa, thế… nếu không nhịn được thì… em… thấy cũng không sao.”
Giọng cô càng nói càng nhỏ lại, vốn muốn tỏ ra thoải mái trước chuyện nam nữ nhưng dưới cái nhìn mạnh mẽ của anh, mặt đỏ, tim đập dồn dập, càng ngày càng căng thẳng, nói cũng không trôi chảy nổi.
Cận Thời Xuyên quả thực động lòng trước dáng vẻ của Từ Lai, phân vân không biết có nên không.
Sau cùng, anh sáp lại gần hôn lên môi cô rồi buông ra bảo: “Đi lên đi.”
“Dạ?” Từ Lai tròn mắt nhìn. Cô cho rằng Cận Thời Xuyên sẽ hôn sâu hơn chứ, thế mà anh lại chỉ chuồn chuồn lướt nước một chút rồi buông cô ra, thật bất ngờ.
“Dù sao vẫn còn cả đời, chúng ta còn nhiều thời gian.” Cận Thời Xuyên cười thầm, nhéo mặt Từ Lai nhè nhẹ mấy cái, làn da thật là đàn hồi.
Từ Lai nghe thấy hai tiếng “cả đời”, trong lòng bỗng như được thứ gì đó lấp đầy.
Cô gật đầu, cười ngọt ngào: “Vậy em lên đây.”
“Ừ.” Cận Thời Xuyên thu tay về. Da cô mềm quá, thích chẳng nỡ buông chút nào mà lại không thể không buông ra.
“Về đến nhà thì gọi cho em nhé.” Từ Lai nói.
“Ừ.” Cận Thời Xuyên ngoan ngoãn gật đầu.
“Anh bị ngốc phải không?” Từ Lai tung đòn bất ngờ.
“Ừ.” Anh chẳng nghĩ gì liền ừ luôn, ừ xong mới tỉnh ra, trong mắt anh lóe lên vẻ nguy hiểm, lên giọng hỏi lại, “Hử?”
Từ Lai cười khúc khích, trước khi Cận Thời Xuyên phát tác liền mở cửa nhảy xuống xe, nhìn anh chàng đẹp trai trên ghế lái: “Đi đường cẩn thận.”
Cận Thời Xuyên liếc cô một cái, gật nhẹ đầu, bật cười bó tay. Từ Lai đóng cửa xe lại, vẫy tay chào anh. Cận Thời Xuyên khởi động xe chạy đi.
…
Một tiếng sau Từ Lai mới nhận được điện thoại của Cận Thời Xuyên. Cô hỏi anh: “Sao lâu thế mới về đến nhà?”
Đầu bên kia rất yên tĩnh, một tẹo sau liền có tiếng sủa “gâu gâu, gâu gâu…” không lớn nhưng nghe rất rõ, hình như là tiếng của Bình An.
“Bình An à?” Từ Lai không dám chắc nhưng đúng là rất giống, cô hỏi dò: “Anh về đội à?”
“Ừ.” Di động chắc là được mở loa ngoài, Từ Lai thấy không yên tĩnh như nãy nữa, nghe không được rõ.
“Không phải sáu giờ chiều mai mới phải về sao ạ? Sao lại về từ nay?” Từ Lai dừng một chút, bỗng giật mình, vội vàng hỏi: “Không phải là vì có nhiệm vụ gọi về khẩn cấp đấy chứ?”
Cận Thời Xuyên bật cười khi nghe thấy giọng nói căng thẳng của Từ Lai, anh đáp ngay: “Không có nhiệm vụ, không phải gọi về khẩn cấp.”
Từ Lai thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh lại: “Vậy sao anh lại về?”
“Sợ Bình An nhớ em, tiện đường về xem thế nào.”
“Thế Bình An có nhớ em không?” Từ Lai lập tức phấn chấn, “Mau để Bình An nói chuyện với em đi.”
“Bình An.”
Từ Lai nghe thấy tiếng Cận Thời Xuyên gọi tên Bình An, bất giác nhớ lại dáng vẻ hăng hái của cu cậu lúc còn ở doanh trại huấn luyện. Cô thật sự rất nhớ nó.
Cận Thời Xuyên vẫy tay gọi Bình An đang chơi bóng lại. Cu cậu ngậm luôn quả bóng chạy đến.
Từ Lai tiếp tục nghe thấy Cận Thời Xuyên ra khẩu lệnh cho Bình An, chốc lát xong anh liền bảo với cô: “Đang ở cạnh anh rồi này, nói đi.”
“Bình An.” Từ Lai gọi.
Bình An ngồi ngay trước mặt Cận Thời Xuyên. Cận Thời Xuyên ngồi xổm trước mặt nó, đặt điện thoại ở giữa. Anh nghe thấy tiếng Từ Lai gọi Bình An, thầm cười trong bụng, gì mà kích động thế chứ.
Cu cậu nghe thấy tiếng gọi, lập tức ngồi thẳng dậy, ngoe nguẩy cái đuôi, mắt sáng lên, vừa sủa vừa ngó nghiêng bốn phía tìm Từ Lai nhưng ở đây ngoài Cận Thời Xuyên thì chẳng có ai nữa hết.
“Nó đang tìm em.” Cận Thời Xuyên trông dáng vẻ giật mình, ngơ ngác của Bình An, buồn cười không chịu được, hết ngó trái lại dòm phải, cuối cùng nhìn anh như muốn hỏi.
Từ Lai càng nghe càng muốn gặp Bình An hơn, vội vàng nói: “Báo cáo đội trưởng Cận.”
“Nói đi.” Giọng Cận Thời Xuyên vui vẻ.
“Em cực lực đề nghị gọi video.” Từ Lai nói bằng giọng khao khát, “Xin anh đó, cho em nhìn Bình An một chút đi.”
Cô nói xong, đầu bên kia không có tiếng động gì nữa, mấy giây sau, cuộc gọi kết thúc.
Từ Lai đang định gọi lại thì có cuộc gọi video call tới. Cô bật cười vui vẻ, lập tức nghe máy.
Màn hình bên kia tối đen như mực, loáng thoáng có tiếng người đi đường, một lát sau thì có ánh sáng, không sáng lắm nhưng đủ để thấy được quang cảnh ở đầu kia, hình như là đang ngoài sân bóng rổ.
Bỗng nhiên, Từ Lai trông thấy một chiếc mũi đen ươn ướt, hơi hít hít như đang đánh hơi.
Cô cười khúc khích, hô: “Bình An, ngồi.”
Cái mũi đen lùi ra xa khỏi ống kính. Từ Lai giờ mới nhìn thấy Bình An ngồi ngoan ngoãn trên nền sân dưới ánh đèn nhìn cô, cái đuôi của nó ngoáy tít.
Điện thoại lại lắc lư, ánh sáng không được tốt, một gương mặt tuấn tú nhòe nhòe xuất hiện trên màn hình điện thoại. Anh nhếch môi cười, bảo: “Chờ chút, để anh cho nó nhìn thấy em.”
“Vâng ạ.” Từ Lai gật đầu nhiệt tình, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt.
Cận Thời Xuyên cười bó tay trước điệu bộ của Từ Lai. Anh ngồi xổm xuống, vẫy tay gọi Bình An: “Bình An, lại đây.”
Từ Lai nhìn thấy một góc nghiêng của mặt Cận Thời Xuyên, để ý nhìn thì, chắc là anh đang ngồi ngay kề đèn đường, tuy không sáng lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt anh và cả yết hầu nhô lên cực kỳ bắt mắt.
Thú thật, anh nhìn nhòe nhòe thế này đúng là gợi cảm siêu cấp.
Từ Lai đang mải mê ngắm tuyệt thế nhan sắc của Cận Thời Xuyên thì nghe thấy giọng nói ấm áp của anh: “Ngây người ra làm gì thế?”
“Đâu có đâu!” Từ Lai cười hì hì. Bình An trong điện thoại đang nhìn cô, dáng vẻ vừa tò mò lại vừa rất phấn khích.
“Bình An.”
“Gâu gâu… âu âu…”
Cu cậu xoay vòng quanh tại chỗ trước màn hình điện thoại, rên mấy tiếng “âu âu…” làm nũng. Cuối cùng, Cận Thời Xuyên ra khẩu lệnh, cậu chàng mới chịu yên, có điều cái đuôi vẫn ngoe nguẩy, quét bụi trên nền sân bay lên mù mịt.
Từ Lai nhìn Bình An, nở nụ cười dịu dàng: “Cận đại ca.”
Khuôn mặt Cận Thời Xuyên lại xuất hiện trên màn hình. Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng gọi “Cận đại ca” dịu dàng của Từ nha đầu khiến anh giật nảy mình, có vẻ như cô còn định nói nữa.
Anh chỉ nhìn Từ Lai, không lên tiếng.
“Anh biết vì sao em lại thích chó béc-giê không?” Từ Lai hỏi.
“Vì Truy Phong.” Cận Thời Xuyên trả lời.
Từ Lai gật gật đầu, nói thêm: “Cũng không hoàn toàn.”
“Ồ?” Cận Thời Xuyên tò mò nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn trên điện thoại, anh hỏi, “Còn vì gì nữa?”
“Ờm, là vì bề ngoài mạnh mẽ, oai phong, lạnh lùng với người lạ nhưng đứng trước mặt chủ lại đáng yêu, dễ thương, ngốc nghếch đấy!” Từ Lai dừng một chút, chăm chú nhìn Cận Thời Xuyên, mỉm cười, cố ý nói, “Giống y như anh.”
Cận Thời Xuyên bị câu đế thêm vào sau của Từ Lai làm cho dở khóc dở cười, nói anh ở trước mặt cô đáng yêu, dễ thương, ngốc nghếch hả? Con bé này xem ra cần phải dạy dỗ rồi.
“Từ Lai, em có tin giờ anh lập tức đến cho em xem xem anh có đáng yêu, có dễ thương không, so sánh kiểu gì thế.”
Từ Lai lắc lắc đầu: “Đội trưởng Cận, em không phải có ý đó.”
Cận Thời Xuyên từng bước ép sát: “Thế thì là ý gì?”
“Giống y như anh, em chỉ thích anh.” Từ Lai cười nịnh nọt, “Thích anh còn nhiều hơn thích Bình An.”
Cận Thời Xuyên cảm thấy hình như chuyện mình thắng Bình An cũng chẳng lấy gì làm hãnh diện hết! Thế tại sao trong lòng anh lại sướng điên lên vậy nhỉ?
Tự dưng anh nhận ra tiểu yêu tinh trước mặt đây thật là giỏi.
“Ờm, tư tưởng giác ngộ của đồng chí Từ Lai ngày càng cao.”
“Là nhờ đội trưởng Cận giỏi dạy.”
“…”
Bình An bỗng dưng bị người ta quên mất, ngồi yên một bên nhìn Cận Thời Xuyên, nghe hai người nói chuyện.
Tiếng lòng của Bình An: Thứ thức ăn cho chó này tôi không ăn đâu