Chương 113: Kẻ bình thường đến mức lạ thường
Lakjhal cũng điều khiển pháp lực khóa kín các dòng chảy trong cơ thể, cậu muốn xem cô bé muốn làm gì với người đã “ch.ết” như mình.
Cảm nhận sự biến chất của cơ thể và trạng thái linh hồn khiến Lakjhal không khỏi ngạc nhiên, nếu là một người bình thường chì hiện tại cậu đã là một zombie, nhưng lại là zombie vô cùng đặc biệt bởi ký ức và tình cảm khi còn sống vẫn bảo lưu.
Lakjhal thở dài thanh tẩy đi trạng thái Zombie hóa đang xâm chiếm cơ thể cậu, sai đó Lakjhal ngồi dậy.
Euclidwood thấy câu tỉnh lại thì viết vào trang giấy:
“Anh tỉnh lại rồi Ayumu!. Từ hôm nay tôi sẽ theo anh.”
-Cảm ơn em đã cứu sống anh.
Lakjhal vươn tay muốn xoa đầu cô bé thì!...
Cong!....
Cô bé vươn tay lên đỡ lại khiến cậu gãy xương cánh tay.
Ặc!...
Nhìn cánh tay lắt lẻo một góc độ không tưởng của mình thì Lakjhal thấy quái dị hẳn lên, cô bé trước mắt nhìn mong manh là thế nhưng sức mạnh lại…
“Anh đã ch.ết rồi, hiện tại anh chỉ là một xác ch.ết được tôi tỉnh lại thôi.”
-Ha ha ha, sao cũng được, chỉ cần còn sống thì hình thức như thế nào không quan trọng.
“Anh thật kì lạ, có lẽ đó cũng là nguyên nhân khiến linh hồn tôi khác thường khi thấy anh.”
Lakjhal lắc đầu nhưng không nói, một ngày nào đó Eucliwood sẽ biết tất cả nhưng không phải hiện tại.
Lúc này cậu cần trợ giúp cô bé hòa hợp với mảnh linh hồn của Arthur, sau đó sẽ để Eucliwood cộng hưởng với các mảnh linh hồn khác và phục hồi linh hồn cho Arthur.
-Gọi là Eucliwood dài quá, anh gọi em là Yuu được không, cái tên nghe rất dễ thương.
“Tùy anh, tôi đói rồi chúng ta về nhà thôi Ayumu.”
Lakjhal nhìn nét bút có hơi run của Yuu thì biết cô bé đang hơi bối rối vì có một cái tên mới và được người khác khen dễ thương.
Thấy gương mặt không biểu cảm của Yuu thì cậu ôn hòa đưa tay muốn xoa đầu cô.
Crack!...
A!.........
Một tiếng xương gãy vang lên kèm với một âm thanh thê thảm truyền khắp nghĩa địa nơi này.
…
Đã qua một tuần kể từ khi Yuu về sống với Lakjhal, cô bé ngoại trừ uống trà và hoạt động nhẹ thì bình thường rất yên tĩnh, Lakjhal biết Yuu rất thích cuộc sống yên bình như thế.
Tamaki và Yoshino kể từ cách đây năm năm đã bắt đầu đi chu du các nơi trên thế giới để thám hiểm và du lịch. Căn nhà khá rộng vốn chỉ có mỗi Lakjhal sống, nay có thêm Yuu.
Lakjhal vác cặp bước ra ngoài:
-Anh đi đây, bữa trưa và đồ ăn nhẹ anh đã chuẩn bị trong tủ lạnh, khi nào cảm thấy đói thì mang ra hâm nóng lại hẵng dùng nhé Yuu.
Yuu không đáp lời mà nâng cốc trà uống một hớp sau đó chăm chú xem tivi. Lakjhal không nói mà hơi thất vọng hát lên khi bước ra khỏi cổng:
-Em lạnh lùng anh càng yêu em, em càng xua đuổi anh càng đu vào, em càng chán ghét anh càng mặt dày… a la la…
Hai nữ sinh đi trước cậu nghe thế thì cười khúc khích sau đó chụm đầu bàn tán. Lakjhal làm như không thấy gì mà tự nhiên thả bước. Bỗng dưng cậu đi đến một con hẻm và hai tay cho vào túi quần nói:
-Ra đây đi, lén lút theo đuôi không phải là điều một quý cô nên làm đâu.
-Ồ!...
Một âm thanh ngạc nhiên sau đó một cô gái tóc đỏ xinh đẹp, dáng người nóng bỏng từ bóng tối hiện thân:
-Phát hiện được sự hiện diện của tôi à?... Thần kinh cậu nhạy cảm lắm đó.
Lakjhal nhún vai không tỏ ý kiến, cậu hơi vuốt nhẹ sống mũi:
-Thế, tiểu thư đây theo đuôi tôi có ý đồ đen tối gì nào?.
-Ha ha ha,… cậu hài hước lắm đấy, tôi đến để quan sát người được Eucliwood lựa chọn sẽ như thế nào thôi, không có ý định xấu, yên tâm đi…
Lakjhal tỏ ra đã hiểu sau đó xoay người đi ra ngoài không nói lời nào.
Cô gái đứng tại đó sững người.
Cái phản ứng quái quỷ gì thế này, ít nhất cũng phải tìm hiểu tên tuổi, có hay không liên quan đến Eucliwood, hoặc một nghìn lẻ một cái phản ứng mà cô dự đoán thiếu niên kia sẽ phản ứng.
Thế nhưng.
Cái ánh mắt bình thường như nhìn bức tường và xoay người thản nhiên bỏ đi là ý định gì… Không, hoàn toàn không bình thường tí nào.
-Đứng lại cậu bé!.
Lakjhal thản nhiên xoay người nhìn cô gái đối diện:
-Có chuyện gì sao?...
-Cậu không muốn biết tôi là ai sao?.
Lakjhal lúc này mới tỏ ra ngạc nhiên, phản ứng này khiến cô gái hài lòng, đây mới là một điều mà người bình thường nên có, nhưng câu nói tiếp theo khiến cô xuýt ngã ngửa.
-Có quan trọng sao?. Chúng ta cần phải biết nhau à?. Tôi hỏi thì cô có nói tên thật của mình không?. Haizzzz…. Nếu đã biết những việc đó là không cần thiết thì tại sao phải đi làm, cô đúng là quái dị thật đấy.
Cái đ…………
Một đàn quạ đen bay qua đầu cô gái, nếu không phải đây là kẻ được Yuu lựa chọn thì quả thật cô muốn nhà lên bổ đầu tên này ra xem não hắn làm bằng loại chất liệu của hành tinh nào.
-Cậu quả thật không phải là người bình thường.
Cô gái tóc đỏ mệt mỏi thở ra và xoay người biến mất.
Lakjhal tỏ vẻ ngạc nhiên:
-Quái tai, mình là không phải là người bình thường cô ta cũng biết, quả thật mình là Zombie mà.
Cô gái đang đứng trên một tòa cao ốc suýt rớt xuống khi nghe câu này.
Trình độ ngây thơ như cún và cái nhìn thế giới bằng góc nhìn khác của tên này đã đạt đến một trình tự mà đến cả cô cũng phải ngưỡng mộ ngước nhìn.
Năm bóng người hiện lên sau lưng cô gái, một trong số họ lên tiếng:
-Không ngờ được tên đó lại phát hiện sự ẩn thân của cô đấy Neagleria.
-Tính cách cực độ quái dị nhưng cũng rất thâm ý, nếu để ý kỹ thì những điều hắn nói nhìn từ một góc độ khác lại hoàn toàn hợp lý.
Neagleria ngạc nhiên nhìn người lên tiếng.
Cùng là một trong Ma Nhai Thất Hiệp nên cô hiểu trí tuệ của tên này là cỡ nào kinh khủng, hắn rất ít khi nói nhiều nhưng những lời hắn nói đều mang tính quyết định lịch sử.
Tựa như trong cuộc chiến giữa Virie và Địa Ngục, ở phút đỉnh cao cuộc chiến thì hắn chỉ nói một câu khiến chiến tranh phải dừng lại và hiệp ước hòa bình một trăm năm đã được hai bên lập ra. Hắn được Nữ Hoàng của Virie tôn trọng gọi là "Trí Giả Địa Ngục".
-Nói nghe xem, ta rất muốn biết ở cái góc độ không khoa học nào mà tên kia có thể phát ngôn được câu đó.
-Từ góc độ của một kẻ mạnh, mạnh đến cái trình tự chúng ta không hình dung được. Hắn chẳng cần quan tâm đến việc chúng ta muốn gì ở hắn, trong mắt hắn thì chúng ta có xoay trời chuyển đất tất cả đều chỉ như một lũ sâu kiến đang lục đục chẳng có gì ảnh hưởng đến hắn cả. Đây chính là ánh nhìn của kẻ mạnh hơn.
Năm người kể cả Neagleria kinh hãi, tên kia đã nói như thế thì không thể sai đi nơi nào, thế nhưng tên nhóc đó chỉ là một người bình thường mười lăm tuổi, họ đã điều tr.a kỹ và không phát hiện bất kỳ sơ sót nào, hắn làm sao mà….
Người kia lúc này mới nhíu mày:
-Đây cũng là điều làm ta khó giải thích nhất. Từ cơ thể hắn ta đã phân tích tất cả nhưng không có bất kỳ điều gì lạ thường ngoại trừ năng lượng sinh mệnh do Eucliwood ban cho, cấu tạo cơ thể bình thường, không có ma lực, không có bất kỳ thứ gì khác, nhưng chỉ với cuộc trò chuyện của hắn và Neagleria hôm nay đã khiến ta phải thay đổi tất cả nhận định. Hắn quá bình thường, bình thường đến nỗi khác thường hơn cả những kẻ khác thường.