Chương 4: Ý nghĩa của Tín Ngưỡng kỵ sĩ
Cả ba người dưới không gian trong lòng đất không hề hay rằng cả đất nước đang xao động vì hiện tượng kỳ lạ trên bầu trời.
Xa xăm phía đông vùng Aspario.
Trong một hang động cực lớn nằm cheo leo trên vách núi vang lên từng tràng gầm thét có quy luật, từ trong hang đi ra một người thanh niên tuấn kiện, trên đầu hắn là cặp sừng rồng vàng kim, sau lưng mang đôi cánh dơi rộng hơn 5 mét màu vàng trắng. Ngẩng đầu nhìn hiện tượng trên bầu trời, hắn thì thào:
-“Ngày ta trở về các ngươi có thể thoát khỏi phong ấn”, người đã trở về đúng không “Thần”?.
Vươn hai tay lên bầu trời, hắt gầm nhẹ:
-Thời điểm tộc chúng ta thoát khỏi nơi này đã sắp đến, các thần dân, hãy mở ra đôi cánh của các ngươi để chờ đợi ngày chúng ta lại lần nữa tung bay trên bầu trời. TỰ DO VĨNH HẰNG!......
GRÀOOOOOO!.....
Sau lưng thanh niên là hàng chục nghìn con rồng đang hưng phấn gào thét. Nhìn các thần dân của mình toát ra các cảm xúc tích cực hắn hài lòng gật đầu, họ đã ở nơi này gần 10000 năm rồi, tuy rằng đối với tuổi thọ của loài rồng thì cũng là một quãng thời gian cực dài, đôi cánh và thân thể của họ gần như sắp mục nát. Hắn cất giọng nói:
-Sempirus, con trai của ta, hãy chỉnh hợp các bộ tộc và chuẩn bị cho ngày phong ấn bị phá vỡ, ta sẽ cố gắng liên lạc với các tộc đồng minh, ngày phong ấn bị phá vỡ thì cuộc chiến tranh giữa các tộc chắc chắn sẽ lần nữa tái diễn. Tất cả đã bị kiềm chế hơn 10000 năm rồi.
-Vâng, thưa cha.
Trên các vùng đất xa xưa của vương quốc, dưới đại dương, trong lòng đất,… những điều kì dị tương tự liên tục xảy ra.
-Thần đã trở về… Ma tộc bất diệt….
-Thần quay về với chúng ta,… Tinh Linh tộc lại lần nữa sắp thấy thế giới bên ngoài,…
-…
Bầu không khí căng thẳng trên khắp vương diễn ra nhưng tất cả đều không ảnh hưởng đến nghi thức trao tặng Noble Phantasm của Vua Arthur và Lakjhal. Lúc này trong tay Lakjhal đang cầm hai thanh kiếm, một có màu trắng, hình dáng thanh thoát, trên có đính một đôi cánh thiên sứ, thanh còn lại thì hình dáng hoàn toàn tương tự nhưng có màu đen và đính đôi cánh dơi.
Hai dòng thông tin chảy nhẹ vào đầu Lakjhal, cậu thì thào:
-Thánh kiếm Platonic - Tinh khiết kiếm, Ma kiếm Deviance – Đọa lạc kiếm, thật sự rất có ý nghĩa.
Lancelot há mồm nhìn hai thanh kiếm trong tay Lakjhal, anh biết truyền thuyết về hai thanh kiếm này, Platonic là thanh kiếm tối cao của Thiên thần tộc, không có bất kỳ thiên sứ nào dám chạm vào nó kể cả thống lĩnh thiên thần Metatron. Về Deviance lại càng khủng khiếp bởi khi Lucifer chạm tay vào Deviance, hắn đã đánh mất đi một nửa ma tộc và bị Thiên thần tộc đè ép trong suốt 3000 năm.
Lancelot trăm lần không ngờ tới Noble Phantasm của Lakjhal lại là hai thanh kiếm này bởi Noble Phantasm được quyết định bởi tính cách nguyên thủy của mỗi người, điều này quá nguy hiểm cho đức vua nếu một ngày nào đó Lakjhal không còn trung thành với nàng. Anh lấy ra thư khế ước nhưng Arthur lắc đầu, nàng mỉm cười với Lakjhal và nói:
-Ngươi có hài lòng với món quà này không?.
Lakjhal hơi ngiêng người và nói:
-Cảm tạ người thưa đức vua, hai thanh kiếm sẽ vĩnh viễn thủ hộ người khi nào nó còn trên tay ta.
Arthur nhìn được sự chân thành không chút dối trá từ ánh mắt Lakjhal, nàng gật đầu rồi nói:
-Tạm thời trong thời gian tiếp theo ngươi sẽ theo bên người ta trong thân phận người hầu.
Quan sát không thấy có bất kỳ chập chờn trong ánh mắt Lakjhal, nàng tiếp tục.
-Ngươi sẽ học được các kinh nghiệm chính trị khi theo ta. Tiếp theo, vì chúng ta đều là Rainor, nên ngươi sẽ cùng ta huấn luyện, đến khi ngươi đủ 12 tuổi thì ta sẽ phong tước vị và lãnh địa để ngươi có thể tự do từ trong bóng tối thanh trừng phản loạn và những kẻ có ý đồ bất chính.
Lancelot và Lakjhal sau khi trở lại phòng làm việc của Lancelot trong thành Merin thì trời đã tối, hiện tượng kỳ dị trên bầu trời đã tán đi từ lâu. Lancelot đã đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác trong ngày hôm nay, từ xuất hiện Noble Phantasm của Lakjhal cho đến việc đức vua vốn thường ngày rất cẩn thận nay lại dễ dàng tin người, hơn nữa vua Arthur lại để Lakjhal hai ngày sau tiến vào kinh thành để bắt đầu rèn luyện bên cạnh nàng... điều này...
Lancelot cảm thấy đầu mình không đủ dùng, anh ra hiệu cho Lakjhal ra khỏi phòng, còn bản thân thì ngồi xuống và suy nghĩ, xắp xếp lại tất cả những gì đã xảy ra.
Lakjhal đi đến thao trường và gọi ra hai thanh kiếm Platonic và Deviance, cậu chém vào không khí, rất vừa tay, sử dụng rất tự nhiên, ngoài tính chất cực kỳ sắc bén ra thì chúng không còn gì nổi trội cả.
Khoan đã, có gì đó khác biệt so với khi chưa có Noble Phantasm.
Lakjhal nhún nhẹ người về phía trước.
Vụt!.
Hơn 15 mét!!!.
Người bình thường nhún nhẹ thì di chuyển 1 mét, cho dù lúc trước trải qua huấn luyện nghiêm khắc nhưng cậu tối đa cũng chỉ di chuyển tối đa 4 mét, còn hiện tại cậu gần như dịch chuyển 15 mét. Lakjhal cầm một thanh giáo trong thao trường và nghiêm túc vung về trước
Xoạt!...
Một cơn lốc nhỏ bốc lên khiến thao trường mù mịt trong bụi đất.
Trải nghiệm xong thì Lakjhal biết mình đã đạt đến Tín Ngưỡng kỵ sĩ – gấp 10 người lần người bình thường hay được gọi là 10 Pestro, Chiến Thắng kỵ sĩ thì phải có 100 Pestro, Vinh Quang kỵ sĩ là 10000 Peostro, trong truyền thuyết Thần Thánh kỵ sĩ có lực lượng đạt đến 1 triệu Peostro tương đương với lực lượng 1 con rồng trưởng thành hay 1 Drastro. Theo những cuốn sách phủ đầy bụi bặm được Griedor sưu tầm thì “Thần” có lực lương 1 triệu Drastro nên được đổi thành 1 Godstro.
Thu lại những hồi tưởng của mình, Lakjhal biết mình đạt đến cấp độ Tín Ngưỡng kỵ sĩ chỉ nhờ vào Noble Phantasm, cho nên có thể gọi là giả Tín Ngưỡng kỵ sĩ, chân chính Tín Ngưỡng kỵ sĩ khi tiến vào chiến đấu sẽ tỏa ra ý chí chiến đấu mạnh mẽ, sự kiên định vào tín ngưỡng của bản thân càng cao thì ý chí chiến chiến đấu càng mạnh.
Ý chí chiến đấu giúp Tín Ngưỡng kỵ sĩ đề cao sức chiến đấu gấp đôi, gấp ba, đặc biệt là những người có tín ngưỡng tinh khiết sẽ tăng sức chiến đấu đến gấp mười, khi đó ý chí sẽ ngưng tụ thành Tín Ngưỡng chiến trường giúp kỵ sĩ thi triển ra các kỹ năng riêng biệt.
Lúc này, sau lưng Lakjhal vang lên tiếng bước chân, cậu biết đó là Lancelot. Lancelot rút một thanh kiếm từ giàn vũ khí của thao trường rồi chĩa nó vào Lakjhal.
Ầm!...
Không khí trong thao trường như nén lại, Lakjhal cảm thấy khó thở, trên thân thể Lancelot và xung quanh anh bán kính 5 mét toát ra nhè nhẹ ánh sáng màu đen. Ánh mắt Lakjhal co lại, là Tín Ngưỡng chiến trường, Lakjhal nghiêm túc cầm lên Platonic và Deviance, sau đó từ từ di chuyển để chọn góc độ thích hợp để tấn công.
Vụt!...
Một luồng ánh sáng trắng nhá lên, chém vào sườn phải của Lancelot, anh vung cây thương gạt đi nhưng liền sau ánh sáng trắng là ánh sáng đen vẫn chém vào sườn phải. Laccelot xoay tròn cây thương gạt phăng đi sau đó trở thương đập vào Lakjhal.
Ầm!...
Lakjhal bị đập bay về sau hơn 10 mét, tuy rằng không bị thương nhưng trận đấu này Lakjhal đã thua. Lancelot đã đè lực lượng của mình ngang với cậu, kỹ năng của Lakjhal có thể kém Lancelot nhưng lúc trước Lakjhal có thể cầm cự hơn 30 phút, cuối cùng là bằng vào độ sắc bén của Platonic và Deviance vẫn không thể chặt đứt được cây thương trong tay Lancelot.
-Là ý chí chiến đấu, ngươi phải biết rằng vũ khí cũng có linh hồn, chúng cảm nhận được trái tim của chúng ta, ý chí chiến đấu trong tim của ta ảnh hưởng đến chúng, hai thanh kiếm của ngươi tuy rằng sắc bén nhưng chúng không cảm nhận được ý chí chiến đấu của ngươi truyền vào.
Nói dứt lời Lancelot xoay người đi ra thao trường để lại Lakjhal đăm chiêu suy nghĩ. Bày ra tư thế chiến đấu, Lakjhal nhắm mắt lại và tập trung tinh thần.
Lakjhal cảm nhận được, Lancelot khi vung thương thì toát ra một luồng khí chất khác thường, đó là tín niệm, điều Lancelot tin tưởng là phải chiến đấu để tiêu diệt mọi chướng ngại vì đức vua, đó là Tín Ngưỡng của Lancelot.
Tín Ngưỡng của cậu là gì?. Chiến đấu vì điều gì?. Khi vung kiếm cậu mong muốn gì?.
Những câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu Lakjhal.
5 tuổi cậu đến nơi này, thống khổ, tuyệt vọng vì mất đi gia đình hạnh phúc.
Tủi nhục, lạnh lẽo vì bị cho rằng là con cháu của Viking hướng đông.
4 năm huấn luyện trong địa ngục, bị các binh lính đánh đập, hành hạ tàn nhẫn.
Đau đớn khi phải phá tan đi hạnh phúc của hàng trăm người.
Cảm động, hạnh phúc vì từng có một người cha, người thầy hiền từ.
Có được sự tin tưởng vào cuộc sống mới khi vua Arthur ban cho tên gọi.
Lakjhal muốn bảo vệ hạnh phúc đó dù những điều nhỏ nhoi ấy chỉ có thể tồn tại ngắn ngủi, Lakjhal muốn thủ hộ những người mang lại cho mình những cảm xúc hạnh phúc bằng hai thanh kiếm trên tay, dù phải nhuốm máu, dùng bị nguyền rủa, dù mãi chìm sâu trong bóng tối như tên gọi Lakjhal – Bóng tối vĩnh hằng. Lakjhal CHIẾN ĐẤU CHỈ VÌ MONG MUỐN THỦ HỘ HẠNH PHÚC CỦA CHÍNH MÌNH.