Chương 22: Nhất định sẽ tìm được ngươi
Trên bờ biển liên tục vang lên tiếng vũ khí giao nhau, chúng vang lên nhanh đến nỗi nối liền với nhau tạo thành một bản giao hưởng nhẹ nhàng nhưng không ai biết được trong đó lại ẩn chứa biết bao nguy hiểm ch.ết chóc.
Đánh nhau đã hơn 30 phút, trên thân thể Erza giăng kín các vết thương nhưng cô không hề dừng lại mà như một con thú hoang liên tục xông đến, nhờ có trạng thái chiến đấu đặc biệt khiến cô cảm nhận được hướng tấn công và động tác của Lakjhal nên cô mới có thể cầm cự đến lúc này.
Ầm!...
Cả hai cùng tách ra, Lakjhal nhận thấy thân thể của Erza đã đến biên giới sụp đổ nên cậu nhún chân và lập tức đến cạnh người cô.
Nhanh quá.
Bên trong ý thức, Erza kinh hãi, thì ra từ đầu đến giờ tên Ác Ma vẫn chưa tung hết toàn lực.
Bốp!...
Lakjhal đánh vào gáy Erza khiến cô bất tỉnh, đưa tay bế lên Erza, cậu mang theo cô về thuyền chở hàng và kết thúc một ngày luyện tập trong bờ vực ch.ết của Erza.
…
Khi Erza tỉnh lại thì trời đã tối hẳn, trên chiếc bàn cạnh giường nơi cô nằm có một mảnh giấy, cô nhặt lên xem:
“Sau khi tỉnh dậy thì đến chỗ ta”.
Erza biết đó là nơi phòng bếp cảu con thuyền, cô khập khiễng bước xuống giường, bỗng nhiên cô nhận ra là mình đã được mặc vào một bộ quần áo tinh tươm,… mặt Erza hồng lên…
Khi cô bước ra thì một thiếu niên tóc xanh chặn đường và nghiêm giọng hỏi:
-Cô đã đi đâu suốt một ngày thế Erza.
-Ta đi lên một hòn đảo cách đây không xa để thám hiểm thôi… Natsu sao rồi?.
-ha ha ha, hắn đang như một con thằn lằn bị xấy khô trên giường,… ta thấy hắn có thể sẽ ngỏm trước khi về đến hội, thật đáng thương….
Erza thâm ý nhìn về Grey đang cười hô hố và nói:
-Vậy ra cậu đã ở bên chăm sóc cậu ta suốt từ sáng đến giờ.
-Nói… nói… gì?... ai quan tâm hắn….
Erza vỗ vai Grey mang ý tứ thông cảm sau đó bỏ đi để lại Grey đang lầu bầu, cau có. Bỗng dưng Grey nhận thấy trên cổ Erza có vết máu, cậu lo lắng nói:
-Cô bị vết thương trến cổ Erza?.
-Không…có gì. Chỉ là bị cây trên đảo cào xước thôi, không quan trọng đâu.
Sau đó vội vàng trốn đi, Grey đứng tại chỗ nhíu mày có điều suy nghĩ.
…
Erza đi đến trước phòng bếp thì từ bên trong đã truyền ra hương thơm cửa thức ăn khiến bụng cô kêu réo rắt.
-Vào đi.
Bên trong truyền ra âm thanh trong trẻo. Erza cũng không còn xấu hổ mà tự chiên bước vào. Thanh niên trẻ tuổi đang tất bật nấu thức ăn, cậu ta vừa cắt thịt vừa nói:
-Xem ra cô đã luyện tập tốt một gương mặt khá dày, hết xấu hổ là tốt đấy.
Tên ch.ết bầm này, khi cô xấu hổ thì hắn càng chọc cho cô thêm đỏ mặt, khi cô không xấu hổ thì hắn lại chọc cho cô xấu hổ… ch.ết tiệt,… ch.ết bầm… trời đánh thánh đâm hắn.
-Nhưng ta vẫn không ch.ết đúng không?. Muốn làm điều đó hãy cố gắng luyện tập đi.
Nhìn tên Ác Ma đang mỉm cười đầy thâm ý về hướng mình, Erza cuối đầu lẩm bẩm không suy nghĩ,… không suy nghĩ,… không suy nghĩ.
-Được rồi, dùng bữa đi.
Một mâm thức ăn thịnh soạn được đẩy đến trước mặt cô khiến Erza khiến lòng cô ấm áp, dù cho có như thế nào thì hắn vẫn đối xử với cô rất tốt.
Erza cắm cúi ăn trong cái nhìn chăm chú của Lakjhal, cô đỏ mặt nói:
-Nhìn gì...?.
-Thật muốn biết?. (ai đó tỏ ra quái dị hỏi.)
-Ừm… (ai đó hơi ngượng ngùng.)
-Đang nhìn con heo mình nuôi dưỡng, chờ ngày nó đủ béo rồi làm thịt. (ai đó thành thật nói.)
Phụt!...
Erza phun thức ăn trong miệng qua một bên và ho sặc sụa. Gân xanh nổi lên chằng chịt trên trán cô, tên khốn này không lúc nào nói được lời tốt lành. Cô nhắm mắt làm ngơ và tiếp tục chăm chú ăn uống, hắn nấu ăn thật sự rất tuyệt, nếu… cô không muốn nghĩ đến gương mặt đáng giận ấy nữa.
Sau khi dùng bữa xong, Lakjhal dọn chén đĩa, Erza cũng tiến điến và giành lấy chiếc đĩa trong tay cậu nói:
-Ta cũng giúp?.
-Không cần đâu.
-Ta không thích mắc nợ người khác.
-Ta cũng không thích cô tiếp tục nợ ta.
-
Erza nghiêng đầu nghi hoặc, sau đó không quan tâm mà vẫn tiếp tục cầm lấy chiếc đĩa và lau chùi.
Xoảng….
-Cô làm bể rồi,…
-Chỉ… chỉ tại trơn quá…
Loảng xoảng,…
-Bể tiếp kìa…
-Chỉ tại… tại…
…
Sau khi rửa xong chỗ chén đĩa thì Erza thở ra khó nhọc, công việc nhà đối với cô quả là một gánh nặng.
- chiếc đĩa, 4 chiếc chén, 2 chiếc ly, ngài mai bớt đi hai phần ba khẩu phần ăn của cô, thưa quý cô vụng về.
-Ngươi,… ngươi không thể… làm thế.
Càng nói về cuối thì câu nói thì giọng của Erza càng nhỏ. Lakjhal nghiêng đầu đầy nghi hoặc nói:
-Ồ! Thật lạ lùng thưa quý cô, người đã ăn của ta, uống của ta, làm vỡ chén đĩa của ta, không một câu khen ngợi món ăn ngon, không cảm ơn vì bữa ăn, không xin lỗi vì làm vỡ đồ đạc, vậy người nói ta phải làm sao để trừng phạt đây.
-Ta,… ta,… ta,…
-Ta?.
-NGON LẮM, CẢM ƠN, XIN LỖI!.... AAAAA!....
Erza hét lên sau đó chạy vụt khỏi phòng bếp. Lakjhal đứng nơi đó vuốt nhẹ sợi dây buộc tóc mày xanh biển và nói:
-Em đã thay đổi nhiều lắm đúng không chị, từ khi có Liavi làm bạn thì em nhận ra mình đã dần thay đổi, em sợ hãi, em sợ hãi ngày sẽ đánh mất tất cả những điều này như đánh mất chị, em sợ mình sẽ sụp đổ.
Nhìn sóng biển ban đêm vỗ vào con thuyền bên ngoài cửa sổ, ánh mắt cậu trở nên xa xăm, xa hơn cả vùng biển đêm mênh mông đầy sóng, có lẽ lòng cậu cũng chập chờn như sóng biển bên ngoài.
-Em phải làm sao đây?…
Lakjhal thì thào nhẹ nhàng trong căn phòng chìm dần vào bóng tối.
…
Erza trở lại phòng mình và nằm lăn ra giường, cô không hiểu, không thể hiểu được,… thường ngày cô rất bình tĩnh và hờ hững với mọi thứ chung quanh, nhưng cô đã luôn khống chế được mình trước mặt người thanh niên tóc đen kia, cô bộc lộ tất cảm xúc của mình trước mặt cậu ta.
Giận, xấu hổ, căm tức, quan tâm, dịu dàng,… cô không thể giấu mình trước mặt tên Ác Ma, cô thấy thấy được điều gì đó của mình từ nơi hắn. Hắn rất giống mình, cô độc, bài xích thế giới chung quanh, rất khó tin tưởng người khác, cô tin rằng tên Ác Ma cũng có cảm giác như cô, có lẽ hắn chỉ cố ra vẻ lạnh lùng với cô thôi.
Erza trằn trọc khó ngủ bởi nhiều luồng suy nghĩ quấy phá.
...
Sáng hôm sau trên mặt biển, Lakjhal hơi nghi hoặc hỏi:
-Sao mắt lại thâm quầng thế kia?.
Erza hơi ấm áp vì được quan tâm, cô nhẹ giọng nói:
-Chỉ hơi khó ngủ thôi, không có gì đâu.
-Ồ, đừng làm mình ch.ết sớm, ta nuôi dưỡng cô rất công sức và thời gian đấy, nếu cô ch.ết thì ta sẽ cảm thấy rất đáng tiếc.
Nghe giọng nói như thể cô ch.ết đi thì cũng không sao cả của Lakjhal khiến trán Erza nổi lên rậm rạp gân xanh.
He he he… yên tâm ta sẽ không ch.ết trước ngươi đâu tên Ác Ma. Erza cười một cách âm trầm đáng sợ
-Được rồi, đây là lịch trình tập luyện ngày hôm nay, đến chiều chúng ta sẽ gặp lại.
Lakjhal ném cho Erza một cuộn giấy sau đó biến mất. Erza hơi bĩu môi sau đó bắt đầu quá trình huấn luyện của mình.
…
Một tháng trôi qua.
Hành trình trên biển cũng đã sắp kết thúc.
Erza trải qua khóa huấn luyện khủng khiếp của Lakjhal thì đã có thể tự do sử dụng trong trạng thái chiến đấu đặc biệt, Lakjhal gọi loại trạng thái này Untime, sức mạnh, phản ứng, kỹ năng, cách di chuyển,… Erza đã nâng tất cả lên hơn mười lần so với cách đây một tháng.
Nhưng càng như thế cô càng cảm nhận được sự đáng sợ và bí ẩn của Lakjhal, cho dù cô có mạnh đến bao nhiêu đi chăng nữa thì Lakjhal vẫn luôn áp đảo được cô mà không tốn nhiều công sức
Hôm nay là ngày thuyền chở hàng cập bến thành phố cảng Istaria, cũng là địa bàn của hội Fairy Tail. Erza nhìn bóng người khoác áo choàng đứng ở mũi thuyền, bóng dáng của thanh niên như ngăn cách và cao ngạo đối với vạn vật chung quanh,
Nỗi cô độc mênh mông ấy Erza đã rất nhiều lần chứng kiến, mỗi lần như thế cô muốn tiến đến bên cạnh Lakjhal nhưng Erza lại không biết phải làm gì khi đứng cạnh cậu.
Erza từng hỏi tên Lakjhal nhưng cậu không trả lời, những ngày gần đây Lakjhal luôn đối xử rất lạnh lùng với Erza, các bài huấn luyện cũng tàn khốc hơn bao giờ hết, nhưng cô không oán trách, càng như thế cô càng cảm nhận sâu sắc sự quan tâm của thanh niên dành cho mình, cậu ta có lẽ biết được cảm xúc của Erza nên muốn xua đuổi cô ra khỏi thế giới cậu.
Nhưng Erza muốn bước vào thế giới của thanh niên ấy, thế giới chỉ có sự cô độc, cô muốn làm thế giới ấy trở nên bừng sáng, cô muốn làm thế giới mênh mông lạnh lẽo ấy hòa vào thế giới chung quanh, cô muốn nói với tên Ác Ma rằng cậu không cô đơn, cậu cũng người quan tâm, cho dù chỉ có một người duy nhất thì chắc chắn người đó sẽ là cô.
Erza nhìn chiếc thuyền đang cập bến, mỗi lúc cảm xúc trong cô càng bốc cháy mãnh liệt. Khi nhìn chiếc neo thả xuống vịnh thì cô chạy vụt về trước, cô chạy về hướng người mang chiếc áo choàng trong sự ngạc nhiên của Natsu và Grey, thế giới lui lại trong mắt cô, chỉ một chút nữa thì tay cô sẽ chạm vào được bóng dáng ấy,… chỉ một chút thôi,… và cô sẽ nói … hãy ở lại với cô,… đừng bỏ đi… một khoảng cách ngắn ngủi nhưng lại xa như khoảng cách giữa bầu trờ và mặt đất.
Không có gì….
Bóng người trước mắt đã tan biến khỏi tầm tay cô…
Erza sững sờ vươn tay tại nơi đó, nước mắt lăn dài trên gương mặt, cô hét lên.
-TA SẼ TÌM ĐƯỢC NGƯƠI, NHẤT ĐỊNH SẼ TÌM ĐƯỢC NGƯƠI!...