Chương 22
Trì Kiến ra cửa đứng yên, một cơn gió lạnh thổi đến, vài sợi tóc trên trán bay phất phơ, anh nhẹ nhàng hất hai cái, quay lưng châm điếu thuốc.
Nhìn thấy Lý Cửu Lộ không rõ là kích động hay hưng phấn, cảnh tượng này trong lòng đã tập luyện qua vô số lần, tóm lại nhìn cô bị làm lơ, trong lòng vừa hả giận vừa thỏa mãn, tự mình còn cảm thấy rất tốt đẹp.
Trì Kiến say mê trong khoảnh khắc tiêu sái ở trên cao, cảm thấy đối với con gái nên như vậy, không thể nuông chiều.
Anh đứng yên ở đó nhàn nhã hút hai điếu thuốc, dần dần, cảm giác có chút nào đó không đúng —— dường như bất kể anh dùng loại thái độ nào, đều không được cô đáp trả. Giờ phút này, sau cổng lớn vô cùng yên tĩnh, Lý Cửu Lộ không gọi anh lại, cũng không đuổi theo.
Giống như đánh một quyền vào bông.
Vốn chỉ có anh để ý, có thể đối với cô mà nói từ trước đến giờ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Trong lòng có chút mất mát, hối hận cũng có.
Trì Kiến cầm lấy điếu thuốc, xoay người nhìn cánh cổng lớn đen như mực kia, anh chống lên cánh cửa, vặn mình, thò đầu qua khe cửa nhìn vào bên trong.
Đèn trên hành lang nhà cũ tỏa ra ánh sáng ấm áp, trong viện trống trải yên tĩnh, một mảnh yên bình, đâu còn bóng dáng Lý Cửu Lộ.
Anh nghiến răng ken két, bực bội xoa xoa tóc trên gáy.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, dọa anh giật mình nhảy dựng.
Mở ra xem, nhận điện thoại, toàn bộ tâm trạng xấu đều trút vào: "Đệt, mẹ nó có chuyện gì vậy?"
Đầu Bàn Tử bỗng né ra, xác nhận lại dãy số, nắm chặt nói: "Là anh Kiến của em phải không?"
Trì Kiến lạnh lùng, giọng nói này anh không chịu nổi.
"Không phải. Cúp máy đi."
"Đừng, đừng mà, anh Kiến, là em là em!" Giọng nói Bàn Tử vẫn như thuòng, nói nhanh: "Anh Dụ hỏi xem anh đã thăm bà ngoại xong chưa, bọn em chuẩn bị di chuyển đến Hắc Long, để anh đến thẳng đây luôn."
Trì Kiến nhớ ra còn có chuyện này, nói với đầu bên kia: "Đi bây giờ đây."
Anh cúp máy, đôi mắt nhìn chằm chằm cổng sắt, chưa từ bỏ ý định lại nằm sấp xuống nhìn một lát, lúc này mới sải bước lên mô-tô rời đi.
Đến Hắc Long đã thấy mấy người khác đang chờ anh, tụ tập kiểu này mỗi tháng đều có một lần, gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Vẫn là gian phòng cũ, lần này trừ Hồng Dụ và Qua Duyệt, Vạn Bằng cũng mang theo một cô bé đến, hai người không biết quen nhau như thế nào, ân ân ái ái, mặt mày đưa tình.
Trì Kiến quét mắt nhìn bọn họ, cúi đầu gọi món ăn. Ngồi bên tay phải anh là Bàn Tử, bên còn lại là Hồng Dụ và Qua Duyệt, hai người cả ngày ở "Văn nhân thiên hạ" ngọt ngào còn chưa đủ, đi ra ăn cơm cũng dính lấy nhau như sinh đôi.
Mỗi mình anh và Bàn Tử là cô đơn lẻ bóng, mà Bàn Tử chỉ quan tâm đến ăn, chỉ có mình có vẻ lạnh lẽo thê lương.
Trì Kiến đưa thực đơn cho người phục vụ, liếc mắt sang bên cạnh, véo cái tay bên hông Hồng Dụ.
Da thịt con gái non mềm, Qua Duyệt đau đến mức rút nhanh về, nhỏ giọng thét chói tai: "Cậu muốn ch.ết đấy à!"
"Tình trường thất ý, các người lại kích thích tôi."
Hai người liếc nhìn nhau, lại đồng tình mà nhìn anh, cơ thể tách ra.
Qua Duyệt nhướn mày: "Còn không phải cậu nguyện ý à? Giới thiệu cho cậu thì lại ngại này ngại kia, luôn luôn lấy cớ."
"Tôi rất cảm ơn chị."
Qua Duyệt "Hừ" một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh: "Nếu không tôi gọi Lương Thiến Thiến đến nhé? Hôm trước con bé còn gọi điện cho tôi hỏi thăm cậu đấy."
Trì Kiến dùng ánh mắt cảnh cáo, ôm lấy bả vai Hồng Dụ: "Tránh xa một chút nào, hai chúng tôi nói chuyện."
Qua Duyệt ghét bỏ trừng anh một cái, xoay người đi, tìm đến cô gái đối diện để buôn chuyện.
Không lâu sau, đồ ăn lần lượt được bưng lên bàn.
Hiếm khi Trì Kiến chủ động mở rượu, rót đầy cho Hồng Dụ, lại rót cho mình một cốc.
Trên ngón tay Hồng Dụ kẹp điếu thuốc, rất thích thú nhìn anh, ngày thường anh rất ít khi uống rượu, người khác mời mãnh liệt cũng chỉ lướt qua rồi ngừng.
Bữa nhậu hôm nay hơi lớn, Hồng Dụ hỏi: "Bà ngoại có khỏe không?"
"Khỏe."
"Gần đây có bị ngốc không?"
"Không."
Ý thức anh như đi vào cõi thần tiên.
Hồng Dụ gắp miếng thức ăn, gõ đũa lên mặt bàn: "Chú uống ít thôi, mượn rượu làm càn không có ai hầu hạ đâu." Thấy anh vẫn mang tâm trạng chán chường, lại nói: "Hôm nay chịu kích thích gì rồi? Người ta không để ý chú à?" Hai người đã trải qua đủ việc, gần đây Hồng Dụ cũng biết được một vài chuyện.
Trì Kiến trừng mắt: "Tôi mới không để ý đến cô ấy."
"Ái chà! Trâu bò đấy!" Hồng Dụ giơ ngón tay cái lên: "Sau đó thì sao?"
Trong ngực Trì Kiến nghẹn uất, khí thế lập tức giảm đi một nửa, buồn bã nói: "Không có sau đó."
Hồng Dụ cất tiếng cười to.
Tiếng cười kéo đến ánh mắt của mấy người khác, miệng Bàn Tử đầy mỡ, ʍút̼ ʍút̼ ngón tay: "Có chuyện gì vui mà cười lớn vậy, anh nói ra cho mọi người vui với."
Hồng Dụ không dựng thẳng nổi thắt lưng, liên tục xua tay: "Không có việc gì, cậu ăn đi."
"Anh đủ rồi đấy." Ánh mắt Trì Kiến trở nên lạnh lẽo, bưng cốc rượu lên miệng uống.
Hơn nửa phút sau, Hồng Dụ miễn cưỡng nhịn xuống, cầm cốc lên cụng vào miệng cốc của anh: "Đến đây, nói chi tiết cho anh nghe xem nào."
"Không có gì hay để nói cả."
"Rốt cục cô bé kia có ý gì, vẫn luôn thế với chú à?"
"Không biết."
Hồng Dụ nhấc chân lên, dáng vẻ người từng trải phân tích cho anh: "Nếu đối phương đã sớm biết chú có ý với cô ấy, cô ấy không tỏ thái độ rõ ràng, không phải thẹn thùng, thì chính là không có cảm giác với chú."
"Không có cảm giác?" Anh nhìn chằm chằm cái cốc trong tay, vênh váo hừ một tiếng: "Ngày đó cô ấy còn thật sự nghĩ tôi sẽ hôn cô ấy, mắt cũng nhắm chặt, tim đập nhanh như trống."
"Đó là bị dọa sợ."
Tay Trì Kiến run lên, bắn ra vài giọt rượu. Hồng Dụ lại cười phá lên.
Đùa cợt lại đùa cợt, mấy chai rượu đã thấy đáy, Hồng Dụ hỏi: "Cô ấy chia tay với thằng nhóc kia được bao lâu rồi?"
"Gần một tháng."
"Mới một tháng con gái đều sẽ thận trọng một chút, có lẽ còn chưa quên được người ta đâu."
"Cô ấy không có tình cảm gì với cậu ta cả, tuổi còn nhỏ biết cái gì."
"Chú thì hiểu à?" Hồng Dụ vừa gặm xương gà vừa nhìn anh: "Cô ấy nói với chú như thế?"
Trì Kiến ngập ngừng một chút: "Tôi quan sát được."
Hồng Dụ khẽ cười hai tiếng, hất cằm: "Được rồi, uống ít thôi."
Đêm nay cảm xúc Trì Kiến xuống thấp, uống không ít rượu, tính tình xấu xa lại nổi lên, người khác khuyên thế nào cũng không được.
Từ "Hắc Long" đi ra, dáng vẻ anh tự nhiên, câu chữ rõ ràng, chất cồn không lên đến mặt, không khác ngày thường mấy. Nhưng những ai quen biết anh đều biết, Trì Kiến quá uống nhiều sẽ thích giày vò người, Bàn Tử và Vạn Bằng may mắn từng lĩnh giáo một lần, nên đã sớm mượn cơ hội chuồn đi.
Hồng Dụ một bên mắng bọn họ, một bên đau đầu nhìn Trì Kiến.
Trì Kiến dựa vào vách tường, yên lặng hút thuốc, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, mắt nhìn về phía xa, ánh mắt cực kỳ sâu lắng.
Hồng Dụ đẩy Qua Duyệt: "Đi, kéo cậu ta về nhà."
Qua Duyệt kéo mãi không được, vài giây sau, Trì Kiến tự đứng thẳng: "Hai người về trước đi, tôi đi giải sầu đã."
"Hơn nửa đêm còn đi giải sầu ở đâu hả?"
"Tôi không uống nhiều." Trì Kiến bước từng bước vững chãi, lần này so với trước đó đã bình thường hơn rất nhiều: "Cách nhà không xa, tôi đi rồi sẽ về."
"Vậy cùng nhau đi."
Phía sau Qua Duyệt lắc lắc cánh tay anh ấy, cô ấy thích làm đẹp và ăn mặc mát mẻ, bây giờ bị gió thổi, cơ thể run cầm cập như cầy sấy.
Hồng Dụ ngăn một chiếc xe, nhét cô ấy vào, nói xong địa chỉ liền cúi người hôn hôn cô: "Ngoan, em về trước nhé."
"Thật đáng ghét." Cô không hài lòng trừng anh ấy một cái.
"Về nhà chờ anh."
Hồng Dụ an ủi xoa nhẹ tóc cô ấy như dỗ thú cưng, đóng cửa xe, bước nhanh đuổi theo Trì Kiến.
Đêm đã khuya, con đường này chỉ còn hai người đàn ông trẻ tuổi khoanh tay đi bộ.
Trì Kiến và Hồng Dụ vừa đi vừa hút thuốc, hơi rượu bị gió lớn thổi tan không ít.
Phía tây trấn Tiểu Tuyền có một dòng sông hẹp ô nhiễm, trên thượng nguồn có cái nhà máy duy nhất trong thị trấn, mỗi khi đến mùa đông, nước bẩn ngưng tụ thành băng, bờ sông chất đầy xác lá rơi và cành khô.
Trì Kiến nhoài người qua lan can phun ra một ngụm khói trắng, càng thêm tỉnh táo.
Hôm nay trăng tròn, ánh sáng bạc thê lương rải đầy khắp mặt hồ, có vẻ càng thêm tĩnh mịch hoang vắng.
Trì Kiến đột nhiên hỏi: "Anh có mối tình đầu lúc nào?"
"Mười bốn." Hồng Dụ nghĩ nghĩ, khuỷu tay cũng chống lên lan can: "Chuyện này đã lâu rồi, nhớ không rõ lắm."
"Là cùng Qua Duyệt?"
"Không phải, cô gái hồi đó tên là gì ý nhỉ?" Hồng Dụ vỗ vỗ chán, thật sự nghĩ không ra: "Anh bảo chú hỏi cái này làm gì?"
"Tháng sau tôi tròn hai mươi rồi, chưa từng yêu ai, anh nói xem có bình thường hay không?"
"Không bình thường."
"Đến hôn cũng chưa từng thử nữa."
Hồng Dụ nhịn không được cười phá lên, đập lên bả vai anh: "Hai mươi năm rồi người anh em, chú nên đi kiểm tr.a xem......"
"Không mẹ nó nói đùa." Trì Kiến tức đến muốn hộc máu tránh khỏi anh ấy, tạm dừng một lát: "Trước kia không sốt ruột, sau lại quen biết cô ấy, tất cả đều muốn dùng trên người cô ấy."
"Nghiêm túc như thế à?" Hồng Dụ thanh giọng nói: "Vậy không phải đã có mục tiêu rõ ràng rồi sao, dũng cảm tiến tới thôi, đừng lùi bước nhé."
Trì Kiến không nói chuyện, ánh mắt nhìn thẳng tắp xuống mặt hồ, dưới ánh trăng, dáng vẻ sườn mặt anh lúc này đẹp đẽ hơn bao giờ hết.
Có lẽ là bị gió lạnh thổi đến, tiếng nói anh vừa run vừa khàn khàn.
"Hồng Dụ, thật ra ngày đó, tim tôi còn đập nhanh hơn cô ấy."
Đêm nay Hồng Dụ ngồi cùng anh nửa đêm gió lạnh, chân bị đông cứng, hơi ấm cả cơ thể sớm đã bị thổi tan, khuyên mãi mới lôi được anh về.
Ngày hôm sau Hồng Dụ bị cảm, Trì Kiến lại không có việc gì, rửa mặt, tinh thần sảng khoái ngồi dưới tầng gặm bánh quẩy.
Hồng Dụ nghẹn một cục tức, đem tổ tông mấy đời nhà anh ra chửi mắng một hồi, cuối cùng mặc kệ, lên tầng ngủ bù.
10 giờ sáng, có khách hàng đến xăm.
Trì Kiến nhìn thoáng qua, cảm thấy người này khá quen mắt.
Dường như đối phương cũng có cảm giác này, nhíu mày: "Cậu không phải là...... Trì gì đó sao?"
"Cảnh sát Ngô, Ngô Ba?"
Ngô Ba nhướn mày: "Trí nhớ tốt đấy." Anh ta cũng nhớ ra: "Trì Kiến đúng không, lần trước ở viện dưỡng lão, hẳn là tôi lấy lời khai cho anh."
Trì Kiến cười cười: "Đúng rồi."
Ngô Ba nhìn qua không lớn hơn mấy tuổi so với Trì Kiến, mặc một bộ quần áo giản dị, mặt chữ điền, tóc ngắn, nhìn qua rất có tinh thần, rất già dặn.
Anh ta nhớ tới thái độ đêm đó của anh, cái hay không nói, lại nói cái dở: "Về sau có mất ngủ không? Nhìn sắc mặt cậu lúc ấy trắng bạch, bị dọa không nhẹ nhỉ?"
Trì Kiến nhướn mày, cười nhạt trả lời: "Sao thế, cảnh sát Ngô đến tr.a án à?"
"Không không, vừa rồi nói đùa thôi." Ngô Ba cười lắc đầu, anh ta cũng không phải người máy móc, nhìn qua rất dễ thân cận: "Tôi đến xăm."
Trì Kiến nói: "Nhân viên chính phủ hình như không thể xăm tùy ý nhỉ?"
"Cái cậu nói đó là lúc kiểm tr.a sức khỏe cho cảnh sát thì không được có, bây giờ thì sợ cái gì." Anh ta không quan tâm quay đầu đi, nhìn hoa văn trên tường: "Cho dù cấp trên quản, ai lại rảnh rỗi đi cởi quần áo của người khác, vụng trộm đi báo cáo à?"
"Vậy cũng không chừng."
Ngô Ba quay người lại, cười huých anh một cái.
Trì Kiến cũng cong cong khóe môi.
"Đây là của tiệm của cậu?"
Trì Kiến: "Tôi là nhân viên của người ta."
Ngô Ba gật đầu: "Tôi muốn xăm trở lại, có đề cử cái nào không?"
"Ôi, xăm trở lại thì phải gọi sư phụ của tôi rồi."
"Được rồi, cậu đi đi."
Vui vui đùa đùa, cuối cùng Trì Kiến lên tầng gọi Hồng Dụ xuống.
Sau khi chọn xong hoa văn, Ngô Ba theo Hồng Dụ vào phòng xăm, Trì Kiến trái phải không có việc gì để làm, bèn làm trợ thủ cho Hồng Dụ.
Quả thật Ngô Ba, nói rất nhiều, nếu anh ta không nói, người khác thật sự không đoán ra được nghề nghiệp của anh ta là cảnh sát. Tóm lại mấy người vẫn trò chuyện được với nhau.
Hoa văn mà anh ta chọn tương đối phức tạp, trước sau đến "Văn nhân thiên hạ" hai ba lần, lại giới thiệu bạn bè đến, thường xuyên qua lại thành thân quen, thế là cùng Hồng Dụ và Trì Kiến lén đi uống rượu.
Cuộc sống trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã đến ngày hai bảy cuối năm.
Trường Cửu Lộ cuối cùng cũng cho nghỉ, rốt cuộc cơ thể mệt mỏi đã có thể thả lỏng.
Hôm nay viện dưỡng lão lại có một chiếc xe cứu thương đến, Cửu Lộ nghe thấy tiếng động, đứng dậy từ cửa sổ ngó ra bên ngoài nhìn, bác sĩ nâng cáng xuống, bước nhanh vào nhà cũ.
Cô bỏ tạp chí ra, nhanh chóng đi xuống tầng.
Bên xe và trước cửa có một ít người vây quanh, không lâu sau, một cụ già tóc bạc nằm trên cáng được đẩy ra, bà cụ nhắm chặt hai mắt, mặt xám như tro.
"Bà Mã!" Lý Cửu Lộ khó tin, lẩm bẩm nói.
Người giúp việc đỡ Trần Anh Cúc đi bước từng bước đến đây, trong tay Trần Anh Cúc nắm chặt khăn giấy, không ngừng lau nước mắt.
Sau khi thu xếp cho Mã Liên xong, xe cứu thương ồn ào phóng đi, nhân viên công tác trong viện và các cụ đều nhìn hướng xe cứu thương rời đi, khẽ thở dài.
Người giúp việc bên cạnh cũng vụng trộm lau nước mắt, cô ấy là Cố Hiểu San, tuổi không lớn, đã làm việc trong viện dưỡng lão hơn ba năm, từ trước tới nay chị là người chăm chút cuộc sống hàng ngày của Mã Liên và Trần Anh Cúc, cũng là người giúp việc đã an ủi Mã Liên đừng vì bệnh mà lo lắng.
"Chị Hiểu San, bà Mã làm sao thế ạ?" Cửu Lộ đi đến.
Cố Hiểu San nói ra ngọn nguồn: "Trước đây một thời gian không phải bà cụ ho ra máu sao, sau đó đi bệnh viện kiểm tra, bị chẩn đoán là ung thư phổi." Cô ấy hít hít mũi: "Bệnh tới như núi sập, bà cụ vốn đang rất vui vẻ, sau khi biết được thời gian sống không còn nhiều, cả người đều suy sụp."
Cửu Lộ mím chặt môi.
Trần Anh Cúc tự trách nói: "Đều tại bà, bà ấy nằm trên giường ngủ cả ngày, bây giờ bà mới phát hiện ra có điểm không thích hợp, em Mã Liên nếu có chuyện gì không may, lương tâm của bà phải làm sao đây."
Hai cụ bà ở cùng một phòng, thời gian làm bạn bên nhau còn nhiều hơn so với người nhà, Mã Liên hôn mê bất tỉnh, Trần Anh Cúc khổ sở hơn so với bất kì ai khác.
Giọng nói Lý Cửu Lộ không ngăn được khó chịu, cái gì cũng chưa nói, giúp Cố Hiểu San đỡ bà vào phòng.
Ánh hoàng hôn từ cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu lên đá cẩm thạch trên mặt đất, một màu vàng nhạt cô đơn.
Giấy màu đỏ rực rải đầy bàn, riềm cửa sổ mới cắt được một nửa còn vứt bừa bãi ở kia.
Cố Hiểu San rót đầy cốc nước ấm, dỗ bà cụ uống hai ngụm.
Lý Cửu Lộ không lập tức rời đi, suy nghĩ một lát rồi an ủi nói: "Bà phải chú ý giữ gìn sức khỏe, có khi bà Mã không có việc gì đâu ạ, ngày mai sẽ trở về đây."
"Đúng đấy ạ." Cố Hiểu San nói tiếp: "Bà cũng nên vì cháu ngoại của bà mà suy nghĩ, không may bị bệnh thật, cậu ấy sẽ rất lo lắng, có phải hay không ạ?"
Những lời này vẫn hữu dụng nhất, "Đúng rồi, Tiểu Kiến của bà......" Trần Anh Cúc nói nhỏ, sau một lúc, vực lại tinh thần, gắng sức lau đôi mắt.
Nghe được tên của anh, Lý Cửu Lộ thất thần một lát, đôi mắt nhìn lên xấp giấy đỏ trên bàn: "Đó là bà cắt ạ?"
Trần Anh Cúc gật đầu.
"Bà thật lợi hại." Cửu Lộ lấy lòng nói: "Bà chuẩn bị cho Tết âm lịch đúng không ạ?"
Bà cụ thở dài: "Ừ."
"Vậy bà có thể dạy cho con không?"
"Con á?" Bà cụ liếc cô một cái, lực chú ý dời sang đây: "Nhưng không dễ học đâu."
"Con sẽ cố gắng." Lý Cửu Lộ mím môi cười cười. Cô lấy một tờ giấy đỏ gấp lại vài lần, cầm cây kéo học theo, vốn dĩ chỉ muốn dỗ bà cụ vui vẻ, nên tâm tư của cô vẫn chưa đặt vào việc vắt giấy.
"Xoẹt" một cái, giấy đỏ đã bị cắt ngang.
Trần Anh Cúc giương mắt, trên mặt rốt cuộc hiện lên ý cười: "Cô bé ngốc."
Cửu Lộ lè lưỡi.
Trần Anh Cúc: "Từ từ thôi."
Mặt trời sớm đã rơi xuống phía sau núi, một rải nắng chiều đã nhuộm bầu trời thành màu cam mỹ lệ.
Cửu Lộ vặn cái cổ cứng đờ, rũ mắt, làm như vô tình hỏi: "Bà Trần, gần đây Trì Kiến có đến thăm bà không ạ?"
"Đến chứ, mỗi tối đều đền, Tiểu Kiến của bà rất hiểu chuyện." Trần Anh Cúc nhìn liếc sang tờ giấy đỏ trong tay cô: "Bé con, bên này thừa rồi...... Con không gặp được thằng bé à?"
Cô nói: "Không ạ."
Tay Lý Cửu Lộ không còn chuẩn xác, giấy đỏ một lần nữa bị cắt thành hai.
Hết chương 22