Chương 48

Thời tiết âm u liên tục mấy ngày, rốt cuộc vào ngày thứ năm đã hoàn toàn trong xanh.
Du khách đến bãi biển đông như bầy cá mòi, thẳng đến lúc mặt trời xuống biển, vẫn ồn ào náo nhiệt.


Ở đây bốn mùa đều nóng bức, đảo Nham Lai có nhiều du khách nhất, ngược lại, đảo nhỏ lại cực ít, đường bờ biển chỉ năm km, ánh trăng vằng vặc, có thể thấy được bờ cát trắng như bột mì và nước biển trong suốt như pha lê.


Đại dương xanh thẳm, không khí trong lành, khóm dừa rậm rạp, dịch vụ ăn uống và khu nghỉ dưỡng bậc nhất, nên người đến rất nhiều, đó là điều hiển nhiên.


Đến khi mặt trời lặn đến đường chân trời, du khách chơi trên bãi tắm mới ít dần, ngược lại con phố dọc bờ biển lại vô cùng nhộn nhịp, ráng chiều rực rỡ, tiếng người ồn ào, tiếng trống sôi động.
Cửu Lộ kéo khóa bộ quần áo bó sát vào người, dọc đường ven biển đi về phía đông.


Phía đông khá yên tĩnh, có mấy người đàn ông châu Âu mới lướt sóng trở về, kẹp ván lướt sóng, vừa nói chuyện vừa đi dọc bờ biển, vài ba cô gái trẻ còn ở dưới biển chụp ảnh, cũng có một số người trẻ tuổi nằm lại trên bờ cát chưa muốn đi.


Bấy giờ, một bé trai lao ra biển, bé là nhóc đầu trọc hôm trước, hở hết mông, trên người đeo một cái phao cá voi màu xanh trắng.
Bé cười rất vui sướng, rải đầy niềm vui.


available on google playdownload on app store


Trên bờ cát còn có một người đàn ông, cầm chai bia, đặt lên môi hớp một ngụm, ngẩng đầu, lại rũ mắt nhìn chằm chằm đứa trẻ kia.


Mặt biển yên ba mênh mông, anh đứng yên ở đó không nhúc nhích, cho đến khi gợn sóng trải đầy ánh sáng vàng 24K vỡ tan, thuyền buồm và bóng khóm dừa tạo thành một nét phác họa, người đàn ông mới tản bộ đến bờ cát.


Anh để trần thân trên, bên dưới mặc một cái quần trang trí hình bãi cát trắng và đại dương xanh ngắt, lưng quần kéo xuống dưới hông, đeo kính râm, tóc ướt vuốt hết về phía sau, khóe miệng thẳng tắp, trong nét lạnh nhạt lại lộ ra vài phần ngay thẳng.


Một đường đi qua, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, anh không quan tâm, tìm một chỗ nằm trên bãi cát trắng, khuỷu tay chống đỡ trọng lượng cả cơ thể, thưởng thức chai bia trong tay.
Chạng vạng bờ cát có vài cơn gió lạnh, xóa tan không khí nóng bức.
Trì Kiến gọi người phía trước: "Đừng ra xa quá con nhé."


Cũng không biết bạn nhỏ kia có nghe thấy không, tay khua loạn xạ, đạp nước bình bịch.
"Tiểu Mộc, có nghe thấy ông đây nói gì không?" Giọng điệu của anh lập tức khó chịu.
"Con nghe thấy rồi bố ạ!"
Lúc này anh mới hài lòng cong cong môi, vừa mới nằm xuống, lại có người đến gần.


"Hi! Chỗ này có người không?"
Trì Kiến đưa mắt, xuyên qua kính râm nhìn người bên cạnh —— chân dài, mặc bikini, tóc lượn sóng, trang điểm xinh đẹp.
Anh không thèm để ý, ánh mắt lại đuổi theo đứa trẻ ngoài bờ biển, không phản ứng lại.
Người đẹp lại hỏi: "Em có thể ngồi ở đây không?"


"Không thể."
"Vậy nghĩa là có thể." Người đẹp không thấy ngại, dán sát người anh mà đặt mông xuống.
"Này!" Anh giật nảy người: "Dịch sang bên cạnh đi, chắn mất tầm mắt của tôi rồi."
Đẹp mà không có não, cô ta ngồi dịch sang bên cạnh, trả lại cảnh biển cho anh.


Anh lại nằm xuống, đầu gối lên hai tay, chân bắt chéo, chai bia lạnh cắm trong hố cát. Người đẹp đánh giá anh, không khỏi duỗi thẳng chân, cho dù vị trí đặt mông giống nhau, mũi chân cô ta đã duỗi hết cỡ, nhưng chỉ đến được bắp chân anh.


—— chân dài, cơ thể cường tráng, bụng gầy nhưng rắn chắc, thấp thoáng có thể thấy hình dáng từng múi cơ —— dáng người vô cùng khỏe khoắn.
Cô ta nhìn lên mặt anh, trêu chọc hỏi: "Người khác đều phơi nắng vào ban ngày, giờ xế chiều rồi anh mới nằm đây, chẳng lẽ chuẩn bị phơi ánh trăng à?"


"Tôi không chơi trò tình một đêm." Mặt Trì Kiến cực thối.
Người đẹp ngược lại ngạc nhiên, mặt không kìm được hồng lên: "Làm quen mà thôi, anh suy nghĩ nhiều rồi." Cô ta nói: "Đến quầy rượu đằng sau uống một chén không?"


Anh không nói gì, cô ta lại nói tiếp: "Bạn bè em đều ở bên kia, nhiều người náo nhiệt, ở đây nằm nhiều không thú vị, đi thôi, em mời khách."
Trì Kiến hừ lạnh một tiếng.


Người đẹp thấy anh không dao động, cắn cắn môi, ra sức tìm đề tài: "Em tên là Từ Lộ, bạn bè đều gọi em là Lộ Lộ, anh cũng có thể gọi em như vậy."
Mày dưới kính râm nhíu chặt, chốc lát, cuối cùng Trì Kiến cũng quay sang cô ta: "Chữ gì?"
"...... Gì cơ?"
Anh miễn cưỡng hỏi: "Tên là chữ gì?"


"Anh nói chữ " Lộ " à?" Người đẹp rốt cuộc hiểu ra: "Lộ trong sương sớm."
Mặt Trì Kiến không biểu cảm, mày lại giãn ra.
"Sao thế?"
"Tục."
"......." Người đẹp không vui: "Vậy anh nói xem, chữ nào mới không tầm thường?"


Trì Kiến mím chặt môi, kính râm che mất ánh mắt, trong lúc vô tình lại gợi ra đề tài này, khiến tâm trạng anh vô cùng khó chịu.
Tâm trí anh bay xa, nhất thời quên mất chuyện đứa nhỏ.
Người đẹp thấy anh lơ đãng, thử kéo kéo anh: "Đi nhé, dù sao cũng chỉ có mình anh."


Anh thẳng người: "Ai nói chỉ có mình tôi."
Dường như khi từ chối người khác đều hay lấy cớ này, người đẹp rũ tóc: "Còn có ai nữa?"


"Con trai tôi." Trì Kiến tức giận: "Con trai tôi ở......" Anh nói được một nửa, đột nhiên nhớ ra gì đó, đập xuống cát một cái, nhanh chóng tháo kính râm ra, nhìn về phía mặt biển không bóng người.
Sững sờ hai giây, Trì Kiến đột nhiên đứng lên: "Mẹ kiếp, con trai tôi đâu rồi!"


Người đẹp bị anh quát co rụt vai lại, cũng không nhịn được nhìn theo.
Bé trai vốn đang chơi trên bãi biển, trong nháy mắt, không thấy bóng dáng đâu.
Mặt trời đã rơi xuống mặt biển, sắc trời tối dần.


Giữa gợn sóng dập dờn, thấp thoáng xuất hiện chấm đen, lập tức lại bị một cơn sóng khác đánh lên, chấm nhỏ trôi bồng bềnh, dường như càng trôi càng xa. Bấy giờ Trì Kiến tập trung tinh lực, mới nghe thấy trong tiếng sóng khổng lồ, có tiếng kêu cứu nho nhỏ.


Bên tai Trì Kiến ầm một tiếng nổ vang, hai bước lao ra, quát người bên cạnh: "Đi gọi người đi!"
Người đẹp giật mình, sửng sốt nửa giây: "...... À." Cô ta chậm nửa nhịp mà chạy về hướng ngược lại.


Trên bờ cách đó hơn mười mét có đài quan sát, Trần Ca đứng trên đó, chú ý đến động tĩnh bên kia, cầm kính viễn vọng lên.


Bụng anh tì lên rào chắn, ánh mắt vừa nhanh vừa sắc bén, chờ đến khi nhìn thấy chấm nhỏ trong biển, vội nói vào bộ đàm: "Khu vực số 14 phía Đông có người rơi xuống nước, ai gần, mau chạy đến đi."
Trong tiếng rè rè, lập tức có người đáp lại: "Em ở gần đó, để em qua."


Trần Ca nhận ra là Lý Cửu Lộ, lại nói: "Nhanh lên nhé, hình như là một đứa trẻ."
Bên kia không có ai đáp lại.
Cửu Lộ nhanh chóng chạy đến, vứt bộ đàm xuống, kéo khóa bộ đồ bó sát trên người, cởi ra, ném ra đằng sau.


Cô nghe thấy tiếng hét: "Tiểu Mộc...... Trì Mộc Dương con đừng hoảng sợ, nắm chặt lấy phao bơi."
Giọng nói được cất giấu rất lâu trong trí nhớ, đột ngột truyền đến tai cô, làm cô giật mình hiểu ra. Đến khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn chạy vào trong biển, Cửu Lộ càng thêm bối rối và hoảng hốt.


Nhưng tình huống khẩn cấp, cô không còn tâm trí do dự, thổi vài tiếng còi về phía bóng lưng kia: "Không cần xuống, đứng yên trên bờ chờ tôi."
Cô nhìn thấy người đàn ông kia đột nhiên dừng lại, dường như sững sờ trong chớp mắt, quay đầu lại.


Khoảng cách kéo gần, Cửu Lộ đối diện với đôi mắt kia, trong tích tắc, cảm giác thời gian như đang dừng lại.
Bước chân cô không ngừng chạy, chỉ liếc một cái rồi thu lại tầm mắt, nước đã qua bắp chân, lực cản càng lớn, cô từ bên người anh nhảy lên phía trước, hai chân luân phiên đạp, bơi ra phía xa.


Trì Kiến nhìn đuôi cá bơi dưới chân, vô số đoạn ngắn trong ký ức lại hiện lên trước mắt. Cô vẫn thích áo tắm màu đen, cả người ngâm trong nước biển trong suốt, khắp người tỏa ra ánh sáng dịu dàng.


Mấy ngày nay đến đảo Nham Lai, đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc gần với cô như vậy. Người cô vẫn nhỏ bé như trước, động tác lại nhanh nhẹn, vòng eo nhỏ, đôi chân thon dài và đường cong cơ thể đã hoàn toàn phát triển thành dáng vẻ của một người phụ nữ trưởng thành, cặp mông còn tròn hơn người khác, kiêu ngạo vểnh lên.


Trì Kiến rất khó giứt ra khỏi cảm giác trực quan này, biết mình nên hận cô, lại không thể kiềm chế được mà nhớ nhung cơ thể của cô, nhớ từng ly từng tí một quãng thời gian hai người ở bên nhau.
Tiếng hét của Trì Mộc Dương đã kéo anh ra khỏi dòng hồi tưởng.


Trì Kiến cũng nhảy vào trong biển, nhưng mới bơi được một nửa, cô đã ôm Trì Mộc Dương trở về.
Trên người Trì Mộc Dương còn đeo cái phao hình bướm, không nhịn được ho khan.


Cửu Lộ rẽ nước, cởi phao bơi trên tay cậu bé, chậm chạp đứng lên, không có sức bế lên, nhưng lại cố gắng ôm lấy đứa trẻ.
Cô đi thẳng lên bờ, cúi đầu, chưa kịp nhìn rõ mặt mũi đứa trẻ, Trì Kiến đã lao đến, một tay nhận lại bé.


Ánh mắt lại chạm vào nhau, lần này nhìn nhau rất lâu, màu sắc đồng tử anh vẫn đậm như trước, nhìn cô không cười, chưa hết sợ, sắc mặt trắng bệch.
Thiếu niên biến thành đàn ông, cơ thể anh cường tráng rắn chắc, cần cổ thon dài, nhưng khuôn mặt không thay đổi.


Phía xa vang lên một tiếng huýt gió, rốt cuộc kéo được hai người đang trong trò im lặng trở về.
Anh quay người trước, ôm con lên bờ, đám du khách thích xem náo nhiệt từ xa chạy đến, mồm năm miệng mười, bàn tán sôi nổi.


Trì Kiến đặt bé lên mặt đất, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt mũm mĩm, khẽ gọi: "Tiểu Mộc...... Con trai, con có khó chịu ở đâu không?"
Cửu Lộ nhìn chòng chọc cảnh tượng trước mặt, chữ nào đó truyền vào trong tai, khiến ngực cô rất khó chịu.
Trần Ca hỏi: "Tình hình thế nào? Có cần cấp cứu không?"


Cô không có phản ứng.
"Lý Cửu Lộ?"
"...... Không cần đâu ạ." Cô thử vài lần, mới tìm về giọng nói bình thường: "Bạn nhỏ có đeo phao bơi, không bị chìm, có thể do sợ hãi, nên bị uống mấy ngụm nước."


Trì Kiến giương mắt nhìn cô, nghe cô nói như vậy mới yên tâm hơn một chút, trên mặt rốt cuộc khôi phục vài phần huyết sắc.
Anh nói: "Nhưng bây giờ thằng bé vẫn ho khan."


Cửu Lộ nhấp môi, ngồi xổm xuống: "Để tôi." Cô không nhìn bất kì ai: "Phiền mọi người cho chúng tôi chút không khí, không nên chụp ảnh, đứng xa một chút."


Trần Ca hỗ trợ sơ tán đám đông, Lý Cửu Lộ bế Trì Mộc Dương lên, đặt bụng cậu bé lên đầu gối mình, dốc ngược đầu, vỗ nhẹ lưng bé.


Trì Kiến ngồi xổm cách đó không xa, không nhịn được lại quan sát cô, dường như thời gian đặc biệt quan tâm đến cô, chưa từng lưu lại dấu vết năm tháng trên mặt cô. Cô buộc tóc đuôi ngựa, cái trán trơn bóng, mặt rất nhỏ, mặt mày vẫn thanh tú mỹ lệ giống như mấy năm trước.


Người phía trước vẫn mang đức hạnh ấy, vừa yên tĩnh, vừa buồn sầu.
Nếu nhất quyết phải tìm ra chút khác biệt, là một người phụ nữ trẻ, cô không son phấn, làn da ban đầu trắng như sứ đã phơi nắng phơi sương thành màu lúa mạch khỏe khoắn. Có vẻ đã thô ráp hơn xưa.


Trì Kiến bắt lấy điểm thay đổi này, không ngừng an ủi chính mình, trong lòng cảm thấy rất sung sướng.
Ho vài tiếng, cuối cùng Trì Mộc Dương cũng ói hết nước ra, hô hấp thông thoáng.


Lý Cửu Lộ thả bé ra, bạn nhỏ dường như đã làm điều sai trái, lén nhìn Trì Kiến, đầu dưa tròn bóng loáng, tròng mắt đảo loạn, đẹp mà linh hoạt.
Trì Kiến rũ mắt, không cho bé vẻ mặt nào.


Trì Mộc Dương chủ động nhận lỗi, lí nhí: "Bố ơi con sai rồi, con không nên chạy xa như vậy, đáng ra con phải tìm bố chơi cùng." Cậu bé rất cơ trí, lại nói thêm một câu: "Không cho bố nói chuyện với dì xinh đẹp kia đâu."
Trì Kiến cười: "Con làm sai mà còn tìm cớ bào chữa nữa hả, giống y xì đúc mẹ con."


Trì Mộc Dương không đồng ý, bĩu môi nói: "Bố nuôi đi cùng còn quan tâm con hơn bố đấy."
"Cút đi." Sắc mặt Trì Kiến lạnh lùng: "Để về nhà xem bố thu thập con như thế nào."


Mắng con trai xong, Trì Kiến giương mắt nhìn Lý Cửu Lộ. Trên mặt cô còn ít bọt nước, vài sợi tóc dính bên má, bây giờ đã bình tĩnh trở lại, nhưng không dám nhìn anh, ánh mắt vẫn luôn dán lên mặt Trì Mộc Dương.


Trì Kiến sợ tới mức cả người không còn sức lực, đặt mông ngồi lên bãi cát, khủy tay chống lên đầu gối, hai tay nắm lấy nhau, rất thích thú nhìn cô một chút, lại nhìn con trai trong lòng, cảm thán gen di truyền thật tuyệt vời.


"Ôi, giờ mới thấy, đây không phải là bạn cũ sao!" Giọng điệu anh có chút trêu chọc và xa cách.
Rất lâu sau Cửu Lộ mới hoàn hồn, mím môi.
"Lý Cửu Lộ?" Trì Kiến cố ý hỏi.
Cô đứng đực ra đấy, không biết đáp như thế nào.


Lúc này đám đông dần dần tan đi, Trần Ca thấy hai người quen biết nhau, nghĩ rằng mình ở đây thì hai người không tiện nói chuyện, nên chào hỏi hai câu, sau đó quay về đài quan sát.
Bạn nhỏ bên cạnh lắc lư cái đầu, đột nhiên hỏi: "Bố ơi, cô ấy là ai ạ?"


Trì Kiến thu ánh mắt từ trên người cô về, nhìn con trai mình, không lâu sau, ánh mắt lại rơi lên người đối diện: "Con phải gọi cô ấy là mẹ."
Trong nháy mắt, anh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, mắt không chớp nhìn chằm chằm hai người các anh, môi khẽ nhếch lên, trên mặt không còn huyết sắc.


Trong lòng Trì Kiến càng thêm vui sướng, nhẹ nhàng nghiến răng, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười giễu cợt: "À sai rồi, phải gọi là chị."
Hết chương 48






Truyện liên quan