Chương 34
Về nhà nói mấy câu với ông Khương, Chu Khắc xách theo túi du lịch nặng trịch, đưa Lý Cửu Lộ ra ngoài.
Trì Kiến chống tay lên lan can hút thuốc, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng hai người nữa, mới dịch tầm mắt.
Chu Khắc nói đưa cô đi, không nhắc gì đến anh, đây là việc nhà người ta, nên anh không chủ động xin đi cùng, nhưng trong lòng có chút khó chịu, không nói rõ được nguyên nhân.
Cháu trai Khương Hoài Sinh là Khương Hành Hiên chạy ra gọi anh vào ăn cơm. Trì Kiến đi vào cùng cậu bé, thấy Khương Hoài Sinh đang ngồi bên bàn hút thuốc, Khương Quân chống tay lên đầu gối, nhỏ nhẹ khuyên bảo việc gì đó.
Trì Kiến đi đến phía đối diện, ngồi cùng với Khương Hành Hiên, cậu bé cầm ngay một cái chân gà lên ăn.
"Đặt xuống ngay." Khương Quân quát to: "Ông nội còn chưa động đũa, con có biết lễ phép là gì hay không?"
"Anh quản thằng bé làm gì, đúng là rỗi hơi." Khương Hoài Sinh nhìn cháu trai cười hiền hậu: "Hiên Hiên, ăn đi con, muốn ăn cái gì thì cứ ăn, nào, ông nội gắp cho con."
"Bố!" Khương Quân dài giọng.
"Ngồi im ở đấy đi."
Con trai bị bố quản lý, trên bố lại có bố của bố quản lý. Địa vị một bậc lại cao hơn một bậc.
Trì Kiến không có nhiều cảm tình với Khương Quân, khi bố mẹ anh mất, anh mới được sinh ra, nên tình phụ tử đối với anh rất nhạt nhoà, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Khương Hoài Sinh cưng chiều cháu trai, bỗng nhiên nhớ tới bà ngoại.
Tim anh giống như bị kim đâm vào, nhớ đến ngày chạy đi tìm cô, chưa kịp nói một câu với bà ngoại, thật là bất hiếu.
Không lâu sau, cô con dâu bê bát canh từ phòng bếp đi ra.
Mọi người trong nhà cùng ngồi xuống ăn cơm, sáu mặn một canh, tất cả đều do chị ta nấu. Chị ta làm việc khá nhanh nhẹn, nói chuyện lưu loát, là người phụ nữ phương Bắc điển hình.
Mới đầu không có ai nói chuyện, mọi người đều cúi đầu, ăn một cách chăm chú.
Cô con dâu giương mắt nhìn một vòng, khẽ đá vào Khương Quân một cái dưới gầm bàn.
Khương Quân không ngẩng đầu, đá lại một cái.
Chị ta đặt đũa xuống, "cạch" một tiếng: "Nếu không có ai muốn nói chuyện thì con xin nói trước."
Trì Kiến chỉ hơi nâng mắt lên, chẳng liên quan gì đến anh, anh lại tiếp tục ăn.
"Bố ơi." Cô con dâu gọi một tiếng: "Con thiếu bố một câu xin lỗi, con là người không biết suy nghĩ trước sau, nói chuyện quá thẳng thắn, hôm đó còn trách mắng bố, là con sai ạ." Chị ta đang nhắc lại việc xảy ra trước khi Khương Hoài Sinh vào viện dưỡng lão.
"Thôi, chuyện cũng đã qua rồi, con còn nhắc lại làm gì."
"Bố còn giận con không ạ?"
"Không giận." Ông cụ trả lời đúng sự thật. Sau khi giận xong, ông cụ chỉ cảm thấy không thể sống chung với các con được.
Cô con dâu đảo mắt: "Bố không giận là tốt rồi. Vậy chúng ta ở trên đảo thêm mấy ngày, coi như nghỉ ngơi thư giãn, sau đó bố với con và Khương Quân về nhà, chúng ta không vào viện dưỡng lão nữa."
Khương Quân đệm theo: "Đúng thế, bố ạ."
"Không cần đâu, bố sống ở bên kia cũng tốt mà."
"Tốt ở chỗ nào ạ, liếc mắt một cái đã thấy không chăm sóc chu đáo, khiến người ta chạy mất dép kia kìa."
Khương Hoài Sinh: "......"
Trì Kiến nhai lạc, đặt đôi đũa lên bàn, khẽ hừ một tiếng.
Khương Quân lại đá chị ta, chị ta không đồng ý: "Em nói không đúng à? Vừa nãy không rảnh, đợi lát nữa em còn muốn hỏi con bé kia một chút, không biết thầy cô dạy dỗ như thế nào, lại dạy ra cái tính đấy......"
"Sao chị không hỏi xem, đi ra ngoài là ý của ai." Trì Kiến nhai cơm, không ngẩng đầu.
"Nói như vậy, là phải trách chúng tôi à?"
"Lộ phí cũng không được ai trả cho."
Trì Kiến chợt phát hiện, bất kể việc gì liên quan đến Lý Cửu Lộ, anh sẽ không thể bình tĩnh được. Không chịu được người khác bàn tán về cô, càng không thể để người khác động chạm đến cô, chẳng khác nào gà mẹ bảo vệ con, anh cảm thấy mình cũng có thể đảm nhiệm được chức vụ của Chu Khắc. Nghĩ như vậy, anh không nhịn được cười lên.
Con dâu Khương Hoài Sinh khá nóng tính, vừa thấy thái độ của anh, trọng tâm câu chuyện lại chuyển hướng sang Trì Kiến.
Khương Quân nhỏ giọng nhắc nhở: "Nói vào việc chính đi em."
Bấy giờ chị ta liếc xéo anh một cái, lại quay sang Khương Hoài Sinh.
"Bố, con nhớ trước đây sân nhà mình trông rất nhiều rau củ quả, phía sân sau còn nuôi gà nuôi vịt bố nhỉ?" Cô con dâu nói tiếp: "Bây giờ lại bị phá mất. Con đã nhổ hết hoa trong vườn sau đi rồi, giờ chỉ chờ bố về trồng rau, bố trồng thêm hai cây lê nữa nhé, Hiên Hiên thích ăn lê ạ."
Khương Hoài Sinh ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên.
"Sau đó con sẽ nuôi gà vịt, sau này mình chỉ ăn đồ ăn lành mạnh tự trồng thôi, không ra ngoài mua nữa."
Khương Quân: "Đúng đấy ạ."
Khương Hoài Sinh liếc anh ta một cái, "Đừng phiền phức như thế, bố không quen sống ở nhà các con."
Cô con dâu cũng không quanh co lòng vòng: "Bố ở không quen, là vì bố không coi đấy là nhà của mình. Con phải nói thật, hôm nay chúng con đến đây, không phải để khuyên bố, dù sao bố cũng phải về với chúng con. Con là người nói chuyện không biết suy nghĩ trước sau, chắc chắn sau này cũng không tránh khỏi mạo phạm đến bố...... Ối! Anh đừng có đá em được không?" Chị ta nhíu mày nhìn Khương Quân, người bên cạnh khụ một tiếng, chị ta lại tiếp tục nói: "...... Thật ra từ trước đến nay chưa bao giờ con coi bố là người ngoài."
Chị ta nghĩ đến điều gì đó, bỗng buông một tiếng thở dài: "Bố mẹ con mất sớm, bây giờ mẹ chồng cũng đi rồi, con coi bố như bố ruột vậy, sao có thể để bố sống trong viện dưỡng lão được chứ?"
Một câu này, khiến Khương Hoài Sinh phải im lặng, ông cụ cúi đầu, lại nghĩ đến bà nhà đã khuất.
Những lời dặn dò trong lúc ngấm men say, lại hiện lên lần nữa, trùng hợp hôm nay con trai chạy đến đây, muốn đưa ông cụ về nhà. Vận mệnh sắp đặt, giống như tất cả đều do bà ấy sắp xếp.
Thấy ông cụ im lặng không nói gì, cô con dâu muốn rèn sắt khi còn nóng, lén đá Khương Hành Hiên.
Cậu bé còn đang mải gặm chân gà, không phản ứng gì.
Chị ta lại đá mạnh thêm cái nữa.
Cơ thể Khương Hành Hiên run lên, chân gà rơi xuống bàn.
Chị ta liếc mắt ra hiệu với con trai, Khương Hành Hiên ɭϊếʍƈ mép, lập tức đứng lên: "Ông nội, ông về với con......"
Gia đình này giao lưu qua việc đá chân, Trì Kiến vô cảm đứng lên, cầm điếu thuốc đi ra ngoài, để lại không gian cho bọn họ.
Đi dạo quanh đảo một vòng, vô tri vô giác lại đến bến đò lần nữa, anh nhìn sang phía đối diện, cách một con kênh hẹp, nhà cao tầng ở Nam Châu mọc lên san sát, cảnh tượng phồn hoa tráng lệ.
Đứng lại chốc lát, cảm thấy mình chẳng phóng khoáng chút nào, thế nên vuốt tóc hai cái, dọc theo con đường từng đi qua, dạo bước quay về.
Sau giờ ngọ, Chu Khắc và Lý Cửu Lộ mới xuất hiện, lúc đó Trì Kiến đang nằm trên ghế mây trong góc, trong lòng không yên.
Cửu Lộ không để ý tới sự tồn tại của anh, đi thẳng đến trước bàn cơm. Nhưng Chu Khắc lại nhìn thấy anh, giơ tay lên, "Cháu vào nhà thu dọn một chút, chuẩn bị đi rồi."
Trì Kiến ngồi thẳng dậy.
Chu Khắc không nhiều lời, đi theo Lý Cửu Lộ.
Bây giờ mọi người trong gia đình đã cơm nước xong xuôi, Khương Quân pha ấm trà, mời ông cụ, không mặn không nhạt trò chuyện.
Cô hướng về phía hai người, cúi người xuống thật sâu, sau đó bày tỏ sự xin lỗi, còn việc nói chuyện thì để cho Chu Khắc nói.
Trì Kiến không quan tâm những cái đó, đi qua sân, sải bước đi theo Lý Cửu Lộ vào trong phòng.
Cô im lặng không lên tiếng, gấp quần áo xếp vào trong túi du lịch.
Trì Kiến giữ chặt hai cổ tay cô buộc cô phải đối mặt với chính mình: "Hai người đến đấy làm gì thế?"
"Xuống dưới nước ạ."
Cửu Lộ không nói dối, Trì Kiến nhớ mang máng, sau khi hai người từ chỗ nước cạn đi về, cô tạm thời buộc lại tóc, bây giờ lại thả ra, hơn nữa sợi tóc còn thấp thoáng mùi ẩm ướt của biển.
"Viện trưởng Chu lại trách mắng em à?"
"Không ạ."
"Vậy tại sao tự dưng lại phải đi."
Cửu Lộ thở dài: "Chú ấy đã tìm đến, nếu chúng ta tiếp tục ở lại, không phải rất kỳ quái à?"
Trì Kiến không lên tiếng, cảm thấy cũng có lý, nhưng lý do này vẫn chưa đủ.
"Cô bé." Hai người đang dựa vào nhau không gần không xa, thì Khương Hoài Sinh đi vào.
Lý Cửu Lộ nhanh chóng rút tay ra: "Ông Khương."
Ông cụ bước đi thong thả, "Sao con không ở lại thêm mấy ngày nữa?"
"Không được đâu ạ, nghỉ ngơi rồi, con cũng nên quay về đi học."
"Cũng đúng, đều do lão già như ông ảnh hưởng đến con, còn bị đám người bên ngoài kia trách lầm."
"Ông đừng nói như vậy, con rất vui khi được đi cùng với ông chuyến đi này." Cửu Lộ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định nói cho hết lời: "Bà Mã ở cùng một tầng với ông, không biết ông có ấn tượng gì hay không, bà ấy có nhà nhưng không thể quay về, cuối cùng mang theo tiếc nuối mà ra đi. Ông so với bà ấy còn hạnh phúc hơn nhiều, con trai con dâu đều rất hiếu thuận, lần này còn cố ý vượt đường xá xa xôi đến đón ông về, nên......"
"Ông biết." Khương Hoài Sinh nắm tay cô: "Ông đồng ý với con, sẽ suy nghĩ thật kỹ đề nghị của con."
Cửu Lộ mím môi mỉm cười.
Khương Hoài Sinh xoa đầu cô, lại nhìn Trì Kiến: "Ông cũng có một lời khuyên cho các con."
"Ông nói đi ạ."
"Tuy rằng tên nhóc thối tha này có tâm, nhưng các con phải chú ý chừng mực, yêu sớm cũng không phải là việc tốt." Ông cụ đã sớm nhìn rõ quan hệ của hai người.
Trì Kiến sớm biết đây nhất định không phải lời hay, Khương Hoài Sinh còn định nói thêm gì đó, anh nghiêm túc ngăn lại: "Cô ấy đã trưởng thành rồi."
Cửu Lộ: "......"
Cô lén giật góc áo anh, gương mặt phiếm hồng.
Khương Hoài Sinh thoải mái cười to, "Tốt lắm, trưởng thành thì tốt." Ông cụ nghĩ nghĩ: "Vậy thì không ảnh hưởng đến việc thi đại học đúng không."
Vẻ mặt Trì Kiến cứng đờ, những lời này dường như chợt đánh thức anh, trong lòng không khỏi hoảng sợ, nghiêng đầu nhìn về phía Lý Cửu Lộ.
Ba người đi máy bay về thành phố, Chu Khắc đặt vé máy bay vào trong tay anh, bên dưới còn có một xấp tiền.
Trì Kiến không nhận: "Viện trưởng Chu, đây là có ý gì?"
"Cháu phải đi xa tìm Lộ Lộ, chú với mẹ con bé vốn nên cảm ơn rất nhiều, sau này sẽ tìm cơ hội trả ơn. Cháu cứ nhận vé máy bay và tiền trước đi, đối với cháu mà nói thì số tiền không phải là nhỏ, cháu và bà ngoại nên nhận được."
Chu Khắc làm việc rất cẩn thận, nói chuyện này ra là suy nghĩ cho đối phương, không có điểm nào là không ổn.
Nhưng Trì Kiến nghe lại không được tự nhiên, anh cười cười, chỉ rút vé máy bay: "Chúng cháu đều là bạn học, không cần khách khí như vậy."
Chu Khắc nói: "Việc nào ra việc đó, đây là việc mẹ con bé giao cho chú trước khi đi, chứ chú cũng không định gây khó dễ với cháu."
Trì Kiến vẫn không nhận, môi căng ra, sắc mặt không nén được giận dữ. Lấy thân phận và địa vị lúc này của Chu Khắc, hai người không thể so sánh, càng không cần so sánh. Trì Kiến vẫn luôn cảm thấy anh còn kém hơn ông nhiều lắm, tuổi tác, kinh nghiệm hay tiền tài đều không bằng, trong lòng anh sinh ra chút bất đắc dĩ và tự ti.
Không khí đang giằng co, Cửu Lộ bỗng rút xấp tiền ra: "Sau này con đưa cho anh ấy."
Trì Kiến với Chu Khắc đều hướng ánh mắt về phía cô, người trước không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Chu Khắc nói theo: "Vậy cũng được."
Sau khi tìm được chỗ ngồi trên máy bay, Lý Cửu Lộ và Trì Kiến ngồi ở hàng ghế giữa, một mình Chu Khắc đi xuống phía sau. Khi chọn chỗ ngồi, ông cố ý yêu cầu như vậy, không muốn ngồi cùng với người trẻ tuổi.
Trì Kiến ngồi xuống thì không mở miệng nữa, Cửu Lộ nhìn anh hai lần, không được đáp lại.
Không lâu sau, máy bay chạy trên đường băng rồi nhanh chóng bay lên không trung, tốc độ tăng lên rất nhanh mang đến một cảm giác không trọng lực. Cửu Lộ nhìn ngoài ra cửa sổ, ngửa tay nhẹ nhàng cầm lấy tay anh.
"Lần đầu tiên ngồi máy bay, em hơi sợ."
Trì Kiến quay đầu sang.
Cửu Lộ nói: "Anh có thể nắm chặt tay em một chút được không?"
Trì Kiến nghe thấy ý lấy lòng. Cô rất hiểu anh.
Từ trên bầu trời Nam Linh nhìn xuống, nước biển xanh thăm thẳm, không nhìn thấy sóng biển, cũng không thấy gió, mặt biển rộng lớn mênh mông, sâu thẳm dưới đáy tràn ngập những điều thần bí nguy hiểm mà không ai biết.
Vài hòn đảo nhỏ không theo trật tự, bị vùng biển này chinh phục, tình nguyện làm bạn, tình nguyện vây hãm chính mình.
Cửu Lộ cảm nhận được Trì Kiến đang lần tay lên, ôm lấy bả vai cô. Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nắm một bàn tay còn lại của anh, nhẹ nhàng vuốt ve, anh cũng nắm lại. Hai người không cần nói bất cứ lời nào.
Vài phút sau, Trì Kiến ghé đầu lại gần: "Đẹp không em?"
Cửu Lộ nói: "Đẹp ạ."
Máy bay càng ngày càng lên cao, đến khi bị đám mây lớn chắn mất tầm nhìn.
Cô nhẹ nhàng thở ra. Mọi người nghĩ rằng sau chuyến đi này cô sẽ bỏ được khúc mắc trong lòng, chỉ có chính cô rõ nhất, sau khi nhìn qua vùng biển này, lòng của cô không còn cách nào bình tĩnh lại được nữa.
Dù sao đây cũng là nơi cách bố cô gần nhất.
Sau khi máy bay hạ cánh họ lại từ thành phố Tề Vân trở về trấn Tiểu Tuyền, về đến nơi đã là 10 giờ tối.
Nhớ bà ngoại, Trì Kiến cũng đi vào viện dưỡng lão.
Bước chân Cửu Lộ dừng lại, nhớ đến mấy giờ trước còn đang ở trên hòn đảo nhỏ dưới ánh nắng vàng sóng bạc bờ cát trắng, bây giờ lại phải đối mặt với cổng lớn tối đen, có cảm giác từ giấc chiêm bao quay về hiện thực.
Chu Khắc quay đầu lại: "Đi nào, chắc là mẹ đang chờ con đấy."
Cửu Lộ ủ rũ, nghĩ đến cửa ải khó khăn sắp tới, chẳng còn sức tạm biệt với Trì Kiến nữa.
Trì Kiến nhìn theo bóng lưng bọn họ đi về phía ngôi nhà hai tầng, vừa quay đầu, lại thấy Giang Mạn đang từ trên bậc thang đi xuống.
Anh sửng sốt, hơi thất thố: "Chủ nhiệm Giang."
"Trở về rồi à?"
Trì Kiến nói: "Lý Cửu Lộ vừa mới vào đấy ạ."
"Dì thấy rồi." Biểu cảm trên mặt bà đúng mực, liếc anh một cái: "Trì Kiến, lần này con phải cực khổ rồi, hôm nào dì sẽ cảm ơn con. Con đi thăm bà ngoại trước đi."
"Vâng."
Anh hơi khom lưng, quay người lên tầng. Không biết tại sao, một cái liếc mắt vừa rồi, Trì Kiến lại cảm thấy Giang Mạn đầy thâm ý.
Giang Mạn khá bình tĩnh so với tưởng tượng của Cửu Lộ, nhưng kiểu bình tĩnh bên ngoài này, càng làm cô cảm thấy sợ hãi.
Hai người ngồi ở hai đầu bàn ăn, im lặng không lên tiếng.
Chu Khắc cũng không giúp được cô, dường như có việc gấp phải đi, tắm rửa sạch sẽ, vội vã ra khỏi nhà.
Lòng bàn tay Cửu Lộ đổ mồ hôi, hơi hé miệng: "Mẹ......"
Lại im lặng lần nữa.
Mấy giây sau, Giang Mạn mới mở miệng: "Tâm trí đã trở lại chưa?"
Cửu Lộ mím chặt môi.
"Bố con đã mất, mẹ hy vọng sau lần này, con có thể nhận ra thực tế."
Hai tay cô đan vào nhau, "Con nhận ra rồi."
"Cách kỳ thi đại học còn có bốn mươi mấy ngày, mẹ đồng ý với con, chỉ cần con nghiêm túc đến lúc trước khi ra khỏi phòng thi một giây, mẹ sẽ không ràng buộc con nữa, đó cũng là một lời giải thích với bố con."
"Mẹ, con biết sai rồi."
Bà lắc đầu, giọng rất nhạt: "Cách làm của con mẹ có thể hiểu được, đều hiểu rõ."
Cửu Lộ dần dần lo lắng, có một linh cảm xấu mà quen thuộc quanh quẩn trong lòng.
Không ai nói chuyện, không khí yên lặng đến mức chỉ còn tiếng hô hấp, Giang Mạn mặc một cái áo mỏng màu đen, ôm cánh tay, mi mắt hơi rủ xuống.
"Suýt quên." Bà ngẩng đầu: "Con đi bốn ngày, mẹ có gọi cho chủ nhiệm lớp các con xin nghỉ, định xin giúp cho cả Trì Kiến......"
Đầu Cửu Lộ như muốn vỡ ra, lo sợ nhìn Giang Mạn.
Giọng điệu Giang Mạn vẫn bình thản như cũ: "Chủ nhiệm lớp các con nói, lớp không có người này."
Bà trần thuật xong, không hỏi cô nguyên nhân nói dối bà, ngồi thêm một lát, đứng dậy nói, "Con đói bụng chưa? Mẹ đi hâm nóng lại cơm cho con."
Giang Mạn xoay người đi vào phòng bếp, cầm mâm rửa dưới vòi nước lạnh, đột nhiên, bị ôm chặt từ phía sau.
Bà cắn răng, mạnh mẽ kéo tay cô ra.
Cửu Lộ lại ôm chặt.
Giữa hàm răng Giang Mạn phát ra tiếng nghiến ken két, sự bình tĩnh cố tạo ra, nháy mắt mất kiểm soát: "Con bỏ ra!"
"Con không bỏ." Cửu Lộ không nhúc nhích, tay trái nắm chặt lấy cổ tay phải.
Giang Mạn hất đi không được, móng tay sắc nhọn cào lên mu bàn tay Cửu Lộ, cuối cùng đập cái mâm xuống.
Mâm sứ chia năm xẻ bảy, nằm trong bồn rửa, dòng nước vẫn chảy, không ngừng rửa sạch những mảnh sứ vỡ.
Giang Mạn nổi điên hất văng dụng cụ đựng bát đĩa trên bồn rửa, tiếng rơi vỡ long trời lở đất vang lên.
Sau khi tất cả tiếng động dừng lại, Giang Mạn đứng im, bả vai run rẩy, tiếng nức nở yếu ớt khe khẽ vang lên.
Lý Cửu Lộ dán vào lưng bà, nhẹ giọng nói: "Mẹ, con sẽ không rời khỏi mẹ."
Phút chốc, nước mắt Giang Mạn rơi như vỡ đê, mệt mỏi rũ vai xuống.
"Con chỉ ham chơi muốn thả lỏng mấy ngày, bây giờ đã trở về rồi, sao con có thể mặt kệ mẹ được."
Cô cọ cọ má vào bà, rủ mắt nhìn đống lộn xộn trên mặt đất, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: "Mẹ bình tĩnh trước đã, không nên xúc động, cơ thể của mình là quan trọng nhất."
Bình tĩnh lại một lúc, cơ thể run bần bật của Giang Mạn mới ngừng lại, chậm rãi quay người, ôm cô vào trong ngực: "Con đừng chạy lung tung nữa có được không?"
"Được ạ."
"Con......" Bà cắn môi: "Con đừng giống...... đừng giống ông ấy."
"Được ạ." Cửu Lộ nhẹ nhàng vỗ lưng bà.
Lâu sau, rốt cục hai mẹ con cũng có thể bình tĩnh nói chuyện.
Cửu Lộ lẳng lặng ăn mì sợi, Giang Mạn chống cằm ngồi đối diện nhìn cô: "Có phải Trì Kiến có ý với con hay không?"
Cô cúi đầu, động tác dừng lại một lúc, rồi tiếp tục gắp mì sợi lên miệng.
Giang Mạn nói: "Vậy còn con?"
Một lát sau, cô chậm rãi lắc lắc đầu.
Giang Mạn: "Trước đây mẹ đã nhìn nhầm cậu ta, cảm thấy cậu ta rất đáng thương, các con lại là bạn học, nên mới săn sóc nhiều hơn một chút. Lần này mẹ cảm thấy rất lạ khi cậu ta đi tìm con, có ai vì một người bạn mà vượt đường xá xa xôi như vậy, hơn nữa còn vào giây phút dầu sôi lửa bỏng trước kỳ thi đại học. Tóm lại là mẹ sơ sót. Xem ra bây giờ, cậu ta cũng chỉ là một kẻ lười nhác ngoài xã hội, không có một chút văn hóa hay tương lai gì cả."
Đánh giá của Giang Mạn đối với Trì Kiến, nội tâm Cửu Lộ rất phản đối, nhưng nghĩ đến tình trạng của bà, mím môi, xét cho cùng vẫn phải nhịn xuống không dám phản bác.
Giang Mạn nói: "Mẹ muốn con đảm bảo, sau này phải cắt đứt quan hệ với cậu ta, không được phép qua lại nữa."
"Mẹ, bà ngoại anh ấy vẫn ở trong viện mà."
Viện dưỡng lão dù lớn, nhưng cũng chỉ trong một phạm vi nhất định, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, không cách nào tránh khỏi.
"Đây là hai chuyện khác nhau." Giang Mạn nói: "Gặp mặt cùng lắm chỉ được chào hỏi, không được nhiều hơn."
Mì sợi đã nguội ngắt, Cửu Lộ lấy đũa trộn lên.
"Con có nghe thấy hay không?"
"...... Con nghe thấy rồi."
Bây giờ Giang Mạn mới vừa lòng, vẻ mặt cũng dãn ra, nhìn cô ăn xong, đi vào phòng bếp thu dọn bát đũa.
Quan điểm của bà đối với Trì Kiến, bắt đầu từ đêm nay, bị xếp vào loại cặn bã của xã hội, thêm việc che giấu lừa dối bà càng không thể tha thứ.
Đêm muộn, Chu Khắc mới quay về, Giang Mạn cùng ông về phòng nghỉ ngơi.
Cửu Lộ nhìn đồng hồ, đã gần 0 giờ đêm, cảm thấy giờ đã quá muộn, nhưng vẫn không nhịn được gọi điện thoại cho Trì Kiến.
"Anh ngủ chưa?"
"Chưa." Đầu bên kia rất yên tĩnh.
Cửu Lộ nắm ống nghe, tắt đèn, xung quanh không có ai, nhưng cô vẫn nói khẽ: "Vậy anh đang làm gì thế?"
"Chờ điện thoại của em, cảm thấy có thể em có chuyện muốn nói."
Cô mím môi cười: "Bây giờ có tiện nói chuyện không ạ?" Bốn phía quá yên tĩnh, Cửu Lộ bỗng nghe thấy tiếng gió, tự dưng hiểu ra điều gì đó: "Bây giờ anh đang ở đâu?"
"Cổng chính."
Tiếng nói trầm ấm của anh truyền đến, vẫn là giọng điệu bình thản như vậy.
Cửu Lộ rung động: "Vậy anh chờ em một chút, em xuống ngay đây."
Hết chương 34
Lời tác giả: Chu Khắc là bạn của bố Cửu Lộ, lần này chỉ đơn thuần đi đón cô mà thôi.
Đảo Nham Lai không có bí mật gì đâu, ai từng đọc lời tâm sự của tôi chắc đều biết, là thành phố có trong quyển hạ.
Quyển hạ sắp đến rồi, thế giới thực sự dành cho người lớn.
Lời editor: Dạo này bận quá, mà mấy chương gầnđây đều rất dài T.T Tớ mới lướt qua vài chương tiếp, thực sự ghét Chu Khắc một thì phải ghét Giang Mạn 10 =.= Nguyên nhân chủ yếu mà đôi trẻ đang tình cảm lại tan vỡ chính là do bà ấy =.= Ôi tức ch.ết mất =.=