Chương 6: Cầu xin anh
Lục Thiếu Nam tắt điện thoại, quay sang nói với cô "Em đã nghe rồi đó, chuyện của em gái em không cần phải lo." Anh lạ giường và ra lệnh "Lại đây."Lam Ngân Anh tự biết mình phải làm gì, cô từ từ đi lại gần anh, tya anh choàng qua eo cô và kéo cô ngã xuống người mình.
Cả thân hình vạm vỡ của anh đè lên người cô, cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ và sự chiếm đoạt tàn bạo của anh. Lập tức cảm giác bất an dậy lên trong lòng, không thể được, cô không thể cùng anh ở cùng một chỗ, cô chống hai tay lên ngực anh và nói: "Anh cho tôi đến bệnh viện với Đình Uyên được không?"
"Cô nghĩ là cô có thể.Hử?" anh lạnh giọng trả lời.
"Xem như tôi cầu xin anh...xin anh..."
Nếu đối với người khác thì anh đã không để tâm mà kêu thuộc hạ lập tức lôi cô ra vì anh trước giờ không có thói quen ép buột phụ nữ phải lên giường với anh, nhưng với cô thì khác. Anh lập tức xé toạt cái áo sơ mi trên người cô "Nếu như nhanh như vậy mà em đã quên mình phải làm gì thì bây giờ tôi sẽ làm cho em biết."
Nói xong anh hung hăng ngậm lấy môi cô, dụ dỗ cô mở miệng, anh tiến sâu vào khong miệng cô, hòa nguyện cùng chiếc lưỡi mềm nhỏ của cô."
"Ưm...ưm.." cô không nói được gì nữa chỉ có thể ậm ừ sự khó chịu trong người.
Anh tháo áo choàng tắm trên người mình ra rồi hung hăng tiến vào người cô "Nằm im."
Ngay lúc anh tiến sâu vào người cô, trên khóe mắt đã thấm nước, từng giọt từng giọt tuôn xuống như mưa. Nhìn thấy cảnh này, dục vọng của anh lại tăng lên, anh mạnh mẽ đâm vào.
"Áaaaaaaaaaa.." cô đau đớn hét lên, hia tay bấu chặt lấy ga giường, răng cắn chặt bờ môi đã trắng bệch.
Anh có chút hoảng loạng, không ngờ đây là lần đầu tiên của cô, càng không ngờ cô là một xử nử, anh đã phá đi tấm màng chắn mỏng manh của cô, nhưng nhanh chóng vẻ mặt của anh lập tức trở lại bình thường, nhìn cô không chút xót thương "Em là xử nữ, rất tốt, em rất sạch sẽ."
Gương mặt nhỏ nhắn của cô giờ đã đổ đầy mồ hôi, hai tay vẫn bấu chặt ga giường, cảm giác đau lâm râm ở bụng dưới và nhanh chóng lan ra khắp xương chậu, ngay lúc cô còn tỉnh táo để biết anh tiếp theo lại muốn tiến vào người mình, theo bản năng lập tức cô nắm chặt tay anh, nhỏ giọng nói: "Đau...xin anh..."
Một mảng máu màu đỏ tươi chảy xuống giường và cô cũng ngất đi.
***
Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy thì thấy anh đang nằm bên cạnh, trong lòng cô không khỏi lo lắng muốn đến bệnh viện với Đình Uyên, suy nghĩ vài phút rồi cô nhẹ nhàng kéo tay anh ra lật chăn bước xuống giường.
"A.." Mới bước xuống thì chân cô đã mềm nhũn ra đứng không nổi nữa, chỗ đó vẫn còn rất đau khiến cô la lên một tiếng rên khẽ. Khó khăn lắm cô mới cầm được quần áo của mình lên nhưng chưa kịp bước vào phòng tắm thì tay đã bị ai đó kéo lại.
Hốt hoảng quay đầu lại, gương mặt của Lục Thiếu Nam đập vào mắt, cô nhíu mày "Anh.."
Anh không nói gì, trực tiếp bế cô vào phòng tắm, đặt cô ngồi vào bồn tắm xong anh mới lên tiếng "Tắm rửa sạch sẽ, đừng ngâm nước quá lâu không tốt." Bỏ lại câu nói đó anh quay đầu bỏ đi ra ngoài.