Chương 56
Trong gian phòng mổ đơn sơ, các nhân viên y tế đang tập trung xử lý vết thương. Bên ngoài phòng, chỉ còn Từ Lai và Mạnh Khâm, các đồng chí cảnh sát phòng cháy chữa cháy không thể nán lại, vẫn phải tiếp tục đi làm nhiệm vụ.
Là lính cứu hỏa, họ là những người trọng tình anh em. Tuy nhiên, sau khi đảm bảo chiến hữu của mình không bị nguy hiểm tính mạng, họ lại tự đem mình đặt vào một tình cảnh nguy hiểm khác, không vì gì ngoài vì không phụ chiếc áo lính này, không phụ sự ủy thác của quốc gia, không phụ lòng nhân dân tin tưởng.
Chỉ vì… cứu được nhiều người.
Người đàn ông đang nằm trên bàn mổ này, vừa nãy gặp được mặt bạn gái xong liền bất tỉnh. Quan San nhìn thân thể chằng chịt những vết thương cả cũ lẫn mới của anh ta, lòng lặng lẽ thở dài. Mấy gã lính cứu hỏa này thật chẳng tự coi mình cũng là người mà.
Y tá nghiêm túc đứng bên hỗ trợ. Quan San không hề cười đùa một câu, tỉnh táo, cẩn thận xử lý vết thương.
Quần áo Từ Lai đã được gió lạnh hong khô. Cô khoanh hai tay trước ngực, người rét run nhưng cô chẳng thèm để ý, chốc chốc lại liếc nhìn rèm cửa phòng mổ sơ sài màu trắng tinh.
Cô cười mệt mỏi, khác hẳn dáng vẻ giận dỗi, chẳng thèm quan tâm khi nãy.
Người đàn ông ở cách đó không xa đút một tay trong túi quần, tay kia lần sờ chiếc bật lửa màu vàng kim, rõ ràng là một người trí thức phong độ nhưng lại bất giác khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết tuổi trẻ nhiều hoài bão, xem ra là một người không tầm thường.
Chốc lát sau, một y tá vén rèm đi ra. Từ Lai lập tức luống cuống lại hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Chị nhóm máu gì?” Y tá quan sát xung quanh chỉ có vài người lèo tèo, quay lại hỏi Từ Lai trước.
Từ Lai hoảng hốt, gần như đã hiểu được vấn đề, lập tức trả lời ngay: “Nhóm O ạ, tôi có thể hiến máu.”
Y tá gật đầu: “Được, chị vào với tôi.”
Y tá làm xét nghiệm máu nhanh cho từ Lai rồi dẫn cô vào phòng mổ.
Mùi máu tanh ngập trong từng hơi thở. Từ Lai trông thấy Cận Thời Xuyên nằm trên bàn mổ, hai mắt nhắm nghiền như đã ch.ết. Cô bỗng giật mình, không chịu nổi, quay lưng đi đưa tay lên chùi.
Quan Sam tình cờ ngẩng đầu lên nhìn động tác tay của Từ Lai rồi bảo: “Nằm lên cái giường bên kia.”
Từ Lai làm theo, y tá đẩy giường lại nằm song song với bàn mổ, cách một lối đi. Cô nghiêng đầu là có thể trông thấy khuôn mặt của Cận Thời Xuyên. Thật là đẹp trai, tuy có hơi bẩn một tí. Cô muốn chìa tay ra chùi cho anh nhưng không thể được.
Y tá tóm tắt quá trình lấy máu cho Từ Lai biết rồi cầm một cây kim to và dài đến chỗ Từ Lai. Quan Sam ngẩng đầu lên hỏi: “Sợ không?”
Từ Lai nằm yên như cá nằm trên thớt, mặc kệ cho y tá đâm kim vào mạch máu. Cô cười khe khẽ: “Có thể cứu anh ấy, có lấy hết máu của tôi cũng được.”
“Xem ra cô rất yêu anh ta.” Quan Sam nói chuyện với Từ Lai nhưng động tác tay vẫn không ngừng lại.
“Ừ.” Từ Lai ngắm nhìn khuôn mặt của Cận Thời Xuyên, “Rất yêu.”
Quan Sam nhìn thoáng qua Từ Lai. Tình yêu của cô cũng đã từng trải qua sinh tử, ánh mắt này không giả được. Mặc dù không biết chuyện tình của hai người nhưng chỉ với ít phút ngắn ngủi khi người được đưa ra khỏi đống đổ nát, cô có thể thấy rõ tình cảm chân thật anh lính cứu hỏa này giành cho cô gái, lâu lắm mới thấy có một đôi tình sâu nghĩa nặng như vậy.
“Làm vợ lính khổ lắm hả?” Quan Sam hỏi.
Từ Lai hiện giờ vẫn chưa là vợ lính nhưng cô đã chọn anh rồi, xem như là vợ lính dự bị cũng được.
“Khổ chứ, nhưng cam tâm tình nguyện.” Từ Lai ngập ngừng một chút rồi nhìn Quan Sam, “Bác sĩ à, cô nghiêm túc chút đi, đừng tám chuyện với tôi nữa.”
Quan Sam bật cười, động tác vẫn làm rất chắc tay: “Yên tâm đi, tôi còn từng mệt quá, nhảy khiêu vũ trong phòng mổ cơ. Cứ yên trí!”
“…” Từ Lai hoàn toàn khô lời. Đây chắc chắn là người bác sĩ không giống bác sĩ nhất mà cô từng gặp đấy.
“Mặc dù tôi cũng rất kính trọng người lính nhưng tôi không chịu nổi mấy chuyện này đâu. Thế nên là, tôi rất phục mấy cô đấy.” Quan Sam thấy Từ Lai không đáp thì lại cười rồi nói tiếp, “Tôi thì, ích kỷ, tôi yêu ai là tôi bám dính lắm, anh ấy giữ tôi cũng ghê.”
“Không.” Từ Lai dừng một chút, “Cô là bác sĩ mà, bàn tay nhân ái, tấm lòng cao cả.”
Quan Sam cười khúc khích: “Được rồi, đừng tâng bốc tôi nữa, tôi sẽ cứu người đàn ông của cô, cứ yên tâm đi.”
“Tôi nói thật đó, bạn tôi cũng là bác sĩ, tôi biết các bác sĩ đã cống hiến cho xã hội chúng ta nhiều thế nào mà. Mặc dù cũng có vài con sâu làm rầu nồi canh nhưng hầu hết đều rất đáng kính trọng.”
“Tôi chẳng có khát vọng cao xa gì đâu. Đôi tay này cứu được ai thì cố cứu người đó. Hy vọng đời tôi có thể may mắn nhìn thấy thế giới hòa bình là được rồi.” Quan Sam khẽ mỉm cười với Từ Lai.
“Tôi nhớ ra rồi.” Bảo sao Từ Lai cứ thấy cô bác sĩ này quen quen, cái từ “thế giới hòa bình” đã nhắc cô nhớ ra, “Cô là cái cô bác sĩ xuất hiện ở cuối phim MSF.”
Quan Sam nhướn mày: “Ồ, cô xem phim đó rồi à?”
Các y tá đứng bên cười: “Bác sĩ Quan à, phim đó hot lắm, bọn tôi xem đi xem lại cơ đấy.”
“Vậy à?” Quan Sam tập trung mổ, hoàn thành bước quan trọng rồi mới nói tiếp, “Biên kịch phim đó là bạn tôi, cứ nhất quyết bắt tôi ra làm gương, tôi lên phim không xấu quá chứ?”
“Bác sĩ Quan làm bác sĩ thật là phí, nhan sắc của cô phải vào showbiz mới phải.” Người hỗ trợ đứng bên trêu, thay túi máu rồi quay sang nói với Từ Lai, “Bỗng dưng tôi thấy điểm bình quân nhan sắc trong phòng này cải thiện cao hẳn lên, hai cô đẹp hơn ối ngôi sao bây giờ nhiều.”
Quan Sam phá lên cười: “Showbiz hả? Tôi mà rúc vào đó, ông xã tôi kiểu gì cũng sẽ lôi cổ ra ngay thôi.”
Từ Lai cho máu xong thì hơi chóng mặt, đợi bình thường trở lại mới nói chuyện: “Bác sĩ Quan ơi, phim đó là làm lại từ người thật việc thật à?”
“Ừ, chuyện tôi trải qua đấy.” Quan Sam không ngẩng đầu lên, mãi lâu sau mới thở phào, lắc đầu, bẻ cổ, “Xong rồi, khâu lại thôi, hoàn mỹ.”
“Cảm ơn.” Từ Lai nói trịnh trọng.
Quan Sam bỏ khẩu trang xuống, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra: “Bạn trai cô ngoài bị thương thì còn lao lực do làm việc quá sức nữa, thời gian tỉnh lại chắc hơi lâu, với cả, cô hiến nhiều máu đấy, phải nghỉ ngơi cẩn thận.”
Dặn xong, Quan Sam vén rèm bỏ ra ngoài. Từ Lai cảm thấy cô bác sĩ này thật giống một nữ hiệp.
Vị nữ hiệp mới ra khỏi phòng đã chạm trán với một cặp mắt đen sâu thăm thẳm. Cô nàng cười hềnh hệch nịnh nọt một tiếng. Người đàn ông đã đi về phía cô.
“Chuyện bất ngờ, anh ở nước ngoài, em không kịp báo.” Quan Sam chống hai tay trước ngực người đàn ông, ngập ngừng giải thích, “Em thề, không hề xúc động.”
Mạnh Khâm nhếch môi cười, để yên cho đôi bàn tay nằm trên ngực mình, cúi đầu nhìn xuống người con gái, đôi mắt đầy nguy hiểm: “Ồ, thời gian gửi cái tin nhắn cũng không có, bác sĩ Quan thật là biết nhiều khổ nhiều mà.”
Quan Sam không phải là không có thời gian mà là vì Mạnh Khâm sẽ không đồng ý cho đi nên nhân lúc anh đi vắng, cô liền xung phong đi công tác ở khu vực bị động đất, ai ngờ vẫn bị túm cổ.
“Ôi chao, anh cũng thấy hơn một ngày nay em vội thế nào mà, phải không?”
“Vội xong chưa?”
“Xong rồi ạ!”
Mạnh Khâm liền dắt Quan Sam đi luôn.
“Ấy, ấy, anh đi chậm thôi, đi đâu vậy ạ?”
“Đi về tính sổ.”
“Dạ?”
“Anh nói cho em biết tay không phải nói đùa đâu nhé.”
“Tam ca, ôi ôi ôi… Ông xã… Xin tha tội…”
“…”
Hôm sau, mưa ngớt hẳn. Ánh nắng từ từ ló ra sau lưng núi, tỏa sáng cái thị trấn như đang trong những ngày tận thế, phóng mắt nhìn bất kể nơi nào cũng đều tiêu điều, tan nát…
Chiếc đèn duy nhất trong gian phòng bệnh dã chiến chiếu sáng một chiếc giường bệnh. Người đàn ông nằm trên đó hít thở đều đều, gương mặt trầm tĩnh. Cô gái nằm bên cạnh giường đang ngủ say. Chú chó béc-giê nằm dưới chân cô gái cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hình ảnh yên bình này khiến những người đi qua đều bất giác thả nhẹ bước chân hơn. Tất cả đều biết người lính cứu hỏa trên giường bệnh và chú chó đang nằm trên nền nhà đó đã cứu rất nhiều mạng người, suýt nữa thì mất mạng.
Cô gái xinh đẹp túc trực bên giường bệnh là vợ anh lính, đã thức trắng đêm, giờ mới thiếp đi được một lát.
Rèm cửa bị vén lên. Cố Nghiêu mệt bơ phờ bước vào phòng, trông thấy một cặp đôi siêu đẹp và một con chó thành tinh, cảnh tượng đẹp như tranh vẽ, thật không nỡ quấy rầy.
Ai ngờ anh ta vừa tới gần, Bình An đã biết ngay. Nó đứng dậy nhìn Cố Nghiêu, vẫy đuôi mấy cái rồi uể oải nằm xuống lại.
Ừm, đây là ân nhân.
Hành động của Bình An khiến Từ Lai thức giấc. Cô ngẩng lên thấy Cố Nghiêu đến, xoa xoa cái gáy, khụt khịt cái mũi.
“Chưa tỉnh à?” Cố Nghiêu tự xách một cái ghế để ngồi.
Từ Lai gật đầu: “Vâng, sáng nay bác sĩ Quan mới qua xem, nói là phải đợi, không đáng lo.”
“Vậy là tốt rồi.” Cố Nghiêu gật đầu, cũng đã một đêm không ngủ, mệt mỏi và căng thẳng nhưng vẫn tranh thủ đến thăm Cận Thời Xuyên.
“Phải rồi, vẫn chưa cảm ơn anh đã cứu anh ấy.” Từ Lai cười một tiếng với Cố Nghiêu.
Cố Nghiêu bật cười, lắc lắc đầu: “Là ông ta sợ ch.ết quá, tự mình cứu mình thôi.”
“Dạ? Sợ ch.ết ạ?” Từ Lai không hiểu ý, Cận Thời Xuyên sao có thể thể sợ ch.ết được.
“Bữa trước ông ta bảo với tôi là giờ biết sợ ch.ết rồi, vì cô đấy, phải đem cái mạng này về cho cô, không thể vứt bừa ở chỗ khác được.” Cố Nghiêu nói tỉnh khô như đang tường thuật bản tin nhưng lời anh ta nói thì thật là ngược cmn đãi lũ chó độc thân.
Từ Lai trước nay chưa từng nghĩ Cận Thời Xuyên sẽ nói những câu như vậy với người khác. Trong lòng cô, Cận Thời Xuyên cũng giống cô, thậm chí còn giỏi giấu kín tâm tư hơn cô nhiều. Thế nên chuyện anh nói với Cố Nghiêu những lời như vậy thật sự là rất đáng ngạc nhiên.
“Cố Nghiêu à, cảm ơn anh.” Từ Lai nhìn Cố Nghiêu, “Tiếng cám ơn này, là cảm ơn anh đã nói cho em biết.”
“Tôi chỉ mong sao lão độc thân đã ngàn năm này hạnh phúc. Bên cứu hỏa bọn họ khó tìm vợ hơn chúng tôi nhiều. May mắn được một cô gái xinh đẹp như cô để mắt đến, có thế nào cũng phải giúp người anh em giữ bằng được chứ.” Cố Nghiêu nói xong thì đứng dậy, “Tôi đi đánh giấc đây, Thời Xuyên đành phiền cô vậy.”
Từ Lai gật đầu, nhìn Cố Nghiêu đi rồi, cô mới quay sang dịu dàng nói với Cận Thời Xuyên: “Anh có những người anh em như thế, thật không uổng đời này.”
“Anh có người vợ như em mới là thật không uổng đời này.”
Người đàn ông nằm trên giường bệnh vẫn nhắm mắt nhưng đôi môi thì đang mấp máy nói, hơi thở mong manh đến nỗi khiến Từ Lai tưởng là mình nghe nhầm.
Giây lát sau, cặp mắt luôn luôn sâu thẳm của anh từ từ hé ra, chớp chớp mấy cái rồi nhìn Từ Lai không rời, đôi môi cong lên, tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình, lưu luyến ngắm người con gái anh yêu.
Giây phút ấy, đến ánh mặt trời cũng thật khéo thay, không nóng bỏng, không chói chang, từng luồng nắng ấm áp, dịu dàng phủ lên đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau và lên cái đốm lông đen trên lưng của Bình An.
Nếu như cứ vậy mãi cho đến già, có lẽ cũng tuyệt lắm.