Chương 2: For the King!
Trên con đường nông thôn vắng vẻ, hai bên là những cánh đồng màu vàng mênh mang, một thiếu niên non nớt , không nhanh không chậm cất bước. Thân hình cậu khá mảnh khảnh, bên dưới mái tóc đen tuyền là khuôn mặt thanh tú với đôi mắt đạm mạc, hờ hững. Lạc Hạ hôm nay đã đến vùng đất giáp ranh Mahatan-lãnh địa của Hầu tước Kavia.D.Pero để chấp hành nhiệm vụ.
Sau khi thông qua các thương đoàn trong thành Merin của Lancelot, Lạc Hạ đã biết băng cướp trên tuyến đường đến Mahatan tên là Ngọn Cờ Đỏ, vốn là những cư dân ngoại ô thành Mahatan, sau vì chế độ bóc lột nặng nề của lãnh chúa Pero đã phản kháng và thành lập nhóm nổi dậy với hy vọng được vua Arthur chú ý và phán sử. Sau thời gian lâu không được nhà vua đáp lại đã chuyển qua cướp bóc, giết người.
Biết được đối tượng của nhiệm vụ, trải qua cân nhắc thì Lạc Hạ cho rằng Lancelot muốn kiểm tr.a tâm tính của bản thân Lạc Hạ có thích hợp để trở thành thanh kiếm bóng tối của vua Arthur. Vì trong mật thư nêu là “ toàn quyền tiêu diệt” đồng nghĩa với có thể tiêu diệt, tha thứ, giải tán,…
Khi cậu đang suy nghĩ về nhiệm vụ thì đã đi đến trước khu rừng lúc nào chẳng hay, Lạc Hạ chậm rãi cất bước vào khu rừng thì nghe được loáng thoáng một số giọng nói.
-Hôm nay thủ lĩnh cho chúng ta đi tuần tr.a tìm mồi, nhưng từ sáng đến giờ vẫn chẳng thấy con dê nào cả.
-Có lẽ chúng ta về thôi, lúc sáng sớm ta nghe nói Răng Khểnh và nhóm của hắn săn được 3 con hưu, tối nay chắc sẽ có tiệc rượu.
Một giọng nói khác vang lên.
-Ta nghĩ chúng ta nên đi tuần thêm chốc nữa, giờ đi về chỉ phải ngồi làm thịt, nhóm lửa mệt ch.ết.
-Thằng heo lười này, cả ngày chỉ biết long ngong là giỏi, ha ha ha… nhưng ta thích.
-Ha ha ha.
Lạc Hạ nghe được thì biết đây là một nhóm của băng cướp đồng thời cậu cũng lắc đầu, ít nhất cũng phải ẩn nấp thật kỹ sau đó nhảy sổ ra làm con mồi bất ngờ chứ, quá hớ hênh. Lạc Hạ nhanh chóng leo lên một thân cây gần đó rồi quan sát.
Nhóm này gồm 14 tên, 3 tên cung thủ, 5 tên cầm giáo và 6 tên cầm kiếm trong đó có 4 tên sử dụng kiếm khiên và 2 tên dùng cự kiếm. Xem ra tên thủ lĩnh của băng cướp cũng là một nhân vật tương đối am hiểu chiến trận, với đội hình thế này thì đã có thể đối phó với một vị sơ cấp Thực Tập kỵ sĩ, dùng để cướp các thương đoàn cỡ nhỏ đã đủ. Tên cầm cung cao nhất bên hông có dụng cụ châm lửa và bột khói, Lạc Hạ biết nếu nhóm này gặp thương đoàn cỡ trung hoặc gặp rắc rối thì tên này sẽ bắn khói hiệu.
Lạc Hạ ẩn mình lặng lẽ tiếp cận 3 tên cung thủ, cậu lựa chọn một góc thích hợp sau đó rút ra hai thanh kiếm.
Vụt!...
-Có nguy hiê….
Phập!.
Tên cầm cự kiếm lúc này đang đối diện 3 tên cung thủ, bỗng thấy có bóng đen từ một thân cây lao xuống thì hắn chỉ kịp hét lên một tiếng báo động nhưng một con dao đã cắm vào yết hầu kiến hắn nghẹn giữa chừng. Cả nhóm cướp tập trung tầm nhìn về phía đồng đội bị giết thì lúc này một bóng đen đã dùng tốc độ cực nhanh áp sát 3 tên cung thủ.
Xoẹt!. Xoẹt!. Xoẹt!.
Một vòng sáng màu trắng sáng lướt qua 3 tên cung thủ sau đó biến mất trong một bụi rậm. 3 tên cung thủ lúc này cả người đã bị hàng chục vết chém khảm sâu và mất mạng, những tên còn lại lập tức tựa lưng vào nhau và cảnh giác. Trên một thân cây gần đó, Lạc Hạ đạm mạc liếc nhìn hai thanh kiếm trong tay đang nhuốm máu, tuy là lần đầu tiên giết người nhưng tâm tình cậu cũng không có nhiều chấn động Cậu rút một cây lao được cậy thuận tiện làm khi đến nơi này và ném vào một tên cầm giáo.
Phập!.
-AAAAA….
Tên này chỉ kịp hét thảm lên sau đó gục xuống. 9 tên còn lại liếc nhau hoảng sợ, cứ đà này thì bọn hẹ sẽ bị kẻ địch mài ch.ết từng người một. Tất cả không nói lời nào mà thục mạng chạy về các hướng. Lạc Hạ hới nhíu mày sau đó lao xuống nhặt lên một cây cung bắn ra 5 phát liên tục. 5 tên còn lại bị ch.ết ngay lập tức. Lạc Hạ lúc này truy tung theo một tên trong số đó.
Claro chạy thật lâu, trong suy nghĩ của hắn lúc này chỉ có sống sót, sống sót, cha mẹ đang ở nhà đợi hắn, hai đứa con trai chỉ vừa mới hai tuổi đang đợi hắn ở cửa nhà và gọi hắn, hắn phải sống, Claro chạy mà không hề hay tử thần cũng đang theo sau hắn, theo hắn về nhà và đưa tất xuống địa ngục.
Lạc Hạ theo chân Claro và thấy được hang ổ của băng cướp, nhưng chứng kiến hết thảy khiến cậu sững sờ.
Giữa khu rừng là một một thôn trang nhỏ, tiếng trao đổi nhộn nhịp, những mái nhà chắc chắn được xây dựng tỉ mỉ, những đứa trẻ tung tăng khắp nơi, những cụ già ngồi dưới hiên nhà hiền lành nhìn con cháu vui vẻ, bầu không khí nơi đây vô cùng yên bình, tươi sáng, tràn ngập hạnh phúc.
Lạc Hạ Lần đầu tiên cảm thấy mình khó đưa ra quyết định thế, đây chính là cuộc sống mà thầy Griedor mong muốn nhân dân có được và bất kỳ vị minh quân nào cũng mong muốn được thấy. Lạc Hạ nhắm mắt lại và chìm vào dòng suy nghĩ của mình, những lời nói của Lancelot lại vang lên trong tai cậu:
“Ngươi là thanh kiếm bóng tối, mang tất cả máu tươi, tội nghiệt và nguyền rủa trên lưng để giải quyết hết thảy trở ngại của đức vua…. Hãy đặt lòng trung thành của ngươi đối với nhà vua lên hàng đầu…”.
Lạc Hạ ảm đạm cười, lần đầu tiên cậu cảm thấy cuộc sống của mình về sau sẽ tẻ nhạt như thế nào, giết người, giết người và cũng chỉ có giết người, hạnh phúc của bọn họ có liên quan gì đến cậu, tư tưởng suy nghĩ của những người trên thế giới này có liên quan gì đến cậu, tất cả những gì Lạc Hạ cần làm chỉ là suy nghĩ cho lợi ích của vương quốc và vua Arthur.
Cuộc sống của những người này ảnh hưởng nghiêm trọng đén sự thống trị của vua Arthur, nếu ai cũng có suy nghĩ lập nên những thôn làng như thế này để sinh hoạt hạnh phúc thì đất nước này chẳng mấy chốc sẽ tan vỡ vì người dân nổi dậy, cho nên cuộc sống hạnh phúc của những người này phải biến mất mà không được để ai biết.
Lạc Hạ nhợt nhạt mỉm cười rồi ẩn thân, biến mất sau cánh rừng.
2 ngày sau.
Một thiếu niên lặng lẽ xuất hiện bên cạnh chiếc giếng của thôn trang trong khu rừng, lúc này một cô bé tầm 4 tuổi rượt theo cún con vấp té gần cậu, thiếu niên nhẹ nhàng dìu cô bé dậy rồi phủi bụi bẩn trên người cô, cô bé nở nụ cười trong sáng như ánh nắng ban mai rồi lễ phép cảm ơn sau đó cô chạy về với các bạn. Lạc Hạ nhìn cô bé biến mất cuối góc đường sau đó lấy ra một gói thuốc rồi bỏ tất cả xuống giếng, hoàn tất công việc cậu nhẹ nhàng rời đi nơi đây.
Guineso từ khi lập thôn trang này và tạo ra cuộc sống cho mọi người thì hắn luôn cảm thấy hài lòng, nhưng kể từ khi nghe tin nhóm tuần tr.a ch.ết cách đây 2 tuần thì chưa khi nào hắn hết thấp thỏm, đến tận nay đối phương vẫn chưa có động thái gì bất thường khiến hắn hơi yên lòng, Guineso nghĩ rằng đó có thể là họ trạm chán với một kỵ sĩ độc hành nào nào đó.
Nhưng lúc này Guineso lại cảm nhận được sự bất thường khác, bây giờ đã là gần trưa nhưng thôn trang vẫn quá yên tĩnh, đang muốn đứng lên đi kiểm tr.a thì một cơn choáng váng, bủn rủn dân lên trong người hắn.
“Chất độc”. Hai từ này vừa dâng lên thì một thanh kiếm từ trong bống tối xỏ xuyên qua tim khiến Guineso mất đi ý thức ngay lập tức. Lạc Hạ từ trong bóng tối hiện thân, bên ngoài gian phòng ánh lửa dâng lên mỗi lúc một lớn.Lạc Hạ vừa muốn cất bước thì một giọng nói non nớt lọt vào tai cậu.
-Cha ơi,… Cha ơi, người tỉnh dậy đi, bên ngoài nóng lắm,… người dậy đi,…
Lạc Hạ nhận ra đây là cô bé cậu gặp khi bỏ thuốc độc vào giếng, Lạc Hạ ngồi trước người cô bé, ôm cô vào lòng và nhẹ nói:
-Cha em ngủ say lắm, đừng đánh thức ông ấy dậy nhé, em củng phải ngủ thật ngoan.
Trong lòng Lạc Hạ cô bé đã tắt thở từ bao giờ, vẻ mặt của cô bé rất an tường không đau đớn, tất cả đối với cô chỉ như một giấc ngủ.
Lạc Hạ lặng yên đặt cô bé vào lòng cha cô. Đối với sự thống trị yên ổn của một vị vua thì một sinh mệnh, mười sinh mệnh, hàng trăng, hàng nghìn, hàng vạn sinh mệnh mất đi đều là có ý nghĩa và cũng là vô nghĩa.
Bên ngoài thôn trang đang bốc cháy ngùn ngụt, Lạc Hạ ảm đạm cười và nhẹ giọng thì thào:
-For the King, for the Kingdom…
Sau đó bóng dáng mảnh khảnh của tử thần khuất dần vào bóng tối của khu rừng.