Chương 1
"Em bao giờ tan tầm?"
Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh ầm ỹ, như là ở KTV, nhưng dù vậy, thanh âm nam nhân cũng như cũ trầm thấp dễ nghe. Ở kho hàng sờ cá, Tiểu Vĩ không khỏi sắc mặt hơi hơi đỏ lên, quay đầu lại nhìn xung quanh một chút, phát hiện bên ngoài tựa hồ không còn khách hàng, lúc này mới nhỏ giọng mà đáp lời: "11 giờ có người tới thay ca."
"Ân, tan tầm tới đường Vĩnh Nhạc NOVA tìm tôi."
Nam nhân không khỏi phân trần ra mệnh lệnh, không đợi Tiểu Vĩ hỏi chi tiết liền treo điện thoại.
Tiểu Vĩ nắm điện thoại có điểm phát sầu, cũng chưa nói phòng nào, rốt cuộc thế nào tìm? Thường thức* nói cho cậu biết, trên đường Vĩnh Nhạc đều là CLUB cao cấp, uống ly rượu đều có thể mất tiền công 1 tháng của cậu, cậu cúi đầu nhìn nhìn chính mình một thân quần áo nhân viên của cửa hàng tiện lợi, bởi vì mặc lâu rồi có điểm cũ, chân đi một đôi một giày thể thao vải bạt trăm đồng tiền, dãi nắng dầm mưa có điểm dơ, dùng di động một ngàn, trò chuyện lâu một chút đều sẽ nóng lên...... Toàn thân đều là hai chữ bần cùng, tính tan tầm thay đổi quần áo bình thường, cũng là trang phục vận động cũ, như vậy cậu thật sự có thể đi vào sao?
*tri thức phổ thông về một vấn đề, một chuyên ngành nào đó (nói khái quát)
Bên ngoài có người không kiên nhẫn mà kêu lấy tiền, Tiểu Vĩ vội vàng thu điện thoại từ kho hàng chạy ra.
Cậu làm ở cửa hàng tiện lợi khoảng hai năm, là công nhân chính thức, tuy rằng thù lao không tính cao, nhưng công tác này cũng không yêu cầu bằng cấp, chỉ cần chịu khổ nhọc, Tiểu Vĩ làm thực thư thái, hơn nữa nơi này cách chỗ ở không xa, phương tiện tiện lợi, càng quan trọng là, bởi vì cậu tới nơi này công tác, mới nhận thức nam nhân.
Vừa rồi gọi điện thoại cho hắn là Kim Mao.
Một năm trước, thời điểm tan tầm cậu từ trong tiệm bị Kim Mao cùng bạn bè lên xe, lúc ấy bọn họ chơi một loại trò chơi kêu tiểu ba tình ái, chính là ở thành phố tìm một nơi, chờ nhìn thấy con mồi hợp tâm ý xuất hiện liền cưỡng chế bắt người lên xe, một bên đến bãi đỗ xe vùng ngoại đi đến, một bên ở trên xe thay phiên đem người chơi trò chơi ác liệt.
Tiểu Vĩ ngay lúc đó là người bị hại, vốn tưởng rằng phải bị mấy người thay phiên đùa ch.ết, Kim Mao lại đơn độc đem cậu kéo ra, một đêm đau đớn, sau lại còn đem cậu mang theo về nhà, Tiểu Vĩ lúc ấy cảm thấy như ở trong mộng, vừa mừng vừa sợ, sợ động tác lớn một chút liền tỉnh.
Không nghĩ tới hai người thân thể thập phần phù hợp, thường xuyên qua lại liền thành pháo hữu cố định, Tiểu Vĩ có thể phối hợp cho Kim Mao chơi các loại trò chơi, tao cẩu chủ nhân cái gì kêu thật sự vui, cậu biết Kim Mao bất quá cảm thấy mình hiếm lạ, là người song tính, còn có bí mật kỳ diệu.
Cậu cùng người song tính khác bất đồng, thư khí quan* sẽ chỉ lúc 12 giờ đêm khuya mới xuất hiện, tới 12 giờ ban ngày lại biến mất, vòng đi vòng lại, mỗi ngày như thế. Nhưng mà cùng Kim Mao không ngừng trong quá trình giao hợp cậu lại phát hiện, theo số lần giao hoan tăng nhiều, thời gian thư huyệt xuất hiện cũng sẽ biến đổi, Kim Mao cảm thấy thập phần thần kỳ cũng mỗi ngày tự thử nghiệm mà thỏa mãn hắn, rốt cuộc ở nửa năm trước, hai bộ khí quan của Tiểu Vĩ liền mỗi ngày đồng thời ở xuất hiện.
*hoa huyệt
Khi đó, Tiểu Vĩ cũng đã nghe Kim Mao nói, dọn vào trong nhà y cùng ở. Kim Mao là phú nhị đại, nơi ở rất tốt, là khu nhà cao cấp giữa trung tâm thành phố, cho tới bây giờ, thời điểm Tiểu Vĩ về nhà cảm thấy biệt nữu, không quá mà nói, vốn dĩ không có khí chất, hơn nữa cậu một thân quần áo mộc mạc, ở nơi đó quả thực không hợp nhau, mỗi ngày về nhà đều là một loại dày vò, nếu không phải Kim Mao mỗi ngày đều đem cậu làm được thực sướng, cậu quả thực liền muốn lập tức chạy đi.
Cậu đến bây giờ vẫn còn thuê phòng lúc trước ở không có trả, vật dụng hàng ngày cũng không lấy mang nhiều sang nhà Kim Mao, chính là vì cho chính mình một đường lui. Ai biết đoạn tình cảm này có thể liên tục bao lâu? Bọn họ hai người khác biệt quá lớn, lớn đến mỗi một ngày cá nước giao hòa đều tựa như ảo mộng.
Thời điểm 11 giờ, Kim Mao gọi điện thoại tới thúc giục, Tiểu Vĩ lúc ấy ở cùng người thay ca đêm, cũng không có biết, qua mười lăm phút, cậu thay quần áo lúc quay về gọi lại không phải Kim Mao tiếp điện thoại, là rất giọng nữ êm tai, mềm mềm mại mại hỏi: "Cậu là ai a? Tìm Kim thiếu làm cái gì?"
Tiểu Vĩ dừng một chút, trong lòng không khỏi nổi lên đau nhức.
Đây cũng không phải lần đầu tiên.
Kim Mao mê chơi, có đôi khi di động luôn là nữ nhân tiếp, Tiểu Vĩ đều đã quen. Cậu chưa bao giờ hỏi, Kim Mao cũng sẽ không hỏi đến sinh hoạt của cậu, hai người ở bên nhau như vậy, trừ bỏ lên giường cũng cũng chỉ là lên giường.
Kim Mao thật là họ Kim, Kim thiếu là cách gọi bạn bè gọi hắn, Tiểu Vĩ có đôi khi sẽ kêu hắn là A Kim, nhưng càng nhiều lúc kêu chủ nhân. Bọn họ chơi đùa rất nhiều trò chơi, nhất là trò chơi chủ nhân cùng tao cẩu. Kim Mao tặng cậu một cái vòng cổ bằng bạc, cậu lúc về nhà sẽ mang lên, nguyên bộ còn có dương v*t cùng chất. Bọn họ hai người có ước định thành quy củ: Chỉ cần mang lên cổ vòng, Tiểu Vĩ chính là tao cẩu của Kim Ma, cần thiết phục tùng bất luận mệnh lệnh gì của hắn, nhưng chỉ cần tháo xuống vòng cổ, liền tỏ vẻ trò chơi kết thúc, tôn trọng ý nguyện của Tiểu Vĩ.
Tuy rằng chơi đùa rất nhiều kiểu Play, Tiểu Vĩ lại chưa bao giờ xuống vòng cổ, chỉ lúc cậu muốn đi làm, hoặc là có mặt việc riêng khác, mới bỏ xuống.
Tiểu Vĩ thuận theo nghe lời, đổi lấy đoạn cảm tình này vẫn luôn kéo dài.
Đã một năm, có thể hay không tiếp theo cái nháy mắt chính là kết thúc?
Tiểu Vĩ không biết, cũng không dám nghĩ lại, càng không dám đi hỏi Kim Mao.
Cậu treo điện thoại, vội vã mà hướng chạy đến CLUB chỉ định. Hiện tại là cuối mùa thu, cậu buổi sáng ở trong phòng Kim Mao, nơi đó cũng không có áo khoác mùa thu, vì thế liền ăn mặc đơn bạc một kiện áo rồi đi, ở trong tiệm không cảm thấy, nhưng ở trên đường đêm khuya đặc biệt có vẻ lạnh.
Tiểu Vĩ luyến tiếc đánh xe, chỉ có thể mở hướng dẫn trên di động, cưỡi xe đạp trong gió đêm dùng sức mà đạp, đường cũng không tính quá xa, nhưng cậu không biết vì sao, cảm thấy thân mình đều phải đông cứng.
Một đường tìm tìm kiếm kiếm cuối cùng tới cửa CLUB, rất xa liền thấy thân ảnh cao lớn dưới tàng cây, người nọ mặc áo gió dài màu đen, cúi đầu vừa hút thuốc vừa đi qua đi lại, tựa hồ có điểm không kiên nhẫn. Tiểu Vĩ ánh mắt sáng lên, vội vàng đạp qua.
"A Kim, anh chờ em a?" Cậu cao hứng phấn chấn mà giơ giơ lên tay, ngừng trước mặt người nọ.
Người dưới tàng cây chính là Kim Mao, thời điểm ở bên ngoài Tiểu Vĩ vẫn kêu hắn là A Kim, hắn gật gật đầu, quăng tàn thuốc, trên dưới đánh giá một chút Tiểu Vĩ, tức khắc liền nhíu mày: "Cậu* không mặc nhiều một chút, khó coi như vậy!"
*vìKimMaođangbựcmìnhnênđổixưng hô
"Nga...... Em ra cửa quá gấp, đã quên." Tiểu Vĩ cười cười, cũng không tức giận, đem xe cất đi, chà xát tay, cũng không dám cầm tay Kim Mao, chỉ là để gần, ngoan ngoãn mà ngửa đầu nhìn hắn, chờ hắn phân phó.
Tuy nói thời điểm không có vòng cổ có thể không nghe hắn, nhưng Tiểu Vĩ đối Kim Mao trước nay đều là nói gì nghe nấy, vì thế liền biến thành quang cảnh này.
Kim Mao sách một tiếng, trong lòng có cổ lửa giận buồn bực vẫn luôn thiêu đốt, nhưng thấy người như vậy ngoan ngoãn hắn cũng không phát tác, lại thấy cậu sợ hãi rụt rè, cũng không biết là lạnh hay là sợ, liền cởi áo gió của mình ném cho cậu, theo thói quen ra mệnh lệnh: "Mặc vào!"
Tiểu Vĩ người nhanh nhẹn mà tròng vào, Kim Mao so với cậu cao hơn một cái đầu, người cũng so với cậu chắc nịch không ít, quần áo mặc trên người cậu có vẻ to, phía trên còn mang theo vị thuốc lá và rượu nồng đậm, cổ áo còn có vị nước hoa ngọt ngào, có thể nghĩ vừa rồi ở bên trong là cảnh tượng như nào. Tiểu Vĩ không nghĩ tiếp, vội vàng đi theo Kim Mao bước chân vào cửa.
Bọn họ đi vào một cái ghế lô đơn độc, cửa mở ra, tiếng ồn ào liền trào dâng, chỉ thấy bên trong mười mấy có trai lẫn gái, phần lớn đều là các loại tư thế ôm nhau, bên trong ánh đèn lờ mờ, âm nhạc ồn ào náo động, trên bàn là bình rượu tứ tung ngang dọc, trên mặt đất đều có thứ như là áo khoác cùng qυầи ɭót nữ nhân.
Tiểu Vĩ nhíu mày, không khỏi lui về phía sau hai bước. Kim Mao quen thuộc mà đi vào, có nam nhân cao lớn bỏ bạn gái, đi lên đón.
"A Kim, cậu chạy đi đâu?" Nói lại thấy Tiểu Vĩ sau lưng, trên dưới quét một phen, khóe miệng lộ ra mỉm cười ý vị thâm trường: "Không thể tưởng được khẩu vị của cậu."
"Tôi thế nào? Khẩu vị của tôi cũng không liên quan đến cậu." Kim Mao nhún nhún vai, tuy rằng ngoài miệng không quá khách khí, nhưng lại đánh lên ngực anh em tốt một cái, "Có tới không? Hắn không tới tôi liền đi."
"Không phải chứ, cậu như vậy về nhà ngủ? Cậu là học sinh tiểu học à?" Người nọ cười đến không thể tin tưởng, đối với Kim Mao làm mặt quỷ: "Cậu về nhà ăn gà đất(?)?"
Vốn dĩ Tiểu Vĩ là tưởng theo đi vào, nghe được xưng hô gà đất này, tức khắc phản ứng lại đây là nói mình, càng cúi đầu, hận không thể tìm cái khe đất chui vào.
Trong phòng người đều tò mò mà đánh giá bọn họ, bên trong vô luận trai lẫn gái đều ăn mặc thập phần thời thượng, không giống Tiểu Vĩ, tuy rằng khoác áo khoác của Kim Mao, phía dưới quần thể thao vừa tàn vừa cũ, trên chân giày cũng dơ, vừa thấy liền không phải trong vòng người. "Lại đây!"
Kim Mao không để ý người nọ, đem Tiểu Vĩ một phen ôm vào trong lòng ngực, mang đên sô pha ngồi xuống, cầm ly Sprite đưa tới trước mặt cậu. Tiểu Vĩ trong lòng có một vạn cái không tình nguyện, nhưng vẫn là dựa vào Kim Mao ngoan ngoãn mà ngồi, cái miệng nhỏ để trên cái ly, sống một giây bằng một năm.
Những người đó trầm mặc một trận, lại lần nữa quần ma loạn vũ, Kim Mao cũng không biết đang đợi ai, một bên uống rượu một bên không kiên nhẫn mà ứng phó các loại nam nữ tới khiêu khích hắn.
Tiểu Vĩ lúc này mới phát hiện, Kim Mao thực được hoan nghênh, vô luận nam nữ đều thích dính hắn, nữ đều phi thường phóng khoáng, nam cũng không nhường một tấc, có một tiểu nam sinh, lớn lên xinh xinh đẹp đẹp, nhìn qua bất quá trên dưới mười tám tuổi, khóa ngồi trên đùi Kim Mao, uy hắn uống rượu bằng miệng, Kim Mao cũng tùy hắn, tùy tiện uống lên, nam sinh ôm cổ hắn hôn một hồi lâu, lúc tách ra con mắt đắc ý mà nhìn Tiểu Vĩ, Tiểu Vĩ xem đến mặt đều đỏ, nhấp nhấp miệng lại không dám nói cái gì.