Chương 40: Cướp đọat cảm xúc
Loài người sau khi phát hiện loài titan đã dần lui sâu vào đất liền và dựng nên một đất nước nhỏ được bao bọc bởi 3 lớp tường thành khổng lồ tạo ra một nơi mà con người có thể tránh khỏi nỗi ám ảnh khủng khiếp do titan mang đến.
Ba bức tường này được đặt theo tên gọi ba vị nữ thần trong tín ngưỡng của con người nơi đây lần lượt là tường Maria, tường Rose và tường Sina.
Hiện tại Lakjhal và Annie đang đứng trước tường thành ngoài cùng – tường Maria, cao 50 mét dày hơn 6 mét.
Lakjhal kinh ngạc đánh giá bức tường này, đây là thứ con người có khả năng xây dựng ư?. Nực cười, trên bức tường mang theo hơi thở của loài titan năng nề.
Lakjhal mở ra Mieris và nhìn vào các dòng chảy trên bức tường.
Cảm xúc u ám, oán hận, sự đen tối và khí tức xa đọa phát ra từ trong bức tường. Dòng chảy hắc ám và đen ngòm của cảm xúc bao phủ cả bầu trời dưới ánh mắt Lakjhal.
Lakjhal lắc đầu, cậu biết loài titan đang ngày một tiến hóa, sẽ đến một ngày bức tường không còn khả năng bảo vệ thì những kẻ trong bức tường sẽ trở thành bầy gia súc được nuôi nhốt và chờ đợi bị làm thịt.
Lúc hai người đi vào trong thành thì Lakjhal lướt nhẹ ngón tay trên bức tường và cậu khẽ giật mình.
Một lượng mỏng manh ma lực lan tỏa từ bức tường. Ma lực này giống hệt với ma lực cậu bắt gặp lúc Annie biến hình, chúng là ma lực nhưng theo cách nói của Lakjhal thì cậu gọi chúng là lực lượng cảm xúc.
Lakjhal nghiêng đầu nhìn quang cảnh hạnh phúc bên trong bức tường, cậu và Annie đã đi thám hiểm hơn bốn tháng trên những vùng đất bên ngoài bức tường, những nơi đó chỉ còn lại titan và những phế tích bám đầy rêu xanh.
Tiếng buôn bán tấp nập rộn ràng, tiếng trẻ con vui đùa, những người lính an nhàn ngồi tán ngẫu, những người nông dân hối hả đi làm… Ánh sáng hạnh phúc tràn ngập trên gương mặt mỗi người.
Lakjhal bật lên tiếng cười khẽ khiến Annie sững sờ, cô chưa bao giờ nghe người thanh niên bí ẩn này cười thành tiếng bao giờ, hắn nhiều nhất chỉ lộ ra cái nhếch miệng nhợt nhạt để chứng minh mình đang hứng thú với điều gì đó.
Lakjhal như biết được những suy nghĩ của Annie nên cậu vươn ra một ngón tay mảnh khảnh chỉ vào mọi thứ chung quanh và nói:
-Cô không thấy rằng tất cả bọn họ giống bầy lợn ư?.
Lakjhal bỗng nhiên lạnh nhạt hẳn và tiếp tục nói:
-Không những thế bọn họ còn là một bầy lợn hạnh phúc, không có ước mơ, không hy vọng, bị nhốt trong cái chuồng này để rồi một ngày nào đó sẽ bị titan xé xác, thế nhưng họ vẫn cười nói và sống buông thả.
Annie trầm mặc, cô không thể nói được điều gì, hơn bốn tháng đi cùng Lakjhal đã khiến cô biết rất nhiều điều mới lạ, sự rộng lớn của bầu trời bên ngoài.
Những bức tường bảo vệ cả tuổi thơ của cô hiện tại trong mắt cô như một cái nhà tù tối tăm và bẩn thỉu.
Thế giới bên ngoài đầy rẫy ch.ết chóc nhưng cảm giác của sự tự do lại không gì tốt đẹp bằng, cô biết cái ngày mà những bức tường sẽ vô dụng trước titan sẽ không còn xa, cô đã nhìn thấy sự tiến hóa của chúng, và chính bản thân cô là một minh chứng cụ thể.
Annie liếc nhìn thanh niên và nói:
-Hiện tại ngươi định làm gì với ta.
-Thả cô đi thôi, ta hiện tại muốn tham quan nơi đây một thời gian.
Annie kinh ngạc nhìn thanh niên, hắn lại thả mình đi đơn giản như thế, cô không nghĩ nhiều mà vội vàng cất bước, ngay lúc này giọng nói trong trẻo lại vọng đến:
-À nhắc cô lần cuối, không nên nhắc về ta với bất cứ ai, nếu để ta phát hiện phiền toái thì ta đảm bảo cô có thể sống trong tuyệt vọng đến cuối đời đấy.
Annie quay người nhìn lại nhưng thân ảnh người thanh niên đã biến mất.
…
Trong một căn nhà khá sang trọng ở gần tường Maria.
Một thanh niên ngồi bên cạnh cửa sổ đọc cuốn sách cổ xưa trong tay, ánh nắng hoàng hồn xuyên thấu qua dàn thiên lý và lấp lánh chiếu sáng mái tóc đen tuyền đang rũ trước gương mặt thanh tú.
Lakjhal lúc này đang đọc được một điều thú vị. Tung tích về phần thứ năm của thế giới – “cảm xúc của thần” Femetis.
Ngoài bốn phần được hòa quyện vào thế giới này là Trí Tuệ, Sức Mạnh, Linh Hồn và Thân Thể thì vẫn còn một phần nữa không bị thế giới này hấp thụ, đó là Cảm Xúc. Femetis có sức mạnh ngang với bốn phần còn lại, vì vậy nên nó bị thần chia ra và phân tán khắp nơi trong thế giới.
Chúng là những cảm giác và tình cảm của thần đã nảy sinh trong quá trình người sáng tạo thế giới. Phần thánh khiết hóa thành thánh kiếm Platonic với mong ước bảo vệ những điều tốt đẹp của thế giới, phần đọa lạc hóa thành ma kiếm Deviance với mong muốn xóa bỏ cái thế giới nhơ nhuốc.
Ngoài ra còn bảy đức tính tốt lành và bảy đại tội đã hóa thành mười bốn đồ vật.
Nếu Lakjhal có thể tập hợp được mười bốn đồ vật tượng trung cho mười bốn đức tính và kết hợp chúng với hai thanh kiếm Platonic, Deviance thì cậu sẽ sở hữu được trọn vẹn “cảm xúc của thần” Femetis.
Lakjhal triệu hồi ra hai Noble Phantasm của mình và lẳng lặng ngắm nhìn chúng.
Lakjhal đã biết các Noble Phantasm không phải là vũ khí được thiên thần và ác quỷ ban cho, chúng chỉ là linh hồn của vũ khí được triệu hồi. Hai thanh kiếm thực sự hiện vẫn đang nằm trong lãnh địa của tộc thiên thần và tộc ác quỷ.
Lakjhal từ cuốn sách Garial biết được cách để hợp Platonic và Deviance lại làm một, thu thập cảm xúc của tất cả mọi sinh vật để làm lực xúc tác và kết nối giữa hai phần là thánh khiết và đọa lạc.
Hiện tại cậu đang ở một nơi không thể nào thích hợp hơn nữa cho việc này. Những cảm xúc của con người sống trong bức tường Maria có lẽ đủ cho việc này. Lakjhal nhếch miệng cười.
Cậu tìm kiếm những phép thuật cổ đại có khả năng dẫn dắt, điều khiển, hấp thụ tình cảm, từ trong “suối nguồn tri thức” Illyse Genegid có một số phép thuật cổ đại làm được việc này nhưng hiệu quả không cao.
Bỗng nhiên cậu nhớ đến một cuốn sách rách nát mình đọc được trong thư viện trên đảo Rồng Salamon.
Cuốn sách có ghi chép chi tiết về một ma pháp trận của tộc Titan về cách tụ tập những cảm xúc tên là Vollyga Semotion. Chúng tụ tập các cảm xúc tích cực của những sinh vật trong một phạm vi khổng lồ rồi đưa nó vào một vật chứa.
Tộc Titan sáng tạo ra ma pháp trận này để hấp thụ cảm xúc bổ xung cho sự thiếu khuyết tình cảm của họ.
Titan là một chủng tộc vĩ đại, họ có sức mạnh ngang ngửa với tộc Rồng, trí tuệ siêu phàm, tuổi thọ dài đằng đẵng nhưng thế giới luôn công bình với mọi vật, họ bị mất đi khả năng cảm nhận cảm xúc.
Titan đã bắt đầu cho rằng họ không mạnh được như các vị thần chính vì bản thân không có tình cảm, sự không hoàn mỹ đó đã khiến họ nghiên cứu và tạo ra ma pháp trận này.
Tuy nhiên nó đã bị Thần cấm sử dụng vì nó tác động đến con người quá mạnh mẽ, những nhười bị ma pháp trận này hấp thu cảm xúc sẽ dần trở nên vô cảm và dần biến thành một cái xác không hồn.
Lakjhal lại không nghĩ nhiều đến thế, chỉ cần đạt được mục đích thì hy sinh một quốc gia đối với cậu chẳng là gì. Mục tiêu duy nhất trong cuộc đời Lakjhal chỉ là không ngừng mạnh lên để có thể bảo vệ Arthur khi nàng được phục sinh, giết trăm, nghìn, triệu triệu người thì Lakjhal cũng sẽ không chớp mắt.
…
Trong một căn hầm tối chập chờn ánh nến, một thanh niên đang dùng một loại bột có màu sắc xanh xám để vẽ ma pháp trận trên sàn căn hầm.
Lakjhal dựa theo trí nhớ và bắt đầu khắc các biểu tượng, ký hiệu tối nghĩa.
Đây đã là bước cuối cùng, sau một tuần khắc cấu tạo của ma pháp trận thì giờ đây là công đoạn quan trọng nhất, khắc phép thuật, chỉ một sai lầm trong công đoạn này có thể dẫn đến hậu quả khủng bố.
Lakjhal bình tĩnh khắc ký hiệu cuối cùng lên trung tâm ma pháp trận. Cậu lấy ra hai thanh kiếm Platonic và Deviance rồi đặt nó vào trung tâm, cắt một chút trên đầu ngón tay và nhỏ dòng máu màu trắng bạc rơi vào ma pháp trận trên sàn. Cậu nhẹ giọng đọc chú ngữ:
-Bóng tối lạnh lẽo…
Dòng máu của cậu nhanh chóng chảy dọc theo các đường khắc.
-Ánh sáng ấm áp… Linh hồn bị trói buộc… Cảm xúc nguyên thủy… Hấp thụ!...
Ma pháp trận sáng lên sắc màu đỏ rực.
Một dòng chảy kỳ dị từ căn hầm phát ra và nhanh chóng phát tán bao phủ toàn bộ đất nước. Mỗi sinh vật đều có cảm giác rùng mình mạnh mẽ nhưng không ai có cảm giác được điều gì đặc biệt nên lại hoạt động bình thường.
Lakjhal dùng Mieris quan sát dòng chảy cảm xúc rồi mỉm cười hài lòng khi thấy chúng đang tụ tập về hướng ma pháp trận. Bỗng nhiên cậu nhăn mày.
Có kẻ đang tranh giành dòng chảy cảm xúc với cậu.