Chương 11
Hôm nay là ngày đầu tiên Tiểu Vĩ đến quán cà phê đi làm, tối hôm cậu cầu xin mãi mới khiến Kim Mao miễn cưỡng đáp ứng đưa cậu đến cửa, không đi vào. Ngày đầu tiên đi làm lại để ông chủ dẫn tới, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Tiểu Vĩ nghĩ xong lại đau đầu, nhưng Kim Mao hung ba ba mà tỏ vẻ nhất định phải đi theo, cậu cũng không có biện pháp, chỉ có thể đáo ứng.
“A Kim, em vào đây.” Tiểu Vĩ ngoan ngoãn lại gần hôn hắn một chút, xoay người mở cửa xuống xe. Ai ngờ còn không chưa đụng đến cửa xe liền bị Kim Mao kéo lại, ấn lên chỗ tựa lưng hung hăng hôn một hồi, hôn đến cậu thở hổn hển, đỏ mặt đẩy hắn, lại bị cầm tay, ấn vào địa phương đang ngẩng đầu của chính mình.
“Như vậy đã có cảm giác?” Kim Mao cười, nắm hắn tay chậm rãi xoa nắn, Tiểu Vĩ ngượng ngùng mà bãi thân mình, nhỏ giọng cầu xin: “Chủ nhân…… Buông tha em…… Đến giờ rồi……”
Ngày đầu tiên đã đến trễ, cuộc sống khó sống a!
Quán cà phê là 10 giờ mở cửa, quy định nhân viên 9 giờ đi làm, hiện tại chỉ kém năm phút, Tiểu Vĩ trong lòng không khỏi sốt ruột.
“Buông tha em cái gì?” Kim Mao như hoàn toàn không hiểu, ở trên má cậu hôn hôn ngửi ngửi, tay cũng thăm dò trong quần áo, vuốt vòng eo một đường hướng lên trên, thẳng đến đầu v* mẫn cảm
“A…… Đừng……Em sẽ đến muộn…… Ngày đầu tiên đi trễ…… Không tốt…… A……”
“Cái gì không tốt?!” Kim Mao đột nhiên nhéo đầu v* cậu một chút, như là có điểm sinh khí, “Tôi nói mang em đi vào, ai dám nói em!”
“Ngô…… Không cần……” Tiểu Vĩ lắc lắc đầu, cậu đè lại Kim Mao tay, nâng lên mặt hôn hôn hắn, mềm mại mà nói: “Em không cần đối đãi đặc biệt, A Kim coi như em là nhân viên bình thường mới tốt.”
“…… Em thật là phiền toái!”
Lời cự tuyệt đến miệng lại biến thành thỏa hiệp, Kim Mao bị ánh mắt khẩn cầu khát vọng đến tim đều nhũn. Tiểu Tao Cẩu của hắn ngoan như vậy, cố mà làm đáp ứng cậu vậy.
Trước khi đi, hắn lại lôi kéo người định ra một đống điều kiện, như là không được cùng nữ sinh bên trong quá thân cận, không được cùng các nàng đùa giỡn, khách nhân có hành vi xấu phải lập tức cự tuyệt, tan tầm phải lập tức trở về nhà, Tiểu Vĩ gần đây mỗi ngày đều nấu cơm cho hắn, đồ ăn quả thực không hợp ý, hắn ăn đến miệng đều chán, càng thêm muốn đem người mang về nhà.
“Đã biết, em đi làm, cúi chào.”
Tiểu Vĩ tất nhiên cái gì đều đáp ứng, sau khi hảo hảo trấn an Kim Mao, bước nhanh đi vào quán cà phê.
Nhìn người nện bước rõ ràng có điểm nhẹ nhàng, Kim Mao tức đến nghiến răng, giống như thực thích rời khỏi hắn để đi làm a?
---
Tiệm cà phê này chủ yếu là hầu gái, đều là nữ sinh tuổi trẻ, ăn mặc trang phục hầu gái có đường viền hoa, mỗi tháng đều sẽ có một chủ đề, thí dụ như tháng này là "Alice lạc vào xứ thần tiên", trang phục lấy màu trắng và xanh lam làm chủ đạo. Trong tiệm bài trí cũng sẽ có thay đổi, việc tạo bầu không khí rất được dụng tâm.
Tiểu Vĩ được đưa tới phòng nghỉ, trưởng cửa hàng là một người nhìn qua có vẻ mộc mạc nam tính, khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, mang mắt kính, trầm ổn mà nói với cậu một lần nội dung công tác cùng những việc cần chú ý, lại bảo phụ trách dẫn cậu giới thiệu với mọi người cho cậu nhận thức. Tiểu Vĩ chủ yếu là pha cà phê cùng các loại đồ uống, cơ bản không cần ravbên ngoài tiếp đãi, cả ngày ngốc tại quầy bar. Người dẫn cậu tới là nam nhân viên học sinh, kêu là A Thanh, thân hình thon dài, thuộc kiểu oppa mà các nữ sinh hiện tại thích. A Thanh tương đối nói nhiều, cùng Tiểu Vĩ hàn huyên một hồi liền thân thiết.
“A Thanh, các cậu mỗi tháng đều phải mặc như vậy sao?”
Tiểu Vĩ thay đồng phục quán cà phê, đây là đồng phục của nam nhân viên cũng theo chủ đề "Alice" tháng này, là một bộ áo choàng âu phục, nhưng mà hôm nay rất ấm áp, bọn họ không có mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng, nơ màu xanh lam, quần tây cũng là trắng cùng xanh lam, giống đồng phục của nữ nhân viên. Cậu có chút không quen mặc loại quần áo cosplay này, quần còn tốt, nhưng áo choàng quá bó thân, làm cho cậu có điểm xấu hổ.
“Ân, nơi này chủ đề rất nổi danh, có cả nhóm fan cố định. Ai, cậu eo nhỏ thật a."
Nói duỗi tay lại sờ soạng một chút, Tiểu Vĩ sợ tới mức co rụt lại, lui về sau mấy bước, gương mặt hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua giống tiểu thú chấn kinh. A Thanh ánh mắt lóe chợt lóe, rất nhanh lại khôi phục như thường, lôi kéo Tiểu Vĩ đi ra ngoài.
Buổi sáng không tính quá bận, Tiểu Vĩ có thể ôn lại các loại cách thức pha cà phê, thật lâu trước kia cậu cũng làm qua việc này, may mắn lúc ấy học rồi không có quên, cậu có chút hưng phấn, cũng liền xem nhẹ A Thanh càng ngày càng nhiều tiếp xúc thân thể.
Sau thời gian nghỉ giữa trưa một chút là quán lại bắt đầu bán, quán cà phê cũng không có phần ăn cơm trưa, bởi vậy tới người cũng không nhiều lắm, chỉ có tốp năm tốp ba mấy khách hàng trạch nam vừa ăn vừa giơ camera chụp.
Nhóm hầu gái thập phần phối hợp, các loại động tác cùng ngôn ngữ manh manh, thậm chí còn có tiếp xúc thân thể nhất định.
“Cậu đi trước ăn cơm đi, A Thanh nửa giờ sau đi.”
Trưởng cửa hàng lúc đi ngang qua quầy bar, thuận miệng phân phó một câu.
“A, được.”
Tiểu Vĩ chà chà tay, đi vào phòng nghỉ lấy điện thoại, cậu thấy nơi này cũng không có người, Kim Mao cũng không ở đây, mở điện thoại gọi đến ngân hàng chuyển tiền cho ba ba ở nông thôn. Cậu đã bị thúc giục từ lâu, điện thoại cũng mấy lần gọi tới, chỉ là cậu vẫn cùng Kim Mao dính lấy nhau, dứt không ra.
Xong việc cậu liếc mắt một cái liền thấy Kim Mao gửi cho cậu hơn mười tin nhắn trên WeChat, cuối cùng nói giữa trưa hắn lại đây cùng cậu ăn cơm.
Tiểu Vĩ hoảng sợ, vội vàng hỏi hắn khi nào đến, một bên từ phòng nghỉ chạy ra, nghênh diện nhìn thấy Kim Mao vẻ mặt không vui từ cửa tiến vào, người mặc áo gió dài, dáng người đĩnh bạt.
“Lại đây!”
Kim Mao không phản ứng với nhóm hầu gái chào hỏi hắn, đi tới chỗ cửa hàng trưởng chỉ chỉ Tiểu Vĩ, không nói gì kéo người ra cửa.
Tiểu Vĩ cúi đầu nghĩ thế là xong rồi, mọi người trong tiệm sẽ nghĩ cậu thế nào. Nhưng Kim Mao túm tay cậu thực chặt, chặt đến cậu có chút đau, một đường chỉ có thể lảo đảo đi theo sau người này.
Gì, chủ nhân sinh khí? Đây là thế nào?
Tiểu Vĩ hhông hiểu sao lại bị mang về trong xe đối diện quán cà phê, nhưng lúc này cậu bị đẩy đến ghế sau.
Cậu theo thói quen mà co thân mình, nhìn Kim Mao đen mặt đóng cửa lại, nhanh chóng đè lấy cậu, cắn một cái lên mặt cậu.
“A!! Đau!”
Thật ra không bị chảy máu, chỉ là dấu răng khẳng định là có, bộ dạng Kim Mao như muốn giết người của hắn thật là đáng sợ, làm cậu không khỏi kêu lên.
“Ngô…… Chủ nhân không cần……”
Cậu duỗi tay muốn đẩy hắn ra lại bị hung hăng nhéo vòng eo, đau đến nước mắt đều chảy ra, Kim Mao hừ một tiếng, vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ chỗ bị cắn, ngữ khí nặng nề: “Tên ngu ngốc kia còn sờ soạng em nơi nào? Nói!”
“A?”
Sờ cái gì? Tiểu Vĩ không biết làm sao, mờ mịt nhìn Kim Mao, lại thấy trong mắt hắn lửa giận càng tăng lên, một cái tát đánh vào eo cậu, hung tợn chất vấn: “Em mắt mù có phải hay không? Hay là người thực vật? Tên khốn kia sờ soạng em một buổi sáng! Không cảm giác?!”
“Ai ai ai?! Anh nói A Thanh? Em…… em đang chuyên tâm pha cà phê, không…… Không để ý……”
Tiểu Vĩ càng nói càng nhỏ giọng, rũ mắt không dám nhìn Kim Mao.
“Sách!” Kim Mao giận đến nắm cằm cậu, “Nhìn tôi! Còn mẹ nó kêu tên hắn! Một buổi sáng đã bị sờ hết?!”
“Không đúng không đúng không phải!”
Tiểu Vĩ sợ tới mức run lên, trong lòng lại nhảy nhót, hũ giấm của chủ nhân làm trong lòng cậu phiếm ngọt, quả nhiên là để ý cậu. Hơn nữa, xe còn đậu ở vị trí buổi sáng đưa cậu tới, chẳng lẽ chủ nhân không đi, nhìn cậu một buổi sáng?
“Không phải cái rắm!” Kim Mao vốn là tính toán giáo huấn cậu một chút, một cái buổi sáng cũng câu nhân! Quá không đem hắn để trong mắt! Đáng tiếc gặp cậu sợ đến run run rẩy rẩy, đôi mắt hồng hồng, trong lòng lại không đành lòng, hung hăng mắng hai câu liền ngừng, vuốt ve vòng eo cậu, không biết thế nào tiếp tục.
“Ngô…… A Kim…… Không cần sinh khí……”
Tiểu Vĩ mềm mại thò qua mà hôn một cái, đánh bạo duỗi tay xoa xoa đầu Kim Mao, nhỏ giọng nhận sai: “Em…… em về sau nhất định sẽ chú ý, không cần sinh khí được không?”
Kim Mao từ mũi hừ một tiếng, giống như bị sờ thật hưởng thụ, hắn trong lòng tính toán đợi lát nữa cùng cửa hàng trưởng nói đem người kia điều đi, miễn cho luôn nhìn trộm người của hắn. Không thể không nói, Tiểu Vĩ hôm nay mặc quần áo thực vừa vặn, cái eo nhỏ hắn nhìn đều phát thèm, quần cũng gắt gao bó lại, cái mông nho nhỏ cong vểnh như vậy, thật sự quá chọc người phạm tội.
Kim Mao cũng không bạc đãi chính mình, bàn tay to qua lại sờ soạng vòng eo, đi xuống nắm mông thịt, ngoài miệng chưa nói cái gì, động tác lại càng xoa càng tình sắc. Tiểu Vĩ thở hổn hển hai tiếng, vùi đầu ở hõm vai hắn cọ cọ, thân mình có chút mềm nhũn.
“A…… Ngô…… Không cần……” Nghĩ tới cửa hàng trưởng nói chỉ có nửa giờ nghỉ ngơi, Tiểu Vĩ thở gấp gáp đẩy ra tay Kim Mao đã tiến vào quần: “Em…… Em chỉ có thể nghỉ ngơi nửa giờ…… A…… Đêm nay…… Đêm nay lại làm được không?”
Kim Mao thấp giọng cười cười, Tiểu Vĩ nghe được tự nhiên có loại dự cảm không tốt, quả nhiên nghe thấy hắn nói: “Đêm nay đem bộ quần áo này mang về, mặc để tôi thao.”
“Ngô!”
Không phải mang quần áo hầu gái có hay không hẳn là may mắn? Nhưng mà bọn họ cũng không phải chưa từng chơi, Tiểu Vĩ nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn gật gật đầu.
“Còn có...” Kim Mao cắn chóp mũi cậu một cái, đau đến người nước mắt lưng tròng rụt lại, “Vì phạt em, buổi chiều không được mặc qυầи ɭót.”
Tiểu Vĩ mở to hai mắt nhìn, xấu hổ đến mứ mặt đỏ bừng, gấp đến độ lắp bắp cầu xin: “Không…… Không cần…… Chủ nhân…… Không được…… Em sẽ……”
Cậu vừa định nói sẽ ướt, lại đột nhiên nhớ tới mình không phải nữ sinh, nhưng hoa huy*t đã bị dạy dỗ mẫn cảm vô cùng, ngày thường cũng có một ít thủy dịch dính dính phân bố ra, cậu luôn chọn loại qυầи ɭót tương đối để mặc, nhưng cho dù như vậy, buổi tối vẫn sẽ phát hiện phía dưới ẩm ướt, hiện tại nếu là không mặc…… Còn tại trước mặt nhiều người…… Tiểu Vĩ quả thực không dám tưởng tượng.
“Em sẽ cái gì? Ân?” Kim Mao cười, nhẹ gặm môi dưới của cậu, nhìn tiểu tình nhân trên mặt có ba dấu răng của mình, lúc này mới thấy mỹ mãn, cảm thấy dấu hiệu đánh đủ rồi.
“Ngô…… Chủ nhân cầu anh…… Không cần như vậy…… Em…… em buổi tối tùy tiện anh chơi…… Được không?”
“Vốn dĩ liền tùy tiện tôi chơi.” Kim Mao lại cười, “Sợ như vậy? Chẳng lẽ phía dưới cái miệng nhỏ sẽ chảy nước?”
Hắn duỗi tay đè đè địa phương mẫn cảm nhất của Tiểu Vĩ, thấy cậy lập tức buộc chặt chân, mặt đỏ đến muốn chảy nước, lại sinh tâm muốn trêu đùa, bẻ ra chân cậu, hai tay dùng sức mà xoa nắn kia chỗ.
Cách một lớp quần hơi mỏng, hoa huy*t nóng hừng hực ở dưới tay hắn rung động, hắn thậm chí đã cảm giác được có chút ẩm.
“A………… Ngô………… Không cần…………”
Nhưng vòng eo lại nhẹ hạ xuống, Tiểu Vĩ không biết thanh âm chính mình đã nhũn ra, chỉ bị xoa nhẹ vài cái đã bắt đầu động tình.
“Mẫn cảm như vậy, thế nào đi làm?”
Kim Mao thuận thế cởi quần của cậu, ngón tay sờ sờ hai mảnh hoa môi ướt nóng, nước mắt Tiểu Vĩ đều chảy ra, đem thân thể hướng tay hắn đưa đến. Rõ ràng buổi sáng bị người sờ soạng cũng chẳng để ý, nhưng chỉ cần đổi thành Kim Mao, hơi chút đụng chạm cũng làm cậu cảm thấy trong thân thể có cổ nhiệt lưu, ȶìиɦ ɖu͙ƈ kìm nén không được, chẳng phân biệt tình huống mà kêu gào phóng thích.
“A…… Ngô…… Sờ sờ nó…… Chủ nhân……”
“Mới vừa còn nói không cần, tôi không cần sờ soạng.” Kim Mao cố ý không để ý tới cậu, sờ xuống hai cái liền rút ngón tay ra.
“A!! Không cần đi!!” Tiểu Vĩ gấp đến độ bắt lấy ngón tay, đồng thời kẹp chặt hai chân giữ lại.
“Không phải chỉ có nửa giờ sao? Tiểu Tao Cẩu không cần đi làm?”
“Ngô…… Em……” Tiểu Vĩ cắn môi khó xử. Từ khi bọn họ ở bên nhau tính dục trước nay đều là bị khơi mào liền được thỏa mãn, chưa từng thử qua châm lửa lại mặc kệ, cậu nhất thời không biết muốn cầu xin thế nào, bộ dáng đỏ mặt ủy khuất làm Kim Mao buồn cười.
“Còn có mười lăm phút.” Kim Mao cười giơ tay lên, “Tiểu Tao Cẩu còn không có ăn cơm, làm thế nào?”
Nhưng ngón tay lại trở về dò xét, chầm chậm mà trêu chọc thịt non ướt át bên trong.
“Em…… Ngô…… Thoải mái……” Tiểu Vĩ ngoan ngoãn mà đem chân mở rộng, dựa vào trên cửa sổ xe, giống như tiểu thú thuần phục lộ ra cái bụng nhỏ
“Tao như vậy, nếu không có chủ nhân làm thế nào?”
“Ngô…… A…… A……”
Thập phần xứng chức chủ nhân tự nhiên lại đem Tiểu Cẩu đói bụng an ủi một phen, dùng tay làm cậu bắn ra một lần, lại hôn đến miệng đều sưng lên mới miễn cưỡng buông tha, vỗ vỗ mông cậu để cậu đi làm.
Tiểu Vĩ nhìn cũng không dám nhìn đồ vật dưới háng Kim Mao, mềm chân xuống xe, nắm chặt quần áo hướng trong tiệm chạy đi.
Thân thể cậu thậm chí còn thành thật hơn tâm cậu, đã luân hãm trong ȶìиɦ ɖu͙ƈ, chỉ cần hơi chút bị khơi mào, liền không quan tâm mà thiêu đốt tiếp.
Ngô, thật muốn lập tức tan tầm về nhà a.
Lười quá QAQ