Quyển 1 - Chương 18
Edit: Thiên Kết
Chiếc xe Mercedes Benz màu đen chạy xuyên qua ánh đèn đường, chậm rãi đỗ ở dưới cổng của chung cư. Bùi Địch Thanh xoay người, ánh mắt ấm áp: “Về nhà cô nhớ tắm nước nóng, sau đó đi ngủ sớm một chút, sáng mai lại phải đi làm rồi.”
Trì Linh Đồng không khống chế nổi mà ngáp một cái, không biết đây là cái thứ mấy trong buổi tối nay rồi, cô ngượng ngùng cười cười: “Cảm ơn, hẹn gặp lại anh, Bùi tổng.” Cô thật sự cảm thấy rất buồn ngủ.
Trước kia, vì tình huống đặc biệt nên có lần anh đã tới đón cô ở dưới lầu của chung cư, nhưng hôm nay anh chỉ đưa cô đến cổng, có lẽ là anh nghĩ sợ Khổng Tước nhìn thấy mình, sẽ mang đến phiền phức cho cô.
Trì Linh Đồng xoa xoa mắt, cô không quay đầu lại mà chỉ nhàn nhạt cười. Cô cảm thấy Bùi Địch Thanh quả thật rất cẩn thận.
Dĩ nhiên lúc này Khổng Tước còn chưa có về nhà. Không biết có phải Nhan Tiểu Úy đang hẹn hò với Dương Dương không mà cũng không có ở nhà. Cô mở cửa phòng, cởi giày cao gót bỏ vào một góc.
Sau khi tắm xong Trì Linh Đồng đi ra ngoài lau khô tóc thì chợt nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên. Cô nhìn màn hình điện thoại, đầu lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, là Trì Minh Chi, người cha đã rất lâu rồi không liên lạc với cô.
“Ba, hôm nay mới rảnh rỗi gọi điện thoại cho con sao?” Cô vẫn là bảo bối được nâng niu trong lòng bàn tay của Trì Minh Chi, cho nên ở trước mặt ông cô không khỏi có vài phần làm nũng.
“Minh Chi đã ra ngoài đi dạy rồi, tôi là dì Cam.”
Trì Linh Đồng lấy khăn lông trên đầu xuống, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha, giọng nói có phần lạnh lẽo vang lên: “À, xin hỏi dì tìm tôi có việc gì?”
Cam Lộ dừng lại: “Tại sao cô không ngạc nhiên khi giờ này ba cô vẫn còn đi dạy?”
“Có gì mà phải ngạc nhiên, bây giờ dưới ông ấy còn có con trai con gái, không chăm chỉ thì chẳng lẽ hứng gió Tây Bắc mà sống sao?” Giọng nói trì Linh Đồng không hề có chút xíu thương hại nào. Đàn ông phải có khả năng gánh vác lấy hậu quả của sai lầm.
Cam Lộ cười châm chọc: “Cô quả thật rất đặc biệt.”
“Trừ báo công việc của ba tôi ra, dì còn có chuyện gì nữa không?” Trì Linh Đồng không phải là người không hiểu phép tắc, nhưng đối với người phụ nữ có lòng dạ sâu xa như vậy thì cô cảm thấy không nhất thiết phải nhiều lời.
“Có.” Vì sợ cô cúp điện thoại cho nên Cam Lộ lập tức lên tiếng: “Hôm nay, mẹ cô đem biệt thự cùng xe cộ bán hết, tất cả tiền đều được chuyển vào tài khoản đứng tên cô.”
“Ừ.”
“Cô chỉ ừ vậy thôi, không có gì khác để nói sao?” Giọng nói của Cam Lộ chợt lớn lên: “Mẹ con cô làm chuyện này không cảm thấy quá đáng lắm sao? Biệt thự và xe cộ đều có phần công lao của Trì Minh Chi, Tả Tả Hữu Hữu cũng là con của Trì Minh Chi vậy tại sao tất cả chỉ cho hết cô?”
Thì ra là tới đòi lại công bằng.
Trì Linh Đồng kéo khăn lông xuống, mặc kệ mái tóc còn ướt: “Biệt thự và xe là tài sản chung của cha mẹ tôi, tôi là con gái duy nhất của họ, tại sao lại không được cho tôi? Dì hiện tại là vợ hợp pháp của cha tôi, dì cùng với ông ấy cùng làm ra tài sản, sau này tôi nhất định không dòm ngó tới một phần. Vậy công bằng chứ?”
“Nhưng……..Minh Chi bây giờ cũng đã hơn năm mươi rồi, làm sao sức khỏe có thể so sánh với ngày xưa?” Cam Lộ nóng nảy lên tiếng nhưng lời vừa nói ra thì liền cảm thấy hối hận.
Trì Linh Đồng cười lạnh nói: “Dì Cam à, cha tôi ban đầu cũng đâu có ép buộc dì, là do dì tự chọn mà………”
“Bụp.” Không đợi cô nói xong, Cam Lộ xấu hổ cúp điện thoại, không đòi lại được công bằng thì thôi lại còn bị phản kích. Trì Linh Đồng suy nghĩ không biết hiện giờ bộ dạng cô ta ra sao, gần đây ba sống có tốt không?
Cô đi về phía toilet, vừa lấy lược chải tóc thì điện thoại lại vang lên một lần nữa.
“Tại sao về nhà rồi mà không trả lời tin nhắn?” Giọng nói gấp gáp của Bùi Địch Thanh vang lên.
“Có tin nhắn à?” Trì Linh Đồng nhìn vào điện thoại, hình như là có hai tin nhắn được gửi tới.
“Cô tắm chưa?”
“Rồi.”
“Bạn cô đã về chưa?”
“Chưa.”
“Con búp bê thì sao rồi?”
“Tôi cho bạn cùng phòng rồi.”
Bùi Địch Thanh im lặng còn Trì Linh Đồng thì hơi nhếch môi vui mừng.
“Đi ngủ sớm một chút đi.” Anh buồn buồn nói.
“Anh nói đặt búp bê bên gối có phải con nít lắm không?” Trong lòng Trì Linh Đồng giống như bị ai đó nhéo một cái, rất khó chịu. Trạng thái này của Bùi Địch Thanh là sao? Sao lại mờ ám như vậy?
Bây giờ bọn họ đang chơi trò mập mờ ư?
“Phòng cô hay có người ngoài ra vào không?”
“Không có.”
Bùi Địch Thanh cười trầm thấp: “Dạ dày không khỏe thì trước khi đi ngủ nhớ uống một ly sữa tươi. Ngủ ngon.”
Chuyện nhà, chuyện lặt vặt, không phải anh trai cũng không phải là ba, không phải bạn bè cũng không phải là vị hôn phu. Có một số chuyện thật khó nói lại không thể giả vờ như không biết. Hiện tại cô chỉ muốn vốc nước lên mặt để tỉnh táo lại.
Cô phải làm sao để giải quyết? Đây mới là vấn đề quan trọng.
Cô còn chưa suy nghĩ thông suốt thì Nhan Tiểu Úy đã trở về, khuôn mặt u ám. Trì Linh Đồng nói chuyện cùng với cô ấy, cô ấy cũng chỉ hừ một cái, đi vào trong phòng một chút tiếng động cũng không có.
“Sao vậy?” Trì Linh Đồng cảm thấy không ổn liền đẩy cửa đi vào.
Nhan Tiểu Úy ngay cả đèn cũng chả thèm bật.
Trong bóng tối chỉ nghe thấy giọng nói buồn bực của cô ấy: “Cậu nói xem rốt cuộc đàn ông xem phụ nữ là cái gì hả?”
Nhan Tiểu Úy nặng nề thở dài: “Tớ cho là anh ta học cao hiểu rộng như vậy, nhất định sẽ không giống người khác, liền cố gắng giữ ý tứ, chỉ sợ anh ta coi tớ là người tùy ý. Con bà nó, anh ta có được học hành tử tế hay không thì cũng là đồ não teo, suy nghĩ bằng nửa người dưới. Anh ta nói với tớ: ‘Tôi ở nước ngoài làm việc kiếm tiền khổ cực như thế không phải để sống thoải mái hơn sao? Tìm được một người phụ nữ xinh đẹp nhưng sờ cũng không sờ được, chạm cũng không chạm được, muốn động vào cũng không thể động, lại còn phải dỗ dành khiến cô ta vui vẻ. Tại sao phải để bản thân phải chịu uất ức, khổ sở như vậy? Bây giờ tôi phải tìm một cô gái biết điều, làm ông trời của cô ta, cô ta vui mừng coi tôi như một vị thần. Tôi nghĩ thoáng hơn rồi, cái gì mà tài tử giai nhân, muốn sống qua ngày cũng cần phải có thức ăn’."
“Là Dương Dương?” Trì Linh Đồng suy nghĩ nửa ngày, mới hiểu được một ít, là Nhan Tiểu Úy cho rằng Dương Dương đang đùa giỡn. Thật sự là không thể chỉ nhìn bề ngoài. Khẩu vị của tên Dương Dương này thay đổi cũng rất nhanh. Trước đây không lâu, anh ta còn giống như con ruồi đeo bám mãi lấy cô.
“Đúng.” Nhan Tiểu Úy hung hăng trả lời.
“Dù sao cũng không hợp, vậy thì cậu bỏ đi.”
“Nhưng…….Nhưng tớ đã tốn rất nhiều tâm huyết trên người anh ta rồi.” Nhan Tiểu Úy cảm thấy rất khó chịu, cô từng nói Dương Dương có cảm tình với mình cho nên đã bỏ tiền ra mua quần áo, mời anh ta ăn cơm.
“Cứ coi như là bỏ tiền ra mua kinh nghiệm đi.”
Nhan Tiểu Úy thở dài: “Tớ gần đây toàn gặp thất bại thôi, cần phải tĩnh tâm lại, cứ như này mãi cũng không phải là chuyện tốt. Cậu đóng cửa giúp tớ, sáng sớm mai ngủ dậy tớ sẽ tắm.”
Trì Linh Đồng đóng cửa, còn chưa về đến phòng mình thì lại nghe thấy tiếng gõ ngoài cửa lớn.
Cô nhắm mắt lại, đi tới. Khuôn mặt Khổng Tước xuân ý phơi phới đi vào, giang rộng hai tay muốn ôm Trì Linh Đồng vào lòng.
“Đừng có mà ôm tớ, trên người cậu có mùi gì vậy?” Trì Linh Đồng cau mày né tránh cô ấy.
“Có sao?” Trì Linh Đồng cúi đầu ngủi ngửi: “Ừ có chút mùi, là tớ đi ăn cơm ở Hỏa Thành.”
“Quán nào ở Hỏa Thành?” Trì Linh Đồng hỏi.
“Là Mỹ thực quán, quán ăn ngon nhất ở Thanh Thai đó. Tớ phải đi tắm đây.” Khổng Tước nhẹ nhàng đi tới phòng tắm.
Trì Linh Đồng nhanh tay kéo cô lại, dẫn cô ấy về phòng, đóng chặt cửa.
“Cậu biết ông chủ của Mỹ thực quán là ai không?”
Đôi mắt đẹp của Khổng Tước long lanh lên: “Tớ là đi ăn cơm chứ không phải là đi phỏng vấn ông chủ quán.”
Trì Linh Đồng liếc mắt: “Khổng Tước, đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma đấy. Tớ cho cậu biết, ông chủ của Mỹ thực quán chính là em trai Tiêu Tử Thần, Tiêu Tử Hoàn. Cái người mà cậu rêu rao với toàn thế giới là sẽ không bỏ rơi cậu đấy. Hừ hừ, nếu ngày mai mà gặp lại, đảm bảo Tiêu Tử Hoàn sẽ nhận ra…….”
“Đồng Đồng, phải làm sao bây giờ?” Khuôn mặt của Khổng Tước bị hù dọa mà tái mét, hốt hoảng nắm chặt lấy tay Trì Linh Đồng.
“Cậu rất yêu Tiêu Tử Thần?”
Khổng Tước gật đầu khẳng định.
“Vậy hôm nay ở sau lưng anh ấy cậu đã làm gì?” Trì Linh Đồng nghiêm túc hỏi.
“Tớ…..tớ….” Thân thể Khổng Tước cứng ngắc: “Không giống nhau, chẳng lẽ cậu chưa có lúc nào say nắng sao?”
Vừa nhắc tới say nắng, Trì Linh Đồng liền nổi giận: “Nghĩ tới tên mối tình đầu ngu ngốc kia tớ chỉ muốn mau mau chuyển thế đầu thai sang kiếp khác. Khổng Tước, mối tình đầu của cậu là năm lớp mười một, có mấy người?”
Ánh mắt Khổng Tước khẽ né tránh, một lúc sau mới làm bộ như mình là người vô hình: “Được rồi, được rồi, hôm nay là tớ đi gặp bạn trai hồi đại hoc.”
“Là người lúc trước làm cho cậu vô cùng đau khổ?”
“Đồng Đồng, làm sao mà cậu biết?”
Trì Linh Đồng đi lại giường, đem búp bê ôm vào ngực: “Cậu cùng với anh ta như thế nào tớ mặc kê, tớ chỉ muốn nói, đây là cơ hội cuối cùng rồi. Sau này cậu còn như vậy nữa thì chúng ta tuyệt giao. Cậu biết không, mẹ của con mọt sách kia bởi vì chịu kích thích mà thần kinh không ổn định, quan hệ của em trai anh ấy với mọi người trong nhà không tốt, nhưng cậu lại đem niềm tự hào duy nhất của gia đình người ta tới tận Tân Giang, tại sao lai không biết quý trọng chút đi.”
“Đồng Đồng, tớ sai rồi, tớ sai rồi.” Khổng Tước cầu xin tha thứ.
Trì Linh Đồng cúi đầu xuống, nói: “Đi tắm đi.” Cô biết Khổng Tước rất thông minh nên sẽ luôn tìm được cách để giấu giếm.
“Vậy……Mỹ thực quán……..” Khổng Tước vẫn còn rất căng thẳng chuyện lúc nãy.
“Tối nay Tiêu Tử Hoàn đi biểu diễn ở bên ngoài, không có ở trong quán.”
Khổng Tước lúc này mới thở dài một hơi, cười cười: “Tớ thật sự yêu ch.ết cậu rồi. Cậu yên tâm, tớ chẳng qua chỉ là đi gặp bạn ăn cơm, uống trà một lát, chuyện gì cũng không có xảy ra.”
“Nếu như thật sự thương nhớ, tại sao không tranh thủ ở chung với nhau một chỗ?”
“Loại đàn ông đó, không phải là đối tượng để kết hôn.”
Trì Linh Đồng hết ý kiến, cô nhớ tới khuôn mặt của con mọt sách kia thì liền thở dài.
Ngày thứ hai, Khổng Tước ăn mặc rất nhẹ nhàng đợi Tiêu Tử Thần qua đón.
Nhan Tiểu Úy lại sửa soạn bản thân trở lại vẻ đẹp hoàn mỹ không từ vết của nữ tiếp viên hàng không, rồi đi làm.
Trì Linh Đồng đeo túi xách, cắn bánh bao, nhàn nhã đi tới công ty.
Sáng sớm thứ hai theo thường kỳ thì vẫn là họp hội nghị, sau đó trưởng bộ phận sẽ thông báo nhiệm vụ cho mỗi người một lượt.
Tới buổi trưa, Trì Linh Đồng đang bưng đồ ăn đi tìm chỗ ngồi thì bị Nhạc Tĩnh Phương gọi lại.
“Nhạc đổng, chị cũng ăn cơm ở chỗ này sao?” Nhạc Tĩnh Phương rất thận trọng cho nên bữa trưa toàn do người làm trong nhà mang tới.
“Có rất nhiều nhân viên phản ánh thức ăn ở phòng ăn rất khó ăn, cần phải thay đầu bếp, cho nên hôm nay tôi tới đây ăn thử. Cô ngồi đi.” Nhạc Tĩnh Phương chỉ vào vị trí đối diện mình.
“Không sợ mập sao?” Cô ta nhìn thấy trong phần cơm của Trì Linh Đồng đặt trên bàn có một miếng sườn lớn thì không nhịn được mà nuốt nước miếng.
“Hôm nay là sườn xào chua ngọt, lâu lắm tôi mới được ăn, cho nên ăn một miếng cũng không sợ mập lên.” Trì Linh Đồng cười cười.
Nhạc Tĩnh Phương nhai nhai miếng khoai tây: “Tiểu Trì, Dương Dương đã có đối tượng, cô có biết không?”
“Biết.”
“Cô không sao chứ?”
Trì Linh Đồng ngẩng đầu lên, anh ta tìm người yêu thì có liên quan gì đến cô? À, cô nhớ ra Dương Dương là bạn thân của Nhạc Tĩnh Tĩnh Phương: “Tôi không sao.” Rồi cười dí dỏm một cái.
Nhạc Tĩnh Phương gật đầu một cái: “Vậy thì tôi an tâm rồi, chỉ là, tôi có chút thất vọng, không ngờ Dương Dương lại thích mẫu người đó.”
“Duyên phận là chuyện không đoán biết trước được.”
“Tiểu Trì, gần đây có ai theo đuổi cô không?” Nhạc Tĩnh Phương đột nhiên hỏi cô.
Trì Linh Đồng cắn miếng sườn, khuôn mặt có vẻ không hiểu.
“Lúc trước tôi thấy cô lên xe của một người đàn ông lái chiếc Mercedes Benz màu đen, chỉ là, đứng nhìn từ xa nhìn rất quen. Anh ta làm nghề gì vậy?”
“Khục, khục………” Trì Linh Đồng thiếu chút nữa bị sặc, phải uống vài ngụm nước mới thở được.
“Không cần gấp, nhân viên đều có tự do của nhân viên. Chỉ là có bên ngoài xã hội có rất nhiều người đàn ông không tốt.” Nhạc Tĩnh Phương cho là cô ngại ngùng thì cười cười, đứng lên: “Cô cứ từ từ ăn tiếp, tôi đi trước.”
Trì Linh Đồng vỗ ngực, Bùi Địch Thanh có tới công ty cô một lần, mà tại sao lại trùng hợp để cho Nhạc Tĩnh Phương nhìn thấy?
Là cô ta đang thử dò xét mình, cô ta căn bản vẫn chưa biết người đó là Bùi Địch Thanh?
Trì Linh Đồng gạt miếng sườn qua một bên, không còn khẩu vị ăn cơm. Lo lắng bất an cho đến khi tan làm. Trần Thần hò hét rủ cả phòng đi ăn đồ nướng, cô từ chối không đi, tâm trạng nặng nề đi về nhà.
Á, đối diện lối đi bộ có một chiếc xe Mercedes Benz màu đen.
Cửa xe chậm chậm hạ xuống, người trong xe nhìn về phía cô cười cười: “Tiểu Trì, tôi tìm cô có chút việc.”
Thân thể Trì Linh Đồng cứng đờ, cô cảm giác như sau lưng mình có ngàn vạn ánh mắt sắc bén bắn tới.
Cô quay đầu theo bản năng. Nắng chiều như lửa, bầu trời xanh thăm thẳm, dòng xe cộ qua lại như nước.