Quyển 1 - Chương 24
Edit: Thiên Kết.
“Mỹ nữ có lai lịch thật lớn nha.” Trần Thần thần thần bí bí tới bên tai cô rỉ một câu.
Sau bữa trưa thì diễn đàn chia ra làm ba hội trường, các Tổng giám đốc ở phòng hội nghị lớn, các người dღđ。l。qღđ quản lý tài vụ thì ở trong phòng họp nhỏ, còn những nhà kiến trúc sư thì không còn cách nào khác là biến phòng ăn trở thành phòng họp, đến micro cũng không có nên mỗi người khi phát biểu đều phải nói to hết sức.
Càng ở nơi cao cấp càng cho thấy sự cách biệt về thân phận.
Thật may là ở chỗ này còn có máy điều hòa.
Trì Linh Đồng che miệng ngáp một cái, nước mắt cũng chảy ra: “Ô.” Cũng tỏ vài phần hứng thú.
Người đang lên tiếng không biết là kiến trúc sư của công ty nào mà co vẻ như lo lắng cho đất nước, lo lắng cho nhân dân, giọng nói có vài phần chán ghét thế sự: “Kiến trúc Rococo* có phong cách quá xa hoa, các chi tiết chủ yếu mang phong cách Baroque**……….. Các tác phẩm của Ludwig Mies van der Rohe*** gồm có gian triển lãm của Đức tại Barcelona****, còn có ngôi nhà kính Farnworth*****………..không gian không cố định, đồ đạc trong nhà có thể di chuyển, cho dù là một mảng tường hay một cây cột cũng đều là tác phẩm kinh điển. Mà kiến trúc hiện tại nói chung thì không hề có cá tính, mười bản vẽ đều có nét giống di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn nhau, rập khuôn, khó có thể tìm thấy một tác phẩm của người nào có cá tính nhiệt huyết. Tại sao lại như vậy chứ? Đây chính là nỗi bất hạnh của chúng ta, là nỗi bất hạnh của thời đại này……”
*Kiến trúc Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18.
**Kiến trúc Baroque (Ba Rốc) là một thuật ngữ dùng để mô tả phong cách xây dựng của thời kỳ Baroque, Ý bắt đầu vào cuối thế kỷ 17
*** Ludwig Mies van der Rohe (27 tháng 3, 1886 – 19 tháng 8, 1969) là một kiến trúc sư nổi tiếng thế giới người Đức. Ông là một trong những người đặt nền móng cho sự phát triển của trào lưu Kiến trúc hiện đại của thế kỉ 20 và được xem như cha đẻ của phong cách Kiến trúc tối thiểu (Minimalism)
**** Năm 1929, Mies cho ra đời công trình nổi tiếng nhất mình, được xem như đỉnh cao của kiến trúc Đức thời bấy giờ, gian triển lãm của Đức tại triển lãm Barcelona
*****Ngôi nhà được xây dựng hoàn toàn bằng kính, được xây dựng từ năm 1946 đến năm 1951 bởi Mies.
Trì Linh Đồng khẽ lau lau nước ở khóe mắt, vô lực mà thở dài. Cô xoay đầu nhìn về phía Trần Thần, cô phải tìm một chút chuyện để phân tán tư tưởng, nếu không nghe thêm một chút nữa chắc rằng cô sẽ ngủ gục trong phòng họp mất.
“Anh mới nói cái gì?” Cô lặng lẽ dùng chân đá Trần Thần.
“Ngân hàng Vinh Phát ở Hương Cảng cô nghe qua chưa?" Nói thật Trần Thần cũng rất bà tám, cái gì anh ta cũng biết.
Trì Linh Đồng lắc lắc đầu một cái: “Là ngân hàng tư nhân?”๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Trần Thần khinh miệt nhìn cô một cái, sau đó từ tư khoa trương giới thiệu, nghe nói ngân hàng này ở Hongkong so với mấy ngân hàng trong nước còn làm cho người dân tin tưởng hơn.
“Mỹ nữ chính là thiên kim Tống Dĩnh của chủ tịch ngân hàng Vinh Phát, Tống Vinh Phát, hiện đang phụ trách bộ phận cho vay của ngân hàng này. Nghe nói Vinh Phát cố ý ở Thanh Thai đầu tư một trăm triệu, lần này cô ấy tới là để khảo sát.”
Trì Linh Đông bưng ly nước lên uống cho thấm giọng bởi vì bên trong phòng có người hút thuốc lá cho nên cổ họng lúc này có chút ngứa rát.
“Hằng Vũ được xưng là vua ở Hương Cảng, cũng bởi vì có Vinh Phát ở phía sau chống lưng.” Trần Thần lại nói: “Cô xem tối hôm qua cô ấy cùng với Tổng giám đốc Bùi có vẻ quen biết, vừa nhìn qua liền biết mối quan hệ của bọn họ không đơn giản."
Ly nước ở trong tay Trì Linh Đồng khẽ run lên, vài giọt nước khẽ tràn ra, cô tìm khăn giấy lau đi: “Ồ.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng thốt lên, tránh cho Trần Thần cho rằng cô không có để ý.
“Ai, ông trời có lúc thật thiên vị nha. Trên đời này thật sự có người may mắn như vậy sao, cho cô ấy dung mạo như hoa như ngọc, lại còn cho cô ấy gia thế hiển hách, tiêu xài cả đời cũng không hết gia sản, đóa hoa trên mây này ai mà dám hái?”
“Anh đang chơi trò thầm mền.” Trì Linh Đồng nhịn cười.
“Tôi có thầm mến cũng vô dụng.” Trần Thần ủ rũ cúi đầu: “Trước kia tôi còn tưởng mình là người có tiếng, sau lần hội nghị này, tôi mới phát hiện thật ra mình chẳng là gì cả.”di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
“Ừ, con người tự biết bản thân mình ở đâu mới đáng quý.”
“Bỏ đi, cô cũng không thèm an ủi tôi mấy câu.” Trần Thần tức giận đẩy Trì Linh Đồng ra: “Chỉ là Tổng giám đốc Bùi cùng với cô ấy thật xứng đôi với nhau. Nếu như bọn họ cùng nhau đi dạo trên bờ biển, còn có bầu trời xanh, cát trắng, ánh mặt trời, sóng biển nhất định là một cảnh rất đẹp.”
“Ê……ê.” Trì Linh Đồng kêu lên hai tiếng, đè thấp giọng nói: “Anh nói ít thôi, mọi người đang nhìn chúng ta kìa.”
Trần Thần chột dạ vội câm miệng.
Trì Linh Đồng khẽ mỉm cười, cảnh tượng đi dạo cùng với Bùi Địch Thanh rất đẹp sao? Sáng nay khi anh kéo cô chạy ra bãi biển, bởi vì vịnh này được dãy núi cao bao bọc cho nên lúc đó không nhìn thấy mặt trời mọc, nhưng cũng có thể nhìn thấy ánh sáng mờ mờ trên mặt biển ở ngoài xa. Anh cùng với cô cởi giày, đi dọc theo bờ cát, khi sóng biển xô vào làm ướt bắp chân hai người, bọn họ đều cười đùa vui vẻ giống như những đứa trẻ.
Nước biển sáng sớm có chút lạnh cho nên anh nắm thật chặt lấy tay cô, sâu thẳm trong ánh mắt anh có một ngụ ý gì đó làm cho cô cảm thấy hoảng hốt.
“Thật sự muốn đem giây phút này lưu diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn giữ lại vĩnh viễn.” Anh nói với cô.
Cô tránh xa khỏi tầm mắt của anh, nhìn về phía xa: “Cũng không phải là nơi đặc biệt gì, anh còn ở làng du lịch này hai ngày, lúc nào cũng có thể tới đây.”
“Buổi tối chúng ta lại tới đây đi.” Anh lại muốn hẹn hò với cô.
Cô cười ha ha không trả lời.
“Nếu như em không đồng ý, anh sẽ lại chờ em ở trước phòng cho đến khi trời sáng.” Anh uy hϊế͙p͙ cô.
“Tôi sẽ gọi điện xuống tiếp tân, tìm một đại mỹ nữ tiễn anh trở về phòng.”
“Cần gì phải bỏ gần mà tìm xa?” Đôi mắt anh giống như mặt trời từ từ lên cao, càng lúc càng trở nên nóng rực.
“Mắt của anh không có vấn đề gì chứ?”
“Anh luôn có yêu cầu rất cao.”die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Cô cười to: “Mà yêu cầu của tôi luôn rất thấp, không dám với cao quá.”
Anh giơ tay gõ gõ xuống cái trán của cô, không biết vì sao sau khi đến làng du lịch này anh có rất nhiều hành động thân mật với cô, nắm tay cô, giúp cô vén lại mái tóc bay tán loạn, giúp cô cột nơ bướm: “Nha đầu này, nghe lời đi. Lát nữa anh phải trở lại thành phố có chút việc, chiều mới trở về. Buổi tối cũng không cần phải họp, mọi người tự do hoạt động, chúng ta đi ra làng chài ăn hải sản rồi uống bia, sau đó ra đây tản bộ.”
Cô không gật đầu, cũng không có lắc đầu, vẫn cười lấy lệ, có thể gọi là cam chịu. Anh vuốt vuốt mũi cô, kéo cô đi lên bờ, giúp cô phủi đi những hạt cát bám trên chân rồi đi giày vào.
Ven đường có ông lão bán bánh mỳ với trừng ốp la, bọn họ mua hai phần, vừa ăn vừa trở về làng du lịch.
Sau đó cô trở về phòng còn anh lên xe đi vào thành phố.
Buổi trưa là tiệc buffet. Tối hôm qua dường như mọi người ngủ không ngon cho nên mỗi người đều cầm đĩa tự đi lấy đồ ăn rồi ăn qua loa di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn nhanh chóng trở về phòng để ngủ trưa. Buổi chiều là diễn ra hội nghị, buổi tối sẽ là buổi liên hoan lớn.
Khẩu vị của Trì Linh Đồng cũng rất tốt, nhìn thấy đồ ăn Giang Nam thì liền cầm đĩa đi lấy, khi quay người qua thì thấy Nhạc Tĩnh Phương đang vẫy tay với cô.
Bên cạnh Nhạc Tĩnh Phương đã có một người ngồi--- Đại mỹ nữ Tống Dĩnh trong miệng Trần Thần.
Trong lòng Thì Linh Đồng thầm than một tiếng, lời Trần Thần nói thật sự không phải giả, lai lịch của đại mỹ nữ này thật lớn, ngay cả đám người mắt cao hơn đầu như Nhạc Tĩnh Phương cũng cười với cô ấy giống như những đóa hoa.
Tông Dĩnh nhàn nhạt gật đầu với Trì Linh Đồng một cái, cô ấy ăn cực ít, trên bàn ăn vẫn còn vài miếng trái cây cùng với một chén canh.
“Áp lực công việc của cô lớn như vậy, ăn như này có thể chịu được sao?” Nhạc Tĩnh Phương hâm mộ nhìn tỷ lệ vóc dáng hoàn mỹ của Tống Dĩnh hỏi.
Tống Dĩnh cười cười: “Tôi ăn rất ít, nhất là buổi trưa chỉ ăn nhẹ, nếu không ăn xong mà đi ngủ, thức ăn đó sẽ biến thành mỡ thừa.”
Trì Linh Đồng đang ăn một miếng cá xông khói, một nửa trong miệng, một nửa ngoài miệng thì không khỏi ngớ ra, rồi dũng cảm nuốt xuống.
“Tống tiểu thư rất biết giữ gìn vóc dáng, có thời gian chúng ta hãy cùng nhau thảo luận vấn đề ấy.”
“Được, Nhạc đổng là cao thủ trong giớ làm ăn, tôi không dám múa rìu qua mắt thợ, nhưng nếu về vấn đề chăm sóc thân thể, tôi còn có thể dám đàm luận.” Tống Dĩnh hạ hàng lông mày xinh đẹp nhỏ nhắn xuống, tiếp tục ăn dưa hami*.
*Dưa hami: dưa vàng.
“Nhìn là biết.” Nhạc Tĩnh Phương nói: “Quần áo của cô, cử chỉ, trang sức, toàn bộ đều lộ ra phong cách quý phải. Đến cái đồng hồ đeo tay không thôi cũng đã nói rõ rồi.”
Tống Dĩnh để nĩa xuống, xoay vòng vòng đồng hồ đeo tay: “Cái này……Chỉ là món quà của một người bạn.”
Nhạc Tĩnh Phương kinh ngạc: “Bạn rất đặc biệt?”
Tỗng Dĩnh nhàn nhạt cười, giọng nói cất lên đột ngột làm cho người khác cảm thấy lay động: “Ừm. Lại nói, yêu cầu còn cao hơn tôi nhiều, anh ấy là một người cực kỳ tinh tế, mặc dù có đưa loại quà tặng gì cũng sẽ làm cho người nhận cảm thấy xúc động.”
Nhạc Tĩnh Phương thay đổi tư thế ngồi, vẻ mặt hứng thú.
Tống Dĩnh cuối cùng cũng không để cho chị ta thất vọng, mà tiếp tục nói: “Thật ra thì quà tặng không quý ở giá trị, mà tấm lòng mới là điều đáng quý. Chúng tôi đều không phải là những đứa trẻ ở gia đình bình thường, tiền đối với chúng tôi mà nói không phải là cái gì quá xa lạ. Chúng tôi còn từng cùng nhau đi xem phim, ăn cơm bằng phiếu giảm giá ở cửa hàng bán đồ ăn nhanh, trên đường còn mua những hình dán dễ thương dán lên điện thoại.”
Vẻ mặt Nhạc Tĩnh Phương lộ ra vẻ vô cùng hiếu kỳ. Chị ta cũng coi như là thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa nhưng tình yêu đối với chị ta giống như một vết thương trong lòng. Mặc dù Xa Thành là do chị ta giành được, nhưng anh ta chưa bao giờ thật lòng yêu chị, mà chỉ là khuất phục cùng với hờ hững.
Phụ nữ dù bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi…….Thậm chí nhiều hơn, ở đáy lòng vẫn luôn có một mối tình luôn nghĩ đến.
Khi cười lên khuôn mặt Tống Dĩnh nhìn vô cùng hạnh phúc: “Tháng lương đầu tiên sau khi anh ấy đi làm thì liền mang tôi sang Nhật Bản để trượt tuyết, rồi đi sang Ý xem người ta chưng cất rượu. Chúng tôi mặc quần áo tình nhân, uống ly giống nhau, dùng điện thoại giống nhau, ngay cả dép ở khách sạn cũng giống nhau. Tới sinh nhật tôi thì anh ấy đã làm cho tôi một con búp bê giống tôi theo yêu cầu.”
“Thật vậy sao?” Nhạc Tĩnh Phương trừng lớn mắt vô cùng hâm mộ.
Tống Dĩnh gật đầu một cái rồi vươn tay ra: “Chiếc đồng hồ đeo tay này là được tặng vào lễ tình nhân của năm nọ, anh ấy cũng có một cái, cùng với cái này chính là đồng hồ tình nhân, được gọi là ‘Duyên trời định’.”
Cô ấy đột nhiên thở dài một cái: “Bây giờ nhớ lại, anh ấy thật sự rất thương yêu tôi.”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Nhạc Tĩnh Phương không hiểu hỏi.
Tông Dĩnh trầm ngâm một lát: “Nhạc đổng, chị là người từng trải, nên có lẽ biết trên đời này không bởi vì yêu nhau mà cả đời sẽ mãi mãi ở bên nhau, cũng bởi vì có một chút chuyện ngoài ý muốn, mà chúng tôi khi đó còn rất trẻ.”
Nhạc Tĩnh Phương nhắm mắt thổn thức, vỗ vỗ tay cô ấy: “Tôi có thể hiểu. Chỉ là, quá đáng tiếc.”
Tống Dĩnh giương mắt, nhìn về phía Trì Linh Đồng cười uyển chuyển: “Cũng không có gì đáng tiếc. Mặc dù tôi và anh ấy không thể tới với nhau nhưng vị trí của tôi trong lòng anh ấy bất kỳ người nào cũng không thay thế được, đây là vì lợi ích của gia tộc. Cho nên chúng tối sẽ sống chung với nhau như thỏa hiệp mà không phải là yêu.”
“Đúng, thỏa hiệp.” Nhạc Tĩnh Phương giống như cô nữ sinh đọc tiểu thuyết ngôn tình, khóe mắt long lanh lệ. Nếu không phải điện thoại di động đột nhiên reo lên, chỉ sợ chị ta sẽ khóc ở chỗ này.
“Thật xin lỗi, tôi phải nhận điện thoại.” Chị ta nói với Tống Dĩnh.
“Xin cứ tự nhiên.” Tống Dĩnh ưu nhã buông tay xuống.
Trì Linh Đồng lúc này đã ăn xong bữa trưa của mình, quay qua uống canh.
“Lúc này uống nhiều nước sẽ càng làm cho thức ăn trong dạ dày nở ra thêm, đè ép lên dạ dày, nên ăn chút trái cây thì tốt hơn.”
Trì Linh Đồng cười cười: “Đã thành thói quen rồi, dạ dày tôi đã quen với như này.”
“Cô là nhà thiết kế sao?”
“Tôi chỉ mới bắt đầu, chỉ là kiến trúc sư.”
“Có phải trong lòng người càng kiêu ngạo thì ngoài miệng càng nói chuyện khiêm tốn? Giống như yêu một người đến khắc cốt ghi tâm, nhưng vì muốn đối phương có một cách ghi nhớ đặc biệt nên sẽ làm bộ mặt bất cần?”
Trì Linh Đồng cong môi lên: “Cái này thật sự tôi chưa có nghiên cứu qua. Nhưng tôi là một người có tinh thần cầu thị, có gì nói nấy. Nếu như mà tôi thích tôi sẽ không bóng gió ám hiệu mà sẽ viết rất rõ ràng trên mặt.”
“Thật là một cô gái thẳng thắn.” Khí thế của tống Dĩnh giống như từ trên cao nhìn xuống.
Trì Linh Đồng đứng lên: “Cô cứ từ từ dùng.” Cô gật đầu lễ phép, sau đó xoay người rời đi.
Lông mày thanh tú của Tống Dĩnh khẽ vặn lại. Sáng sớm nay cô ấy đi tới phòng của Bùi Địch Thanh, muốn cùng anh đi ăn sáng.
Anh không có ở trong phòng, cho nên cô buồn bực đi ra sân thượng ngắm bình minh thì nhìn thấy anh cùng với một cô gái đứng chung một chỗ, cô gái kia còn cười dí dỏm, trong sáng mà vui vẻ. Trên đầu cô gái có vương một nụ hoa, anh còn vì cô mà tỉ mỉ lấy xuống, cô gái thì quay đầu lại, phất tay một cái mà chạy đi.
Anh đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn cô gái kia, nụ cười trên môi anh cô vô cùng quen thuộc nhưng lúc này lại vô cùng xa lạ.
Khoảng khắc này dường như là vĩnh cửu.
Tống Dĩnh tức guận xoay người đi, trong lòng như có ngàn vạn con côn trùng đang cắn xé.