Chương 86: Guro phản bội,... Vĩnh biệt!
Enel hơi nhíu mày, chẳng lẽ hai tên nhãi này có ý định liều sống ch.ết, không đúng,…. Có bẫy!...
Hắn vừa định dùng sấm sét di tốc để tránh đi nhưng một tầm lưới cự lớn đã vung đến. Cùng lúc đó tất cả băng mũ rơm vốn bị sét đánh lúc này lại tập hớp đầy đủ và tấn công về hướng Enel.
-Các ngươi cũng khá chu đáo khi chăm sóc ta như thế đấy. Đáng tiếc!...
Nghe Enel nói thế thì Guro cảm thấy bất an mãnh liệt. Enel lấy một ít vàng từ cây thương trong tay và hóa nó thành một kim châm sau đó hắn phóng nó qua một khe hở xuyên ra ngoài.
Roẹt!....
Hắn xuất hiện tại nơi cây châm bay ra ngoài. Cả băng mũ rơm sững sốt trước biến cố này, hắn lại có thể làm như thế!...
Họ đã suy tính tất cả khả năng để làm được điều này, từ việc chu tính về các kỹ năng, tính cách, hướng di chuyển,… của Enel, say đó lại tìm kiếm vật cách điện. Ngay khi kế hoạch sắp thành công thì lại như thế này.
Luffy không hề chần chờ mà kéo tấm lưới cách điện bao phủ lên các bạn và nhảy thật mạnh về hướng Enel rồi tung ta hàng trăm cú đấm.
RẦM!....
Một loạt sấm sét cùng lúc đánh xuống nơi mọi người đang đứng. Enel thấy thế thì mỉm cười nhợt nhạt:
-Phản ứng tốt đấy.
Guro cùng lúc xuất hiện ở bên cạnh Luffy và hỗ trợ cậu di chuyển, tấn công. Enel lúc này đã đổi sang kiểu chiến đấu khác khó nhằn hơn.
Cây thương trong tay hắn đã biến thành hai thanh kiếm ngắn. Mỗi khi hắn ném thanh kiếm về một vị trí hắn cần thì Enel có thể xuất hiện ngay tại đó mà không sợ tính chất cách điện của Luffy. Guro hét lên với mọi người bên dưới:
-Hành động đi mọi người. Góc trái, hướng 5 giờ, khoảng cách 40 mét.
Một tấm lưới khác lập tức được quăng đến cùng lúc Enel ném thanh kiếm đi. Enel nhíu mày khinh thường, hắn rút một cây kim nhỏ từ thanh kiếm còn lại và dịch chuyển về hướng khác rồi phóng ta hàng chục tia chớp về các thành viên khác.
Nhưng mọi người nhờ chuẩn bị các vật cách điện bọc khắp cơ thể nên chẳng hề hấn gì. Băng mũ rơm tiếp tục quăng các tấm lưới về hướng Guro nói còn Enel thì dùng chiến thuật du đấu để tiêu hao sức lực của băng mũ rơm.
Guro bỗng nhiên khựng lại rồi nói vui vẻ:
-Kết thúc rồi Enel.
Enel khựng lại và hắn phát hiện các tấm lưới đã không còn mà thay vào đó là một chiếc lồng khổng lồ được kết nhờ năng lực của Robin.
Enel bật ngón tay nhưng không có một chút sấm sét nào, tất cả đã bị chiếc lồng và khí lưu hấp thụ phân rã. Hắn nhợt nhạt nói:
-Thủ đoạn cuối cùng của ngươi có vẻ thành công rồi Guro. Nhưng cũng chỉ là như thế!... THẦN LÀ KHÔNG THỂ KHINH NHỜN – MAXIMMMMM!....
UỲNH!....
Mặt đất bỗng dâng lên các cụm mấy dưới chân mọi người tản dần ra, con thuyền bằng vàng ròng khổng lồ hiện ra từ dưới mặt mây.
Guro trừng lớn con ngươi khi nhìn thấy tiếng cười thắng lợi của Enel, thật là không thể thắng sao?.
Roẹt!....
Enel hóa thành tia chớp và xuất hiện trên một chiếc vương tọa bằng vàng rồi bình thản ngồi xuống:
-Ta hỏi lại lần cuối cùng. Theo – ta - hoặc - ch.ết!...
-Theo cái mông á!... ĐẠI BÁC!...
Luffy nhảy lên và dùng chiêu đại bác tống mạnh vào Enel. Mọi người còn lại trong băng nhún vai rồi sóng bước tiến đến cùng chiến đấu với thuyền trưởng của mình.
Enel hừ lạnh:
-Lũ sâu bọ không biết sống ch.ết.
Trên con thuyền bằng vàng Maxim này Enel hoàn toàn đúng nghĩa của một vị thần.
Hắn có thể tùy ý điều khiển vàng trên con tàu nhờ nung chảy chúng bằng điện năng, di tốc cao độ, tấn công vật lý làm băng mũ rơm phải kiệt lực chống đỡ.
Băng mũ rơm chẳng mấy chốc đã bị hắn vờn đến không thở nổi, mọi người sau một trận chiến thì đã thương tích đầy mình.
Lúc này chỉ còn lại Guro và Luffy có thể đứng được. Enel nhìn bộ dáng thê thảm của hai người thì lạnh lùng:
-Còn chưa chịu thần phục con kiến hôi.
Guro cắn răng như quyết định điều gì đó, cậu bỗng nhiên nói:
-Được, ta sẽ thần phục, hãy cho ta theo người.
-Ha ha ha,… phải biết suy nghĩ đúng thời điểm thế mới là trí giả. Được rồi!... giết chúng đi.
Enel nói rồi ném cho Guro một thanh kiếm.
Luffy ngỡ ngàng nhìn Guro, cậu hoàn toàn không ngờ người đã nhờ mình tới nơi này giúp cậu ta hoàn thành lời hứa lại làm như thế.
-Cậu điên rồi rồi Guro!... Dừng lại ngay, dùng thân phận thuyền trưởng ra lệnh cho cậu dừng lại Guro. Không,…KHÔNG!.......
Phập!...
Thanh kiếm đâm thẳng vào vị trí trái tim Nami, vì đang bất tỉnh nên cô không hề kêu lên một tiếng. Sau đó Guro lạnh lùng mang theo thanh kiếm đẫm máu bước về hướng Sanji gần đó.
BỐP!...
Luffy lao đến đấm vào mặt Guro nhưng cậu không hề né tránh mà nhận lấy nó và văng đi hơn 10 mét đập vào lan can tàu Maxim. Luffy đỏ ngầu cả hai mắt lao đến và túm lấy cổ áo Guro:
-TẠI SAO… TẠI SAO LẠI LÀM THẾ, TRẢ LỜI NGAY!....
Guro nở nụ cười thê thảm:
-Vì sống sót, tất cả chỉ vì sống sót… Chuyến hành trình mơ ước của chúng ta dừng tại đây thôi thuyền trưởng, vĩnh biệt!.
Phập!...
Thanh kiếm xuyên qua ngực Luffy rồi rút ra vẩy máu. Điều cuối cùng Luffy nhìn thấy là nụ cười hạnh phúc và đầy luyến tiếc của Guro.
Bốp Bốp!...
Enel vỗ tay mỉm cười nói:
-Thật cảm động làm sao, thật chân lý làm sao. Đúng vậy chỉ cầu sống sót!.... Ha ha ha…
Guro thu hồi tất cả cảm xúc rồi nhấc kiếm bước về băng mũ rơm, cậu lạnh lùng đâm vào ngực mỗi người.
Enel lẳng lặng nhìn quá trình này không nói. Hắn vứt băng mũ rơm ra khỏi Maxim và nhìn Guro đang nhắm mắt lặng người đứng ở lan can tàu.
Enel biết cú sốc tinh thần vừa rồi đã làm cho Mantr.a của Guro đột phá thêm một tầng nữa.
Đã gần rồi, Enel đợi thời khắc này đã lâu lắm rồi, cái gì Maxim, cái gì trò chơi, cái gì hủy diệt Skypiea,… tất cả đều là rác rưởi, hắn chỉ chờ mỗi giờ khắc này thôi, kế hoạch mà hắn đã ấp ủ suốt 18 năm trời.
…
Luffy dần mở mắt và nhìn chung quanh, cậu đang ở trên một chiếc bè trôi trên các “dòng sông mây”, Sanji ngồi cuối bè hút thuốc không nói. Không khí trên chiếc bè rất trầm mặc.
-Chuyện này là sao?.
Luffy lên tiếng nghi hoặc. Zoro lên tiếng bình tĩnh:
-Việc này chỉ có riêng mình và Guro biết. Guro vốn để mình mang mọi người vào một căn nhà trong Upper Yard khiến mọi người cho rằng đây là may mắn thoát nạn, nhưng, mình cảm thấy không thể có chuyện một hải tặc lại vứt bỏ đồng đội, và mình nghĩ thuyền trưởng của chúng ta cũng không muốn thế nên mình sẽ giải thích tất cả.
Zoro bắt đầu giải thích tất cả cho băng.
Kế hoạch này được Guro hoạch định với Zoro trên đường tiến đến đảo Jaya. Guro tin rằng Zoro là người đủ bình tĩnh và quyết đoán để có thể giữ kín chuyện này đến cùng.
Dựa theo phân tích của Guro về tính cách của Enel và điều hắn muốn ở cậu thì sau khi cậu đầu hàng hắn chắc chắn sẽ buộc cậu phải giết ch.ết đồng đội để tiến hóa Mantra. Do đó cậu đã bí mật nhờ Chopper điều chế thuốc ch.ết giả một cách vô tình mà Chopper không để ý.
Lúc cậu xoay lưng đối với Enel thì Guro đã bôi thuốc lên thanh kiếm và đâm nó vào cạnh trái tim mọi người, riêng đối với Zoro thì cậu lại cho thêm thuốc giải để cậu nhanh chóng tỉnh lại và tiếp lấy mọi người khi bị quăng đi.
Mọi người nghe xong thì trầm mặc, họ bây giờ quay lại để cứu Guro, đó là một việc làm nguy hiểm và ngu xuẩn không thuốc chữa. Enel là một vị thần không thể chống lại, đến cứu Guro chỉ làm dập tắt hy vọng của cậu.
Bỏ mặc Guro?. Thế thì vê quê chăn vịt luôn, là một hải tặc lại sợ hãi và hèn nhát vứt bỏ đồng đội thì kẻ đó cũng đừng nên mơ về kho báu One Piece nữa.
Nhưng ước mơ và hy vọng, bảo vệ, niềm tin,… tất cả đều phải dựa vào thực lực. Là kẻ yếu thì chỉ vĩnh viễn có thể nói miệng.
Luffy nhớ đến lúc Guro nói chuyến hành trình mơ ước của họ đến đây là kết thúc, là câu chuyện giữa bọn họ và kết thúc. Nụ cười đầy giải thoát của Guro lúc đâm kiếm vào ngực cậu.
Luffy suy nghĩ rất lâu sau đó cậu hít sâu một hơi rồi đứng lên:
-Chúng ta phải cứu Guro, chúng ta có thể chiến thắng.