Chương 5
Một đêm này, Giai Lập lăn qua lăn lại ngủ không yên giấc, đến khi sắc trời tờ mờ sáng rốt cục nàng mới chợp mắt được một chút, thì lại bị đánh thức. Cảm giác có người dùng sức đẩy mình, nàng buồn bực vung tay lên:
“Đừng quấy nhiễu mộng đẹp của ta!”
“Muội muốn ngủ cũng được, vậy tỷ đuổi vị khách kia đi nhé!” Bên tai truyền đến tiếng nói của tỷ tỷ.
Nàng giật mình, lập tức tỉnh.”Khách?” Hỏng bét, mới đây mà trời đã sáng chưng thế này rồi ư?”Tề Hạo Nhiên vẫn ở bên ngoài chờ muội chứ?” Nàng vừa vội vã mặc y phục vừa hỏi: “Sao tỷ không gọi muội dậy sớm hơn?”
Bạch Giai Âm khoanh tay trước ngực nhìn nàng vội đến mức tay chân luống cuống cười lạnh nói: “Cái này trách ai được? Chính muội hẹn người ta, lại trốn ở chỗ này ngủ ngon lành. Hắn ở đằng trước uống hết ba chén trà rồi, tỷ vốn định cho người gọi muội ra sớm một chút, lại bị hắn ngăn lại nói tối hôm qua muội đi bắt người xấu, nhất định rất mệt nhọc, để cho muội nghỉ ngơi nhiều một chút. Hắn muốn thương hương tiếc ngọc, sao tỷ nỡ hủy hoại tâm ý của hắn? Này, tai của muội mới chỉ đeo có một bên khuyên tai kia kìa.”
Giai Lập chật vật mãi mới mặc được y phục tử tế, vài bước đã chạy ra đến cửa đột nhiên dừng lại.
“Muội nghĩ cái gì vậy, còn không mau đi đi?” Bạch Giai Âm ở phía sau đẩy nàng một cái.
Vu Giai Lập chần chờ hỏi: “Đại tỷ, tỷ thấy hôm nay vẻ mặt của hắn có gì khác thường không?”
“Có gì khác thường ư? Tỷ không nhìn ra, muội muốn biết thì tự đi mà xem.” Nói xong nàng đẩy Vu Giai Lập đi tới tiền đường.
Lo sợ bất an đi đến tiền đường, đập vào mắt lại là vẻ mặt khiển trách của mẫu thân .”Đứa nhỏ này, càng ngày càng kỳ cục! Còn phải để đại tỷ con tự mình đi mời con, con mới bằng lòng tới sao? Hạo Nhiên chờ con nửa ngày rồi đấy!”
Giai Lập lặng lẽ quan sát Tề Hạo Nhiên, chỉ thấy hắn đang mỉm cười nhìn mình, mặt của nàng lập tức đỏ lên, sau khi đi từ từ vào trong phòng, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống.
“Đường đi Kinh thành có hai đường, một là đường lớn tương đối an toàn, đường còn lại là đường nhỏ, mặc dù đi đường nhỏ sẽ tới nhanh hơn một chút, thế nhưng nghe nói thỉnh thoảng sẽ có thổ phỉ qua lại.” Tề Hạo Nhiên dẫn đầu lên tiếng phân tích lộ trình trước.
Nàng cúi đầu suy nghĩ một chút: “Thế thì đi đường lớn đi.”
“Vậy xế chiều hôm nay chúng ta xuất phát, được chứ?”
“Sao lại gấp gáp như vậy?” Nàng chợt ngẩng đầu nhìn hắn, rất muốn dựa vào vẻ mặt của hắn nhìn ra một chút gì đó, thế nhưng đáng tiếc trừ nụ cười ra, cảm xúc gì cũng không nhìn thấy được, thật đáng ghét!
“Nếu tiểu thư thấy khó… “
Lời của hắn còn chưa kịp nói hết liền bị nàng ngăn lại: “Không, ta thì không có vấn đề gì, chỉ sợ các ngươi chưa chuẩn bị xong mà thôi.” Từ trước đến giờ nàng chỉ cần chuẩn bị một gói đồ nho nhỏ liền có thể đi ra ngoài rồi.
Nhưng Bạch Cẩm Hà lại bắt đầu do dự: “Giai Lập, nương thấy lần này con không nên đi ra ngoài thì hơn, đại hội võ lâm kia, cũng không phải là nơi một nữ hài tử như con nên tới.”
“Nương!” Nàng cau mày dáng vẻ so với mẫu thân cơ hồ giống nhau như đúc:” Sao người lại muốn can thiệp chuyện của con?”
“Nương là vì muốn tốt cho con, sợ không ai thèm lấy con!” Vừa nói vừa cầm lấy một tấm thiếp ở trên bàn ném cho nàng: “Con xem đi, đây là ngày sinh bát tự của Phủ doãn công tử, hôm nay bà mối Tôn ở thành nam đưa tới. Hiếm khi thấy một đứa con gái lúc nào cũng điên điên khùng khùng như con, lại được Phủ doãn đại nhân vì công tử nhà mình mà tới cửa cầu hôn, nương khuyên con nên kiềm chế lại một chút, đừng ở bên ngoài chung chạ rồi. . . . . .”
“Cái gì mà Phủ doãn công tử? Ai thèm gả cho hắn!” Giai Lập nhảy lên, giận tím mặt ném tấm danh thiếp xuống dưới chân, hung hăng đạp mấy cái.”Năm đó nếu không phải vì hắn, làm sao Hạo Nhiên bị ép đi Kinh thành?”
Nàng đối với cả nhà Phủ doãn hận thấu xương, nhất là tên công tử khốn kiếp đó.
Năm đó, lúc phụ thân hắn còn là Quan huyện đã bức cha con Tề Hạo Nhiên rời đi, không nghĩ tới sự nghiệp của ông ta lại thăng tiến nhanh chóng như vậy, chỉ mấy năm liền từ vị trí Quan huyện ngồi vào vị trí Phủ doãn, càng không nghĩ đến hôm nay đối phương lại cầu hôn mình.
Bạch Cẩm Hà cũng tức giận hung hăng vỗ bàn một cái.”Làm càn! Phủ doãn công tử có cái gì không tốt? Năm đó có lỗi cũng là lỗi của con! Nương thấy Hạo Nhiên đi Kinh thành rất tốt, nếu năm đó nó còn đi theo con, chỉ sợ đã sớm bị con liên lụy đến thiếu tay cụt chân rồi, làm sao được nở mày nở mặt như bây giờ?”
Vu Giai Lập nghe vậy, đưa mắt nhìn cái người mà mình và mẫu thân đang tranh luận.”Hạo Nhiên, ngươi nói xem năm đó là ta hại ngươi sao?”
Hắn lúng túng cười, không biết nên trả lời như thế nào, ánh mắt vẫn dừng lại trên tấm thiệp ghi ngày sinh bát tự đang bị nàng giẫm ở dưới chân.
Có người tới cửa cầu hôn sao? Nói đúng ra, nếu như hắn không sớm lựa chọn hành động bày tỏ, có khả năng tiểu thư sẽ bị người khác cướp đi sao?
Nhưng lúc này đây, không phải là cơ hội tốt để hắn mở miệng bày tỏ tâm ý?
Hắn tự mình trầm ngâm một lúc, Vu Giai Lập không thấy hắn trả lời lại hiểu sai ý hắn, hai mắt lập tức đỏ lên.”Xem ra ngươi cũng ghét bỏ ta, mong ta sớm lập gia đình phải không? Ngươi cũng cảm thấy năm đó là ta hại ngươi, mà ngươi đi Kinh thành là chuyện tốt, có đúng hay không?”
Đột nhiên nhận thấy lời nàng nói có phần không đúng, Tề Hạo Nhiên giương mắt nhìn nàng, đối diện lại là đôi mắt nước rưng rưng nước của nàng, trong lòng căng thẳng, nhưng cũng không dễ dàng biểu lộ tình cảm, vì vậy không thể làm gì khác hơn là than nhẹ một tiếng.”Tiểu thư, không nên suy nghĩ lung tung, ta chưa từng nghĩ như vậy.”
Tiếng than của hắn lọt vào tai càng làm cho nàng khó chịu, không nói lời nào liền xông ra ngoài. Lần này, Tề Hạo Nhiên không ngồi yên, cũng đứng lên theo sát, nhìn Bạch Cẩm Hà và Bạch Giai Âm nói câu”xin lỗi”, sau đó liền đuổi theo.
Bên trong nhà, Bạch Giai Âm dùng hai ngón tay nhặt lấy tấm danh thiếp sớm bị đạp dơ, cười nhạt.”Nương à, người thật sự muốn gả Giai Lập cho cái tên phá gia chi tử đó sao?”
Bạch Cẩm Hà liếc nhìn nàng một cái: “Con cho rằng nương của con là nữ nhân thấy tiền sáng mắt sao?”
Bạch Giai Âm cười càng xinh đẹp: “Dĩ nhiên nương không phải là cái loại nữ nhân đó, bởi vì xét về tiền tài, quyền thế Bạch gia chúng ta tuyệt không thua kém kẻ nào.” Mắt thấy mẫu thân muốn phát tiết hỏa lực trên người mình, nàng nhanh chóng lại bổ sung: “Chẳng qua là người cầm danh thiếp này ra, chọc tức tiểu muội, đây thật sự không giống tác phong của người, lẽ nào người căn bản không phải nhằm vào Giai Lập?”
Bạch Cẩm Hà thở dài.” Nếu Giai Lập có một nửa tâm tư tinh tế như con, nương cũng sẽ không tức giận lớn như vậy, nương là muốn nói cho Hạo Nhiên nghe. Từ nhỏ nương nhìn thấy nó và Giai Lập lớn lên bên nhau, cùng nhau chơi đùa hòa hợp, trong lòng liền có chủ ý. Giai Lập, đứa nhỏ này trời sinh tính tình kiêu căng bất trị, trừ Hạo Nhiên ra không ai có thể chịu được tính khí xấu này của nó.
“Nhưng mà bọn chúng đã rời xa nhau chín năm, nương vốn cho là chuyện này coi như hết hi vọng. Với điều kiện hiện tại của Hạo Nhiên, đưa bé đó tốt như vậy, có dạng tuyệt sắc giai nhân nào mà nó không tìm được, làm sao còn có thể để ý đến nha đầu ngu xuẩn Giai Lập nhà chúng ta?”
Bạch Giai Âm cười ha ha: “Cũng chưa chắc, con thấy ánh mắt Tề Hạo Nhiên nhìn tiểu muội bây giờ, so với khi còn bé dường như dịu dàng hơn chút, nói không chừng không hẳn là do nương si tâm vọng tưởng đâu.”
“Thật sao? !” Bạch Cẩm Hà lập tức hưng phấn: “Chẳng lẽ con biết được cái gì đó?”
“Con biết cái gì cũng không quan trọng, chỉ là con rất tò mò, người không cảm thấy thân phận của Hạo Nhiên không xứng với Giai Lập sao?”
Bạch Cẩm Hà lườm nữ nhi: “Nương của con là người thấp kém như vậy sao? Nhất định phải môn đăng hộ đối mới có thể gả con gái đi sao? Lại nói Hạo Nhiên là một hài tử tốt như vậy, tướng mạo, học thức, bản lĩnh không chỉ cao hơn Giai Lập một chút. Coi như tương lai, nếu có một ngày con muốn gả cho ăn mày hay đạo tặc, chỉ cần con cam tâm tình nguyện, nương cũng sẽ không ngăn cản.”
“Thật sự”. Khóe môi nàng gợi lên ý cười: “Bây giờ người nói vậy, đến lúc đó cũng đừng có hối hận nha!”
Bạch Cẩm Hà nhíu chặt lông mày nhìn Đại nữ nhi, một loại bất an xẹt qua trong lòng. Bà sẽ không sập bẫy con nha đầu này chứ?
Giai Lập phẫn uất đi về phía trước, một hồi lâu bỗng quay đầu lại lớn tiếng quát: “Ngươi đi theo ta làm cái gì? Quay lại mà nói chuyện cùng với nương của ta đi!”
Tề Hạo Nhiên khẽ mỉm cười:”Ta cùng phu nhân không còn gì để nói nữa, ta chỉ là muốn cùng tiểu thư xác định rõ đường đi, sau đó sẽ sắp xếp hàng hóa mang đi mà thôi.
“Đường đi cũng đã nói xong rồi, người và ta còn gì để nói nữa, ngươi có thể đi làm việc của ngươi đi!”
Hắn khẽ thở dài, khiến cho nàng vốn đã đi qua người hắn lại quay vòng trở lại, không đành lòng hỏi:” Ngươi than thở cái gì?”
“Hóa ra bây giờ ta và tiểu thư đã không còn có gì để nói. Khi còn bé, nếu như buổi tối ăn phải món gì người không thích, người sẽ thao thao bất tuyệt nói với ta gần một canh giờ.”
“Chúng ta đều đã không còn bé nữa”. Nàng giậm chân một cái, dáng vẻ giận dỗi hoàn toàn không khác khi còn bé .” Ta hỏi ngươi, ngươi nghe nương ta nhắc đến hôn sự của ta, trong lòng ngươi nghĩ thế nào?” Từ trước đến giờ nàng không có thói quen dấu kín tâm sự, nín nhịn nửa ngày, rốt cục vẫn không nhịn được hỏi.
Tề Hạo Nhiên hơi trầm ngâm, sau đó trả lời: ” Tiểu thư đã nói sẽ không gả cho hắn thì ta còn cần phải nghĩ cái gì?”
“Ngươi cứ như vậy, mà chắc chắn rằng ta sẽ không gả?” Nàng cong môi nói, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
“Bởi vì khi còn bé, tiểu thư luôn nói mình phải gả cho minh chủ võ lâm.”
Mặt nàng lại xụ xuống, hắn nói thế là có ý gì?” Khi còn bé nói chưa hẳn đã là thật. Nàng ấp úng muốn ám chỉ cho hắn một chút. Khi đó không nghĩ nhiều, giờ trưởng thành mới biết minh chủ võ lâm không phải ai muốn gả cũng được. Ngươi đoán ta sẽ gả cho hạng người gì?”
Hắn lắc đầu một cái: “Đoán không ra.”
Giai Lập thật sự là bị chọc tức. Hắn cố ý giả ngu với nàng sao? Nàng đã ám chỉ đến mức đó rồi hắn lại không chịu tiếp nhận?
“Tối ngày hôm qua…”
Nàng tiếp tục lấy dũng khí một lần nữa, nói đến đề tài mà nàng vốn không muốn đụng tới, thế nhưng lại bị hắn tiếp lời:”Đa tại tiểu thư đã ra tay cứu giúp Thu Nhạn. Hôm nay Thiên bộ đầu còn cố ý đến nói với ta, hai người kia nổi tiếng là hái hoa tặc, huynh trưởng của một trong hai người đó, trước đây không lâu bị người ta giết, bọn họ hình như đến tìm người đó để báo thù, chỉ có điều không biết là tìm ai.”
“Ta không phải muốn nói chuyện đó… ” Nàng gấp đến mức giậm chân.
“Ta chưa hề nói chuyện đó cho Thu Nhạn biết, muội ấy ngủ thẳng một giấc, tỉnh dậy chuyện gì cũng không nhớ rõ”. Hắn vẫn còn đang đánh trống lảng.
Giai Lập đột nhiên đè lại bờ vai hắn rống to: “Tề Hạo Nhiên! Ngươi cố tình muốn trọc ta bực ch.ết đúng không?”
Hắn cười một tiếng: “Người còn gì khác muốn nói với ta?”
“Có. Ngươi đang cố tình không hiểu?” Nàng tức giận, đại tỷ còn nói hắn là người khôn khéo, thủ đoạn hơn người. Lẽ nào nàng gần như nói tuột suy nghĩ ra rồi, mà hắn lại không biết? ” Tề Hạo Nhiên, ta hỏi ngươi, ngoài ta ra ngươi có từng hôn qua nữ tử nào khác không?” Nàng dứt khoát không thèm quan tâm đến cái gì dè dặt ngượng ngùng, bộ dáng bệ vệ trực tiếp hỏi thẳng hắn.
Hắn lại hất cằm ra vẻ suy nghĩ rồi trả lời: “Có.”
Sắc mặt nàng thoáng chốc thay đổi trở nên khó coi.
“Ai?”Nàng thật muốn đánh cái người từng hôn hắn, cũng muốn đánh hắn.
“Thì ra ngươi là người lỗ mãng như vậy.Có phải là lúc bàn chuyện làm ăn ở trong thanh lâu cùng những ca kĩ kia chàng chàng thiếp thiếp không? Hoặc là tiểu thư nhà nào nguyện ý lấy thân báo đáp ngươi, ngươi cũng không cự tuyệt?” Nàng nói mà lòng đầy căm phẫn, ngập tràn lửa giận, dùng tay chỉ vào chóp mũi hắn dáng vẻ như lúc còn bé giáo huấn hắn.
Hắn buồn cười nhìn nàng, mặt cũng không lộ ra vẻ gì khác thường, đợi nàng phát tiết xong mới hỏi ngược lại một câu: ” Ta không biết chuyện này cũng phải báo cáo với tiểu thư?”
Nàng cắn môi trừng mắt nhìn hắn, hắn càng bình tĩnh nàng càng tức giận, nhất là lời nói của hắn căn bản là cố ý chặn họng nàng.
“Ngươi không nói thì thôi, sau này ta sẽ không hỏi chuyện của ngươi.
Ngươi…Cái tên hoa hoa công tử này. Nàng nhất thời không biết nói gì liền tùy tiện gắn mấy chữ lên đầu của hắn.
Tề Hạo Nhiên hờ hững cười.”Đây cũng là lần đầu tiên có người nói ta là hoa hoa công tử. Nhưng mà tiểu thư…đêm hôm qua hình như không phải là ta chủ động mà? “
Mặt nàng nhất thời đỏ như trái anh đào, thẹn quá hóa giận nói: “Ngươi muốn nói ta là dạng người tùy tiện thấp hèn, tự mình ôm ấp yêu thương ngươi sao? “
Nàng tức giận xoay người muốn bỏ đi, lại bị hắn ở phía sau kéo lại.
“Làm gì?” Nàng giẫy giụa vung tay lên muôn tránh toát khỏi tay hắn, lại nghe được phía sau:”Á” một tiếng, khiến nàng sợ hết hồn, gấp đến độ lập tức xoay người lại kéo hắn đến trước mặt đưa tay xoa mắt hắn:”Sao vậy? Ta đánh trúng mắt ngươi sao? Để ta xem một chút!”
Tề Hạo Nhiên duỗi tay ra, đột nhiên ôm lấy bả vai của nàng, bờ vai của nàng so với hắn hẹp hơn rất nhiều, lập tức nàng bị hắn ôm trọn, sau đó hắn dùng lực vây nàng ở trong lòng, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi nàng.
Toàn thân Vu Giai Lập chấn động, cảm giác trên môi cùng đêm qua hoàn toàn khác nhau. Đêm qua nàng chỉ là đơn thuần chạm nhẹ lên môi hắn, vẫn chưa kịp tinh tế cảm nhận liền tách ra. Nhưng lần này, hắn lại hôn sâu tinh tế và tỉ mỉ, triền miên, sâu sắc như muốn tiến sâu vào trong lòng nàng.
Mãi đến khi hắn buông nàng ra, thì hai gò má của nàng đã đỏ rực, hai mắt trong suốt, hưng phấn lại thẹn thùng nhìn hắn. Một hồi lâu mới hoàn hồn, lắp ba lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi vừa làm cái gì vậy?”
Hắn nhỏ giọng nói: “Khi còn bé có đồ ăn ngon, ta cùng tiểu thư đều sẽ chia nhau mỗi người một nửa, tiểu thư có thứ gì tốt từ chỗ lão gia và phu nhân, nhất định cũng sẽ chia cho ta một nửa. Hôm qua tiểu thư hôn ta, vậy ta cũng nên báo đáp một chút chứ.”
Nào có cách hồi báo như vậy? Nàng cau mày, vừa muốn cười, lại vừa muốn cãi lại hắn, thế nhưng trong đầu trống rỗng cái gì cũng không nói ra được: “Ngươi… Trước đây ngươi đều hôn nữ hài tử như vậy?”
Nàng rũ mắt xuống.
“Ngươi là người đầu tiên.” Hắn dựa vào một cây đại thụ, đem thân hình hai người giấu ở phía sau cây, tránh ánh mắt người bên ngoài nhìn tới, tốt xấu gì đây cũng là Bạch phủ, nha hoàn hạ nhân đi tới đi lui không ít.
“Vậy… trước đây đều là nữ hài tử chủ động thân cận với ngươi?”
Hắn nở nụ cười: ” Đúng thế. “
“Vậy ngươi…” Nàng ủy khuất, muốn hỏi lại không dám hỏi, ngang ngược ngông cuồng ban nãy, lập tức không biết chạy biến đi nơi nào rồi.
Tề Hạo Thiên biết mình không thể trêu chọc nàng nữa, nếu không nước mắt nàng cũng sắp rơi xuống rồi, liền đưa tay ôm nàng vào ngực nói:” Đối diện Khánh Dục phường ở kinh thành có một quán mì. Năm ngoái tiểu nữ nhi của chưởng quỹ đánh mất cây trâm hoa nương nàng tặng, gấp đến độ muốn khóc. Ta giúp nàng tìm lại, nàng vì cảm ơn ta, liền nhất định phải hôn ta một cái. Tiểu nữ hài kia năm đó mới vừa tròn 3 tuổi.”
Vu Giai Lập nín khóc mỉm cười, một tay đánh lên bả vai hắn: ” Đáng ghét! Sau này không được lấy chuyện như vậy trêu chọc ta. Không, phải là sau này không được phép trêu chọc ta. Còn có, ta không cho nữ tử khác hôn chàng, cho dù là tiểu nha đầu 3 tuổi cũng không được.!
Hắn dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi một giọt nước mắt đọng trên khóe mắt nàng, ôn nhu hỏi: “Tiểu thư nói như vậy, ta có thể cho rằng tiểu thư muốn ta mãi mãi chỉ là người của tiểu thư hay không?”
“Đúng! Chỉ làm người của ta.” Vu Giai Lập ôm chặt lấy hắn, đầu tựa trên bả vai của hắn: “Hạo nhiên.” Nàng lẩm nhẩm, lần đầu tiên nhu tình mật ý gọi tên của hắn:” Trước đây ta chỉ coi chàng là bạn chơi. Thế nhưng, những năm này, sau khi chàng đi, ta càng ngày càng nhớ chàng. Lần này chàng trở về, ta mới phát hiện, trong chín năm nay chúng ta đều lớn lên, tình cảm cũng lớn dần theo. Chàng biết ta không phải là người rụt rè, ta chỉ muốn nói với chàng một câu…”
“Câu gì?”
“Ta thích chàng.”
Yên lặng trong chốc lát, không nghe thấy hắn đáp lại, khiến cho nàng bất an từ trong lồng ngực hắn ngẩng lên, chăm chú nhìn vào mắt hắn:” Tại sao chàng không nói gì? Chàng…”
Hắn hít sâu một hơi, lộ ra vẻ mừng rỡ:”Câu nói này ta đã chờ đợi rất nhiều năm rồi, thật sự cũng đợi được, nhưng ta lại không thể tin vào tai mình. Tiểu thư, lặp lại một lần nữa cho ta nghe, được không?”
“Không cho phép gọi ta là tiểu thư nữa!” Nàng nắm lấy vạt áo của hắn, nheo mắt uy hϊế͙p͙: “Ta đây cảnh cáo chàng lần cuối! Nếu không cả đời này ta sẽ không để ý đến chàng nữa!”
“Giai Lập.” Hắn cong cong khóe miệng, lần đầu tiên chân thực, thật sự rõ ràng gọi tên nàng.
Nàng dính ở trong ngực hắn hưng phấn một lúc lâu, bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện hệ trọng khiến nàng không yên.” Không đúng! Chàng nói với biểu muội của chàng là chàng đã có người trong lòng!”
“Nàng nghe thấy ư?” Chẳng cần đoán hắn cũng biết được. Vì tối hôm qua khi hắn vừa nói xong câu đó, thì nàng cũng lập tức hiện thân, cho nên chỉ cần suy nghĩ thêm một chút, dường như hắn cũng biết rõ nguyên nhân ngày hôm qua nàng cáu kỉnh với hắn.
“Người kia là ai?”
“Là.. Một người ta thích rất nhiều năm. “
Trái tim nàng vì câu nói kia của hắn, như bị nhéo một cái, nàng gắt gao níu lấy hắn, muốn hỏi lại không dám hỏi.
“Nữ hài kia nói nàng nhất định phải gả cho đại anh hùng, tốt nhất là minh chủ võ lâm.” Hắn ôm nàng vào trong ngực, cằm tựa trên bả vai của nàng, nhẹ giọng nói: “Tuy rằng ta không phải là minh chủ võ lâm, thế nhưng nếu như nàng ở bên ngoài gây họa, ta nhất định sẽ nỗ lực giúp nàng thu dọn hậu họa. Nàng muốn làm gì ta cũng không ngăn cản, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.”
Nước mắt mới vừa ngừng lại lập tức chảy ra, Vu Giai Lập ôm hắn khóc thút thít:”Từ xưa tới nay chưa từng có ai đối xử với ta tốt như vậy, tại sao chàng lại đối xử tốt với ta như vậy? Tỷ tỷ nói ta không xứng với chàng, biểu muội chàng cũng bắt ta buông tha chàng, ta không dám nghĩ … Ta sợ chàng vẫn coi ta là tiểu thư…”
“Các nàng nói gì đều không quan trọng, quan trọng là ta nghĩ như thế nào.”Mười ngón tay của hắn và nàng đan vào nhau:”Lần này ta trở về chính là vì nàng, chỉ là ta không biết, nàng có kiên định với tình cảm của mình như ta hay không. Nếu như nàng còn chút chần chờ… Vậy ta phải cho nàng một chút bảo đảm.”
Nàng không rõ hỏi:”Đảm bảo cái gì?”
“Bây giờ ta sẽ đến chỗ phu nhân cầu hôn.”
Nàng sợ tới mức vội vàng xua tay:”Không muốn không muốn, hiện tại ta không muốn!”
“Tại sao?”
“Nương của ta một lòng muốn gả ta cho nhi tử của Phủ Doãn, chàng nói gì bà ấy cũng sẽ không đáp ứng đâu! Hơn nữa, chàng vừa mới trở về đã cầu hôn ta, có sợ là quá đột ngột hay không?”.
Tề Hạo Nhiên cười nói: “Nói như vậy, nàng không muốn gả?”
“Ta nào có không muốn gả?” Nàng nháy mắt: “Chỉ là không muốn gả qua loa đột ngột. Hơn nữa nếu bây giờ ta nói phải gả cho chàng. Nương ta sẽ không để cho ta đi tham gia đại hội võ lâm. Ừ… Cứ như vậy đi, đợi ta đưa chàng tới Kinh thành, tham gia đại hội võ lâm xong, đến lúc đó trời cao Hoàng đế xa, nương ta cũng không quản được ta, ta sẽ ở lại Kinh thành cùng với chàng được không?”
“Được.” Hắn đối với yêu cầu từ trước đến nay của nàng, đều vô lực phản kháng. Thật ra thì chuyện cầu hôn này, hắn cũng chưa thương lượng cùng trưởng bối, nhưng chỉ cần nàng đáp ứng, hắn tin tưởng không gì có thể ngăn cản được hắn.
Từ trước giờ Lão gia và phu nhân luôn coi hắn như con mình sinh ra. Năm đó, đêm trước ngày hắn cùng phụ thân rời khỏi Bạch phủ, cũng chính là không lâu sau khi Giai Lập lén lút chạy tới bôi thuốc cho hắn, Bạch Cẩm Hà đã từng tự mình tới phòng thăm hắn. Khi đó hắn sắp ngủ, mơ mơ màng màng lại nghe được những lời bà nói với phụ thân hắn, mãi đến bây giờ hắn vẫn không quên được – “Đứa nhỏ Hạo Nhiên này ta vẫn rất yêu thích nó, lần này ta biết nó bị ủy khuất, thế nhưng tình thế vừa rồi ta cũng không làm khác được, tuy rằng Bạch gia chúng ta không sợ Huyện lão gia, nhưng dù sao cũng là Giai Lập đánh công tử nhà người ta, là chúng ta đuối lý trước.”
“Phu nhân không cần nói gì cả. Hạo Nhiên ở bên tiểu thư chính vì để có thể thường xuyên khuyên can tiểu thư. Thế nhưng lần này nó lại không làm tròn chức trách, đáng phải bị phạt.”
“Ôi. Bây giờ cũng không phải là thời điểm để ta nói với ngươi chuyện này, nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi những lời ta vẫn giấu trong lòng. Ngươi xem tiểu nữ nhà ta, từ nhỏ được phụ thân nuông chiều, tính khí ngang ngạnh, nóng nảy. Ta thật sự lo nó cứ đánh lộn suốt ngày như vậy, tương lai một là sẽ không tìm được nhà chồng, hai là sớm muộn cũng rước lấy đại họa. Vốn ta nghĩ, đứa nhỏ Hạo Nhiên này trầm tĩnh như nước, hiếm thấy nó lại hợp ý với Giai Lập như thế, nếu tương lai Giai Lập gả cho nó…”
Tề phụ vội vàng quỳ xuống: “Phu nhân, chuyện này làm sao có thể? Hạo Nhiên nhà ta mệnh khổ bạc phúc…”
Bạch Cẩm Hà nâng hắn dậy: “Đừng nói như vậy! Không phải ai cũng sinh ra cũng là mệnh phú quý. Tổ tiên Bạch gia chúng ta cũng là người bình thường, làm buôn bán nhỏ, lăn lộn đứng lên từ hai bàn tay trắng, mới gây dựng được cơ ngơi như ngày hôm nay. Huống hồ ta thấy đứa nhỏ Hạo Nhiên này có tư chất rất tốt, tương lai nhất định là một nhân tài. Đáng tiếc, lần này các ngươi lại phải rời đi, chỉ sợ tình cảm của hai đứa nhỏ cũng sẽ phai nhạt…”
Hắn vốn mê man nằm sấp ở trên giường nửa tỉnh nửa mơ, nghe được lời nói này lại đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng vừa mừng vừa sợ, kích động nắm chặt khăn trải giường không dám lên tiếng.
Từ đó về sau, trong lòng hắn liền khắc sâu một tâm nguyện!
Nhất định phải nổi bật hơn người, trở thành một người xứng với tiểu thư.
Trời không phụ lòng người, rốt cục hắn đã đợi được ngày đó, vì vậy hắn không nóng lòng nói rõ chuyện này với trưởng bối Bạch gia. Không vội, bởi vì hắn còn cần một chút thời gian để cho Giai Lập chân chính xác nhận phần tình cảm này. Tuy rằng chính miệng nàng thổ lộ với hắn, thế nhưng biết đâu nàng chỉ là tâm huyết dâng trào, tính khí tùy ý mà thôi, thật sự làm hắn có chút không yên lòng.
Cũng may, ưu điểm lớn nhất của hắn chính là kiên trì, có lòng tin, cho nên hắn không ngại chờ đợi, đợi đến lúc thời cơ chín muồi sẽ chính thức đi cầu hôn nàng.
Nếu Tề Hạo Nhiên đã nói ra, thời điểm Vu Giai Lập gặp lại Hồ Thu Nhạn càng thêm có lý chẳng sợ. Vì vậy, lúc Hồ Thu Nhạn biết được bọn họ muốn đi cùng nhau trở lại Kinh thành, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, nàng cực kì mất hứng.
Vu Giai Lập cũng không thèm để ý đến nàng ta, chỉ là nhất định từ bỏ thú vui từ trước tới nay là cưỡi ngựa, đến chen chúc cùng Tề Hạo Nhiên và Hồ Thu Nhạn trên một cái xe ngựa.
Xe ngựa này quá nhỏ, nàng liền sai gia nhân chuẩn bị một cái xe cực lớn bốn con ngựa kéo, thùng xe rộng rãi đủ để năm sáu người ngồi, bên trong xe đầy đủ mọi thứ, từ đồ ăn đến nước uống.
Tề Hạo Nhiên nhìn đống đồ không ngừng được chuyển vào bên trong xe, không khỏi chế nhạo:”Chúng ta đây không phải đi chơi trong tiết thanh minh, nàng lại rêu rao như vậy, chỉ sợ ngay cả đi đường lớn vẫn có thể dẫn dụ bọn cướp đến. Bình thường, không phải nàng chỉ cần một người một ngựa là có thể xông pha giang hồ sao?”
“Ta thế nào cũng được, có điều không thể để quý công tử như chàng phải chịu ủy khuất được.” Nàng kiểm tr.a lại đồ vật trong xe một lần nữa, mới hài lòng gật đầu:”Như vậy ổn rồi, lên đường!.”
“Biểu ca, vị Đại tiểu thư này của huynh là muốn đem cả nhà dọn ra ngoài sao?” Hồ Thu Nhạn bất mãn cau mày: “Huynh biết muội không thích quá thân cận với người ngoài mà.”
Dám coi ta là người ngoài ư? Trong bóng tối, Vu Giai Lập nhíu mày cười rất “vô hại”: “Được thôi, nếu như ngươi không quen ngồi cùng ta trên một chiếc xe, ta có thể thay ngươi sắp xếp một chiếc xe khác, để cho ngươi tha hồ thoải mái.”
“Không thèm! Ta muốn ngồi cùng biểu ca!” Hồ Thu Nhạn tức giận vội la lên.
“Hạo Nhiên nhất định phải ngồi chung xe với ta, chúng ta còn có nhiều chuyện muốn nói.” Nàng cường thế nói.
“Các ngươi? Ngươi lại không phải người phụ trách việc của Bạch gia. Huynh ấy với ngươi có chuyện gì mà nói?”
Vu Giai Lập khẽ mỉm cười:” Thời gian chúng ta biết nhau còn dài hơn so với thời gian ngươi quen hắn, đương nhiên sẽ có rất nhiều chuyện để tán gẫu.”
Hồ Thu Nhạn tức giận xoay người lên xe ngựa trước.
Ở phía sau, Tề Hạo Nhiên lặng lẽ kéo tay Giai Lập, nhỏ giọng nói: “Cần gì phải tức giận với muội ấy như vậy?”
Nàng ngẩng đầu: “Chàng đã nói không thích nàng ta, nàng ta còn nhớ mãi không quên chàng, chàng cho rằng ta sẽ nhắm một mắt mở một mắt mặc kệ nàng ta sao?”
“Không muốn thì đừng để ý, Thu Nhạn không phải là người xấu, đừng lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với muội ấy như vậy. Nếu tương lai nàng gả vào nhà ta, nàng ấy chính là tiểu cô (em chồng) của nàng đấy, hai người chị dâu em chồng chẳng lẽ nàng muốn từ sáng tới tối đều cãi lộn sao? “
Vu Giai lập lặng lẽ đạp cho hắn một cước:”Ai muốn làm chị dâu em chồng với nàng ta!”
Tuy rằng ngoài miệng thở phì phò, nhưng trong lòng lại rất vui mừng. Có điều, với tính cách của nàng, muốn không cố ý đi chọc giận Hồ Thu Nhạn, vẫn là rất khó làm được.
Hồ Thu Nhạn vốn dĩ ngồi ở bên phải Tề Hạo Nhiên, lại bị Vu Giai Lập lấy cớ ngồi bên cửa hóng gió không thoải mái, nhất định phải dựa vào lưng hắn, vì vậy liền kéo hắn đến bên tay trái của nàng.
Chọc cho Hồ Thu Nhạn tức đến sắc mặt trắng bệch, Vu Giai Lập lại gác chân khẽ hát, Tề Hạo Nhiên ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy buồn cười: Mọi người đều nói ba nữ nhân tụ lại thành một cái chợ, không nghĩ tới mới chỉ có hai nữ nhân đã náo nhiệt như vậy.
Xe ngựa đi một ngày trời, đến khi sắc trời dần tối, bọn họ mới tìm gian khách điếm nghỉ lại. Người ngựa của bọn họ tương đối nhiều, những người khác đều được sắp xếp đến hậu viện để nghỉ ngơi.
Tề Hạo Nhiên và Vu Giai Lập vừa tiến vào đại sảnh, liền nghe thấy mấy người ở bàn bên cạnh bàn luận chuyện trên trời dưới biển.
“Đại hội võ lâm lần này có lẽ sẽ náo nhiệt lắm đây. Nghe nói Hạ Bằng Lan hẹn các chưởng môn tại Túy Tiên lâu thương nghị việc thành lập võ lâm đồng minh. Chưởng môn của bát đại môn phái đều sẽ tới, ngay cả các môn phái nhỏ cũng được mời đến tham dự, đến lúc đó tới dự sẽ không dưới ngàn người. Vì vậy, trước khi đại hội diễn ra Hạ Bằng Lan dã sớm mời đầu bếp của mười mấy hiệu ăn lớn ở trong kinh thành về, muốn bày mười dặm đại tiệc.”
Giai Lập vừa nghe đến chuyện trong võ lâm liền hưng phấn nói chen vào: “Nhưng ta có chút không hiểu đại hội võ lâm các năm trước đều tổ chức trên Dương sơn, Kinh thành- cái nơi dưới chân thiên tử thật không thích hợp để võ lâm nhân sĩ tụ họp. Tại sao Hạ Bằng Lan này lại có lá gan lớn như vậy, bày tiệc ở ngay Kinh thành?”
“Cũng không biết được. Nghe đồn Hạ Bằng Lan có giao tình rất sâu với Hoàng thất. Có người đã từng có người nhìn thấy hắn mang theo thê tử của hắn đi vào trong Hoàng thành, ở lại trong đó tới hơn chục ngày mới trở lại đấy!
Nàng càng nghe càng hưng phấn:”Ta cảm thấy hắn không đơn giản chút nào!
Từ sáng đến tối hắn đều ở Vị Cập thành ít giao du với người bên ngoài, thế nhưng dường như mọi chuyện trong thiên hạ hắn đều nắm rõ. Trước đây không lâu Trương chưởng môn phái Võ Đang bị người ta bất ngờ sát hại, nội bộ môn phái bọn họ còn chưa tr.a ra được hung thủ. Kết quả không đến mười ngày, Vị Cập thành liền phái người mang hung thủ sát hại Trương chưởng môn trói đến trước cửa núi Võ Đang. Quả thực so với quan phủ tr.a án còn nhanh hơn!”
Người bên ngoài thấy nàng chậm rãi nói ra chuyện cũ của võ lâm như vậy, không nhịn được đều hiếu kỳ quay sang nhìn nàng: “Tiểu cô nương, ngươi hiểu rất rõ chuyện trong võ lâm, ngươi là đệ tử môn phái nào vậy?”
“Ta ” Tròng mắt nàng vội đảo liên hồi: “Vu phái!”
Tề Hạo Nhiên buồn cười kéo nàng một cái: “Đi thôi, không phải vừa rồi nàng kêu mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi một chút sao? “
“Ta ở lại tán gẫu một lát nữa, chàng cứ về phòng trước đi!” Nàng phất tay đuổi hắn, hưng trí bừng bừng.
Hồ Thu Nhạn bĩu môi:”Biểu ca, quản nàng làm gì? Muốn tán gẫu thì để nàng tán gẫu đi.”
Tề Hạo Nhiên quay đầu lại liếc nhìn, thấy nàng xác thực không hề có ý tứ rời khỏi đại sảnh mới đưa Hồ Thu Nhạn về phòng trước.
Mãi đến khi sắc trời đen kịt, cửa phòng của hắn mới đẩy ra. Vu Giai Lập cười he he, mang hai bình rượu đi vào.
“Ta biết chàng còn chưa ngủ, nên ta mang rượu ngon đến cho chàng này.”
Hắn nhìn bình rượu, khẽ nhíu mày:”Nàng vẫn thường hay uống rượu như vậy? Cẩn thận không rượu sẽ phá hư thân thể nàng.”
“Phụ thân ta nói trời sinh ta chính là cái vại rượu, không sao đâu.” Nàng cười hì hì đưa cho hắn một bình rượu: “Chàng cũng đừng làm bộ căng thẳng nữa, lúc trước hai chúng ta gặp lại ở Vinh Hoa lâu, là ai nằng nặc đòi mua rượu của ta để uống?”
“Khi đó ta uống chính là Nữ Nhi Hồng của Vinh Hoa lâu.”
Hắn bưng chén rượu lên nhấp một ngụm nhỏ:”Nhớ năm đó nàng mang theo ta trốn ra ngoài ăn sủi cảo thủy tinh, còn nhất định đòi mua rượu uống, kết quả ta năn nỉ đủ đường ông chủ mới chịu bán cho nàng một bình nhỏ, nàng lại uống tới say khướt, về nhà lại bị phu nhân mắng một trận, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy buồn cười.”
Vu Giai Lập từ phía sau ôm lấy cổ của hắn, ngọt ngào hỏi: “Có phải là mọi chuyện ta làm khi còn bé chàng đều nhớ?”
“Mỗi một nụ cười, một cái nhíu mày của nàng ta đều khắc sâu ở trong lòng”. Hắn quay mặt lại, gò má dán lên má nàng. Xúc cảm ấm áp trong lòng khiến cả hai run rẩy.
“Hạo nhiên, ta thích chàng.” Nàng nỉ non, không nhịn được lại hôn lên đôi môi của hắn. Lần này là nàng chủ động, hơn nữa còn dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng của hắn, đầu lưỡi tinh xảo linh hoạt đốt lửa trong miệng hắn. Trêu trọc tới khi hắn không nhịn được ngâm nga kêu lên, kéo nàng từ phía sau đến trước người mình, cắn nhẹ lên trên gò má của nàng.
“Nàng học được loại kỹ xảo này từ đâu?”
“Trước đây ta nhìn lén phụ thân ta hôn nương như vậy, xem ra dùng rất được!” nàng đắc ý cười hì hì.
Tề Hạo Nhiên bật cười lại cắn nàng một cái: “Chuyện như vậy nàng cũng xem lén không cảm thấy xấu hổ hả? Tốt xấu gì nàng cũng là nữ hài.”
“Phụ thân hôn nương, là đạo lý hiển nhiên, ta làm nữ nhi, nhìn một chút không phải là chuyện gì không thể cho người khác biết được mà?” Nàng còn nói rất rõ ràng rành mạch.
“Xem ra đêm động phòng hoa chúc, ta phải thỉnh giáo nàng một chút rồi.” Hắn nháy mắt với nàng mấy cái.
Nàng ngẩn ra, kỳ quái hỏi lại: “Thỉnh giáo cái gì?”
Chao ôi, rốt cuộc nha đầu này vẫn rất đơn thuần, những lời nói ám muội nàng cũng không biết. Thật là một vật nhỏ vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Ngay khi bọn họ đang ở trong phòng ngọt ngào chàng chàng thiếp thiếp, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chỉ nghe có người hô lớn:” Người đâu, mau tới đây đi! Hậu viện cháy rồi!”