Chương 47
Lãng Nhược Y tròn mắt quên phản ứng lại, vị Tô Tổng này lại công thành chiếm đất muốn lấy hết dưỡng khí của cô ấy. Anh ta vừa tức vừa bắt đắc dĩ vừa sợ nghe cố ấy nói không liên quan gì tới anh ta thì lúc đó lửa giận đã cháy lên lại bắt đắc dĩ không muốn tổn thương cô cho tới khi nghe từ ch.ết cô nói ra anh ta lại sợ hãi không kiềm chế được mà tiến lên bịt miệng cô ấy không muốn cô bị thương nên chỉ có cách này, nhưng khi anh ta chạm vào đôi môi kia thì càng tham lam muốn được nhiều hơn nữa nếu không phải là sợ cô ấy sẽ sợ hãi anh ta thì có thể tiến thêm chút nữa nhưng cái gì cũng phải có chừng mực anh ta đành phải nhẫn nhịn xuống.
Anh ta cụng trán mình vào trán Lãng Nhược Y khàn khàn giọng lên tiếng cũng mang theo mấy phần cảnh cáo.
"Anh không muốn nghe từ ch.ết thốt ra từ miệng em, lần sau em còn như vậy thì anh sẽ ăn luôn em lập tức biết không.? Tô Diễm anh nói được làm được đừng thách thức anh."
Lãng Nhược Y vừa tức giận vừa xấu hổ không thôi vội vàng đẩy anh ta ra, khuôn mặt mất tự nhiên cô ấy cũng không dám nhìn Tô Diễm một cái cúi đầu chôn mặt vào gối. Thấy biểu tình của Lãng Nhược Y như vậy Tô Diễm cười khẽ một tiếng chỉ cảm thấy thật đáng yêu, không khí xấu hổ này cuối cùng cũng bị phá vỡ khi trợ lý của Tô Diễm gõ cửa mang đồ ăn bước vào.
"Tô Tổng thức ăn đã mang tới rồi, điều đủ cả. "
Trợ lý vừa vào lập tức lên tiếng, mặc dù thấy không khí kì dị nhưng làm trợ lý của Tô Tổng vài năm ánh mắt đương nhiên là phải có, lập tức mang đồ vào để lên bàn sau đó dọn ra nhanh chóng rồi khom người chào ý tứ lui ra ngoài.
Chỉ thấy Tô Diễm gật đầu một cái trợ lý vội nhanh như chớp mà chạy lấy người không dám ở lại với bầu không khí quái dị này.
Trợ lý đi rồi không gian lại chìm vào im lặng, lúc sau Tô Diễm động thân mình đi đem bàn cơm mang tới trước mặt của Lãng Nhược Y, cầm lên đôi đũa bắt đầu chia thức ăn cho Lãng Nhược Y.
Lãng Nhược Y từ lúc anh ta động cũng đã ngẩng đầu lên cũng theo dõi từng hành động của anh ta, không thể không nói Tô Diễm trời sanh yêu nghiệp cho dù làm gì cũng có thể mỹ tới người ta mất hồn vào, Lãng Nhược Y khi lấy lại tinh thần thì trước mặt đã có một chén cơm và đồ ăn tràn đầy cũng làm cái bụng của Lãng Nhược Y đánh trống kháng nghị làm mặt của cô ấy đỏ lên vội nói tiếng cảm ơn rồi bưng chén lên ăn.
Tô Diễm nhìn Lãng Nhược Y biểu tình thì cười khẽ sau đó cũng lấy một chén cơm ngồi bên mép giường của Lãng Nhược Y bắt đầu ăn, hai người bây giờ đã hoà hoảng không khí lại Tô Diễm còn thường xuyên gắp thăm đồ ăn vào cho Lãng Nhược Y, hai người tự giác bỏ qua chuyện phát sinh lúc trước Lãng Nhược Y là không muốn nhớ tới còn Tô Diễm thì lại không muốn làm Lãng Nhược Y tức giận và tạo khoảng cách xa hơn nữa nên mọi chuyện xem như không có.
Hai người yên lặng ăn xong bữa cơm vừa dọn dẹp xong vứt đồ thừa đi thì giao cho trợ lý của Tô Diễm còn Tô Diễm vẫn ở lại phòng bệnh của Lãng Nhược Y, Lãng Nhược Y cứ tưởng Tô Diễm sẽ ra về sau khi ăn cơm xong với cô như mọi khi ai biết được anh ta chẳng những không đi mà còn ở lại ngồi bên giường cầm điện thoại cúi đầu không biết đang làm gì.
Lãng Nhược Y thật muốn hỏi xem anh ta rảnh rang lắm sao hôm nay lại ở lại phòng bệnh của cô ấy tới lúc này, nhưng lời ra tới cửa miệng lại không thốt lên được cũng không biết tại sao nhìn Tô Diễm lúc này cô ấy lại có cảm giác Tô Diễm cũng không lạnh lùng như anh ta biểu hiện ra ngoài ít nhất là bây giờ Lãng Nhược Y cô cảm thấy vậy.
Trở lại bên Dương Gia thôn.
Lúc này phía bên Diệp Kim Quang yên ổn lúc trời xập tối này, hai sư huynh đệ cùng chung một phòng ngồi thảo luận kiến thức và kinh nghiệm của mình cho nhau không khí rất hoà hợp nhưng phía Tiết Huy Nhan thì lại không.
Tiết Huy Nhan về phòng vẽ bùa không bao lâu tự nhiên lại thấy lạnh sau ót của mình nghi ngờ quay đầu xem thử thì cảm giác biến mất, còn hai người ở chung kia thì người cầm điện thoại một người thì ôm máy tính tay mà đánh.
Tiết Huy Nhan lắc lắc đầu đưa tay ra sờ vào phía sau cổ một chút ngón tay tùy ý chuyển qua lại một lúc sau thì bỏ xuống tiếp tục vẽ bùa chú, lần này vẽ là bùa tím và trắng, vẽ bùa cần nhất là tĩnh tâm chỉ là lúc này hoàn toàn tĩnh tâm không được Tiết Huy Nhan luôn cảm thấy có cái gì đó nhìn chằm chằm vào mình ở phía sau hắn cười nhẹ một cái tấm bùa vừa vẽ xong được cầm lên hắn nhìn một chút đột nhiên quay ngược ra sau nhanh như chớp mà dán lên mặc tường.
Lá bùa vừa dán lên xung quanh từng đợt khí đen tụ lại tại trong lá bùa từ từ hình thành hình nhân phía trong, sau khi khí đen vào hết thì hình một người thu nhỏ hiện lên trên lá bùa đang không ngừng nhúc nhích. Tiết Huy Nhan nhếch mép cười không quan tâm đến nó nữa bắt đầu ngồi thiền theo thường lệ trước khi ngủ, hắn vừa nhập định thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cóc Cóc Cóc... Cóc Cóc Cóc...
Tiếng gõ nhanh mà dồn dập ba người trong phòng ngẩng đầu nhìn nhau không ai có ý định đi mở cửa, bên ngoài vẫn gõ cửa mãi không ngừng nhưng kì lạ là không hề có tiếng người gọi nếu như gõ cửa gấp như vậy chắc chắn không thể nào không lên tiếng kêu.
Tiết Huy Nhan bước xuống giường mang vào túi của mình từ bên trong lấy ra hai lá bùa màu tím đã được gấp ngay ngắn thành hình lục giác đi lại đưa cho hai người còn ngơ ngác kia, hắn không ngừng bước mà tiến về phía cửa nắm tay cửa nhanh chóng mở ra đồng thời cũng trong tay cũng nắm chuỗi hạt mở phóng ra bên ngoài, những hạt châu rơi vung vãi trên đất nhìn thì giống như tùy tiện thẩy nhưng nếu nhìn kĩ thì mỗi nơi hạt châu rơi điều có quy luật.
Rất nhanh những hạt châu đang lăn kia cũng ngừng lại tạo thành hai hình bát quái nối liền nhau bên trong còn có hình của bùa chú, Tiết Huy Nhan miệng niệm chú ngữ không ngừng trên tay cũng kết ấn theo động tác của Tiết Huy Nhan những hạt châu bắt đầu phát sáng lên cũng đồng thời lúc này cũng kinh động người trong nhà này và bên Diệp Kim Quang.