Quyển 2 - Chương 12: Đứng thứ nhất trong khối

Vì buổi tiệc sinh nhật, chuyện của tôi và Trương Tuấn đã được truyền đi rất nhanh trong trường, cậu bạn Dương Quân ôm bụng cười nghiêng cười ngả.


Khi đó, trong trường bắt đầu lưu hành không khí lãng mạn, vào giờ ra chơi, rất nhiều nam sinh ngồi trên bàn, đạp chân lên ghế, ôm đàn ghi-ta vừa gảy vừa hát, Dương Quân chính là một trong số đó.


Cậu ta không có cách nào hát tình ca với Đồng Vân Châu, nên đem tất cả khả năng ra để đả kích cười nhạo tôi, từ khi nghe tin tôi và Trương Tuấn “đang nói”, thì trò ưa thích nhất của cậu ta chính là vừa gảy đàn vừa hát “Bạn ngồi cùng bàn” với tôi.


“Ai cưới cô gái đa sầu đa cảm như em, ai xem nhật ký của em, ai búi mái tóc dài của em, ai làm áo cưới cho em, ai đọc lá thư anh viết cho em…”
Cả lớp tôi đều vừa nghe vừa cười.


Lần này, tôi nhất định phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, không thèm nhìn cậu ta, nếu không dù có bất cứ phản ứng gì, đều làm cho đám con trai lớp tôi cười càng khoái trí hơn.


Trước kỳ thi giữa kỳ một, Dương Quân lại đột nhiên uể oải không phấn chấn, không hề trêu cợt tôi nữa, không hề ca hát nữa, ngay cả tâm tình học tập cũng không có.
Tôi hỏi cậu làm sao thế, cậu lặng lẽ nói cho tôi biếtĐồng Vân Châu và anh chàng bán băng đĩa kia nắm tay nhau.


available on google playdownload on app store


Cậu vô cùng đau lòng vượt qua suy đoán của tôi, ngày nào cũng gục xuống bàn ngủ, bài tập chỉ làm cho qua, hoặc chép bài tập của tôi.
Tôi thật sự không chịu nổi cậu ấy nữa, vào giờ tự học buổi tối gọi cậu cùng trốn học, hai người chạy ra hồ sen của trường nghe ếch hoặc cóc kêu rên.


Tôi hỏi cậu thích Đồng Vân Châu bao nhiêu, tại sao lại thích Đồng Vân Châu, Dương Quân toàn nói những câu rời rạc, lúc thì đau lòng nói mình rất thích Đồng Vân Châu, không rõ vì sao cô ấy không thích mình, lúc lại tức giận nói mình không thích cô ấy nhiều như vậy, cũng chẳng quan tâm cô ấy ở bên ai.


Tôi nói: “Cậu thấy mình ưu tú hơn cái tên lưu manh vớ vẩn kia, nhưng cậu dựa vào cái gì mà khẳng định mình ưu tú chứ? Bởi vì thành tích học tập của cậu tốt, sau này nhất định sẽ đỗ vào một trường đại học danh tiếng, có tiền đồ sáng sủa. Còn nếu bây giờ vì thất tình mà cậu bắt đầu ghét học, thành tích sẽ bị sút kém, không những không thể đỗ vào đại học danh tiếng, mà thậm chí ngay cả vượt qua cấp Ba cũng không được, cậu có tư cách gì nói mình ưu tú? Đồng Vân Châu vừa chơi ở bên ngoài, vừa cẩn thận giữ thành tích học tập không quá kém, cậu ấy biết nắm trong tay cuộc sống của mình, nữ sinh như vậy nhất định sẽ khinh thường những nam sinh không thể nắm trong tay cuộc sống của mình. Nếu cậu không thích cậu ấy, thì nên học tập tốt vào, vì cậu ấy sớm hay muộn cũng chỉ là nhất thời, cậu làm sao có thể chôn cuộc đời sau này của mình với cái nhất thời? Nếu cậu thích cậu ấy, thì càng phải học tập tốt hơn nữa, để chứng minh mình tài giỏi, có năng lực, như vậy có lẽ sẽ có một ngày nào đó cậu ấy thích cậu.”


Dương Quân phỏng chừng rất không phục logic của tôi, buồn bực hỏi: “Nếu tớ hận cậu ấy thì sao?”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Vậy càng phải học tập tốt, chỉ có như vậy, sau này cậu mới có thể công thành danh toại, sống tốt hơn cậu ấy, đạp cậu ấy xuống dưới chân.”


Dương Quân bị tôi nói cho mơ hồ, ngây ngốc nhìn tôi, tôi phất phất tay: “Tớ chỉ là bạn của cậu, nghĩa vụ đã làm xong, nếu cậu suy sút sa đọa, tớ cũng không nói một câu vô nghĩa nào, dù sao, muốn đi con đường như thế nào, chỉ có bản thân mới có thể quyết định, trên đời này, nếu không tự yêu mình, thì cũng không có ai yêu cậu!”


Dương Quân yên lặng trầm tư thật lâu, bỗng nhiên nói: “Lúc đầu nghe nói cậu và Trương Tuấn ở bên nhau, tớ thấy cậu có thể chịu áp lực rất lớn, bây giờ bỗng nhiên cảm thấy, thực ra Trương Tuấn cũng phải chịu áp lực rất lớn.”
Tôi không hiểu hỏi: “Có nghĩa là gì?’


Dương Quân lắc đầu, nhìn vào chỗ tối ngẩn người, trên mặt là khổ sở không hề che giấu, vào lứa tuổi chúng tôi, vì thích rất thuần túy, nên bi thương cũng rất thuần túy. Vì nỗi bi thương này, Dương Quân giống như đột nhiên trưởng thành thêm mấy tuổi, không hề giống một năm trước khi tôi vừa quen cậu ấy, không thèm để tâm đến chuyện gì.


Trưởng thành giống như luôn đi cùng với đau xót, có phải khi đã từng bị thương, mới có thể tạo nên lớp vỏ? Khi một tầng lại một tng vỏ bao quanh lòng chúng tôi, chúng tôi sẽ không dễ bị tổn thương nữa, cũng sẽ không dễ cảm động, rồi cũng trưởng thành.


Tôi và Dương Quân vẫn ở bên hồ sen nghe tiếng ếch kêu, gần mười giờ, mới trở về.
Ngày hôm sau, Dương Quân lại bắt đầu nhiệt tình mười phần, ồn ào nói muốn vượt qua Lâm Y Nhiên và tôi, Lâm Y Nhiên mím môi cười, tôi nói: “Đừng có nói suông, phóng ngựa lại đây mau.”


Ba người chúng tôi, người này đuổi người kia, người kia đuổi theo người này, vội vàng chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.


Tôi rất chăm chỉ ôn tập, ngay cả môn chính trị ghét nhất cũng học thuộc làu làu, môn tiếng Anh tôi vẫn ôn như mọi khi, dựa vào cảm giác khi làm bài, tôi cảm thấy bài thi lần này hẳn là có chút khởi sắc.


Khi có kết quả kỳ thi, chủ nhiệm lớp tôi vô cùng kích động: “Thầy có một tin tốt muốn nói cho các em, cả khối có chín lớp, trong mười bạn đứng đầu khối, lớp chúng ta đã chiếm ba vị trí.”
Các bạn trong lớp bắt đầu loạt xoạt quay đầu, tầm mắt hướng về tam giác chúng tôi.


“Đầu tiên thầy muốn chúc mừng La Kì Kì, bạn ấy đứng thứ nhất trong lớp ta, cũng đứng thứ nhất trong khối.”


Các bạn trong lớp tôi bắt đầu vỗ tay, tôi cứng miệng, không thể tin nổi, tuy lần này tôi cảm thấy mình làm tiếng Anh cũng không tệ, nhưng thật không ngờ lại được đứng thứ nhất, hơn nữa cả hai mục tiêu cùng được hoàn thành. Dường như ông trời đang cố ý thử thách tôi, không cho tôi một quá trình dần dần, mà đột nhiên ném tôi từ đêm tối tuyệt vọng tới vầng hào quang xán lạn.


Thầy chủ nhiệm bảo cả lớp im lặng, nói tiếp: “Lâm Y Nhiên đứng thứ hai trong lớp ta, và cũng đứng thứ hai trong khối.”


Lớp tôi lại bắt đầu vỗ tay, Lâm Y Nhiên quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt cũng có niềm vui và hứng thú. Vừa rồi tôi còn lo lắng, lo cô ấy sẽ cảm thấy thế nào, bây giờ tôi đã biết, cô ấy vui sướng vì bản thân mình, cũng cảm thấy vui sướng vì tôi.


“Dương Quân đứng thứ ba trong lớp ta, đứng thứ mười trong khối, chúc mừng các em, chúc mừng các em!”
Dương Quân nắm chặt tay, hét to: “Rốt cuộc cũng được vào top 10 của khối.”


Trong tiếng hét to của cậu ấy, tôi mới thật sự hiểu ra mình đã là học sinh đứng thứ nhất trong khối, có được thành tích như vậy quả thực không dễ, trong cuộc đời tôi, lần đầu tiên cảm nhận được vui sướng khi thu hoạch thành công, cao hứng đến mức một câu cũng không nói nổi, chỉ biết nhìn Dương Quân và Lâm Y Nhiên cười ngây ngô.


Thời gian chậm rãi lưu chuyển, đã rất nhiều năm trôi qua, tôi quên đi rất nhiều chuyện, nhưng một lần vui sướng đó tôi vẫn nhớ rõ như in, từ khoảng thời gian đó đến giờ, dưới sự tôi luyện của năm tháng, rất nhiều quan điểm của tôi đã thay đổi, nhưng tôi vẫn thủy chung cho rằng chỉ có vất vả được trả giá bằng thành công mới là thành công chân chính, chỉ có thành công như vậy mới có thể tạo ra niềm vui sướng thật sự cho con người.


Buổi chiều tan học, Trương Tuấn vừa thấy tôi đã cười, có vẻ còn cao hứng hơn tôi, tôi biết nhất định anh cũng biết tin rồi, muốn hỏi thành tích của anh, nhưng lại hơi lo sợ.


Anh chủ động báo: “Dưới sự đôn đốc trông coi của em, thành tích của anh cũng đạt được mức cao nhất trong lịch sử, từ thứ bảy mươi tám của năm ngoái đã lên đến thứ ba mươi lăm, nhưng anh chỉ nhảy được một chút thôi, mà em đã nhảy vọt lên cao nhất, áp lực của anh quá lớn.”


Tôi cười lè lưỡi: “Đem tất cả áp lực chuyển thành động lực là được.”
Trương Tuấn cười thở dài: “Lần đầu tiên anh phát hiện, hóa ra em là một cô gái mạnh mẽ.”
Tôi hỏi: “Quan Hà thi thế nào?”


Trương Tuấn lắc đầu: “Không tốt lắm, giảm xuống một chút, đứng thứ ba trong lớp, hơn hai trong khối.”
“Vậy cũng không có gì đáng lo, chắc là chưa phát huy tốt thôi.”
Trương Tuấn cười: “Đúng là không ai có thể so được với em, chỉ bay cao mà không ngã xuống dốc.”


Tôi cười khổ: “Chuyện trên đời này làm gì dễ dàng như vậy? Em cũng từng thất vọng suy sụp mà.”
Trương Tuấn cười ha hả, căn bản không tin lời tôi, lúc đó tôi cũng lười giải thích.
Trương Tuấn hỏi tôi: “Đứng đầu cả khối rồi, chiều mai trốn học đi chúc mừng được không?”


“Được!”
Ngày hôm sau, hai chúng tôi trốn giờ học buổi chiều, đi trượt patin ở quán mới khai trương, sau đó lại cùng nhau ăn cơm chiều, xem phim. Tôi đạt được vị trí thứ nhất trong khối, sự tiến bộ của anh ấy còn lớn hơn tôi, vì thế hai người đều rất hăng hái, chơi vô cùng vui vẻ.


Vui sướng sau kỳ thi giữa kỳ rất nhanh đã bị việc học tập thông thường hòa tan, cuộc sống của tôi vẫn là hai điểm một đường như trước, chỉ là đã bỏ thêm vào đó một bóng dáng của Trương Tuấn. (hai điểm một đường: trường học và nhà, một con đường đi đi về về.)


Năm lớp 10, tôi đã quen cô đơn một mình, gọn gàng ngăn nắp phân phối thời gian của mình, nhưng lớp 11 này có thêm Trương Tuấn. Lúc đầu, tan học anh cùng về nhà với tôi, sau đó ngay cả đến trường cũng đón tôi đi cùng, cuối tuần chúng tôi cũng ở cùng một chỗ, vô thức, anh đã dần dần chiếm hết thời gian ngoại khóa của tôi.


Lúc mới bắt đầu, tôi cũng vui sướng được ở bên anh giây giây phút phút, nhưng ngày qua ngày, toàn bộ thời gian của tôi đều bị anh chiếm lấy, tôi phát hiện mình chỉ đi chơi cùng Trương Tuấn và bạn của Trương Tuấn, đã rất lâu rồi không chơi đùa cùng Lâm Y Nhiên, Dương Quân, Thẩm Viễn Triết, Mã Đề, Mã Lực; tôi phát hiện cuộc sống của mình hoàn toàn phụ thuộc vào Trương Tuấn, tôi bắt đầu cảm thấy có chút áp lực. Thỉnh thoảng, tôi thử hỏi anh, cuối tuần tôi có thể đi chơi cùng đám Thẩm Viễn Triết không, anh sẽ kinh ngạc nói: “Bình thường em đều bận rộn học tập, chúng ta chỉ có thể trò chuyện được một ít, mãi mới có một ngày cuối tuần em rảnh rỗi, mà còn không chịu đi chơi cùng bạn trai?” Tôi cảm nhận được anh ấy đang tức giận, nên chỉ có thể bỏ ý định đó ra khỏi đầuước khi nghỉ tết, mọi người đều bắt đầu chuẩn bị chiến đấu với cuộc thi cuối kỳ.


Tôi có áp lực rất lớn, từ thành tích thi giữa kỳ, có thể hiểu là sự thay đổi của lượng có thể dẫn đến sự nhảy vọt về chất, nhưng cũng có thể hiểu là tôi đột nhiên có được vận may, phát huy vượt xa người thường, cuộc thi cuối kỳ này tôi có thể đứng thứ nhất hay không, tôi cũng không chắc chắn, vì không chắc chắn, nên tôi đã nỗ lực rất nhiều.


Trong lòng có áp lực, đầu óc mỏi mệt, làm cho tôi càng mong muốn có những khoảng thời gian một mình, vì thế tôi không thể không nói với Trương Tuấn ý nghĩ của mình. Trước kỳ thi, chúng tôi chỉ gặp nhau vào cuối tuần, bình thường, tôi muốn có một ít không gian độc lập.


Trương Tuấn không hiểu rõ lắm, tôi cũng giải thích với anh ấy, có những lúc, tôi cần bạn bè, có lẽ khi tan học, vốn muốn cùng Lâm Y Nhiên thảo luận một chút về đề toán, nhưng bởi vì anh đang đợi tôi, nên tôi sẽ không thể tán gẫu lâu với cô ấy, cô ấy cũng ngại tìm tôi nói chuyện, mà có đôi lúc tôi rất mệt mỏi, cần một không gian yên tĩnh, không làm gì, không nói gì, cũng không nghĩ gì hết, một mình lẳng lặng đón gió, ngắm sao, ngẩn người.


Tôi không biết Trương Tuấn có thật sự hiểu suy nghĩ của tôi không, nhưng anh cũng đồng ý với yêu cầu của tôi.


Thành tích thi cuối kỳ được công bố, tôi đứng thứ nhất trong khối, Lâm Y Nhiên hạ xuống thứ bảy, Dương Quân đứng thứ mười ba, Trương Tuấn vẫn đứng ở thứ hơn ba mươi, thành tích của Quan Hà lại trượt xuống vị trí hơn ba mươi trong khối.


Năm mới, tôi cùng Trương Tuấn đến nhà cô giáo Cao chúc tết, cô Cao vô cùng vui vẻ: “Cô vẫn ngóng trông hai em cùng đến chúc tết, ba người chúng ta có thể tụ hội, cùng tâm sự.”
Mặt tôi bỗng nóng bừng, cúi đầu. Trương Tuấn nhìn thấy tôi đỏ mặt, cũng cúi đầu cười rộ lên.


Có lẽ ý của cô Cao không phải như tôi nghĩ, nhưng cô ấy nhìn thấy phản ứng của tôi, lại lập tức hiểu được. Cô không thấy sợ hãi trước chuyện chúng tôi yêu sớm như những giáo viên khác, mà ngược lại còn vui vẻ thay chúng tôi, vừa gọt táo cho chúng tôi vừa cười nói: “Cô nghĩ rằng hai đứa em có gì đó là lạ, vốn cùng học thêm với nhau, cùng cố gắng đi thi, quan hệ hẳn là phải tốt hơn các bạn khác mới đúng, nhưng hai em lại không chịu nói chuyện với nhau, hàng năm luôn là một người vừa rời đi người kia lại đến, hơn nữa lúc nói chuyện phiếm với cô, luôn có tin tức của đối phương, nếu cô đoán không sai, nhất định là hàng năm các em không cẩn thận ‘gặp’ nhau.”


Đối với cô Cao, tôi cảm thấy rất thoải mái: “Làm gì có ạ? Chỉ gặp mỗi hai lần, một lần em đang đi về thì anh ấy mới vào; còn một lần là ở ngoài, anh ấy dừng xe máy, vừa đúng lúc em đang về.”


Cô Cao trêu ghẹo: “Nhớ rõ quá nhỉ. Tuy trí nhớ của Kì Kì rất tốt, nhưng không phải chi tiết nhỏ nhặt về ai cũng nhớ rõ đúng không? Trương Tuấn, em nói xem?”
Trương Tuấn không nói lời nào, chỉ cười.


Chúng tôi và cô Cao vẫn giống như nhiều năm trước, thoải mái trò chuyện, khi nói tới thành tích học tập của chúng tôi, tôi nói: “Kỳ thi giữa kỳ em lo là do mình may mắn, nhưng sau kỳ thi cuối kỳ, em đã thấy không sầu lo gì nữa.”


Cô Cao nói: “Khi nghe nói em đứng thứ nhất trong khối, cô kích động cả một ngày, nói với từng giáo viên trong văn phòng rằng học sinh đứng thứ nhất ở trường Nhất Trung từng là học trò của mình.”
Tôi ngượng ngùng cười.


Cô Cao cười hỏi: “Học kỳ sau các em càng phải tập trung hơn, đã nghĩ sau này vào trường đại học nào chưa?”
Tôi nhìn Trương Tuấn, Trương Tuấn nói: “Em còn chưa suy nghĩ cẩn thận, bố em đã nói chuyện hai lần với em, muốn em vào khoa kinh tế, hoặc khoa máy tính.”


Cô Cao hỏi tôi: “Kì Kì thích Thanh Hoa hay Bắc Kinh?”
“Dạ? Em chưa nghĩ tới.” Tôi vẫn chỉ tâm tâm niệm niệm được đứng thứ nhất trong khối.


“Đứng đầu trường Nhất Trung mặc kệ có phải là trạng nguyên hay không, thì Thanh Hoa và Bắc Kinh khẳng định có thể tùy tiện chọn một, có thời gian em hãy suy nghĩ xem trường nào hợp với mình, ngành nào phù hợp với mình.”
Tôi cười cười, không nói chuyện.


Rời khỏi nhà cô Cao, Trương Tuấn vẫn trầm mặc, tôi hỏi anh: “Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại im lặng như vậy?”
Anh lại cười nói: “Không có gì.”
Tôi cảm thấy tâm tình anh không tốt, nhưng nếu anh không muốn nói, tôi cũng không truy hỏi nhiều. Tôi vừa đi, vừa kể cho anh mấy chuyện vui vẻ.


Khi đi đến một cửa hàng nhỏ, Trương Tuấn đột nhiên dừng lại: “Hỏi em một chuyện.”
“Vâng.”
“Hôm nay vào năm trước, em đứng ngoài cửa hàng này, nhìn chằm chằm vào chiếc xe máy, rốt cuộc đã nghĩ gì, sao lại đứng lâu như vậy?”


Tôi ngây người một chút: “Chiếc xe máy đó thật sự là của anh?”
“Ừ.”
“Lúc ấy anh ở ngay trong quán?”
“Ừ.”
Nghĩ lúc đó mình nhìn xe anh ngẩn người, tôi hơi xấu hổ, rầm rì nói: “Cũng không nghĩ gì, nghĩ… đến anh.”


Bỗng nhiên, cũng không nói rõ vì sao, liền cảm thấy tâm tình Trương Tuấn biến tốt hơn nhiều.
Anh nói: “Từ khi lên cấp Ba, em không ra ngoài chơi nữa, cả kỳ nghỉ đông vẫn không có cơ hội gặp em, biết em nhất định sẽ đến chúc Tết cô Cao, nên ngày đó anh cố ý chờ em ở bên trong, muốn liếc nhìn em một cái.”


Trái tim tôi bỗng bị tác động bởi rất nhiều điều nhẹ nhàng, có một loại cảm giác ấm áp đến hài lòng: “Hàng năm nghỉ đông, lúc em xuống nhà cô Cao, thấy anh dừng xe máy, đều không phải là tình cờ, đúng không?”


“Kì Kì, em và những bạn hồi tiểu học có nhiều lần ‘tình cờ’ như vậy sao? Một lần tình cờ là trùng hợp, ba lần, bốn lần tình cờ là phải nhờ vào có lòng, cả năm lớp 9, em gặp Quan Hà được mấy lần? Gặp anh được mấy lần? Em có thấy ba năm cấp Hai chúng ta gặp nhau nhiều lần không?”


Tôi lúng ta lúng túng nói: “Em… ánh mắt em luôn đuổi theo anh.”
Trương Tuấn túm túm cái mũ giúp tôi: “Ở đây gió to quá, cẩn thận bị cảm, chúng ta tìm chỗ nào ấm áp nhé.”


Chúng tôi đi ăn thịt dê nướng, ngồi trước lò nướng, trên người lập tức ấm áp hơn, tôi cắn thịt dê nướng, cả đầu còn đang nghĩ đến chuyện trước kia.
Trương Tuấn hỏi tôi: “Sao từ nãy đến giờ em không nói gì, nghĩ gì thế?’


“À… à… em có chuyện muốn hỏi anh, trước đây anh có mấy bạn gái?”
Không ngờ thật hiếm khi mặt anh lại đỏ lên: “Em nghe nói có mấy người?”


“Hai người, một người là giáo viên mầm non, một người làm trong đoàn múa. Sau đó còn có Trần Diệc Nam, Đồng Vân Châu, nhưng em không thấy anh ở bên Trần Diệc Nam, với Đồng Vân Châu chắc cũng như vậy, đều là do lời đồn của mọi người.”


“Anh và Trần Diệc Nam đi ra ngoài chơi vài lần, mấy đứa bạn trêu đùa, gắn kết linh tinh, không biết truyền tin ra từ lúc nào. Anh chưa từng hẹn riêng cô ấy, cô ấy cũng chưa từng hẹn anh ra ngoài, chỉ là thỉnh thoảng cô ấy viết thư cho anh, tất cả đều là thơ văn cổ, anh không hiểu lắm. Đồng Vân Châu chơi với rất nhiều nam sinh, nhưng thực ra trong lòng chỉ có Hác Liêm, anh và cô ấy trăm phần trăm chỉ là tình bạn bình thường.”


“Vậy… hai cô gái kia thì sao? Anh có thích họ không?”


Trương Tuấn vô cùng xấu hổ, không muốn nói, nhưng lại không thể không nói: “Em nói cô gái dạy mầm non, anh cũng chơi khá thân với cô ấy, nhưng người cô ấy thích không phải anh, mà là một người bạn của anh, cậu bạn kia hơi phong lưu, nên cô ấy mới cố ý thân mật với anh để làm cậu ta tức giận, lúc em thấy cô ấy uống rượu khóc lóc, đều là vì có chuyện với cậu kia, không liên quan gì đến anh, sau đó cô ấy hết hy vọng, cũng không gặp anh nữa.”


Bây giờ cẩn thận nhớ lại, trong những hình ảnh còn ghi nhớ, ánh mắt cô gái kia luôn nhìn nơi khác, thật sự là chưa bao giờ dừng trên người Trương Tuấn.


“Bạn gái thật sự chỉ có một, chính là cô gái đánh nhau với em, cô ấy tên là Lâm Duyệt.” Trương Tuấn vô cùng quẫn bách, “Chúng ta có thể không nói đến chuyện này không?”


“Không được.” Trong lòng để ý nhất chính là cô gái đó, cô gái mặc váy đỏ bay bay trong gió đó đã làm cho tôi canh cánh trong lòng rất nhiều đêm.


Trương Tuấn không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục giải thích: “Có một lần, anh đến quán karaoke của Hứa Tiểu Ba, em và anh ấy đang tình cảm hát đôi, em còn nhớ không?”
Tôi nghĩ lại: “Nhớ rõ.” Đó là vì chúc mừng anh bị người ta “vứt bỏ”.


“Lúc đấy anh nghĩ em và Hứa Tiểu Ba ở bên nhau, vừa lúcm Duyệt có ý với anh, cô ấy cũng có dáng vẻ xinh đẹp, mấy người bạn cũng thấy cô ấy chơi tốt, nên anh liền ở cùng cô ấy, cô ấy và bọn anh có thể chơi đến lấy cờ đỏ, cũng chơi rất vui vẻ.” Trương Tuấn nhìn quanh, hỏi chủ quán một điếu thuốc, “những chuyện sau đó, em đều biết, chuyện quá khứ anh không muốn nói lại nữa, sau này em cũng đừng hỏi.”


(Tiểu Dương: không hiểu chơi đến lấy cờ đỏ nghĩa là gì.)
Giữa làn khói thuốc lượn lờ, Trương Tuấn lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, là bộ dáng của “anh Tiểu Tuấn” mà tôi đã từng gặp, đột nhiên làm cho tôi cảm thấy đau lòng.
“Được, sau này em sẽ không hỏi lại.”


Tôi cũng không biết anh đi theo Tiểu Lục đã trải qua những chuyện gì, cũng không biết anh ở cục công an đã trải qua những chuyện gì, chỉ biết anh rất để ý đến chuyện quá khứ, cũng không nhắc tới. Có lẽ phải chờ đến khi tất cả đau xót đều trở thành ký ức, anh mới sẵn sàng kể cho tôi nghe, trước đó, tôi nguyện kiên nhẫn chờ đợi.


Vẻ mặt anh dần dịu dàng hơn, vứt mẩu thuốc vào gạt tàn, nhìn tôi, vô cùng trịnh trọng nói: “Em không phải là người bạn gái đầu tiên của anh, nhưng nhất định là người cuối cùng.”


Buổi tối, lần đầu tiên tôi viết xuống quyển nhật ký: “Tôi nghĩ Trương Tuấn thật sự thích mình, tôi cảm thấy cực kỳ cực kỳ cực kỳ hạnh phúc.”


Năm đó tôi vô cùng vui sướng đắm chìm trong nhận thức Trương Tuấn thích mình, hưởng thụ hạnh phúc của tình yêu. Nhưng bây giờ nghĩ về cuốn nhật ký đó, lại chỉ có một lòng chua xót, vừa đau lòng vì cô gái La Kì Kì mười sáu, mười bảy tuổi, vừa đau lòng vì Trương Tuấn. Chỉ sợ Trương Tuấn sẽ không ngờ mình ở bên Kì Kì lâu như vậy, anh dè dặt cẩn trọng như vậy, toàn tâm toàn ý yêu Kì Kì như vậy, mà bây giờ Kì Kì mới dám tin rằng anh ấy yêu mình. Nếu anh hiểu được điểm ấy, có lẽ anh cũng có thể hiểu được Kì Kì chỉ có mặt ngoài kiên cường, làm bộ như không cần.


Kì Kì thời niên thiếu đã dùng tình cảm rất sâu nặng, càng sâu nặng lại càng thấy sợ. Tự ti trong đáy lòng bị phóng đại, luôn cảm thấy tùy thời Trương Tuấn lại thích một cô gái khác, hơn nữa chính mắt thấy bi kịch tình yêu của Cát Hiểu Phỉ và những người khác, nên ý thức tự bảo vệ mình của cô ấy quá mạnh mẽ, lý trí luôn nhắc nhở tình yêu của cô mang theo bi quan, giống một con ốc sên đang lo sợ, tùy lúc có thể trốn vào cái vỏ của mình. Nhưng Trương Tuấn của thời niên thiếu cũng không thể hiểu phức tạp của Kì Kì, anh chỉ có thể phán đoán dựa vào ánh mắt của mình, đưa ra kết luận Kì Kì chẳng phải thật sự thích anh.


Tiểu Dương: Ở Phần III – chương 4 Kì Kì nhìn thấy chiếc xe máy dựng trước cửa hàng.


Thấy một chiếc xe máy dừng trước cửa hàng nhỏ, trông rất giống xe của Trương Tuấn, tôi không khỏi bước chậm chân, biết rõ hôm qua cậu đã đến chúc tết cô Cao, rất có khả năng đó không phải xe cậu, nhưng vẫn không nhịn được muốn đứng trước chiếc xe máy đó.


Yên lặng nhìn chiếc xe máy, nghĩ tới Trương Tuấn, cũng nghĩ tới những lúc Tiểu Ba lai tôi trên chiếc xe máy của anh, hòa mình vào cơn gió mát. Chúng tôi đều đã thu lại những góc cạnh nổi loạn, bắt đầu nỗ lực trong quỹ đạo của cuộc sống.


Sau khi đứng một lúc lâu, tôi xoay người rời đi, nhìn thấy giao lộ đằng trước có bán thịt dê nướng, chạy đến mua mười xiên, dặn người bán cho thật nhiều hạt tiêu vào.
Vừa ăn những miếng thịt dê nướng cay xè, vừa đón gió lạnh mỉm cười.Chương 12: Đứng thứ nhất trong khối


Vì buổi tiệc sinh nhật, chuyện của tôi và Trương Tuấn đã được truyền đi rất nhanh trong trường, cậu bạn Dương Quân ôm bụng cười nghiêng cười ngả.


Khi đó, trong trường bắt đầu lưu hành không khí lãng mạn, vào giờ ra chơi, rất nhiều nam sinh ngồi trên bàn, đạp chân lên ghế, ôm đàn ghi-ta vừa gảy vừa hát, Dương Quân chính là một trong số đó.


Cậu ta không có cách nào hát tình ca với Đồng Vân Châu, nên đem tất cả khả năng ra để đả kích cười nhạo tôi, từ khi nghe tin tôi và Trương Tuấn “đang nói”, thì trò ưa thích nhất của cậu ta chính là vừa gảy đàn vừa hát “Bạn ngồi cùng bàn” với tôi.


“Ai cưới cô gái đa sầu đa cảm như em, ai xem nhật ký của em, ai búi mái tóc dài của em, ai làm áo cưới cho em, ai đọc lá thư anh viết cho em…”
Cả lớp tôi đều vừa nghe vừa cười.


Lần này, tôi nhất định phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, không thèm nhìn cậu ta, nếu không dù có bất cứ phản ứng gì, đều làm cho đám con trai lớp tôi cười càng khoái trí hơn.


Trước kỳ thi giữa kỳ một, Dương Quân lại đột nhiên uể oải không phấn chấn, không hề trêu cợt tôi nữa, không hề ca hát nữa, ngay cả tâm tình học tập cũng không có.
Tôi hỏi cậu làm sao thế, cậu lặng lẽ nói cho tôi biếtĐồng Vân Châu và anh chàng bán băng đĩa kia nắm tay nhau.


Cậu vô cùng đau lòng vượt qua suy đoán của tôi, ngày nào cũng gục xuống bàn ngủ, bài tập chỉ làm cho qua, hoặc chép bài tập của tôi.
Tôi thật sự không chịu nổi cậu ấy nữa, vào giờ tự học buổi tối gọi cậu cùng trốn học, hai người chạy ra hồ sen của trường nghe ếch hoặc cóc kêu rên.


Tôi hỏi cậu thích Đồng Vân Châu bao nhiêu, tại sao lại thích Đồng Vân Châu, Dương Quân toàn nói những câu rời rạc, lúc thì đau lòng nói mình rất thích Đồng Vân Châu, không rõ vì sao cô ấy không thích mình, lúc lại tức giận nói mình không thích cô ấy nhiều như vậy, cũng chẳng quan tâm cô ấy ở bên ai.


Tôi nói: “Cậu thấy mình ưu tú hơn cái tên lưu manh vớ vẩn kia, nhưng cậu dựa vào cái gì mà khẳng định mình ưu tú chứ? Bởi vì thành tích học tập của cậu tốt, sau này nhất định sẽ đỗ vào một trường đại học danh tiếng, có tiền đồ sáng sủa. Còn nếu bây giờ vì thất tình mà cậu bắt đầu ghét học, thành tích sẽ bị sút kém, không những không thể đỗ vào đại học danh tiếng, mà thậm chí ngay cả vượt qua cấp Ba cũng không được, cậu có tư cách gì nói mình ưu tú? Đồng Vân Châu vừa chơi ở bên ngoài, vừa cẩn thận giữ thành tích học tập không quá kém, cậu ấy biết nắm trong tay cuộc sống của mình, nữ sinh như vậy nhất định sẽ khinh thường những nam sinh không thể nắm trong tay cuộc sống của mình. Nếu cậu không thích cậu ấy, thì nên học tập tốt vào, vì cậu ấy sớm hay muộn cũng chỉ là nhất thời, cậu làm sao có thể chôn cuộc đời sau này của mình với cái nhất thời? Nếu cậu thích cậu ấy, thì càng phải học tập tốt hơn nữa, để chứng minh mình tài giỏi, có năng lực, như vậy có lẽ sẽ có một ngày nào đó cậu ấy thích cậu.”


Dương Quân phỏng chừng rất không phục logic của tôi, buồn bực hỏi: “Nếu tớ hận cậu ấy thì sao?”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Vậy càng phải học tập tốt, chỉ có như vậy, sau này cậu mới có thể công thành danh toại, sống tốt hơn cậu ấy, đạp cậu ấy xuống dưới chân.”


Dương Quân bị tôi nói cho mơ hồ, ngây ngốc nhìn tôi, tôi phất phất tay: “Tớ chỉ là bạn của cậu, nghĩa vụ đã làm xong, nếu cậu suy sút sa đọa, tớ cũng không nói một câu vô nghĩa nào, dù sao, muốn đi con đường như thế nào, chỉ có bản thân mới có thể quyết định, trên đời này, nếu không tự yêu mình, thì cũng không có ai yêu cậu!”


Dương Quân yên lặng trầm tư thật lâu, bỗng nhiên nói: “Lúc đầu nghe nói cậu và Trương Tuấn ở bên nhau, tớ thấy cậu có thể chịu áp lực rất lớn, bây giờ bỗng nhiên cảm thấy, thực ra Trương Tuấn cũng phải chịu áp lực rất lớn.”
Tôi không hiểu hỏi: “Có nghĩa là gì?’


Dương Quân lắc đầu, nhìn vào chỗ tối ngẩn người, trên mặt là khổ sở không hề che giấu, vào lứa tuổi chúng tôi, vì thích rất thuần túy, nên bi thương cũng rất thuần túy. Vì nỗi bi thương này, Dương Quân giống như đột nhiên trưởng thành thêm mấy tuổi, không hề giống một năm trước khi tôi vừa quen cậu ấy, không thèm để tâm đến chuyện gì.


Trưởng thành giống như luôn đi cùng với đau xót, có phải khi đã từng bị thương, mới có thể tạo nên lớp vỏ? Khi một tầng lại một tng vỏ bao quanh lòng chúng tôi, chúng tôi sẽ không dễ bị tổn thương nữa, cũng sẽ không dễ cảm động, rồi cũng trưởng thành.


Tôi và Dương Quân vẫn ở bên hồ sen nghe tiếng ếch kêu, gần mười giờ, mới trở về.
Ngày hôm sau, Dương Quân lại bắt đầu nhiệt tình mười phần, ồn ào nói muốn vượt qua Lâm Y Nhiên và tôi, Lâm Y Nhiên mím môi cười, tôi nói: “Đừng có nói suông, phóng ngựa lại đây mau.”


Ba người chúng tôi, người này đuổi người kia, người kia đuổi theo người này, vội vàng chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ.


Tôi rất chăm chỉ ôn tập, ngay cả môn chính trị ghét nhất cũng học thuộc làu làu, môn tiếng Anh tôi vẫn ôn như mọi khi, dựa vào cảm giác khi làm bài, tôi cảm thấy bài thi lần này hẳn là có chút khởi sắc.


Khi có kết quả kỳ thi, chủ nhiệm lớp tôi vô cùng kích động: “Thầy có một tin tốt muốn nói cho các em, cả khối có chín lớp, trong mười bạn đứng đầu khối, lớp chúng ta đã chiếm ba vị trí.”
Các bạn trong lớp bắt đầu loạt xoạt quay đầu, tầm mắt hướng về tam giác chúng tôi.


“Đầu tiên thầy muốn chúc mừng La Kì Kì, bạn ấy đứng thứ nhất trong lớp ta, cũng đứng thứ nhất trong khối.”


Các bạn trong lớp tôi bắt đầu vỗ tay, tôi cứng miệng, không thể tin nổi, tuy lần này tôi cảm thấy mình làm tiếng Anh cũng không tệ, nhưng thật không ngờ lại được đứng thứ nhất, hơn nữa cả hai mục tiêu cùng được hoàn thành. Dường như ông trời đang cố ý thử thách tôi, không cho tôi một quá trình dần dần, mà đột nhiên ném tôi từ đêm tối tuyệt vọng tới vầng hào quang xán lạn.


Thầy chủ nhiệm bảo cả lớp im lặng, nói tiếp: “Lâm Y Nhiên đứng thứ hai trong lớp ta, và cũng đứng thứ hai trong khối.”


Lớp tôi lại bắt đầu vỗ tay, Lâm Y Nhiên quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt cũng có niềm vui và hứng thú. Vừa rồi tôi còn lo lắng, lo cô ấy sẽ cảm thấy thế nào, bây giờ tôi đã biết, cô ấy vui sướng vì bản thân mình, cũng cảm thấy vui sướng vì tôi.


“Dương Quân đứng thứ ba trong lớp ta, đứng thứ mười trong khối, chúc mừng các em, chúc mừng các em!”
Dương Quân nắm chặt tay, hét to: “Rốt cuộc cũng được vào top 10 của khối.”


Trong tiếng hét to của cậu ấy, tôi mới thật sự hiểu ra mình đã là học sinh đứng thứ nhất trong khối, có được thành tích như vậy quả thực không dễ, trong cuộc đời tôi, lần đầu tiên cảm nhận được vui sướng khi thu hoạch thành công, cao hứng đến mức một câu cũng không nói nổi, chỉ biết nhìn Dương Quân và Lâm Y Nhiên cười ngây ngô.


Thời gian chậm rãi lưu chuyển, đã rất nhiều năm trôi qua, tôi quên đi rất nhiều chuyện, nhưng một lần vui sướng đó tôi vẫn nhớ rõ như in, từ khoảng thời gian đó đến giờ, dưới sự tôi luyện của năm tháng, rất nhiều quan điểm của tôi đã thay đổi, nhưng tôi vẫn thủy chung cho rằng chỉ có vất vả được trả giá bằng thành công mới là thành công chân chính, chỉ có thành công như vậy mới có thể tạo ra niềm vui sướng thật sự cho con người.


Buổi chiều tan học, Trương Tuấn vừa thấy tôi đã cười, có vẻ còn cao hứng hơn tôi, tôi biết nhất định anh cũng biết tin rồi, muốn hỏi thành tích của anh, nhưng lại hơi lo sợ.


Anh chủ động báo: “Dưới sự đôn đốc trông coi của em, thành tích của anh cũng đạt được mức cao nhất trong lịch sử, từ thứ bảy mươi tám của năm ngoái đã lên đến thứ ba mươi lăm, nhưng anh chỉ nhảy được một chút thôi, mà em đã nhảy vọt lên cao nhất, áp lực của anh quá lớn.”


Tôi cười lè lưỡi: “Đem tất cả áp lực chuyển thành động lực là được.”
Trương Tuấn cười thở dài: “Lần đầu tiên anh phát hiện, hóa ra em là một cô gái mạnh mẽ.”
Tôi hỏi: “Quan Hà thi thế nào?”


Trương Tuấn lắc đầu: “Không tốt lắm, giảm xuống một chút, đứng thứ ba trong lớp, hơn hai trong khối.”
“Vậy cũng không có gì đáng lo, chắc là chưa phát huy tốt thôi.”
Trương Tuấn cười: “Đúng là không ai có thể so được với em, chỉ bay cao mà không ngã xuống dốc.”


Tôi cười khổ: “Chuyện trên đời này làm gì dễ dàng như vậy? Em cũng từng thất vọng suy sụp mà.”
Trương Tuấn cười ha hả, căn bản không tin lời tôi, lúc đó tôi cũng lười giải thích.
Trương Tuấn hỏi tôi: “Đứng đầu cả khối rồi, chiều mai trốn học đi chúc mừng được không?”


“Được!”
Ngày hôm sau, hai chúng tôi trốn giờ học buổi chiều, đi trượt patin ở quán mới khai trương, sau đó lại cùng nhau ăn cơm chiều, xem phim. Tôi đạt được vị trí thứ nhất trong khối, sự tiến bộ của anh ấy còn lớn hơn tôi, vì thế hai người đều rất hăng hái, chơi vô cùng vui vẻ.


Vui sướng sau kỳ thi giữa kỳ rất nhanh đã bị việc học tập thông thường hòa tan, cuộc sống của tôi vẫn là hai điểm một đường như trước, chỉ là đã bỏ thêm vào đó một bóng dáng của Trương Tuấn. (hai điểm một đường: trường học và nhà, một con đường đi đi về về.)


Năm lớp 10, tôi đã quen cô đơn một mình, gọn gàng ngăn nắp phân phối thời gian của mình, nhưng lớp 11 này có thêm Trương Tuấn. Lúc đầu, tan học anh cùng về nhà với tôi, sau đó ngay cả đến trường cũng đón tôi đi cùng, cuối tuần chúng tôi cũng ở cùng một chỗ, vô thức, anh đã dần dần chiếm hết thời gian ngoại khóa của tôi.


Lúc mới bắt đầu, tôi cũng vui sướng được ở bên anh giây giây phút phút, nhưng ngày qua ngày, toàn bộ thời gian của tôi đều bị anh chiếm lấy, tôi phát hiện mình chỉ đi chơi cùng Trương Tuấn và bạn của Trương Tuấn, đã rất lâu rồi không chơi đùa cùng Lâm Y Nhiên, Dương Quân, Thẩm Viễn Triết, Mã Đề, Mã Lực; tôi phát hiện cuộc sống của mình hoàn toàn phụ thuộc vào Trương Tuấn, tôi bắt đầu cảm thấy có chút áp lực. Thỉnh thoảng, tôi thử hỏi anh, cuối tuần tôi có thể đi chơi cùng đám Thẩm Viễn Triết không, anh sẽ kinh ngạc nói: “Bình thường em đều bận rộn học tập, chúng ta chỉ có thể trò chuyện được một ít, mãi mới có một ngày cuối tuần em rảnh rỗi, mà còn không chịu đi chơi cùng bạn trai?” Tôi cảm nhận được anh ấy đang tức giận, nên chỉ có thể bỏ ý định đó ra khỏi đầuước khi nghỉ tết, mọi người đều bắt đầu chuẩn bị chiến đấu với cuộc thi cuối kỳ.


Tôi có áp lực rất lớn, từ thành tích thi giữa kỳ, có thể hiểu là sự thay đổi của lượng có thể dẫn đến sự nhảy vọt về chất, nhưng cũng có thể hiểu là tôi đột nhiên có được vận may, phát huy vượt xa người thường, cuộc thi cuối kỳ này tôi có thể đứng thứ nhất hay không, tôi cũng không chắc chắn, vì không chắc chắn, nên tôi đã nỗ lực rất nhiều.


Trong lòng có áp lực, đầu óc mỏi mệt, làm cho tôi càng mong muốn có những khoảng thời gian một mình, vì thế tôi không thể không nói với Trương Tuấn ý nghĩ của mình. Trước kỳ thi, chúng tôi chỉ gặp nhau vào cuối tuần, bình thường, tôi muốn có một ít không gian độc lập.


Trương Tuấn không hiểu rõ lắm, tôi cũng giải thích với anh ấy, có những lúc, tôi cần bạn bè, có lẽ khi tan học, vốn muốn cùng Lâm Y Nhiên thảo luận một chút về đề toán, nhưng bởi vì anh đang đợi tôi, nên tôi sẽ không thể tán gẫu lâu với cô ấy, cô ấy cũng ngại tìm tôi nói chuyện, mà có đôi lúc tôi rất mệt mỏi, cần một không gian yên tĩnh, không làm gì, không nói gì, cũng không nghĩ gì hết, một mình lẳng lặng đón gió, ngắm sao, ngẩn người.


Tôi không biết Trương Tuấn có thật sự hiểu suy nghĩ của tôi không, nhưng anh cũng đồng ý với yêu cầu của tôi.


Thành tích thi cuối kỳ được công bố, tôi đứng thứ nhất trong khối, Lâm Y Nhiên hạ xuống thứ bảy, Dương Quân đứng thứ mười ba, Trương Tuấn vẫn đứng ở thứ hơn ba mươi, thành tích của Quan Hà lại trượt xuống vị trí hơn ba mươi trong khối.


Năm mới, tôi cùng Trương Tuấn đến nhà cô giáo Cao chúc tết, cô Cao vô cùng vui vẻ: “Cô vẫn ngóng trông hai em cùng đến chúc tết, ba người chúng ta có thể tụ hội, cùng tâm sự.”
Mặt tôi bỗng nóng bừng, cúi đầu. Trương Tuấn nhìn thấy tôi đỏ mặt, cũng cúi đầu cười rộ lên.


Có lẽ ý của cô Cao không phải như tôi nghĩ, nhưng cô ấy nhìn thấy phản ứng của tôi, lại lập tức hiểu được. Cô không thấy sợ hãi trước chuyện chúng tôi yêu sớm như những giáo viên khác, mà ngược lại còn vui vẻ thay chúng tôi, vừa gọt táo cho chúng tôi vừa cười nói: “Cô nghĩ rằng hai đứa em có gì đó là lạ, vốn cùng học thêm với nhau, cùng cố gắng đi thi, quan hệ hẳn là phải tốt hơn các bạn khác mới đúng, nhưng hai em lại không chịu nói chuyện với nhau, hàng năm luôn là một người vừa rời đi người kia lại đến, hơn nữa lúc nói chuyện phiếm với cô, luôn có tin tức của đối phương, nếu cô đoán không sai, nhất định là hàng năm các em không cẩn thận ‘gặp’ nhau.”


Đối với cô Cao, tôi cảm thấy rất thoải mái: “Làm gì có ạ? Chỉ gặp mỗi hai lần, một lần em đang đi về thì anh ấy mới vào; còn một lần là ở ngoài, anh ấy dừng xe máy, vừa đúng lúc em đang về.”


Cô Cao trêu ghẹo: “Nhớ rõ quá nhỉ. Tuy trí nhớ của Kì Kì rất tốt, nhưng không phải chi tiết nhỏ nhặt về ai cũng nhớ rõ đúng không? Trương Tuấn, em nói xem?”
Trương Tuấn không nói lời nào, chỉ cười.


Chúng tôi và cô Cao vẫn giống như nhiều năm trước, thoải mái trò chuyện, khi nói tới thành tích học tập của chúng tôi, tôi nói: “Kỳ thi giữa kỳ em lo là do mình may mắn, nhưng sau kỳ thi cuối kỳ, em đã thấy không sầu lo gì nữa.”


Cô Cao nói: “Khi nghe nói em đứng thứ nhất trong khối, cô kích động cả một ngày, nói với từng giáo viên trong văn phòng rằng học sinh đứng thứ nhất ở trường Nhất Trung từng là học trò của mình.”
Tôi ngượng ngùng cười.


Cô Cao cười hỏi: “Học kỳ sau các em càng phải tập trung hơn, đã nghĩ sau này vào trường đại học nào chưa?”
Tôi nhìn Trương Tuấn, Trương Tuấn nói: “Em còn chưa suy nghĩ cẩn thận, bố em đã nói chuyện hai lần với em, muốn em vào khoa kinh tế, hoặc khoa máy tính.”


Cô Cao hỏi tôi: “Kì Kì thích Thanh Hoa hay Bắc Kinh?”
“Dạ? Em chưa nghĩ tới.” Tôi vẫn chỉ tâm tâm niệm niệm được đứng thứ nhất trong khối.


“Đứng đầu trường Nhất Trung mặc kệ có phải là trạng nguyên hay không, thì Thanh Hoa và Bắc Kinh khẳng định có thể tùy tiện chọn một, có thời gian em hãy suy nghĩ xem trường nào hợp với mình, ngành nào phù hợp với mình.”
Tôi cười cười, không nói chuyện.


Rời khỏi nhà cô Cao, Trương Tuấn vẫn trầm mặc, tôi hỏi anh: “Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại im lặng như vậy?”
Anh lại cười nói: “Không có gì.”
Tôi cảm thấy tâm tình anh không tốt, nhưng nếu anh không muốn nói, tôi cũng không truy hỏi nhiều. Tôi vừa đi, vừa kể cho anh mấy chuyện vui vẻ.


Khi đi đến một cửa hàng nhỏ, Trương Tuấn đột nhiên dừng lại: “Hỏi em một chuyện.”
“Vâng.”
“Hôm nay vào năm trước, em đứng ngoài cửa hàng này, nhìn chằm chằm vào chiếc xe máy, rốt cuộc đã nghĩ gì, sao lại đứng lâu như vậy?”


Tôi ngây người một chút: “Chiếc xe máy đó thật sự là của anh?”
“Ừ.”
“Lúc ấy anh ở ngay trong quán?”
“Ừ.”
Nghĩ lúc đó mình nhìn xe anh ngẩn người, tôi hơi xấu hổ, rầm rì nói: “Cũng không nghĩ gì, nghĩ… đến anh.”


Bỗng nhiên, cũng không nói rõ vì sao, liền cảm thấy tâm tình Trương Tuấn biến tốt hơn nhiều.
Anh nói: “Từ khi lên cấp Ba, em không ra ngoài chơi nữa, cả kỳ nghỉ đông vẫn không có cơ hội gặp em, biết em nhất định sẽ đến chúc Tết cô Cao, nên ngày đó anh cố ý chờ em ở bên trong, muốn liếc nhìn em một cái.”


Trái tim tôi bỗng bị tác động bởi rất nhiều điều nhẹ nhàng, có một loại cảm giác ấm áp đến hài lòng: “Hàng năm nghỉ đông, lúc em xuống nhà cô Cao, thấy anh dừng xe máy, đều không phải là tình cờ, đúng không?”


“Kì Kì, em và những bạn hồi tiểu học có nhiều lần ‘tình cờ’ như vậy sao? Một lần tình cờ là trùng hợp, ba lần, bốn lần tình cờ là phải nhờ vào có lòng, cả năm lớp 9, em gặp Quan Hà được mấy lần? Gặp anh được mấy lần? Em có thấy ba năm cấp Hai chúng ta gặp nhau nhiều lần không?”


Tôi lúng ta lúng túng nói: “Em… ánh mắt em luôn đuổi theo anh.”
Trương Tuấn túm túm cái mũ giúp tôi: “Ở đây gió to quá, cẩn thận bị cảm, chúng ta tìm chỗ nào ấm áp nhé.”


Chúng tôi đi ăn thịt dê nướng, ngồi trước lò nướng, trên người lập tức ấm áp hơn, tôi cắn thịt dê nướng, cả đầu còn đang nghĩ đến chuyện trước kia.
Trương Tuấn hỏi tôi: “Sao từ nãy đến giờ em không nói gì, nghĩ gì thế?’


“À… à… em có chuyện muốn hỏi anh, trước đây anh có mấy bạn gái?”
Không ngờ thật hiếm khi mặt anh lại đỏ lên: “Em nghe nói có mấy người?”


“Hai người, một người là giáo viên mầm non, một người làm trong đoàn múa. Sau đó còn có Trần Diệc Nam, Đồng Vân Châu, nhưng em không thấy anh ở bên Trần Diệc Nam, với Đồng Vân Châu chắc cũng như vậy, đều là do lời đồn của mọi người.”


“Anh và Trần Diệc Nam đi ra ngoài chơi vài lần, mấy đứa bạn trêu đùa, gắn kết linh tinh, không biết truyền tin ra từ lúc nào. Anh chưa từng hẹn riêng cô ấy, cô ấy cũng chưa từng hẹn anh ra ngoài, chỉ là thỉnh thoảng cô ấy viết thư cho anh, tất cả đều là thơ văn cổ, anh không hiểu lắm. Đồng Vân Châu chơi với rất nhiều nam sinh, nhưng thực ra trong lòng chỉ có Hác Liêm, anh và cô ấy trăm phần trăm chỉ là tình bạn bình thường.”


“Vậy… hai cô gái kia thì sao? Anh có thích họ không?”


Trương Tuấn vô cùng xấu hổ, không muốn nói, nhưng lại không thể không nói: “Em nói cô gái dạy mầm non, anh cũng chơi khá thân với cô ấy, nhưng người cô ấy thích không phải anh, mà là một người bạn của anh, cậu bạn kia hơi phong lưu, nên cô ấy mới cố ý thân mật với anh để làm cậu ta tức giận, lúc em thấy cô ấy uống rượu khóc lóc, đều là vì có chuyện với cậu kia, không liên quan gì đến anh, sau đó cô ấy hết hy vọng, cũng không gặp anh nữa.”


Bây giờ cẩn thận nhớ lại, trong những hình ảnh còn ghi nhớ, ánh mắt cô gái kia luôn nhìn nơi khác, thật sự là chưa bao giờ dừng trên người Trương Tuấn.


“Bạn gái thật sự chỉ có một, chính là cô gái đánh nhau với em, cô ấy tên là Lâm Duyệt.” Trương Tuấn vô cùng quẫn bách, “Chúng ta có thể không nói đến chuyện này không?”


“Không được.” Trong lòng để ý nhất chính là cô gái đó, cô gái mặc váy đỏ bay bay trong gió đó đã làm cho tôi canh cánh trong lòng rất nhiều đêm.


Trương Tuấn không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục giải thích: “Có một lần, anh đến quán karaoke của Hứa Tiểu Ba, em và anh ấy đang tình cảm hát đôi, em còn nhớ không?”
Tôi nghĩ lại: “Nhớ rõ.” Đó là vì chúc mừng anh bị người ta “vứt bỏ”.


“Lúc đấy anh nghĩ em và Hứa Tiểu Ba ở bên nhau, vừa lúcm Duyệt có ý với anh, cô ấy cũng có dáng vẻ xinh đẹp, mấy người bạn cũng thấy cô ấy chơi tốt, nên anh liền ở cùng cô ấy, cô ấy và bọn anh có thể chơi đến lấy cờ đỏ, cũng chơi rất vui vẻ.” Trương Tuấn nhìn quanh, hỏi chủ quán một điếu thuốc, “những chuyện sau đó, em đều biết, chuyện quá khứ anh không muốn nói lại nữa, sau này em cũng đừng hỏi.”


(Tiểu Dương: không hiểu chơi đến lấy cờ đỏ nghĩa là gì.)
Giữa làn khói thuốc lượn lờ, Trương Tuấn lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, là bộ dáng của “anh Tiểu Tuấn” mà tôi đã từng gặp, đột nhiên làm cho tôi cảm thấy đau lòng.
“Được, sau này em sẽ không hỏi lại.”


Tôi cũng không biết anh đi theo Tiểu Lục đã trải qua những chuyện gì, cũng không biết anh ở cục công an đã trải qua những chuyện gì, chỉ biết anh rất để ý đến chuyện quá khứ, cũng không nhắc tới. Có lẽ phải chờ đến khi tất cả đau xót đều trở thành ký ức, anh mới sẵn sàng kể cho tôi nghe, trước đó, tôi nguyện kiên nhẫn chờ đợi.


Vẻ mặt anh dần dịu dàng hơn, vứt mẩu thuốc vào gạt tàn, nhìn tôi, vô cùng trịnh trọng nói: “Em không phải là người bạn gái đầu tiên của anh, nhưng nhất định là người cuối cùng.”


Buổi tối, lần đầu tiên tôi viết xuống quyển nhật ký: “Tôi nghĩ Trương Tuấn thật sự thích mình, tôi cảm thấy cực kỳ cực kỳ cực kỳ hạnh phúc.”


Năm đó tôi vô cùng vui sướng đắm chìm trong nhận thức Trương Tuấn thích mình, hưởng thụ hạnh phúc của tình yêu. Nhưng bây giờ nghĩ về cuốn nhật ký đó, lại chỉ có một lòng chua xót, vừa đau lòng vì cô gái La Kì Kì mười sáu, mười bảy tuổi, vừa đau lòng vì Trương Tuấn. Chỉ sợ Trương Tuấn sẽ không ngờ mình ở bên Kì Kì lâu như vậy, anh dè dặt cẩn trọng như vậy, toàn tâm toàn ý yêu Kì Kì như vậy, mà bây giờ Kì Kì mới dám tin rằng anh ấy yêu mình. Nếu anh hiểu được điểm ấy, có lẽ anh cũng có thể hiểu được Kì Kì chỉ có mặt ngoài kiên cường, làm bộ như không cần.


Kì Kì thời niên thiếu đã dùng tình cảm rất sâu nặng, càng sâu nặng lại càng thấy sợ. Tự ti trong đáy lòng bị phóng đại, luôn cảm thấy tùy thời Trương Tuấn lại thích một cô gái khác, hơn nữa chính mắt thấy bi kịch tình yêu của Cát Hiểu Phỉ và những người khác, nên ý thức tự bảo vệ mình của cô ấy quá mạnh mẽ, lý trí luôn nhắc nhở tình yêu của cô mang theo bi quan, giống một con ốc sên đang lo sợ, tùy lúc có thể trốn vào cái vỏ của mình. Nhưng Trương Tuấn của thời niên thiếu cũng không thể hiểu phức tạp của Kì Kì, anh chỉ có thể phán đoán dựa vào ánh mắt của mình, đưa ra kết luận Kì Kì chẳng phải thật sự thích anh.


Tiểu Dương: Ở Phần III – chương 4 Kì Kì nhìn thấy chiếc xe máy dựng trước cửa hàng.


Thấy một chiếc xe máy dừng trước cửa hàng nhỏ, trông rất giống xe của Trương Tuấn, tôi không khỏi bước chậm chân, biết rõ hôm qua cậu đã đến chúc tết cô Cao, rất có khả năng đó không phải xe cậu, nhưng vẫn không nhịn được muốn đứng trước chiếc xe máy đó.


Yên lặng nhìn chiếc xe máy, nghĩ tới Trương Tuấn, cũng nghĩ tới những lúc Tiểu Ba lai tôi trên chiếc xe máy của anh, hòa mình vào cơn gió mát. Chúng tôi đều đã thu lại những góc cạnh nổi loạn, bắt đầu nỗ lực trong quỹ đạo của cuộc sống.


Sau khi đứng một lúc lâu, tôi xoay người rời đi, nhìn thấy giao lộ đằng trước có bán thịt dê nướng, chạy đến mua mười xiên, dặn người bán cho thật nhiều hạt tiêu vào.
Vừa ăn những miếng thịt dê nướng cay xè, vừa đón gió lạnh mỉm cười.






Truyện liên quan