Chương 4

Lúc Trịnh Gia Hân tỉnh lại thấy mình ở bệnh viện, ba mẹ trịnh ngủ trên ghế canh cho cô. Cô cảm động rưng rưng nước mắt. Khi cô ngất đi không biết là ai đã đỡ cô, lúc đó mắt cô nóng lên rồi như không còn khí lực mà ngã xuống. Thần người một lúc thì ba mẹ thức dậy.


_“ Con gái của mẹ tỉnh rồi, con thấy trong người thế nào, có khó chịu ở đâu không, có dón bụng không con ngất từ hôm qua tới giờ rồi chắc đói lám hả, có muốn an gì không con” mẹ Trịnh thấy Gia Hân tỉnh lại chạy vội ôm con vào lòng, con gái bà làm bà hoảng sợ quá.


_“ Được tồi tiểu Hân mới thức, em làm quá vậy con không chịu nổi đâu, bình tỉnh lại đi từ từ cho con nói chuyện” ba Trịnh nhìn không được bảo bối mới tỉnh lại không nên để bảo bối mệt a.
_“ Con không sao, ba mẹ yên tâm nha” cô mỉm cười nhìn ba mẹ.
_“ Thật ”
_“ Thật ”


“Cạch” cửa phòng bệnh mở ra, một người mặt quân phục bước vào, ba mẹ niềm nở chào hỏi.
_“ Chào hai bác.”


_“ Cháu tới rồi à, hôm qua cảm ơn cháu nhiều nha, không có cháu thì hai bác luống cuống tay chân không biết làm gì.” mẹ Trịnh cảm ỏn rối rít, thế là Gia Hân biết người đỡ mình hôm qua là ai rồi.
_“ Không có gì đâu bác, trách nhiệm của cảnh sát thôi ạ.” anh ta mỉm cười trả lời


_“ Dù sao cũng cám ơn cháu.” ba Trịnh nói
_“ Cháu xin phép được nói chuyện tiêng với em ấy được không ạ.”
_“ Được rồi, em đi với anh ra ngoài mua ít đồ cho hai anh em nó nói chúc chuyện đi. ” ba Trịnh trầm ngâm một lúc nói với anh ta sau quay qua bảo mẹ Trịnh.


available on google playdownload on app store


_“ Nhưng mà con bé....” mẹ Trịnh ngần ngừ không chịu
_“ Được rồi không sao đâu đi thôi.” ba Trịnh không đợi cho vợ mình nói thêm nữa kéo bà ra ngoài.


Chỉ còn lại Gia Hân với anh ở trong phòng bệnh, anh nhìn chăm chú vào Gia Hân nói đúng hơn là mắt của cô. Hiện giờ mắt Gia Hân đã trở lại màu tím nhạt như lúc Gia Hân vừa sống lại. Chuyện mắt đổi màu Gia Hân hoàng toạn không biết, nếu biết chắc cô không thể bình tỉnh mà ngồi đối diện anh như vậy.


_“ Nhìn gì thế mặt tôi có vấn đề gì à” Gia Hân không chịu nỗi cái nhìn của anh nên lên tiếng trước.


_“ Anh tên Trương Thành, cảnh sát hình sự trung ương, đội trưởng đội đặt nhiệm quấc gia.” Trương Thành giới thiệu sơ về mình sau đó nhìn mắt Gia Hân hỏi “ Anh muốn biết mắt của em là bẩm sinh hay có nguyên nhân gì khác.”


Gia Hân giật mình, cô không biết sao anh ta lại hỏi vậy, anh ta đã biết gì hay có thể biết gì. Thấy cô không lên tiếng anh nghĩ cô bị dọa sợ nên nhẹ giọng nói.


_“ Em không cần hoảng, anh chỉ muốn biết màu mắt của em là như thế nào thôi, lúc ờ hiện trường án mạng mắt của em đổi màu thành màu tím đậm, lúc đầu anh có chú ý mắt em là màu nhạt, rất nhạt nếu không nhìn kĩ sẽ không biết mắt em có màu khác người, hôm qua em hét lên với khoản trống trong nhà sau đó mắt đổi màu tím đậm, chỉ một mình anh thấy vì lúc ấy anh dứng kế bên.”


Nghe anh giải thích Gia Hân luống cuống rồi, ai mà biết lúc cô tức giận thì lại vậy chứ, bà lão kia cứ nói mãi lời nói chỉ mình cô nghe làm sao không bực được a. Cô làm sao biết mắt cô đổi màu đâu, không biết ba mẹ có biết không nữa, liệu họ có xem mình như yêu quái không.


Nhìn mặt Gia Hân thay đổi liên tục, anh cũng không khó đoán Gia Hân nghĩ gì, hôm qua anh đã nói cho hai bác biết rồi, họ chỉ có biểu cảnh giật mình chứ không hoảng sợ, còn có tia lo lắng trong mắt họ, anh cũng hiểu họ lo lắng gì, con mình không giống người ta nên làm thế nào không lo đây.


_“ Ba mẹ em điều đã biết họ cũng rất lo lắng cho em, nên em không cấn nghĩ ngợi lung tung làm gì.” nhìn Gia Hân còn đang suy nghĩ anh thở dài nói.


_“ Em gọi anh là anh Trương nha, anh Trương còn ai biết mắt em đổi màu không vậy?.” nghe anh nói vậy cô cũng yên tâm chỉ cần ba mẹ không xem cô là quái vật là được rồi. Nhưng nhớ tới ở đó nhiều người như vậy không biết có ai thấy nữa không.


_“ Không có. Anh thấy được vì đứng gần em, còn bọn họ thì đứng khá xa, ba mẹ em lại ở phía sau, với lại em hơi cuối đầu nên chỉ mình anh thấy” anh hiểu vì sao Gia Hân hỏi vậy mắt mính khác người nên lo sợ là tất nhiên.


_“ Vậy thì tốt rồi, anh Trương nếu anh muốn biết mắt em do dâu mà có thì anh phải thất vọng rồi, vì cả em cũng không biết. Khi qua cơn bệnh nậng thì đã có rồi không tin anh có thể hỏi ba mẹ em.” cô bình tỉnh trả lời.


Anh ngạc nhiên nhìn thần thái của cô, cô bè mới tí tuổi dầu mà lại có thể bình tỉnh lại nhanh như vậy cách noi và trả lời như người trưởng thành, không phải nhìn thân hình trẻ con kia chắc anh nghĩ đang nói chuyện với mình là một cô gái chứ không pgai3 bé gái trước mặt này, ngạc nhiên thì ngạc nhiên anh dối với Gia Hân xem trọng thêm vài phần.


_“ Được rồi, lúc trước khi em hôn mê có nói địa điểm bọn giết người giấu hai đứa nhỏ nhà đó, làm sao em biết được nơi đó có giấu người. ” về diều này anh rất nghi hoặc làm sao cô bé biết được.


_“ Em nói anh sẽ không tin, có lẽ còn nói em bị bệnh.” Gia Hân biết chuyện cô thấy người ch.ết rất khó tin, nhưng đó là sự thật.


_“ Em không nói làm sao anh biết được mà tin, có rất nhiều chuyện không phải không tin mà không có.” có chuyện gì anh chưa gặp qua, sư phụ anh ngay cả người ch.ết còn có thể cho anh gặp thì còn có chuyện gì chưa thấy chưa nghe, chưa biết đây, chỉ là anh sẽ không ngờ cô bé nhỏ sẽ làm anh ngạc nhiên.


_“ Được nếu anh muốn biết thì em nói, em thấy bà lão đã ch.ết, nghe tiếng của bà lão đó nói cứu cháu, bà lão còn nói chổ cứu, lức trước nhìn ông bác sỉ đó em còn thấy chuyện sảy ra ngày hôm đó nhưng không tới kiệp.” Gia Hân không biết vì sao lại nói cho Trương Thành nghe chuyện của cô chỉ giấu chuyện cô sống lại mà thôi. Có lẽ, anh đáng tin cậy chăng cô cũng không biết nữa chỉ muốn nói cho anh biết vậy thôi.


Trương Thành nghe xong ngạc nhiện tột độ chuyện này ngoài sức tưởng tượng của anh rồi. Cô gái nhỏ vậy mà lại có thông linh đồng tử. sư phụ nói người được thông linh đồng tử mạng số chí âm, có hai cách có thể giúp thông linh dồng tử mở ra. Mỏ là vừa mới sinh sẽ làm phép triệu hồi cho đứa bé. Hai là phải cho đứa bé đó gặp kì duyên và trải qua ganh giới sống còn mới mở được thông linh đồng tử. Khi có thông linh đồng tử tức là có thể nhìn thấy nhứng thứ hi hửu, phi thực tế. Anh không ngờ Gia Hân lại có thông linh đồng tử. Không được lão nhân gia sư phụ không phải đang tìm người có thông linh đồng tử sao, phải cho lão nhân gia người hay mới được, thế là anh tức tốc chạy ra ngoài.


Gia Hân thấy Trương Thành chạy đi khó hiểu, lúc nghe cô nói xong thì ngạc nhiên sau là không thể tin rồi lại như mừng như lo làm cô không hiểu gì cả. Đang muốn hỏi thì lại chạy mất thật là khó đoán. Thôi vậy mình cũng mệt rồi ngủ đợi ba mẹ về vậy.


Ở chổ Gia Hân thì bình yên, nhưng chổ khác thì không như vậy, Gia Hân không hề biết cuộc đời cô sẽ bước vào một bước ngoặc mới đây thử thách và cũng đầy nguy hiểm. Nhưng giờ thì để Gia Hân bình yên ngủ đã chuện gì đến sẽ đến thôi






Truyện liên quan