Chương 28: Hái trà bắt bướm*

Đường Vũ đứng ở ven đường vô cùng bắt mắt, chung quanh không có chỗ nào che chắn, loại cấp bậc dã thú quần chiến này đối với cậu vẫn sinh hoạt tại thế giới hòa bình mà nói thật sự quá mức kích thích.


Giống đực thú nhân đánh nhau không liên lụy đến giống cái, đó là kiểu cách của thế giới thú nhân, nhưng phía sau lại có thể có thú nhân hèn hạ đánh lén Đường Vũ! Carl đánh gãy xương đùi của 1 con sói, khoảnh khắc xoay người nhìn thấy cảnh như vậy thì nhất thời cực phẫn nộ, không để ý nguy hiểm của bản thân nhào qua ngăn cản thú nhân hèn hạ kia, nhưng anh ở hơi xa nên căn bản không kịp!


Thú nhân có ngoại hình là con linh cẩu to lớn móng tay sắc bén mắt thấy sẽ đâm vào trên người Đường Vũ, giống cái yếu ớt sao có thể chịu được sự tấn công như vậy, chung quanh tràn ngập thú nguyên lực hỗn loạn, Đường Vũ  phát hiện cậu lại không thể trốn vào không gian tránh né nguy hiểm. Tiếng tim đập bị phóng đại vô hạn, trong lòng Đường Vũ tức giận mắng ông thần linh đưa cậu tới nơi này, vừa chờ đợi đau đớn ập tới. Đột nhiên cơ thể bị nhét vào một cái ôm ấp cứng rắn lạnh như băng, đau nhức trong tưởng tượng cũng không có thấy, cậu mở to mắt đối diện đôi mắt xanh lạnh như băng của con hổ, nhưng cậu không biết ánh mắt máu lạnh này.


Ares chịu đựng đau đớn, trở tay cắm móng vuốt sắc bén vào trong ngực tên đánh lén, sau đó giống như là mất sức quỳ rạp trên mặt đất, máu tươi thẩm thấu qua cơ giáp màu đen chảy ra, thoạt nhìn cũng không thấy được. Thở hổn hển, một lần nữa Ares đứng lên lao vào trong trận chiến nhưng máu tươi từ lưng con hổ do hoạt động mà bắn tung tóe ra ngoài.


Ánh mắt Đường Vũ dần dần thay đổi, ngược lại cả người do kích thích mà bình tĩnh trở lại, thói quen thông qua hít sâu để thả lỏng tâm tình của mình, nhớ tới 2 ngày trước lúc buồn chán hát ca khúc khơi ra sự dao động của tinh thần, không biết có hiệu quả giống vậy với thú nhân không, cậu quyết định thử.


Ngày đó Đường Vũ hát làn điệu tên Hái Trà Bắt Bướm, là dân ca Phúc Kiến, miêu tả cảnh hái trà của nhóm nông dân. Trừ lần đó ra cậu còn thử hát mấy bài hát ở địa cầu nhưng ngoại trừ có liên quan tới mấy bài hát dân gian ra thì phần lớn không có dao động gì, hơn nữa trong đó cũng có mạnh có yếu, bài hát Hái Trà Bắt Bướm bởi vì là nhạc dùng để múa cho nên hiệu quả cực mạnh.


available on google playdownload on app store


Đương nhiên Đường Vũ đoán bài hát này nếu dùng sáo hoặc đàn nhị biễu diễn có thể hiệu quả còn có thể tăng mạnh, nhưng lúc này cậu căn bản không có 2 loại nhạc cụ này, hơn nữa cậu cũng không biết dùng chúng cho nên cậu định hát bài này.


Đầu tiên là thử ngâm nga nhẹ nhàng vài giai điệu, dần dần bắt đầu tăng dần, Đường Vũ nhắm mắt lại hình như có thể nhìn thấy cảnh chung quanh. Tinh thần lực hóa thành ký hiệu âm nhạc tập trung bên người cậu, giống như một đám trẻ con nghe lời đang chờ cha mẹ ra lệnh. Giọng cậu ngâm nga cũng không lớn nhưng từ khi lực chú ý của cậu càng ngày càng tập trung thì ký hiệu âm nhạc bên người càng ngày càng nhiều, cho tới khi cậu cảm giác gần được thì giọng hát lớn lên, tất cả ký hiệu âm nhạc bay tới các thú nhân đang đánh nhau, cậu muốn dùng tinh thần lực ký hiệu âm nhạc không nhìn thấy này trực tiếp ảnh hưởng thú nhân.


Trước hết xuất hiện vấn đề chính là mấy con sói kia, bọn họ phát hiện khi phối hợp xuất hiện sai sót càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, căn bản không thể nắm giữ cảm giác tiết tấu.


Giọng hát trong trẻo của Đường Vũ xuyên qua đám tro bụi bay tứ tán do đánh nhau trực tiếp đến trong tai 3 thú, Carl, Courson và Ares nháy mắt giật mình, ba người cảm thấy hình như bản thân bị 1 sợi dây vô hình xâu lại với nhau, tiết tấu đánh nhau từ từ trở nên nhất tề, ba người bắt đầu tìm kiếm cách hợp tác. Con gấu da dày sức lớn, có thể tấn công cũng có thể phòng thủ đứng trước, trung úy lang tộc kinh nghiệm chiến đấu phong phú thì chỉ huy tác chiến tùy thời điều chỉnh hình thức chiến đấu, thân hình con ghổ linh hoạt, ra tay quỷ dị tùy thời bất ngờ tấn công kẻ địch.


Nguyên bản cảnh hái trà bắt bướm xinh đẹp biến ảo khôn lường trở nên ẩn chứa sự xơ xác tiêu điều, ký hiệu âm nhạc tạo thành người hái trà tấn công kẻ bao vây Đường Vũ, tinh thần lực tác dụng lên thú nguyên lực, khiến ở sâu trong trong nội tâm những người này xuất hiện cảm giác sợ hãi không rét mà run, nháy mắt khí thế yếu đi, đối mặt ba thú phối hợp càng ngày càng tốt, trong lúc đó công thủ càng bó tay bó chân.


Khi bài hát chấm dứt, Đường Vũ mở mắt ra, chung quanh đã có 1 đám người ngã xuống.


Courson khó có thể tin nổi nhìn Đường Vũ, âm nhạc ở tinh cầu thú nhân là 1 trong những hoạt động vô cùng được hoan nghênh, ai không biết hát mấy bài! Nhưng anh chưa bao giờ biết bài hát còn có thể ảnh hưởng đến chiến đấu của thú nhân! Hoặc là nói chỉ có bài hát Đường Vũ hát mới có thể ảnh hưởng bọn họ sao? Ánh mắt nhìn về phía Đường Vũ càng thận trọng, tiểu giống cái này tuyệt đối không phải người bình thường, cuối cùng là nguyên nhân gì làm cho nhân tài như vậy bị chôn dấu hơn mười năm? Anh cảm thấy trọng trách trên người mình càng ngày càng nặng, đồng thời hình như cũng trở nên càng ngày càng thú vị.


So sánh với 3 thú nhân cả người đều bị thương thì Đường Vũ sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái không bị thương gì, nhưng sắc mặt cậu còn trắng bệch hơn so với Ares bị thương nặng nhất. Xác nhận ba con thú đều không có nguy hiểm tính mạng thì cuối cùng Đường Vũ kiên trì không nổi nữa mà trực tiếp ngất đi. Carl đứng gần cậu nhất thấy vậy vươn móng vuốt vội vàng đỡ cậu, đề phòng cậu té trên mặt đất.


“Tiểu Vũ! Tiểu Vũ!”. Carl căng thẳng ôm tiểu giống cái, nhẹ nhàng đẩy đẩy Đường Vũ, định đánh thức cậu.
“Mau! Lên xe! Chúng ta đi thành phố Berry gần đây nhất!”. Cơ giáp của Carl còn nguyên vẹn nhất, sau khi biến thành xe cơ giáp thoạt nhìn cũng còn có thể ngồi lên được.


Con gấu nghe vậy lập tức biến lại hình người, thu hồi cơ giáp trên người bị tàn phá khá nghiêm trọng, cơ  thể trần trụi trực tiếp lộ ra trước mặt mọi người, quần áo lúc trước đã sớm bởi vì biến thân mà nát bét, Carl nhanh chóng lấy ra 1 bộ đồ mới mặc vào, cũng cố hết sức co người lại ngồi vào ghế phía trước.


Sau khi Ares cởi cơ giáp ra, vết thương nhìn qua càng nghiêm trọng, tất cả  nửa người trên đều là miệng vết thương mở đang chảy máu, con hổ mặc quần xong liền ngồi bên người Đường Vũ đang hôn mê, thở nhẹ ra, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm Đường Vũ, lộ ra vẻ mặt lo lắng hiếm thấy.


Courson đem theo 1 xe người bệnh, chân nhấn ga đi thẳng tới thành phố Berry gần đó.


Khi sắp tới thành phố, đột nhiên Carl kêu dừng xe lại. Lấy ra 1 ít đồ chỉnh sửa lại vẻ ngoài của Đường Vũ, thay đổi kiểu tóc, màu tóc với màu da, làm khí chất cả người Đường Vũ thay đổi lớn, thoạt nhìn giống như là thằng nhóc nhà quê thích vận động, màu da giống với Carl đều là màu nâu, 2 người đứng chung một chỗ đặc biệt giống anh em ruột.


Thuận lợi đi vào thành phố Berry, liếc mắt một cái có thể nhìn đến quang bình 3D lơ lửng trên không đang phát tin hình ma thực Đan Tung mà Đường Vũ ở học thuật hội nghị vẽ ra. Lúc sau đi 1 đoạn đường trong thành phố Berry, chung quanh hễ là chỗ có quang bình gần như đều đang truyền phát tin clip Đường Vũ ở trên mạng rất nhanh ngưng kết ma thực và vẽ hình Đan Tung, nhưng lại có người thường xuyên dừng lại xem, làm cho 3 con thú thấy vô cùng may mắn vì lúc nãy giúp Đường Vũ hóa trang.


Tình huống của bọn họ không thích hợp vào bệnh viện chính quy chữa bệnh, tuy rằng thành phố Berry là thành phố phụ thuộc của thành phố Bố Đăng Đan nhưng độ an toàn vẫn kém so với Bố Đăng Đan, vì đề phòng có thêm phiền phức Carl nhớ tới ở thành phố này anh có quen 1 bác sĩ, người này thường xuyên sẽ nhận 1 ít chữa bệnh giải phẫu chui, tay nghề rất tốt.


Dựa theo chỉ dẫn của Carl thì đoàn người đi vào 1 ngõ hẻm chật hẹp, xe không thể đi vào, chỉ có thể tự mình đi bộ vào. Carl ôm lấy Đường Vũ đang hôn mê đi tuốt đằng trước dẫn đường, vốn Courson muốn ôm tiểu giống cái thì nhếch miệng không có lên tiếng đỡ Ares bị thương nặng đi sau.


“Lão Bố! Có ở nhà không? Tôi là Carl!”. Đoàn người đi đến tận cùng bên trong ngõ nhỏ thì mới tới nơi, phía trước chỉ có một vách tường trụi lủi, Carl  hô to đối với vách tường. Một lát sau vách tường tách ra làm đôi, 1 lão thú nhân thoạt nhìn tuổi rất lớn đi ra, miệng mắng chửi, “Thằng nhóc thối tha này, không có việc gì chưa bao giờ đến chỗ ông, gần đây nhất định đã xảy ra chuyện!”.


“Nói nhảm, ai không có việc gì thì tới chỗ ông làm gì!”. Những lời này rất không giống con gấu thích ồn ào, nơi nơi thích kết bạn sẽ nói ra, ý Carl bảo lão thú nhân chú ý giống cái trong lòng mình, “Mau giúp tôi xem cậu ấy có bị gì không!”.


Lão thú nhân chậm rì rì nhìn Đường Vũ, lại nhìn nhìn Courson đang đỡ Ares, “Cậu khẳng định muốn tôi khám cho giống cái này trước mà không phải con hổ mất máu quá nhiều sắp ch.ết kia sao?”.


Carl nghe vậy quay đầu lại nhìn Ares, lúc này mới phát hiện sắc mặt cậu ta trắng xanh, miệng vết thương sau lưng rất nặng, căn bản liên tục chảy máu, “Bây giờ thằng nhóc đó cần cấp cứu nhất, cậu muốn cứu ai nào!”.


Ares nghe được tiếng nói chuyện của Carl, ngẩng đầu nhẹ giọng nói, “Cứu Đường Vũ”. Con hổ cảm thấy mình còn có thể chịu đựng được, Đường Vũ đột nhiên hôn mê tình huống rất bất thường, bây giờ Ares không rõ tâm tình của mình “lo lắng” giống như lời mẹ anh nói hay không.


Lão thú nhân bĩu môi, ông ghét nhất bị người khác bắt làm cái này cái nọ, “Được rồi, được rồi, đều vào hết đi, chậm trễ thêm nữa thì ai cũng không cứu được!”.


Đi vào trong phòng lão thú nhân thì Courson mới hiểu được ý câu nói vừa rồi của Carl, trong phòng tối tăm nơi nơi là bộ phận cơ thể người ngâm dịch dinh dưỡng, nhìn thấy làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái, anh là chiến sĩ từng ở trên chiến trường giết qua trùng tộc, thi thể thú nhân bị trùng tộc giết thoạt nhìn có lẽ càng thêm thảm thiết, nhưng không giống nơi này làm cho người ta có cảm giác cực kỳ không thoải mái.


Lão thú nhân dùng chân đẩy cái ghế tới bên người Ares để cậu ta ngồi xuống, sau đó đẩy 1 cái xe đẩy cao khoảng 0.3 m lại đây, bên trên để đầy các loại dụng cụ chữa bệnh và thuốc không biết tên, đang muốn giúp Ares xử lý miệng vết thương thì nhìn thấy hành vi tránh né của thú nhân này, lại thấy cậu ta nhìn chằm chằm vào tiểu giống cái trong lòng Carl thì hiểu được ý của thằng nhóc con này, “Yên tâm, giống cái cái kia là sử dụng tinh thần lực quá độ, xử lý sau vẫn được nhưng cậu không cần cầm máu sao? Nếu lại chảy tiếp thì mất mạng đó!”. Sau đó mạnh mẽ ấn Ares tiến hành khử trùng vết thương, ngay cả thuốc tê đều lười chích.


Miệng vết thương bị cạo trực tiếp cảm giác cực kỳ đau đớn, biết Đường Vũ không sao thì Ares không có lại cự tuyệt đối phương chữa thương cho mình, không biết có phải lão thú nhân cố ý xuống tay rất nặng hay không mà ít nhất trước khi xử lý vết thương thì Ares không đau như vậy.


Hành động của lão Bố thoạt nhìn rất thô bạo nhưng động tác kỳ thật vô cùng nhanh nhẹn, chỉ cần 1 nửa thời gian của phần lớn bác sĩ thì khử trùng xong miệng vết thương, khâu lại và băng bó. Lúc sau Ares liền bị xếp tới 1 bên truyền máu, với chích chút chất kháng sinh và dịch dinh dưỡng.


Lão thú nhân lấy đống đồ linh tinh trên giường giải phẫu ra, ý bảo Carl đem tiểu giống cái để lên trên, sau đó dán miếng cảm ứng đặc biệt lên trên cổ tay Đường Vũ, sau đó mở màn hình theo dõi lên xem xét. Chuyện giống cái bởi vì ngưng kết ma thực sử dụng tinh thần lực quá độ mà bị hôn mê nhìn mãi quen mắt, máy theo dõi này có thể kiểm tr.a ra trình độ thoát lực của đối phương có vượt qua mức giới hạn không, nếu không có để đối phương ngủ 1 lát là tốt rồi, ngược lại cần bổ sung nguyên dịch quý báu mà mấy năm gần đây ở 1 cái tinh cầu cực độ xa xôi phát hiện ra, mặc dù thứ này số lượng rất ít ỏi, đắt đỏ nhưng bởi vì có nó xuất hiện mà giống cái từng tinh thần thoát lực nghiêm trọng gần như chỉ có chờ biến thành ngớ ngẩn bây giờ đã có cách cứu. Trước đây lão thú nhân không sợ là do trong tay ông mới vừa có được nguyên dịch quý báu.


Mở dụng cụ ra, con số biểu thị cho tinh thần lực và con số biểu thị cho tình trạng bây giờ của giống cái hiện ra, sau khi 1 vài chữ ngừng hiện lên thì 1 vài con số cũng tăng lên liên tục, lão thú nhân vốn một bộ dáng điệu nắm chắc theo con số tăng lên thì biến mất hầu như không còn.


“Đây……!’. Lão thú nhân giật mình nhìn 3 con thú không có phản ứng  nhiều lắm, “Luỹ thừa tinh thần lực của giống cái này sao lại cao như vậy!”.
* Hái trà bắt bướm: dân ca Trung Quốc có nguồn gốc từ tỉnh Phúc Kiến






Truyện liên quan