Chương 12

Sự kiện Lương Thiển Thâm cuối cùng cũng lắng xuống, hiệu trưởng ra mặt cùng bạn đồng môn Lương Tất Trường nói chuyện thật lâu, cuối cùng bạn đồng môn Lương đưa ra các quyết định “Hối cải để làm người mới”, “Làm người một lần nữa”, “cam đoan” không bao giờ gây chuyện thị phi. Cho nên, sau một tuần lễ, trên bảng thông báo ở tầng một dán một tờ thông báo xử phạt, Lương Thiển Thâm lại trở lại lớp để đi học.


Trong thời điểm cô đi vào phòng học, những người đi qua tất cả giống như đều là dụng cụ quét hình tia X-quang hướng về phía cô cuồng quét một trận, tóc đã nhuộm trở lại, tuy rằng vẫn rất hung hăng càn quấy mặc quần áo của mình, có điều dù sao cũng gắn huy hiệu trường ở bên ngoài. Cô nhìn không chớp mắt đi đến chỗ ngồi của chính mình, lại nhìn thấy trên bàn đã để sẵn hộp bút cùng sách giáo khoa —— Có người chiếm chỗ của cô.


Lương Thiển Thâm thật muốn ngửa mặt nhìn trời cười dài, vài ngày không tới lớp chẳng lẽ lại trở thành cô thật sự thôi học.
“Ai?” Thiển Thâm hất cằm hỏi Mạc Thiên.


Mạc Thiên vô tội mà đem mặt từ trên quyển sách tiếng anh chuyển dời đến trên người của cô: “Cái này… ngày hôm qua có học sinh mới vừa mới chuyển tới.”
“Hả?” Thiển Thâm ý tứ sâu xa lặp lại một lần: “Học sinh mới.” Cuối cùng còn cố tình nhấn nhá âm điệu một cách kỳ quái.


Hất vung tay một cái, sách giáo khoa và hộp bút rào rào văng tán loạn rơi xuống mặt đất, cô không có sợ hãi ngồi xuống, trước mắt bao nhiêu người ung dung tự nhiên lấy ra hộp bút và sách giáo khoa của chính mình. Mạc Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả những chuyện này, nhưng lại không nói một câu nên lời.


“Cậu bạn học này.” Có tiếng nói vang lên ở phía sau Thiển Thâm: “Đây là do cậu gây nên hả?”
Thiển Thâm không kiên nhẫn vừa quay đầu lại, đột nhiên nhếch lông mày lên có hứng thú đánh giá nam sinh kia: “Là tôi, có ý kiến gì không?”


available on google playdownload on app store


Học sinh mới chỉ chỉ sách và bút trên mặt đất, vốn cũng muốn tức giận, nhưng mà vừa thấy Thiển Thâm quay đầu lại trong lúc nhất thời đã quên mất chính mình muốn nói gì.
“Tôi, tôi muốn nói, tại sao cậu có thể tự ý đem đồ của người khác ném loạn cơ chứ.”


Thiển Thâm một tay chống sau đầu, khá hứng thú nhìn khuôn mặt lúc hồng lúc trắng của học sinh mới, cười trêu nói: “Đây là chỗ của tôi, cậu chiếm chỗ của tôi vậy thì cậu có thể có lý không?”
“Chỗ của cậu?” Học sinh mới thực sự ngỡ ngàng.


“Mạc Thiên, cậu là người câm sao, nói cho cậu ta biết chỗ này là của ai.”
Chiến tranh chuyển tới bên phía Mạc Thiên, Mạc Thiên xấu hổ hết nhìn trái, lại ngó phải, lắp bắp không biết nên nói như thế nào.


“Mấy cô cậu chỗ kia, sao lại thế này, chuông kêu rồi, mau ngồi xuống.” Thấy giáo ôm một chồng bài thi đi đến.
“Thầy Lý, cô bạn học này nói đây là chỗ của cô ấy.”
Lương Thiển Thâm chẳng muốn nhấc mí mắt lên nhìn cái lão yêu quái kia.


“Ah, Lương Thiển Thâm, trò đã trở lại.” Giống như hơi chút kinh ngạc, sau thầy giáo nói: “Trò nhường một chút đi, uhm… chỗ của Hiểu Kiệt ở phía sau kìa.”


“Dựa vào cái gì?” Thiển Thâm vỗ mạnh xuống bàn, mai mắt mở to nhìn trừng trừng thầy giáo: “Đây là chỗ của em.” Cô nhấn mạnh gằn hai tiếng “của em.”


Thầy giáo và Thiển Thâm nhiều lần có mối “thù sâu như biển”, từ lâu đã kết thành đống lớn, ở trước mặt cả lớp Lương Thiển Thâm cũng không giữ thể diện cho ông ta như vậy, khiến cho ông càng thêm uất nghẹn, đang muốn bùng nổ, không ngờ học sinh mới mở miệng nói trước: “Bỏ đi, em ngồi ở chỗ kia được rồi.”


Một câu nói, hình tượng của Trang Thanh Hứa ở trong mắt mọi người lập tức cao lớn lấp lánh.
Lương Thiển Thâm vênh vênh váo váo tiếp tục ngồi ở trên ghế không để ý tới những ánh mắt giống như súng máy đang bắn phá tới ở xung quanh.


Qua hai tiết học, Thiển Thâm mới hỏi: “Cái tên kia là ai? Rất đẹp trai đó.”
Mạc Thiên đang uống sữa tươi, thiếu chút nữa phun ra, vẻ mặt cậu ta nhìn lướt qua giống như vừa gặp phải quỷ vậy.


“Để làm chi, cậu có ác tâm hay không.” Thiển Thâm chán ghét tránh sang một bên nhìn cái khóe miệng còn đang nhỏ giọt sữa của Mạc Thiên.
Mạc Thiên lấy khăn tay lau lau, hỏi lại một lần nữa: “Cậu muốn nói đến Trang Thanh Hứa?”


Thiển Thâm tiếp tục lật xem tạp chí, vừa tùy miệng hỏi: “Uhm, chính là tiểu tử đó, tại sao hết học kỳ rồi mới chuyển tới?”
“Nghe nói là vừa chuyển nhà đến nơi này.” Mạc Thiên quệt quệt môi, hỏi: “Cậu cho rằng cậu ta rất tuấn tú?”


Thiển Thâm nghiêng mặt qua nhìn cậu ta, vẻ mặt bí hiểm, cuối cùng đưa ra một câu: “Đẹp trai hơn so với cậu.”


Chuyển kể rằng, học sinh Trang chuyển đến không đầy một tuần lễ, lập tức nhậm chức nhân vật quan trọng trong nhà trường, cùng với hai vị đàn anh cũ trở thành bộ ba quyền lực. Thiển Thâm cùng với một đàn anh trong đó từng có một đoạn mờ ám, có điều sau đó không biết nguyên nhân gì Thiển Thâm bỗng nhiên trở mặt với anh ta, từ đó về sau gặp nhau giống như người xa lạ.


Tiểu Trang quả thật là một người tráng kiện có chí tiến thủ, bừng bừng sức sống, tích cực phấn đấu, là một thiếu niên anh tuấn sáng lạng, tính cách đặc biệt hướng ngoại, có tài ăn nói thao thao bất tuyệt, thành tích tuy không phải là tốt nhất nhưng cũng rất vĩ dại, đám nam sinh đi theo nhanh chóng kết thành một nhóm, người này không chỉ có thể khiến cho các thầy cô giáo vui lòng, càng có thể khiến cho những cô bé vui sướng, xứng với biệt danh bạch mã hoàng tử của nhiều người.


Tới khai giảng lớp 11, chia thành các khối lớp. Cuối học kì trước mọi người đã đem nguyên vọng của mình kê khai ra, Thiển Thâm không suy nghĩ nhiều liền đăng kí vào ban khoa học tự nhiên, sau đó khi ngày đầu tiên đến điểm danh có mặt phát hiện trong lớp có rất nhiều gương mặt cũ, Mạc Thiên đang ngoắc tay hướng về phía cô, Tân Tử cúi đầu đang đọc sách, Thiệu Chi Chi cùng Tuyên Hồng đang tán gẫu, Trang Thanh Hứa đang dựa vào bàn ngủ. Nhìn thấy những gương mặt quen thuộc này, Thiển Thâm rất muốn kêu rên, vì sao lại cùng lúc đụng phải tất cả bọn họ cơ chứ.


Điều này vẫn chưa phải là tồi tệ nhất, tồi tệ nhất chính là vài phút sau thầy chủ nhiệm xuất hiện. Lớp học mới, chỗ ngồi lại được sắp xếp lại một lần nữa, thật sự không biết có phải là nghiệt duyên hay không, Mạc Thiên lại tiến đến ngồi cùng bàn với Thiển Thâm, có điều Tân Tử ngồi chếch xuống phía sau với Thiển Thâm, Trang Thanh Hứa ngồi ngay phía sau Thiển Thâm. Tất cả mọi chuyện đều kết thúc.


Sau khai giảng, hóa ra các bạn cùng lớp hầu như đã đem lần đầu tiên khi gặp mặt liền giao chiến của hai người Lương Thiển Thâm và Trang Thanh Hứa quên hết sạch. Thật ra, nói có lý một chút cũng là cậu bạn Tiểu Trang đã cố gắng hết sức, cậu ta tự mình tìm Thiển Thâm hóa giải hiểu lầm, hai người cũng coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Lương Thiển Thâm là một người có điểm đặc biệt không thể chấp nhận được, đó chính là thù dai. Ai đối tốt với cô, chưa chắc cô đã nhớ ở trong lòng, nhưng ai từng đối xử tệ với cô, thì ngay cả đối phương có mọc thêm một sợi lông mi nào cô cũng nhớ rõ ràng rành mạch. Cũng may mà cậu bạn Tiểu Trang này thông minh, biến chiến tranh thành hòa bình, Thiển Thâm cũng đem chuyện này quên luôn. Thường xuyên trò chuyện, công lực chọc cười của bạch mã hoàng tử là bậc nhất, hắc công chúa cũng thường xuyên nở nụ cười, quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn, người bên ngoài nhìn vào có cảm giác rất “mờ ám”. Có điều, hắc công chúa lúc đó thưởng xuyên bị thầy chủ nhiệm coi chừng, vừa có chút biến động nhỏ cũng sẽ bị gọi vào văn phòng liên tục tr.a hỏi, Thiển Thâm bị làm phiền như vậy làm sao còn có tinh thần và sức lực nói chuyện yêu đương.


Thời tiết nóng dần lên, ngoan ngoãn không quá hai ngày Lương Thiển Thâm lại mặc lại quần áo của mình, muốn trách thì trách đồng phục thật sự quá khó nhìn. Sau kì thì giữa kì thời tiết càng ngày càng nóng, trong phòng học rộng hai cái quạt trần căn bản không đủ dùng, vốn dĩ trời nóng nực người ta dễ sinh cáu gắt, huống chi để mình nhìn thấy một gã vẫn đang cẩn thận tỉ mỉ bọc trong lớp áo khoác dài tay, không phải là thêm dầu vào lửa hay sao?


Lúc tiết tự học tối, gió đêm thổi cũng không có mang theo chút mát mẻ nào, mồ hôi dinh dính quả thực muốn làm cho Thiển Thâm phát điên, cô cầm chiếc quạt phe phẩy quạt lấy quạt để, thoáng liếc mắt nhìn liền thấy cái tên ngồi chếch phía sau kia đang nhíu mày lại đặc biệt nghiêm túc làm đề toán học, có thể nhìn lướt qua cái bộ dạng chăm chú kia, e rằng người này đời này muốn lấy bài thi làm vợ. Thiển Thâm không nghĩ ra nóng như vậy làm sao người kia có thể có đủ tinh thầm để chăm chú làm bài như vậy. Sau tiết học, bạn cùng lớp vọt tới căn tin mua đồ ăn vặt, Thiển Thâm lười vận động liền bắt Mạc Thiên mua cho một cây kem.


Sau khi cắn một miếng cảm giác mát lạnh làm cho cô nhất thời thấy sảng khoái tinh thần lên không ít, cảm giác buồn bực cũng không cánh mà bay, không mất nhiều thời gian một que kem đã trôi xuống bụng, nhưng chỉ có bấy nhiêu không đủ thỏa mãn, đang muốn kêu Mạc Thiên đi mua giúp mình, nhưng mà chuông vào học đã vang lên. Bất đắc dĩ, mới chỉ hơi giải quyết được chút nóng bức Thiển Thâm lại đành phe phẩy cây quạt ngồi đọc truyện tranh. Nhưng mà, một lát sau, “báo ứng” vì nuốt kem vội vàng lúc nãy đã tới rồi, Thiển Thâm chỉ cảm thấy bụng bắt đầu âm ỷ đau trướng, dưới thân nóng lên, thôi xong rồi, bạn tốt hàng tháng đã tới! (cái này là cái gì mọi người biết rồi nha ;)))


Hai chữ hối hận viết như thế nào, giờ phút này Lương Thiển Thâm căm thù đến tận xương tủy, làm sao lại không nghĩ tới hai ngày nay là thời kỳ nguy hiểm, vừa rồi nhất thời muốn được sảng khoái nên ăn một cây kem, hiện tại muốn nôn cũng không thể nôn ra. Tình hình bên dưới vẫn còn rất lớn, lượng không phải là nhiều, Thiển Thâm bắt đầu kiềm chế mồ hôi nóng mồ hôi lạnh túa ra ở trên lưng.


“Này, cậu không sao chứ?” Mạc Thiên phát hiện bạn ngồi cùng bàn liên tục nằm úp sấp như vậy, bộ dạng hình như không quá thoải mái bèn không nhịn được hỏi han quan tâm một câu.
Tầm mắt Thiển Thâm run lên, mở miệng liền mắng: “Biến, làm bài tập của cậu đi.”


Cho dù Mạc Thiên tính tình hiền lành cũng bị làm cho có chút tức giận, có lòng tốt hỏi thăm lại bị mắng ngược trở lại, khuôn mặt đỏ lên “Hừ” một tiếng liền không để ý đến cô ấy nữa.


Không ai để ý là tốt nhất, chờ một lát nữa ra về thừa dịp lộn xộn chạy luôn. Đáng ch.ết, cô nhìn chiếc quần trắng của mình, lại hồi hận run lên cầm cập, dựa theo tình hình này phía sau khẳng định lộ ra không ít, nghĩ đến những vết tích màu đo đỏ trên quần cô quả thật liền muốn nôn. Không có cách nào khác, sau khi tan học một mình chạy thật nhanh đi, may mà là buổi tối, lái chiếc xe nhanh chóng trở về nhà.


Chịu đựng 45 phút khó khăn cuối cùng cũng trôi qua, thầy giáo tới lớp dặn dò hai câu liền ra về. Lần đầu tiên tâm trạng vội vàng muốn về nhà của các bạn trong lớp ở trong mắt Thiển Thâm vẫn cảm thấy chưa đủ vội vàng, mười phút đồng hồ trôi qua tại sao vẫn còn có người lèo nhèo so đáp án.


Mạc Thiên thấy cô vẫn còn nằm úp sấp nên nghĩ rằng cô đang ngủ, có điều nghĩ đến thái độ vừa rồi như muốn giết người của cô ấy, liền cố ý mặc kệ.
“Tân Tử, chúng ta đi thôi.”
“Ah, cậu cứ về trước đi, hôm nay tôi phụ trách khóa cửa.”


Thiển Thâm vừa nghe, bỗng cảm thấy bi phẫn, nói như vậy hôm nay người ngồi phía sau cô kia là người về cuối cùng?


Lác đác vài người làm trực nhật trong lớp cuối cùng cũng đi rồi, cô nghe thấy được có người cùng lớp trưởng chào hỏi nói hai câu hẹn gặp lại, tiếp theo trong phòng học không còn tiếng động gì.


Cô đang cân nhắc nên giả vờ tỉnh ngủ, hay là tiếp tục như vậy, một tiếng nói không hẹn nhưng lại vang lên ở bên tai: “Tan học rồi, đứng lên đi.”
Thèm vào, tôi đương nhiên biết đã tan học, vấn đề là cậu vẫn còn ở nơi này.


Tân Tử thấy Thiển Thâm không phản ứng, liền lay lay cô ấy, Thiển Thâm cả người lập tức giống như bị điện giật ngồi bật dậy, trên gương mặt trắng nõn bị đè nén thành một mảng dấu màu hồng hồng, mắt của cô mở rất to, ngập nước, cực kỳ giống một chú thỏ trắng đang hoảng sợ, bộ dáng so với ban ngày cao ngạo thiếu dạy dỗ kia, trái lại cô ấy như vậy tăng thêm vài phần đáng yêu.


Tân Tử không khỏi sửng sốt, củi đầu giải thích: “Ách, mọi người đều về hết rồi, cậu cũng thu dọn một chút đi, tôi muốn khóa cửa.”
“Cậu đi trước đi, để tôi khóa cho.”


“Điều này không được, Tôi phụ trách thì tôi phải có trách nhiệm.” Lớp trưởng đại nhân có đôi khi nguyên tắc cứng nhắc đến mức không phải chỉ như con gián bình thường. (ý nói gan lỳ như gián ấy)


Thiển Thâm có chút vội vàng, cô cảm thấy rằng phía dưới cô đã “vô cùng thê thảm”: “Tôi nói để tôi khóa, tại sao cậu lại không tin tôi?”
“Không phải.” Tân Tử có chút khó xử đẩy kính mắt, nói: “Nhưng sáng mai tôi còn phải mở cửa nữa.”


Đáng ch.ết đáng ch.ết, mở cửa giống như muốn đòi mạng của cô vậy, ngày nào cô không phải sau khi chuông reo mới vào lớp học, bắt cô 6 rưỡi có mặt ở lớp học tốt hơn hết là trực tiếp mời cô ngủ lại phòng học cho xong.


Hai người giằng co một lúc, không ai chịu nhường ai, Tân Tử rất khó hiểu hôm nay sao Thiển Thâm lại quái dị như vậy, thường ngày nữ sinh này luôn là người đầu tiên biến mất dạng, hôm nay tại sao sống ch.ết không chịu đi trước, muốn phải là người về sau cùng chứ? Cậu ta khó hiểu nhìn thấy cô ấy xoay sở ngồi ở đó tư thế cứng ngắc, đỏ ửng trên mặt vẫn không thối lui, giống như đang gắng hết sức ngấm ngầm chịu đựng cái gì đó…


Bỗng nhiên, Tân Tử cảm thấy trên mặt giống như có lửa đốt nóng hầm hập, cậu ta cuống quýt lấy một chùm chìa khóa liệng lên mặt bàn, cũng không thèm nhìn Thiển Thâm nói: “Vậy cậu khóa đi.” Nói xong cúi đầu cực kỳ nhanh chóng ra khỏi phòng học.


Thiển Thâm thấy cậu ta đi rồi, lúc này mới thở phào một cái, may quá may quá, cuối cùng không làm mất thể diện. Cô run run rẩy rẩy đừng dậy, lông mày nhíu chặt lại, trong lòng run sợ nhìn lại phía dưới thân, trời ạ! Trên cái ghế ngồi đều bị nhuộm lên rồi!
“A! Đúng rồi.”
“A!”


Bỗng nhiên Tân Tử quay trở lại nhìn thấy Lương Thiển Thâm cả khuôn mặt bị dọa trắng bệch thét chói tai luống cuống tay chân ngồi trở lại ghế. Cô không hề có chút hình tượng nào chỉ vào Tân Tử mắng to: “Cậu bị bệnh thần kinh a! Quay lại để làm chi!”


Tân Tử cũng không cãi lại, vội vàng đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm bàn học, nhanh chóng cởi áo khoác của mình đặt ở trên bàn, nói: “Bên ngoài hơi lạnh, cậu mặc đi.” Sau đó, lần này chạy thẳng ra ngoài.


Thiển Thâm nhìn cái áo đồng phục này, bắt đầu lại muốn mắng thêm một câu bệnh thần kinh, bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi cậu ta cởi áo trên cánh tay lộ ra rất nhiều vết sẹo, hình như không phải là hình dạng vết thương cũ. Chẳng lẽ cậu ta vì che dấu những vết sẹo đó nên mới mặc áo khoác dài tay?


Quên đi, không đi lo những chuyện hư hỏng của cái gã này. Thiển Thâm thu dọn cặp sách qua loa, lấy khăn tay ra lau sạch ghế, lại đưa mắt nhìn ra phía sau, thật sự “vô cùng thê thảm”, xem ra muốn che dấu tai mắt người khác về đến nhà có chút khó khăn. Cô cầm lấy đồng phục của Tân Tử ném tới trên bàn học của chính cậu ta, không nhịn được nói: “Bên ngoài nóng như vậy, lạnh cái đầu nhà cậu! Làm như tôi ngu ngốc…”


Trong giây lát, Thiển Thâm dường như ý thực được điều gì đó, nhiệt độ nhanh chóng thiêu đốt tới bên tai.
Lúc này thể diện ném hết đi được rồi!


Ai oán nhìn cái áo khoác đồng phục kia, tiếp tục đấu tranh tư tưởng năm phút đồng hồ, Lương Thiển Thâm bị buộc mà bất đắc dĩ đem đồng phục của Tân Tử thắt ở ngang hông vội vàng trốn vào trong bóng đêm.






Truyện liên quan