Chương 6: Kể lại giấc mơ

“Cho hỏi… Em chỉ mua sách bài tập bổ trợ Hóa học XX lớp 10 có được không ạ?”
“Được chứ. Ba mươi đồng…”
“Nè, anh ơi, anh còn chưa lấy tiền mà!”
“Xin chờ một chút…”
“Ngại quá, anh vẫn còn thiếu em một bộ sách tiếng Anh nâng cao XX.”


“Anh ơi, cho em một bộ sách giáo khoa XX lớp 9… …”


Để tránh dư lại hàng, hơn nữa có một số người sẽ mua sách cũ, thông thường tiệm chỉ mua vào số lượng sách ước chừng đủ cho tám phần mười học sinh trên đảo dùng. Có nhiều người sợ không mua được sách mới, biết tiệm mới về sách đã vội vàng đến mua ngay. Mới sáng ra, vừa mở cửa tiệm, đã có mười mấy nhóc học sinh và cả phụ huynh đứng chờ ở cửa. Mỗi người đều mua nguyên một bộ, bao gồm tất cả các môn học.


Trong tiệm sách chỉ có Dương Lạc và Triển đại hiệp, vì diện tích nhỏ hẹp, sách vở lại bày bừa lung tung, chỗ này một đống chỗ kia một đống, hai người dựa vào đơn hàng mà “bới sách” ra từ một đống ngổn ngang không có chút trật tự nào, có thể nói là mệt đứt hơi.


Triển Chiêu không phân biệt nổi mấy quyển sách trông có vẻ đại khái là giống nhau kia, chứ đừng nói gì đến sách ngoại ngữ, hiển nhiên là cũng không giúp được bao nhiêu. Sau đó, người lục tục đến tiệm mua sách càng lúc càng đông, ngoài cửa cũng xuất hiện một đội ngũ xếp hàng dài đứng chờ, hai người càng bận tối mày tối mặt, gần như là chân không chạm đất, đến tận giữa trưa cũng không kịp uống lấy một giọt nước.


“Em gái kia còn thiếu sách Anh văn đúng không? Để anh đi tìm cho em.” Chúi mũi vào tìm trong đống thùng giấy và giá sách, Dương Lạc miễn cưỡng thò đầu ra từ chồng sách vở cất cao giọng nói, lấy tờ giấy kê tên sách giắt ở thắt lưng ra nhét vào tay người cũng đang bận rộn như mình: “Triển Chiêu, phiền cậu giúp tôi xử lý cái này…”


available on google playdownload on app store


Tình cảnh này thật giống mỗi khi Khai Phong kiểm kê tiền bạc vật phẩm chi tiêu hàng năm… Triển Chiêu vừa vùi đầu vào tìm sách vừa hoài niệm nghĩ.


Ngày thường trong nha môn bất kể là Bao đại nhân hay là nha dịch hộ vệ, mỗi người đều có chức trách sự vụ riêng của mình, cho nên việc ghi chép của cải ngân quỹ ra vào đều rơi hết lên người một mình Công Tôn tiên sinh. Tiên sinh còn phải chú ý ghi lại từng chi tiết nhỏ của vụ án, vì vậy việc ghi chép những hạng mục phụ kia khó tránh khỏi không ít nhầm lẫn. Cái gọi là tích tiểu thành đại ( ), đến cuối năm phải đem ghi chép báo lên triều đình, mọi người phải tốn bao công sức ngồi vắt óc suy nghĩ rồi lục tung khắp mọi nơi lên mới kiếm lại được đồ bị mất tích, tìm ra được lý do dùng tiền đồng bạc vụn.


Vụ đó quả thực có thể nói là vô cùng náo nhiệt.


Dựa vào tên sách viết trên giấy tìm tòi một hồi, Triển Chiêu đặt một chồng sách lên trên quầy. Mặc dù bận đến mức có chút không kịp xoay sở, nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn mang theo một nụ cười tao nhã: “Bạn học, mời em kiểm tr.a lại xem sách đã đủ chưa?” Những quyển sách đủ mẫu mã này lại vô cùng gần loại nhau, cậu lại không hiểu tiếng nước ngoài, không thể làm gì khác hơn là coi chúng như hình vẽ mà đối chiếu, hi vọng là không tìm sai đi…


Cô nữ sinh nhỏ đứng sau quầy đỏ ửng hai má, trái tim thiếu nữ như con nai vàng ngơ ngác, đập thình thịch liên hồi, cũng không để ý xem chỗ sách kia đủ hay thiếu đã cuống cuồng gật đầu rối rít nói đủ đủ, rồi lấy ví ra thẹn thùng nhỏ giọng hỏi: “Bao, bao nhiêu tiền?”


Mới không đến đây có một thời gian thôi, tiệm sách nhỏ này đã có thêm một vị đại soái ca như này rồi…
Triển Chiêu hơi ngạc nhiên: “Em không cần đối chiếu lại xem tên sách có đúng như ghi trên giấy hay không sao?”


Cô bé nghe thấy thế lập tức trở nên luống cuống, ngượng ngùng cười cười với cậu, cúi đầu xuống giả vờ lật lướt qua chồng sách trước mặt một lúc rồi mới xấu hổ nói: “Đều, đều đúng rồi…”


Khách hàng xác nhận xong, Triển Chiêu cầm máy quét giá quét qua mã vạch trên bìa sách một lượt. Hôm qua cậu mới học được cách sử dụng vật này, đến giờ vẫn chưa thuần thục lắm, chỉ nhớ mang máng quét mã vạch xong thì phải nhấn phím nào đó mới hiện ra tổng số tiền. Mà máy tính tiền cũng đã cũ, ký tự trên phím đã hơi mờ mờ, cậu lơ ngơ nhìn chằm chằm vào những phím vuông nho nhỏ đó cân nhắc một lát mà vẫn không đoán ra.


Cậu đưa ánh mắt cầu cứu ra đằng sau, người kia đang bận bù đầu, Triển Chiêu không dám làm phiền hắn, mà lại không muốn khách phải chờ lâu, đành thử ấn vào một cái phím nhìn có vẻ như là đúng nhất.
Lại nghe tít một tiếng, trên màn hình nhỏ lập tức hiện ra một dãy số.


Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói với cô nữ sinh: “Cảm ơn em, X ngàn X trăm đồng.”


Số tiền này lớn hơn bình thường đâu chỉ gấp đôi, mà cô bé cũng không biết là bị bầu không khí oi bức bên trong cửa tiệm làm choáng váng đầu óc hay là không biết rõ giá thị trường, vẫn hồn nhiên không hay biết gì, lật đật lấy tiền ra định trả. Dương Lạc vừa tìm được quyển sách còn thiếu kia giao cho một vị khách khác, vừa hay liếc sang thấy cô nữ sinh kia đang đưa cho Triển đại hiệp mấy tờ tiền, trong lòng nghi hoặc, tại sao lại đưa nhiều tiền như vậy? Lại nhìn sang dãy số nhỏ trên máy tính tiền, vội vàng ngăn lại.


“Chờ chút  ── Triển Chiêu, cậu nhân đôi giá tiền rồi…”
Chà chà, cũng may còn có một người tỉnh táo ở đây.


Nhanh nhẹn gõ lách tách lách tách lên mấy cái nút trên bàn phím, Dương Lạc báo lại giá tiền chính xác, rồi quay người tiếp tục bận rộn ở đằng sau. Triển Chiêu áy náy xin lỗi nữ sinh kia, nhận lấy tiền cận thẩn đặt vào ngăn kéo khóa ở dưới quầy, sau đó xếp sách ngay ngắn vào một chiếc túi nilon to rồi mới giao cho cô, không quên nói thêm một câu: “Cảm ơn vì đã đến.”


Cô bé nữ sinh kia ôm lấy túi, ánh mắt ngây ngẩn dừng lại trên người cậu một lúc rồi mới lưu luyến rời đi.


Tiếp tục nhận lấy một đơn sách nữa, Triển Chiêu đi từ quầy hàng đến bên người Dương Lạc, vì nhầm lẫn vừa nãy mà nhỏ giọng áy náy nói: “Xin lỗi. Triển mỗ chưa quen dùng cái máy kia.”


Dương Lạc chỉ nhún vai một cái: “Không sao…” Thấy Triển đại hiệp vẫn còn để bụng, hắn bèn ghé sát vào bên tai cậu nói thầm: “Coi như chúng ta lấy dư tiền, chỉ cần khách tự nguyện đưa, kể cả sau này có phát hiện ra cũng không làm gì được chúng ta. Hơn nữa cô nhóc kia cũng lên lớp 12 rồi, sang năm không cần mua sách nữa, có lừa nó cũng không sợ…”


Triển Chiêu nhất thời không nói được gì.
… Gian thương.


Vừa xoay sở với những yêu cầu nhiều vô kể của học sinh và phụ huynh, vừa kiếm sách kiêm tính tiền, hai người khó khăn lắm mới dành được chút thời gian ăn qua loa bữa trưa, rồi lại tiếp tục bận rộn suốt mấy tiếng đồng hồ nữa. Sau khi tiễn vị khách cuối cùng đi rồi, còn phải thu dọn chỗ sách còn lại và làm kết toán.


Đợi đến khi họ bước chân ra khỏi tiệm, đèn đường chung quanh đã bật sáng, các cửa hàng gần đó cũng đã sớm đóng cửa.
“Ai, ngày hôm nay mệt quá đi mất…” Dương Lạc khoa trương vặn vặn hông.


Chẳng qua chỉ là mấy tiếng đồng hồ, lại không phải cực khổ ngồi ngựa hứng gió táp mưa sa, so với mình những khi đi làm công vụ trước đây quả thực vẫn thảnh thơi hơn nhiều, chỉ mới như vậy đã kêu mệt, thật đúng là công tử bột được nuông chiều từ bé.


Triển Chiêu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, gương mặt hiền hòa như vầng trăng cong cong trên bầu trời, nhẹ nhàng nói: “Dương huynh cực khổ rồi.”
Một cái móng vuốt duỗi ra, càn quấy xoa xoa làm loạn mái tóc dài đen nhánh.


“Cậu cũng vậy.” Dương Lạc hào phóng nói: “Đợi cho qua đợt bận rộn này, tôi mời cậu ra quán hải sản uống rượu, thế nào?”
Triển Chiêu cười cười: “Dương huynh đã rộng lượng mời Triển mỗ uống rượu, Triển mỗ tất nhiên là bằng lòng.”
Mời đi uống rượu… Này xem như là khao sao?


Mười phần là tác phong của con chuột nào đó mà.
***


Sau đó, chuyện làm ăn của tiệm sách vô cùng tấp nập, liên tiếp náo nhiệt mười mấy ngày. Khách đến mua sách y như án tử ở Khai Phong, chân trước vừa đi chân sau đã tới, cho dù là người chịu thương chịu khó như Triển đại hiệp cũng không giấu được vẻ mỏi mệt. Người họ Dương nào đó thì càng khỏi phải nói, đóng cửa về đến nhà, vừa đặt lưng lên giường là ngủ say như ch.ết, đến cơm tối cũng không ăn.


Thế nhưng nhưng giấc mộng vừa chân thực lại vừa hoang đường kia vẫn cứ kéo dài.


Khi thì thúc ngựa chạy băng băng giữa đồng không mông quạnh, ăn gió nằm sương, khi thì vượt tường dỡ ngói trong viện lạc, uống rượu ngắm sao trời. Có lúc thì ăn uống linh đình với những người giống như thân hữu, có lúc lại đọ sức với đại quan triều đình. Kích thích hơn một chút, còn có phá cơ quan, chém giết thích khách.


Tựa như những thước phim cũ kỹ chập chờn ngắt quãng, từng đoạn, từng đoạn, để rồi khép lại bằng một mảng trắng xóa, từ đầu đến cuối chẳng hề nối liền nhau. Thế rồi lại như có trình tự sắp xếp. Dương xuân bạch tuyết, viêm thử trùng ô, nhạn thiên tiêu vũ, tam cửu hàn đông ( ), cứ thế chầm chậm lướt qua.


Kỳ quái nhất chính là, có một người luôn luôn xuất hiện ở trong những giấc mơ ấy. Thân hình của người đó, động tác của người đó, ngữ khí nói chuyện của người đó, không hiểu vì sao Dương Lạc lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, thế nhưng bất luận hắn có dỏng tai lắng nghe tiếng nói của người ấy đến đâu, có mở to hai mắt nhìn đăm đắm gương mặt của người ấy như thế nào, vẫn không sao nhớ được giọng nói ấy, không sao nhìn thấy được khuôn mặt ấy. Sáng hôm sau tỉnh lại, trong lòng luôn có một cảm giác trống rỗng vô hồn.


“Nói như vậy là… từ sau khi gặp Triển mỗ, Dương huynh mới bắt đầu mơ thấy những giấc mơ quái lạ đó?”
Rút một chai bia từ trong thùng đá ra, Triển Chiêu trực tiếp dùng đồ khui bật nắp chai, rót cho mình và Dương Lạc mỗi người một cốc, mà tay cầm chai lại khẽ run lên.


Dương Lạc không để ý, cầm cốc lên uống hai hớp rồi nói: “Đúng vậy, rất kỳ quái đúng không? Hơn nữa trước đây tôi cũng không nằm mơ liên tiếp như vậy…”


Quán ăn đêm mà bọn họ ngồi nằm bên bờ biển, hình thức giống như một quán rượu tự nướng ( ), trong cái lều vải này, mỗi bàn bày một cái bếp than nhỏ, chỉ cần gọi rượu và hải sản là có thể tự mình vừa nướng vừa ăn, nhân viên cửa hàng sẽ không đến quấy rối. Hai bên quán đều là nhà hàng quán bar, bàn hai người ngồi lại nằm trong góc khuất, vì vậy có nói gì cũng không sợ bị người ngoài nghe trộm, là chỗ thích hợp nhất để uống rượu tán gẫu với bạn bè.


Mặc dù giá cả hơi đắt đỏ… nhưng bọn họ đang xả hơi mà, tiệm sách gần đây cũng kiếm lời không ít, đem ra tiêu hoang một lần cũng chẳng sao!
Triển Chiêu căng thẳng trong lòng, nhưng lời nói vẫn nhẹ như mây gió: “Vậy Dương huynh có còn nhớ chi tiết trong mộng không?”


Dương Lạc cảm thấy cũng không có gì cần che giấu, bèn đem từng cảnh tượng trong mộng kể hết ra. Có điều kỳ thực ký ức của hắn cũng không hoàn toàn rõ ràng, vốn dĩ sự vật trong mộng đã là hư huyễn mơ hồ, giờ muốn hắn hồi tưởng lại, cũng chỉ có thể thuật lại đại khái.


Triển Chiêu trầm ngâm nghe hắn thuật lại những gì đã thấy trong mơ, hai tay bất tri bất giác siết chặt lấy cái cốc thủy tinh, càng bóp càng chặt. Chỉ thấy ngực dần dần đau nhói, nhưng không rõ là vì quá mức kinh ngạc hay là vì vui mừng từ tận đáy lòng mà tự nhiên sinh ra.


Những giấc mộng kia, tất cả đều là những việc cậu và Bạch Ngọc Đường từng cùng nhau trải qua…
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ người này thật sự là Bạch lão thử kia chuyển thế?


Vốn đã thiên nhân tương cách, âm dương vĩnh biệt. Tiếng khóc nấc nghẹn ngào của Lư đại tẩu và Giang bà bà vào cái ngày mình tự tay chôn cất huyết nhục, khắc chữ lên bia đá, hãy còn vang vọng bên tai. Vậy mà sao bất ngờ, lại để cậu gặp lại một Bạch Ngọc Đường kiếp khác? Một Bạch Ngọc Đường đã quên Triển Chiêu, quên Hãm Không đảo, quên hết thảy những chuyện năm xưa?


Ông trời ơi, vì sao ──


“… Lần gần đây nhất tôi còn mơ thấy một bà lão, dùng dây thừng trói tay tôi và tên kia lại với nhau, hình như là muốn tôi và hắn hòa hảo gì gì đó, cậu nói có phải là ──” Dương Lạc vẫn say sưa nói, chợt nhận ra Triển đại hiệp hai mắt vô thần, vẻ mặt không được tốt lắm, bèn ngưng lời, tới gần, khẽ gọi: “Triển Chiêu? Cậu sao thế?”


Bàn tay bóp chặt cái cốc thoáng chốc buông lỏng ra, Triển Chiêu ngước mắt lên mỉm cười, vẻ mặt khôi phục lại như bình thường: “Xin lỗi, Triển mỗ vừa mới thất thần…”
“Mấy ngày nay mệt quá hả? Haizz, tối nay tôi không nên kéo cậu ra đây uống bia…” Dương Lạc hối hận gãi gãi cổ.


“Triển mỗ không mệt, chỉ là nghe Dương huynh kể lại những gì trong mộng, nhớ tới một vài chuyện mà thôi.”
“Thật sao?” Dương Lạc kinh ngạc, lòng hiếu kỳ lập tức dâng lên, liền truy hỏi: “Vậy, vậy tức là nói tôi mơ thấy, có một phần là chuyện thực sự đã xảy ra? Triển Chiêu kia, là cậu?”


Triển Chiêu thầm nghĩ, phải nói toàn bộ xác thực đều là chuyện phát sinh trên người ngươi và ta. Cậu khẽ gật đầu: “Đại khái là… đúng đi.”
Chẳng trách hắn cảm thấy bóng dáng của người nọ nhìn quen mắt đến vậy…


Vốn còn tưởng là hồi bé xem phim Bao Thanh Thiên, sau đó chịu ảnh hưởng của Triển đại hiệp nên mới nằm mơ kiểu đó.


Dương Lạc bừng tỉnh, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Nếu theo như cái đáp án của tên này, những mộng cảnh kia xác thực là những gì hắn đã từng trải qua, người gọi Triển Chiêu là cậu ta, mà ở trong mơ cậu ta lại gọi mình là Bạch Ngọc Đường, nếu vậy… Hắn nhíu lông mày lại trầm tư suy nghĩ, vặn xoắn một hồi bỗng nhiên điện quang lóe lên, bất ngờ chộp lấy một cánh tay của Triển đại hiệp nói: “Triển, Triển Chiêu, có lẽ nào tôi thực sự là Bạch Ngọc Đường kia đầu thai hay không?”


Triển Chiêu chậm rãi nhấp một ngụm bia lạnh. Chất lỏng màu nâu nhạt, thua xa vị nồng đậm của Nữ Nhi Hồng. Cậu đè nén rung động trong lòng xuống, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Triển mỗ sao biết được? Phàm là đầu thai làm người, nhất định phải uống một bát canh Mạnh Bà trên cầu Nại Hà, quên hết sạch những chuyện xưa kiếp trước, kiếp sau hẳn là sẽ không nhớ được gì. Dương huynh liên tiếp nằm mơ kỳ quái, có thể chỉ là trùng hợp.”


Hoàng tuyền địa giới, quỷ hồn chi ngôn, ai có thể nói cho chính xác?
Huống hồ, người này dường như còn chưa biết quan hệ của cậu và Bạch Ngọc Đường, cho dù quả thực có là Bạch lão thử tái thế, chẳng qua cũng chỉ là cái túi da mà thôi.


Mộng cảnh nhìn thấy và ký ức, chung quy không thể nhập làm một.
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu chợt có chút thất vọng.


Trái lại Dương Lạc có vẻ rất hưng phấn: “Không chừng là tôi uống canh Mạnh Bà xong lại lén lút nhổ ra, cũng không cẩn thận nuốt một ít vào bụng, vì thế kiếp này mới nhớ không rõ ràng.”


Nếu như là Bạch lão thử kia, cậu cũng đại khái đoán được tình huống lúc đó là như nào. Bị quỷ sai buộc uống canh Mạnh Bà xong, mặt đen sì lại không cam tâm, thừa dịp không có “người” phát hiện, đảo mắt rồi len lén dùng nội công ép nước canh ra ngoài. Nhưng lại không cẩn thận bức hết ra, còn sót lại một ít, kết quả là kiếp này mới như vậy.


Thật là…
Mình đã sớm khuyên nhủ hắn phải chăm chỉ luyện công, vậy mà hắn lúc nào cũng cũng ỷ vào nền tảng tốt, khuyên bao nhiêu lần cũng không chịu nghe. Giờ thì tốt thật, quên không quên sạch, nhớ không nhớ rõ, bảo mình biết làm sao cho phải?


Triển Chiêu nhếch môi, ý cười thấm mấy phần cay đắng: “Rất có thể…”
“Nếu vậy tôi và cậu đúng là rất có duyên.” Dương Lạc uống bia cười híp mắt nói.
Triển Chiêu đưa tay rót bia đầy cốc, vẫn mỉm cười không nói gì.


Từng chai bia trong thùng đá được nhấc lên, cứ thế uống cạn, rồi lại rót đầy, chẳng mấy chốc thùng đã rỗng.


Dương Lạc tự cảm thấy mình tửu lượng không thấp, có thể nói là kỳ phùng địch thủ với Triển đại hiệp, cho nên vui sướng phi thường, cốc nào cốc nấy cạn sạch. Nhưng ký ức thì có thể giữ lại, còn tửu lượng thì không. Không biết uống bao nhiêu lâu, mặt bàn đã bị những chai thủy tinh trống trơn chiếm cứ hết, men say dâng lên tận đầu, Dương Lạc buồn ngủ, trước khi chợp mắt chỉ thấy một gương mặt dịu dàng ửng đỏ chập chập chờn chờn dưới ánh đèn vàng vọt mờ ảo.


Trong khoảnh khắc mơ màng giữa cơn say, một giọng nói thủ thỉ nghẹn ngào nhẹ nhàng thoảng qua bên tai mình: “Giá như ngươi có thể nhớ lại…”


Dương Lạc cố gắng căng mí mắt nặng trĩu ra, muốn duy trì sự tỉnh táo để nghe hết lời của cậu, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại nổi tửu lực, cúi người gục xuống mặt bàn, ngủ thiếp đi.
***
Một trăm con chuột đang thi nhau đào hang xung quanh cái đầu hắn ── là cảm giác của Dương Lạc sau khi tỉnh lại.


Tia sáng chói mắt từ vách tường phản xạ đến đầu giường, hắn hơi nheo mắt lại, mệt mỏi đưa cánh tay vô lực lên đỡ trán, choáng váng vén chăn ngồi dậy. Đầu vẫn trong trạng thái giằng co.
Đây là… phòng của hắn?


Mới nãy không phải hắn đang ngồi nốc bia với cái tên kia ở quán ăn đêm hay sao? Về nhà từ lúc nào rồi?
Cánh cửa kêu ken két một tiếng rồi mở ra, Triển Chiêu bưng một cái khay nhỏ đi vào. Thấy người trên giường đã tỉnh lại, mặt mày rạng rỡ: “Chào buổi trưa. Đêm qua Dương huynh ngủ có ngon không?”


Trên chiếc khay nhỏ kia đặt một cái bát nóng hổi, mùi thảo dược nồng nặc theo từng bước chân tiến đến gần của người kia bay từ đằng xa lại. Dương Lạc không khỏi hơi nhíu mày, đăm đăm nhìn Triển Chiêu đặt cái bát đựng đầy chất lỏng màu đen kia xuống tủ đầu giường. Một lát sau mới do dự nói: “Cái này… Là cái gì?”


“Canh giải rượu.” Triển Chiêu ôn hòa hỏi: “Dương huynh có thấy đau đầu không?”
Sáng sớm ngày ra cậu ta đi mua thuốc Đông y ở chỗ nào vậy?
Dòng suy nghĩ của Dương Lạc vẫn chưa chuyển lại đây, ngơ ngẩn đáp: “Có hơi hơi…”


Triển Chiêu thuận thế dỗ dành: “Uống xong thì không đau đầu nữa.”
Giọng điệu cái tên này… đang dỗ trẻ con đấy à?


Má Dương Lạc co giật một hồi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Trong hòm thuốc cũng có thuốc giải rượu, tôi uống mấy viên là được rồi.” Tuy không sợ đắng, nhưng hắn rất ghét cái vị dược thảo kia.


“Nhưng Triển mỗ đọc thấy trên báo nói uống nhiều thuốc Tây không tốt cho thân thể, Dương huynh dùng ít thôi vẫn hơn. Phương thuốc này Triển mỗ hay dùng lúc trước, vô cùng hữu hiệu, Dương huynh uống tạm đi.”


Nhìn thấy Triển đại hiệp có vẻ như nhất định bắt mình phải uống hết bát thuốc kia mới được, Dương Lạc lặng lẽ chuyển câu chuyện sang hướng khác: “Cậu mua thuốc Đông y ở chỗ nào thế? Nhà thuốc mở cửa sớm thế sao?”


“Giờ đã là giữa trưa, hai tiệm thuốc gần đây đều mở cửa hết rồi.” Khóe miệng Triển Chiêu khẽ cong lên, cầm bát đưa lại gần Dương Lạc, “Dương huynh uống thuốc nhanh lên, để nguội dược hiệu giảm phân nửa.”


“… Tôi đi đánh răng rửa mặt trước đã, tí nữa quay lại uống.” Nói, Dương Lạc sải dài chân, bước nhanh mấy bước vào nhà vệ sinh.
Rửa mặt mấy phút xong quay lại, đi ra phòng khách, bát nước đen sì kia vẫn yên lặng nằm trên bàn ăn.
Vẫn nóng hổi như cũ.


Dương Lạc đứng trơ ra nhìn bát thuốc, không nói tiếng nào.
Triển Chiêu đặt một viên cánh chỉ ( ) được tiệm thuốc cho xuống bên cạnh chiếc bát, cười nói: “Nếu Dương huynh sợ đắng, uống hết một hơi là được.”


Tử viết: Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Trước đây Bạch lão thử tửu lực cao hơn cậu, lại ghiền rượu như mạng, lúc nào cũng thích lôi kéo cậu bồi hắn uống rượu thâu đêm suốt sáng, hại cậu ngày hôm sau phải uống canh giải rượu mới không ảnh hưởng đến công vụ hàng ngày. Bây giờ hiếm khi được đổi chỗ, cậu làm sao có thể dễ dàng buông tha cho con chuột này.


Chú thích:


Nhưng theo đoạn miêu tả đằng sau thì nghe có vẻ giống mấy quán soju lề đường ở bên Hàn ấy =___= [Trở lên]






Truyện liên quan