Chương 115: Vampire ninja - Seraphim
Cô gái vẻ mặt không kiên nhẫn:
-Bất lịch sự quá đấy, tôi là khách thì cậu phải tiếp đón chu đáo chứ, đây không phải là truyền thống tốt đẹp của dân tộc sao?.
Lakjhal cố nhịn xuống xung động túm cổ cô ta vứt ra ngoài và nói:
-Cơm của cô đây?. Thế mời quý cô tự giới thiệu về bản thân mình nào.
-Tôi tên là Seraphim, vũ khí ưa thích Tsubamegaishi, thuyệt chiêu ưa thích Tsubamegaishi, từ ngữ yêu thích Tsubamegaishi.
Đến rồi!... Thiếu nữ lập dị….
Lakjhal cảm giác được rắc rối đến gần nên mỉm cười đầy đè nén:
-Vậy là chúng ta đã chào hỏi, thể hiện đầy đủ tinh thần hiếu khách của dân tộc, vậy mời cô đứng lên đi thẳng quẹo trái mở cửa và ra khỏi ngôi nhà tồi tàn này….
-Không được, tôi nhận nhiệm vụ đến mời Hellscythe-dono về làng chúng tôi, một khi người chưa chấp nhận thỉnh cầu thì tôi sẽ phải ở lại đây để chờ đợi mệnh lệnh.
Seraphim nói rồi nhìn về hướng Yuu, Yuu không để ý đến cô gái mà viết:
“Cô ta rất phiền phức, mời cô ta đi đi Ayumu”.
Lakjhal cảm thấy Yuu lúc này như một thiên sứ, có lẽ cô bé đã hiểu được nỗi khổ của mình chăng. Seraphim trừng mắt nhìn Lakjhal sau đó nói với Yuu:
-Ngươi là gì của Hellscythe-dono?.
-Là kỵ sĩ bảo vệ của Yuu.
“Người hầu.”
Hự!....
Trang giấy của Yuu như một thanh kiếm xuyên qua tin Lakjhal khiến cậu gục xuống bàn. Haruna chọc chọc Lakjhal nhưng không thấy động tĩnh:
-Thăng rồi?.
Seraphim bưng cốc trà lên nhấp và nói:
-Vậy tôi sẽ đá hắn đi và chứng tỏ mình mới có thể làm người hầu của cô, Hellscythe-dono.
-Cô nói như thể đã thắng tôi rồi vậy. Nếu cô thua thì sao?.
-Tôi sẽ làm người hầu của cậu.
-Hừ hừ!...
Lakjhal cười khùng khục âm hiểm khiến ba cô gái rùng mình nổi da gà.
-Vậy ra nghĩa trang quyết đấu nào, thắng cô làm người hầu của Yuu, thua cô làm người hầu của tôi.
Seraphim nghe như có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nghĩ ra. Cô khinh thường đứng lên đi ra.
Lakjhal nhìn Seraphim như nhìn một con cá mắc câu, thắng hay thua cũng làm người hầu mà còn tự đắc.
…
Trong nghĩa trang thành phố, nơi đã phát sinh biết bao câu chuyện kỳ dị, hiện lại đang chuẩn bị chứng kiến thời khắc một kẻ tự đưa mình làm người hầu.
Lakjhal cho hai tay vào túi và nói:
-Lao đến đây đi.
Seraphim tụ tập lá cây trong không khí và biến nó thành một cây katana dài rồi chém đến Lakjhal cực nhanh.
Vụt!...
Lakjhal nhẹ nhàng nhích người về sau một khoảng ngoài tầm nhát chém một chút, nhưng thốt nhiên bóng người của Seraphim đột nhiên hiện lên sau lưng Lakjhal và tung kiếm đâm đến.
Lakjhal phóng nhanh về trước và xoay người lại, áo cậu hiện lên một vết chém nhỏ.
-Khá đấy, 100%.
Bùng!....
Lakjhal nhún chân như điện giật đá về cổ của Seraphim không thương tiếc.
Seraphim còn chưa kịp phản ứng thì cú đá đã dùng một góc độ tinh xảo khóa chặt mọi hướng thoát thân của cô và bổ đến hướng cổ Seraphim.
Phanh!...
Lakjhal nhíu mày nhìn đám lá cây bị đá tán loạn, cách đó mười mét là Seraphim từ một vùng lá cây hiện thân ra, trên vai cô là một vệ máu nhỏ.
Seraphim không còn dám khinh thường cái tên nhìn có vẻ vô hại nhưng rất vô lại này nữa.
-Đó là kỹ năng gì vậy.
-Võ thuật do con người sáng tạo ra – Teawondoo, tôi là đai đen ngũ đẳng đấy nhé, từ khi thành zombie thì có lẽ đã đạt đến đai đen 1000 đẳng.
-Hừ!... Bí kỹ Tsubamegaishi. Loạn Trảm!.
Serapim phóng người lên cao bằng một đôi cánh và chém xuống từng đạo ánh sáng màu đỏ rực.
-Vô ích thôi, 500%!.
Lakjhal búng tay và tung chân đá văng đi các đạo ánh sáng, sau đó cậu phóng người lên xoay hai vòng lấy thế đá ngang cực mạnh vào eo Seraphim.
Thế nhưng cậu lại lần nữa nhíu mày, cái kỹ năng ẩn thân bằng lá của Seraphim quá khó nhằn.
Khi cậu còn lững lờ giữa không trung thì Seraphim đã hiện ra từ góc ch.ết của cậu và đâm nhanh đến.
Phập!...
Thanh kiếm xuyên qua ngực của Lakjhal và hai người đồng thời rơi xuống.
Seraphim thở dài, vậy là thắng rồi. Bỗng nhiên cô biến sắc mạnh mẽ.
-Vậy là bắt được cô rồi nhé.
Một bàn tay chẳng biết từ lúc nào để thành hình đao ngưng dưới cằm cô, thanh kiếm của cô bị Lakjhal giữa cho đâm vào cơ thể của cậu ta khiến cô không thể thi triển nhẫn thuật.
Seraphim thở ra nói:
-Tôi thua rồi, cậu rất mạnh.
Lakjhal vui vẻ cười khà khà:
-Vậy thực hiện nghĩa vụ của người hầu ngay lúc này luôn và gọi “Chủ nhân” đi.
-Mơ à tên biến thái,…
-Ặc, thế gọi là Onii-chan cũng được,…
-Nói gì thế cặn bã, ghê tởm,…
Lakjhal nổi giận đùng đùng gầm thét:
-Thế cô làm người hầu kiểu gì hả?.
-Trợ giúp tên biến thái ngươi chăm sóc Hellscythe-dono, và ưu tiên bảo vệ người khỏi bàn tay ghê tởm của ngươi.
Seraphim nói cũng dập tắt luôn tia hy vọng cuối cùng của Lakjhal, cậu đáng thương xoay người nhìn Yuu:
-Anh không phải là thằng biến thái đúng không Yuu?.
“Anh không phải thằng biến thái.”
Lakjhal nước mắt tuôn rơi:
-Chỉ có Yuu là hiểu cho Onii-chan nhất.
“Anh là con zombie biến thái, Ayumu.”
Hự!...
Lakjhal phun máu ngất đi.
…
Lại một tuần nữa trôi qua kể từ khi Hội thiếu nữ lập dị tăng quân số lên ba người. Cuộc sống bình thường của Lakjhal đã trở về theo một ý nghĩa khác.
Khi chung quanh bạn xảy ra quá nhiều việc bất thường thì chúng lại trở nên quá đỗi bình thường.
Hiện giờ Lakjhal đang sống cùng một pháp sư gọi hồn đến từ địa ngục, một thiếu nữ phép thuật đến từ Virie và một Vampire ninja đến từ một vùng đất nào đó cũng ảo không kém.
Lakjhal cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, nó như một thời gian nghỉ ngơi nhẹ cho cậu, so với cuộc sống ở Goddiment thì nơi đây quả là thiên đường, cậu thoải mái thả ra cảm xúc của mình và tận hưởng cuộc sống hàng ngày.
Mảnh linh hồn của Arthur và Yuu đang dần hòa hợp, khi cả hai hoàn tất quá trình này thì cũng là lúc cậu cất bước đến ngôi sao tiếp theo của Arthur.
Lakjhal xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho bốn người, sau đó cậu đi đến từng phòng để gọi mọi người thức giấc.
Haruna vươn người dầy mệt mỏi nói:
-Sáng nay sẽ ăn gì thế Ayumu, tôi đói quá rồi…
-Ok, sáng nay sẽ ăn bánh mì với trứng rán, có thêm cơm chiên bột nhé.
Lakjhal bỗng nhiên xoay người đối với Haruna:
-Dai-sensei sáng nay có gọi đến cho tôi bảo rằng có chuyện muốn nhờ cô, dùng bữa xong cô lấy điện thoại gọi lại cho Dai-sensei.
-Uhm!...
Sau bữa sáng thì mọi người trong nhà mỗi người một việc, hôm nay là ngày cuối tuần nên bốn người phân ra dọn dẹp căn nhà.
Không khí vui vẻ khiến Lakjhal hơi mỉm cười ấm áp.
Seraphim đang lau tivi thấy được nụ cười của Lakjhal thì ngây người, không phải cô chưa từng thấy tên biến thái cười. Nhưng lúc này đây, cô qua nụ cười của Ayumu cảm thấy thế giới của hắn và của các cô quá đỗi xa xôi với nhau, cô không thích nụ cười đó một chút nào.
Lakjhal phát hiện ra Seraphim đang nhìn mình nên bối rối quay người dọn dẹp nhà kho.
Haruna cũng cảm thấy sự nặng nề nên đến bên Seraphim:
-Sao mắt cô đỏ lên thế Sera.
-Không có gì chắc là bụi rơi và mắt nên khó chịu.
Yuu đang lau bàn chứng kiến tất cả, cô cũng cảm giác được trong lồng ngực nhói lên, cô không thích cảm giác này.
Đúng lúc này Lakjhal từ bên ngoài hớn hở bước vào, trong tay cậu là một cuốn Album khá cũ:
-Đây là hình ảnh gia đình tôi, mọi người đến đây, đây là papa và mama của tôi.
-Gì chứ, sao lại bình thường và dễ mến thế, không biết sao ông chẳng có điểm nào giống họ cả.
-Cái gì!, là ai khiến tôi có cuộc sống như thuyền nát trôi sông thế này, bây giờ còn tinh tướng.
“Em là người biến anh thành zombie, anh không thích à?.”
-Oniichan cam nguyện với cuộc sống này, tạ ơn đất mẹ Gaia đã mang Yuu đến với con.
-Thế còn tôi?.
-Lạy chúa, tha cho con đi mẹ trẻ, món trứng bằng vàng 9999 của mẹ chẳng khác nào khiến con tuyệt thực buổi trưa.
Ha ha ha …
Không khí nặng nề trầm lắng lập tức tan biến và dưới mái nhà vang lên những tiếng cười thân thiết.
Bốn người dọn xong căn nhà thì trời đã tối, Lakjhal nấu một nồi lẩu nóng hổi, thơm lừng khiến bụng của ba cô gái sôi lên réo rắt.
Bốn người dùng bữa trong vui vẻ sau đó ngồi dưới hiên nhà ăn đá bào, ngắm sao trời.
Lakjhal nhìn ba cô gái vui vẻ cười đùa thì cậu tự thì thầm:
-Hạnh phúc do đôi tay bản thân tạo nên, muốn níu giữ thì phải đứng lên chiến đấu.
Cậu ngẩng nhìn tinh không đầy sao và ánh mắt kiên định như một thanh trường kiếm đâm thấu bầu trời.
Sáng ngày hôm sau. Ayumu biến mất.