Chương 42

Trịnh Gia Hân và Tiết Huy Nhan hôn mê một ngày đến hôm sau mới chậm rải tỉnh lại, người tỉnh trước nhất là Tiết Huy Nhan, hắn hiện giờ trên người chỉ thấy hai vết sẹo trên cánh tay ngoài ra điều bình thường như củ, giống như không có việc gì ngày thường, vừa tỉnh lại đã xuống giường đi lại, đầu tiên hết là chạy qua bên phòng của Gia Hân xem cô.


“ Vì sao em ấy chưa tỉnh lại?.” Tiết Huy Nhan ngồi kế bên giường nhìn Gia Hân thì thầm.


Hắn hỏi câu này nhiều nhất trong lúc tỉnh lại tỡi bây giờ, cả nhà điều bị hắn hỏi đến không biết phải làm sao trả lời cho hắn thêm nữa, mọi người thấy hắn khỏe như thường thì không quan tâm tới hắn, để hắn tự tiện mà ngồi trong phòng Gia Hân làm gì thì làm dù sao coi như có hắn nhìn mọi người cũng yên tâm một ít.


“ Un...”


Trên giường bỗng nhiên có tiếng động, Tiết Huy Nhan kích động nhìn lên, cham chú nhìn người trên giường, chỉ thấy Gia Hân cả người bắt đầu nóng lên da thịt chuyển dần thành đỏ, trên người mồ hôi chảy ra không ngừng, nhừng mà những giọt mồ hôi lại có thêm điểm đen nhỏ li ti theo mồ hôi chảy ra. 


Tiết Huy Nhan hoảng hốt lên chạy ra ngoài gọi người, mọi người lo lắng, sợ hãi, kích động đủ loại cảm súc, từng người một  điều tập trung tại phòng của Gia Hân, Diệp Kim Quang nhanh chóng xem tình hình của Gia Hân nhưng tìm mãi cũng không tìm ra được nguyên nhân sự việc này ra sao, cũng chỉ biết lắc đầu rồi giống như mọi người lo lắng canh giữ ở trong phòng.


available on google playdownload on app store


Giờ phút này Gia Hân hoàn toàn không biết gì về bên ngoài, cô chỉ cảm thấy cả người như bị lửa đốt dường như muốn nấu cho cô tan chảy cả ra, Gia Hân khó khăn mở mắt lại phát hiện mình đang ở một nơi giống như lòng núi lửa khắp nơi điều là nham thạch, trong tai giống như có tiếng gọi cô, nghe rõ lại thật có người gọi cô.


“ Trịnh Gia Hân... Trịnh Gia Hân...”
Tiếng gọi như vọng lại vào tai, Gia Hân tìm theo hướng phát ra tiếng gọi mà bước dần theo, cô chỉ cảm thấy mình càng đi thì càng cảm thấy nóng, nóng đến muốn thêu đốt linh hồn thành trò, cô ngừng bước lại, chăm chú nghe tiếng gọi.


Một lát sau Gia Hân cảm thấy không đúng lắm, nơi đây vốn là nhìn như nham thạch, sức nóng cũng quá không giống với nham thạch, cô là người, nhưng sức nóng này luôn làm cô cảm thấy giống như nó muốn thêu thành tro linh hồn của cô, đúng vậy không phải thân mà lạ linh hồn, hiện giờ cô là linh hồn ở nơi đây. Không đúng, cô còn chưa ch.ết lạm sao lại tách linh hồn ra, cô nhớ mình chỉ ngất đi cũng không phải là mất mạng, như vậy đây là đâu?, sao cô lại ở đây được và tiếng gọi đang phát ra này là sao?, ai lại gọi cô?.


Thắc mắc của Gia Hân không ai trả lời cho cô được, phải một lúc lâu cô mới thoát ra khỏi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình. Bình tĩnh lại Gia Hân cảm thấy tiếng gọi lại tới tấp mà đến.
“ Trịnh Gia Hân...... Trịnh Gia Hân...... Trịnh Gia Hân.........”


Gia Hân lần này nghe rất là rõ, một giọng nữ gấp ráp gọi cô, giọng nói càng lúc càng lớn đến nổi bao cả không gian bên trong, Gia Hân nhắm lại hai mắt của mình, cô quyết định dùng tâm để cảm nhận giọng nói này nơi phát ra và cũng cảm nhận luôn không gian này.


Gia Hân suy nghĩ nếu đã tất cả cảm giác thông thường con người có không thể giúp cô biết được thứ cô muốn biết thì cô dùng tâm cảm nhận, không có gì lừa gạt được tâm linh cũng không có gì dấu được tâm linh, đây là sư phụ dạy cô khi không có giác quan thì dùng tâm mà nắm lấy điểm mấu chốt của nó, đây là lời từ các sư tổ, lão tổ đúc kết mà ra vậy bây giờ cô làm theo thôi.


Đến khi Gia Hân tập trung lại cảm nhận, không gian từ từ có dao động, từ nhỏ dến lớn và cả không gian vặn vẹo dữ tợn từ từ nứt ra từng chút rồi vỡ vụng thay vào đó là một không gian khác, Gia Hân chỉ cảm thấy trong người không còn thêu đốt nữa mà là cảm giác thoải mái truyền tới, cô chậm rãi mở mắt ra nhìn. Hiện tại ngay trước mặt cô là một đồng cỏ và cây cối, cảnh đẹp thơ mộng làm Gia Hân bất giác chìm vào khung cảnh trước mắt này, đột nhiên lại có tiếng nói vang lên.


“ Trịnh Gia Hân.”


Gia Hân cảnh giác nhìn xung quanh tìm nơi phát ra tiếng nói, một lúc sau tiếng nói lại vang lên lần này Gia Hân chuẩn xác thấy được nơi âm thanh phát ra là ở đâu, phía sau lưng cô có một hang động rất tối, không thấy gì bên trong, tiếng nói nghe là phát ra từ trong hang này, bây giờ giọng nói kia gọi càng gấp.


“ Trịnh Gia Hân Trịnh Gia Hân Trịnh Gia Hân............”


Xunh quanh chỉ có một mình Gia Hân cộng thêm tiếng nói, Gia Hân toàn thân phòng bị bất cứ lúc nào cũng trả đòn. Tiếng gọi gọi nhanh một lúc lại im lặng, lần này thật lâu không có tiếng gì nữa vang lên, Gia Hân chậm bước chân mà đi tới gần cửa hang, bên trong tối tăm mù mịch cô cầm lá bùa đốt lửa lên, chỉ thấy cô đưa lá bùa trước mặt miệng lầm bầm sau đó run lá bùa một cái lá bùa tự cháy pjat ra ánh sáng chiếu vào bên trong hang động, bên trong cũng không có gì nổi bật xung quanh điều là rong rêu trến mặt đất có vài vết tích để lại nhìn không rõ lắm, Gia Hân đánh bạo chui vào hang lúc này lá bùa đã cháy gần hết Gia Hân lại lấy ra một lá đốt lên, hang động sâu bên trong càn đi càn ẩm ước đi được một khoản thì phía trước có tiếng thở gấp và tiếng gầm gừ, Gia Hân đanh mặt lại dần dần tiếng phía trước.


Bên ngoài không biết tình huống Gia Hân như thế nào chi thấy trên người cô lúc thì sáng tươi đẹp lúc thì lại tối ôm, bây giờ quần áo trên người lại nhìn giống như bị nhúng qua nước rất kì quái, Trương Thành lo lắng tiếng lên phía trước muốn chạm vào Gia Hân thị mọi người đồng loạt trợn mắt nhìn anh ta.


Trương Thành nhúng vai hai tay đưa ra đầu hàng, lúc này không ai dám đụng vào Gia Hân sợ ảnh hưởng tới con bé nếu có sơ xuất gì họ ân hận cũng đã muộn. Giờ Trịnh Gia Kiệt cũng đã cùng mọi người im lặng chờ đợi cậu đã tỉnh lại được biết tình huống hết thẩy thì tự trách không thôi, câu cảm thấy do cậu mà chị cậu và mọi người mới như bây giờ nên mặc dù câu là bệnh nhân cũng ngồi trong phòng Gia Hân không chịu đi ai nói gì cậu cũng mặc kệ chỉ ngồi chăm chú nhịn tỉ tỉ của cậu.


Trong thời gian này không riêng gì gia đình Gia Hân có chuyện bên Kim Băng Băng cũng đau đầu nhức óc.
“ Lại không tìm được.” Kim Băng  Băng lạnh lẽo giọng nói truyền qua điện thoại.
Đầu dây bên kia rùng mình run sợ, giọng nói không tự chủ được mà run run.


“ Dạ, chúng tôi đã phái người điều tr.a các nơi rồi, nhưng không có kết quả, giống như.. như có người âm thầm ngăn lại nhưng tin tức chúng tôi muốn.có.”
Kim Băng Băng âm trầm khuôn mặt càng lúc càng lạnh một lúc sau mới lên tiếng.


“ Tôi cho các người 1.tuần nữa nếu không làm được thì tiến vào TK hết cho tôi.”
“ Dạ.. Dạ... Dạ..” 


Nghe được bên kia tham âm sợ hãi Kim Băng Băng ngắc điện thoại cũng nhanh chóng lái xe tìm kiếm trong lòng không ngừng mà vang lên cảnh báo cô ấy không nên tham gia quá nhiều, nhưng Lãng Nhược Y cô ấy không thể bỏ mặt được.


Kim Băng Băng chạy xe vào một quán ăn Trung Hoa ben trong được trang trí rất thanh nhã, đây là một quán ăn nổi tiếng cả nước không vì không gian tốt mà còn là nơi tụ tập đầy đủ các món ăn của trung quốc từ ngày xưa tới nay, những khách hàng tới nơi này dù là bên ngoài ngồi ăn một tô mì cũng phải đặc trước chổ ngồi, Kim Băng Băng chạy xe thẳng vào gara rồi thong dong đi vào quán lên thẳng lầu 6 nơi dành cho người đặc biệt.


Quán ăn được chia làm 6 lầu, lầu 1 là nơi tiếp đãi những người bình thường như nông dân hay nhân viên gị đó, các món ăn cũng ứng theo tùy mỗi người mà làm. Lầu 2 là nơi đành cho tình nhân, nơi này được trang trí tình cảm lãng mạng dành cho các cặp tình nhân riêng tư với nhau, những ai có thẻ gỗ điều được vào nơi này. Lầu 3 là nơi đành cho những nhà giàu có bật trung trở lên, nơi đây được vào cũng phải mất máu không ít cho các món ăn, một tô canh cũng trị giá vài ngàn trở lên, dành cho những ai muốn khoe giàu có làm nổi của họ, chỉ là muốn vào thì phải có thẻ VIP. Lầu 4 được dành cho các quý phu nhân, nơi đây tuy là ăn uống cũng phối hợp theo phương thức dưỡng nhan rất được các phu nhân quyền quý yêu thích tới nơi này, chỉ là cũng không thể so sánh hơn kém vì vào đây cần có thẻ BẠC VIP mới được vào. Lầu 5 là nơi cho các ông lớn hay quan chức cấp cao vào, cần dùng thẻ VÀNG VIP mới có thể vào, nơi đây hầu hết điều là ông tai to mặt lớn đến để thưởng thức mĩ thực của thời xưa, cũng là nơi để trao đổi của bọn họ, không cần phải nói khi vào ít nhất phải mất trên vài vạn tiền cho thức ăn ở đây. Lầu cuối cùng là lầu 6 cũng là nơi đành cho người có quyền nhất ở đây ở ông chủ phía sau màng của quán ăn này, mà Kim Băng Băng lại là người đó.


Kim Băng Băng từ 10 tuổi bắt đầu kinh doanh sau một năm những gì Kim Băng đầu tư điều lời được số lượng lớn, lần này vì tìm Lãng Nhược Y cô ấy quyết định đưa ra quân bài của mình, quán ăn này cũng không phải quán ăn bình thường mà là một nơi trá hình, ngay khi Kim Băng Băng vào phòng cô ấy đi tới  bước tường công tắc diện nơi đó có 4 nút ấn màu khác nhau, cô nhấn vào nút màu đen cuối cùng.


“ ẦM ẦM...”
Bức tường trong thoáng cái run động mở ra một lối đi Kim Băng Băng nhanh bước vào biến mất sau bước tường đang dần khép lại.






Truyện liên quan