Quyển 1 - Chương 10
Trì Linh Đồng thoải mái khoác lên mình bộ đồng phục, đi dọc theo đại sảnh vào công ty, trên mặt lộ rõ vẻ khoan khoái sau một giấc ngủ ngon. Mấy đồng nghiệp đứng chờ trước cửa thang máy thấy cô đều hồ hởi gật đầu chào. Thấy vậy cô liền mỉm cười chào lại.
Thang máy dừng một lúc ở tầng của Nhạc Tĩnh Phương, giống như bị mắc kẹt ở đó, một hồi sau mới từ từ di chuyển xuống.
Cửa thang máy vừa mở, đã thấy dáng vẻ nghiêm nghị của thư ký Nhạc đổng với vẻ mặt âm trầm từ bên trong đi ra, đối với ánh mắt dò xét của mọi người thì chỉ im lặng, coi như không nhìn thấy.
Vị thư ký này là do bố của Nhạc Tĩnh Phương đưa đến công ty làm việc, cũng coi như có chút vị thế. Nhưng giờ lại thấy cô ta mang vẻ mặt như vậy, mọi người bất giác tự hiểu rằng trong công ty hiện giờ đang có biến.
Trong nháy mắt, ai ai cũng cảm thấy mây đen ở đâu ù ù kéo đến, sấm chớp nổ đùng đoàng trên đỉnh đầu, phía trước chắc bão táp không hề nhỏ.
Phòng thiết kế im lặng đến đáng sợ, mấy nhà thiết kế chăm chú nhìn vào màn hình máy tính nhưng ai nấy đều lộ rõ vẻ mặt nặng nề.
Trì Linh Đồng rón rén đi tới, nhìn về phía Trần Thần. Trần Thần nhún vai, bộ dạng cũng ngơ ngác chẳng khác cô là bao.
Đột nhiên điện thoại nội bộ của Trần Thần réo lên như tiếng chuông thất kinh giữa đêm. Trần Thần nhìn thấy số điện thoại là của văn phòng Nhạc Đổng, vẻ mặt lập tức xám ngoét lại. Cả phòng đều nín thở lắng nghe.
"Linh Đồng, Nhạc Đổng kêu hai chúng ta cùng đến phòng làm việc của chị ấy." Trần Thần vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng các đồng nghiệp khác âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trì Linh Đồng gật đầu một cái, nhanh chóng lấy ra một cái gương nhỏ soi xét chỉnh trang thật cẩn thận một lượt.
Nhạc Tĩnh Phân đeo một cặp kính to ngồi sau bàn làm việc, vừa mở miệng đã cất lên âm thanh khàn khàn, giọng mũi lại rất nặng.
"Hai giờ chiều nay khách sạn Hải Thiên ở thành phố Ninh Dương có buổi tiếp đón các doanh nhân, mục đích chính là để kêu gọi đầu tư vào bất động sản. Buổi chiều hai người đi theo Phó Tổng đến đó, có nội dung gì thì ghi chép lại rồi về viết báo cáo cho tôi."
Ánh mắt của nữ vương dường như còn có chuyện gì, định đưa tay chỉnh lại kính nhưng vừa chạm vào gọng đã nhanh chóng rụt tay trở về.
"Nhạc Đổng, còn chuyện gì nữa sao?" Trần Thần hỏi.
Nhạc Tĩnh Phân xua xua tay, "Không có! Chỉ cần chú ý buổi hội thảo chiều nay là được. Thôi hai người về phòng đi!"
Ra khỏi phòng làm việc, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi yên lặng trở về. Đi đến chân cầu thang, Trần Thần quay người sang hỏi: "Linh Đồng, cô nói xem, nữ vương của chúng ta có phải bị kẻ thù hủy hoại dung nhan không, mà lại không dám đi gặp người khác? Trước giờ những buổi hội nghị thế này đều là do nữ vương trực tiếp ra tay mà."
"Có lẽ chị ấy đang bận chuyện khác!" Trì Linh Đồng nhíu mày.
Trần Thần thấy Trì Linh Đồng không muốn nói nhiều đến chuyện này, liền hiểu ý ngậm miệng lại. Ở công ty, luôn cần phải chú ý giữ mồm giữ miệng, phòng ngừa tai vách mạch rừng, nếu không ch.ết lúc nào cũng không hay.
Trì Linh Đồng lên mạng tìm hiểu bản đồ nội thành của thành phố Ninh Dương, say mê xem xét đến quên cả giờ giấc, đến lúc nhớ ra đi ăn trưa thì cả phòng làm việc đã trống huơ không còn ai. Cô cũng chẳng vội vàng, nhà ăn của công ty có phục vụ cơm trưa, đi sớm hay đi muộn thì vẫn là suất ăn như vậy thôi. Cô đi vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc đi ra đến cửa thì đụng trúng phải một người đang vội vã đi vào.
Vừa ngẩng đầu lên thì nhận ra là Nhạc Tĩnh Phương, nữ vương bỏ kính xuống, đôi mắt thì sưng đỏ, còn hốc mắt phía dưới tím bầm một mảng.
Trì Linh Đồng sững sờ, miệng há ra mà không kêu thành tiếng. Thật đúng là oan trái mà.
Nhạc Tĩnh Phương dường như cũng khó xử, liền ấp úng chỉ chỉ lên trên: "Ah… uhm….Tầng trên. . . . . . nhà vệ sinh đang bị hỏng."
"À, để tôi báo thợ sửa chữa lại." Cô máy móc đáp lại.
Nhạc Tĩnh Phương nhìn lướt qua cô, cô liền mau lẹ cúi đầu đi ra ngoài.
"Tiểu Trì, không nên nói chuyện lung tung bên ngoài!" Nhạc Tĩnh Phương ở phía sau lầm bầm nhắc nhở.
"Dạ được!" Trì Linh Đồng trả lời rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để Nhạc Tĩnh Phương nghe thấy.
Suốt bữa cơm cô thỉnh thoảng lại nghĩ tới việc gặp Nhạc Tĩnh Phương hồi trưa mà không khỏi băn khoăn, nghỉ ngơi một chút là đã đến giờ đi tới hội nghị.
Trên đường đi, Trần Thần lái xe, Trì Linh Đồng ngồi ghế bên cạnh. Phó tổng đã lái xe đi trước, hẹn gặp hai người trước cửa hội nghị.
"Linh Đồng, tôi suy nghĩ hơn nửa ngày, cảm thấy nữ vương hôm nay biểu hiện rất lạ lùng, nhất định không phải liên quan đến công việc, mà là chuyện cá nhân." Trần Thần rất thần tượng Sherlock Holmes, mọi việc diễn ra đều rất thích suy luận.
"Chị ấy thì có thể có chuyện cá nhân gì chứ? Không lẽ là ngoại tình?"
Lời này thốt ra quá đỗi kinh thiên động địa, Trần Thần thiếu chút nữa là vượt đèn đỏ. Anh phanh xe kít một phát, khiến Trì Linh Đồng theo quán tính mà đụng ngay đầu vào tấm kính phía trước đánh "Cốp" một tiếng.
Trì Linh Đồng chỉ kịp hét lên một tiếng thất thanh mà chưa kịp đưa tay che đầu lại. Trên đầu cô giờ là cả một bầu trời sao đang quay vòng vòng. Đau đến nổ đom đóm mắt, thiếu chút nữa là vỡ cả đầu rồi ấy chứ. Mấy hôm trước cái gáy mới đỡ đi chút, giờ thì trước trán lại xuất hiện thêm một cục. Sao dạo này cô hay gặp phải họa diệt thân thế cơ chứ?
"Linh Đồng, cô không sao chứ?" Trần Thần sợ đến xanh mặt, vồn vã hỏi.
Trì Linh Đồng chu môi: "Đoán chừng phải ăn cơm trưa miễn phí vài lần mới không sao được."
Trần Thần cười ha ha, khởi động xe trở lại: "Linh Đồng, cô thật là đáng yêu, lại rất tốt bụng nữa. Nếu không phải là chúng ta đã quá thân nhau, tôi nhất định sẽ theo đuổi cô."
"Ngàn vạn lần không nên, tôi không muốn cùng anh hẹn hò rồi lại bị mọi người cho là đồng tính đâu." Trì Linh Đồng vừa trêu chọc vừa đưa mắt nhìn lướt qua Trần Thần mà không khỏi ngao ngán, túm tóc buộc sau gáy, chiếc quần màu xanh ngọc thì bó sát vào chân.
"Thôi đi, ở thời trung cổ châu Âu, tầng lớp quý tộc họ đều mặc như vậy cả." Trần Trần thấy Trì Linh Đồng liếc mình liền cao giọng lấp ɭϊếʍƈ.
"Vậy là anh sinh ra không hợp thời rồi, chia buồn chia buồn.” Cô tỏ vẻ vô cùng thương cảm.
"Mà Tiểu Đồng, cô thử nghĩ xem, nếu như nữ vương mà ngoại tình thì đối tượng sẽ là người đàn ông như thế nào?"
"Chắc sẽ giống như anh vậy." Trì Linh Đồng nửa đùa nửa thật trả lời: "Chồng của nữ vương là một người đàn ông tráng kiện thô kệch, còn anh lại mảnh mai ôn hòa, hai người có khí chất hoàn toàn bất đồng với nhau. Nếu cuộc sống còn có thể lựa chọn lần nữa, chị ấy sẽ tiếp tục giẫm vào vết xe đổ hay sao? Không thể nào, chị ấy nhất định sẽ thay đổi khẩu vị của mình, đúng hay không?"
"Đi thôi, đi thôi, cái nhà cô này thật là không biết lớn nhỏ gì cả." Gương mặt Trần Thần đã biến thành màu đỏ như tôm luộc.
Trì Linh Đồng thấy vậy thì cười hả hê không ngừng vì đã trêu tức được Trần Thần. Hai người ngồi cạnh nhau, mặt mũi cùng đỏ gay nhưng lại ở trong hai trạng thái hoàn toàn trái ngược. Thật là sảng khoái a.
Hội nghị doanh nhân, hầu hết là sẽ tổ chức cả tiệc chiêu đãi, người đứng ra tổ chức sẽ phát trước các catalog tài liệu giới thiệu cho các quan khách, ở bốn phía xung quanh trưng bày các bản vẽ, người đại diện sẽ tuyên bố lí do và lời khai mạc, sau đó tiệc rượu sẽ bắt đầu. Ở phía trong hội trường, mọi người trao đổi danh thiếp, tự giới thiệu rồi cùng nhau nói chuyện, bàn luận và đưa ly chúc tụng nhau.
Các nam nữ phục vụ đều là những người ưa nhìn, mặc gilê đen ở ngoài áo trắng, cổ đeo nơ bướm, đỡ cái khay để ly rượu trên một tay, đi qua lại giữa các vị khách. Màu sâm panh vàng nhạt, dâu tây đỏ tươi, quả anh đào chín mọng, socola béo ngậy làm tráng miệng, còn có những lát cá hồi cắt mỏng đẹp đẽ xếp đều tăm tắp trên khay đựng hình tròn.
Những buổi tiệc như thế này, Trần Thần đã đi theo Quản lý bộ phận thiết kế tham gia được vài lần, nên có rất nhiều kinh nghiệm, biết rằng đầu tiên nên đi tìm những người mình quen biết, sau đó nhờ bọn họ dẫn đi làm quen với những người khác.
Anh nhanh chóng lấn vào tốp người ở giữa, tăm tia ngay được vài người đã quen, liền lấy một ly sâm banh từ chỗ người phục vụ, thể hiện ra sự ôn nhu cùng một nụ cười đắc ý, tiến ra chào hỏi.
Trần Thần nhận ra mấy vị đàn anh tốt nghiệp cùng trường đại học, họ đều làm trong các công ty kiến trúc hay thiết kế ở Thanh Thai, cũng coi như là đồng nghiệp cùng ngành với Trần Thần. Nhìn chung các công ty bất động sản giống như Thái Hoa hay Hằng Vũ mà có bộ phận thiết kế riêng tương đối ít, thông thường khi nhận được công trình thì những công ty kia đều ủy thác phần công việc đó cho công ty thiết kế làm.
Trong mắt các công ty thiết kế, Hằng Vũ và Thái Hoa đều là các công ty danh giá của Trung Quốc, là bạn hàng tốt nhất. Công ty bất động sản thường thu về được khoản lợi nhuận kếch sù, nhưng thực lực kinh doanh thì không phải công ty nào cũng có. Hiện giờ, phần lớn các đại gia bất động sản đời đầu, người thì ngồi tù, kẻ thì phá sản. Tính đến thời điểm này cũng chẳng còn mấy công ty thời kỳ đó còn trụ lại, trong đó có Hằng Vũ cùng Thái Hoa.
Trần Thần lại đang làm việc trong Thái Hoa, không tránh được sẽ trở thành cái gai trong mắt người khác.
Không đợi Trần Thần mở miệng, một học trưởng lạnh lùng quét mắt nhìn anh một cái, "Thái Hoa các cậu không chỉ để nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mà bây giờ còn chạy đến nơi này giành nghiệp vụ, rốt cuộc có để cho chúng tôi một con đường sống nữa hay không đây?"
Trần Thần vội cười bào chữa: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, mục đích đến đây của tôi và các anh khác nhau mà."
"A, vậy chẳng lẽ mục đích của cậu là cua người đẹp?" Một học trưởng khác mỉa mai, đánh giá Trần Thần. "Không biết người đàn ông nào có thể khiến cậu Trần Thần đây xiêu lòng?"
Mấy người khác nghe vậy cũng hùa nhau cười ha ha.
Trong lúc nói chuyện, một người nghiêng mặt thì thầm, "Frank của Hằng Vũ, cậu cảm thấy như thế nào? Anh ta rất có phong cách đấy chứ."
Trần Thần chẳng lo ngại xấu hổ, nghe vậy vội nhìn sang. Trong lòng anh, Frank vẫn luôn là người mà anh thần tượng, nhưng đáng tiếc mới chỉ được nghe tên chứ chưa có dịp gặp mặt.
"Đó chính là Frank?" Trần Thần thấy một bóng lưng đang đứng bên cạnh Trì Linh Đồng. Trì Linh Đồng quay mặt về phía này, miệng nhồm nhoàm nhai điểm tâm, vừa lấy tay phủi phủi vụn bánh trên miệng, vừa không ngừng gật đầu mỉm cười.
"Rất tuấn tú!" Người đồng môn nhếch miệng cười đầy ẩn ý.
Trần Thần nhíu mày, bước nhanh về phía Trì Linh Đồng.
“Đúng là xấu tính quá mà, có tài nguyên cũng không cùng nhau hưởng.” Vừa bước đi Trần Thần vừa nghĩ thầm trong đầu.
"Linh Đồng!" Trần Thần dịu dàng khẽ gọi một tiếng.
Đây là lần đầu tiên Trì Linh Đồng tham gia tiệc rượu, cô cũng không có người quen biết, nhìn Phó tổng của mình cùng Trần Thần bận rộn đi tiếp chuyện, nên cô dồn hết sự chú ý vào món chocolate khai vị trên bàn tiệc. Cô rất kén ăn, những riêng với chocolate thì ăn bao nhiêu cũng được. Lấy một miếng, nhai nhai cảm nhận hương vị, rồi lại lấy thêm miếng nữa. Trì Linh Đồng nhét đầy một miệng chocolate, rồi lơ đãng ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt kì dị của Bùi Địch Thanh.
Ôi giật mình! Cô chẳng kịp nghĩ ngợi vội vàng nuốt xuống, thiếu chút nữa thì ch.ết nghẹn. Vẫn chưa nuốt hết thì Bùi Địch Thanh đã đi tới trước mặt cô, hướng về phía cô giơ ly rượu lên.
"Xin chào, Bùi Tổng." Cô ú ớ chào một câu nghe không rõ, mặt nhăn nhó nhìn mấy người phục vụ, xem có ai bưng khay đồ uống qua hay không .
"Muốn lấy một ly sâm panh sao?" Bùi Địch Thanh nhìn thấy cô như vậy, khóe miệng khẽ cong lên.
"Không cần, không cần, tôi uống cái này được rồi." Cô mặt mày hớn hở, thấy một người phục vụ bê khay nước chanh tới, liền vội lấy ra một ly, uống một ngụm lớn, cuối cùng điểm tâm cũng an toàn nằm hết vào trong bụng.
"Đề nghị của tôi cô suy nghĩ đến đâu rồi?" Bùi Địch Thanh hơi nghiêng người, tránh đường cho một đôi nam nữ đi qua.
Trì Linh Đồng còn chưa kịp mở mệng nói chuyện, đã thấy Trần Thần từ phía sau Bùi Địch Thanh híp mắt lại bước tới.
"Vị này là…?" Trần Thần lịch sự hỏi.
"Xin chào, tôi là Frank của Hằng Vũ." Bùi Địch Thanh đưa tay ra phía trước.
"Hân hạnh, hân hạnh." Trần Thần bắt lấy tay anh, kích động không thôi, "Tôi là Trần Thần của Thái Hoa, là đồng nghiệp của Linh Đồng."
Bùi Địch Thanh nheo mắt ẩn ý, cười nhạt: "Nếu như anh không phiền, tôi có thể nói chuyện riêng với cô Trì được không?"
Trần Thần ngẩn ra, nhìn qua Trì Linh Đồng một lát, "Dĩ nhiên rồi! Lát nữa gặp lại!"
Trì Linh Đồng không nói không cười, nhìn Trần Thần không cam tâm quay người đi, trong lòng có chút buồn bực với Bùi Địch Thanh vì sự vô lễ ngạo mạn của anh.
"Tại sao anh không giới thiệu rõ thân phận thật của anh ở đây? Như vậy có phải sẽ làm cho đại sảnh này càng trở nên ngời sáng hay không?"
"Ở những nơi như thế này nếu dùng thân phận Frank sẽ thuận tiện hơn Bùi Địch Thanh rất nhiều." Bùi Địch Thanh ung dung trả lời.
"Vậy lấy thân phận Bùi Địch Thanh giới thiệu ở chỗ này sẽ làm anh bị mất giá à?" Cô không khách khí tiếp tục chất vấn.
"Nếu đến nơi này với thân phận là CEO của Hằng Vũ thì tất nhiên sẽ không nghe được điều tôi cần nghe, không thấy được những điều tôi cần thấy. Cô Trì, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu."
"Câu trả lời của tôi chỉ một chữ: KHÔNG."
"Tôi có thể biết tại sao không?"
"Tôi chỉ là một nhân viên của Thái Hoa, cũng không phải con cưng của Thái Hoa, anh không cần vì tôi mà phải tốn nhiều công sức như vậy đâu."
Bùi Địch Thanh nở nụ cười: "Thực ra có phải là cô không dám nhận hạng mục Đài truyền hình này, sợ không thể thiết kế ra tác phẩm xứng tầm hay không?"
"Ừ." Trì Linh Đồng thản nhiên gật đầu, không hề bị ảnh hưởng bởi chiêu khích tướng của anh, "Đúng thế, năng lực tôi có hạn."
"Cô xem cô kìa, mình gai lại lộ ra rồi!" Bùi Địch Thanh bật cười lắc đầu, "Nếu vừa rồi tôi nói với đồng nghiệp của cô tôi là Bùi Địch Thanh, tôi sợ anh ta sẽ hiểu nhầm rằng tôi ở đây là để đào góc tường nhà người ta. Còn về việc bảo anh ta để chúng ta nói chuyện riêng thì không lẽ cô muốn anh ta đứng một bên ở chỗ này nghe chúng ta nói chuyện sao?"
Trì Linh Đồng chột dạ, mặt đỏ lựng, cặp lông mi dài tiu nghỉu rũ xuống.
"Tôi ở đây cũng khá lâu rồi, rượu cũng đã uống không ít. Chúng ta tìm một chỗ uống cà phê đi, trong xe tôi còn có bản vẽ Đài truyền hình, cô thực sự không muốn nhìn qua một chút à?"
"Tôi. . . . . ." Trì Linh Đồng ngập ngừng.
"Người đồng nghiệp của cô đang mải nói chuyện phiếm, lúc này không đi thì đợi đến bao giờ nữa?" Bùi Địch Thanh đặt ly rượu xuống mặt bàn, dẫn đầu đi về phía cửa ra vào.
Trì Linh Đồng do dự một chút, hơi nhếch môi, khi anh biến mất ở cửa thì mới nhấc chân đi theo.
"Quán cà phê của khách sạn Hải Thiên cũng không tệ, ở ngay tầng dưới." Bùi Địch Thanh đứng ở đầu cầu thang đợi cô, hai người cùng đi xuống lầu, "Cô vào trước đi, tôi xuống xe lấy bản vẽ."
"Được rồi!"
Bùi Địch Thanh đưa Trì Linh Đồng đến cửa quán cà phê, rồi đi thang máy xuống bãi đậu xe.
"Tiểu thư, cô đi mấy người?" Trong tiếng nhạc phiêu lãng của đàn hạc, một nhân viên phục vụ mặc váy kiểu tây đi về phía Trì Linh Đồng.
"Hai người!" Trì Linh Đồng vừa ngước mắt lên bỗng ngây người mất mấy giây. Cô nhìn thấy chồng của Nhạc Tĩnh Phương đang ngồi cùng với quản lí tài vụ Ngô của công ty ở trong góc, hai người ngồi đối diện nhau. Nhìn vẻ mặt của bọn họ thì hình như đang tiến hành một cuộc giao dịch bí hiểm nào đó.
Trì Linh Đồng theo bản năng quay người lại ngay lập tức.
"Tiểu thư, mời qua bên này!" Nhân viên phục vụ mỉm cười khom người đưa tay mời dẫn đường.
Trì Linh Đồng lắc đầu, "Xin lỗi, tôi có việc đột xuất." Nói xong cô vội vàng bước ra ngoài. Đúng lúc đó trong góc phòng kia có người quay mặt ra, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của Trì Linh Đồng rời đi.