Chương 20: Q1 - THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG - CHƯƠNG 19: THÊM MỘT KHÚC

Q1 – THUỞ XƯA CÓ MỘT TÒA LINH THƯ CUNG – CHƯƠNG 19: THÊM MỘT KHÚC
Editor: Luna Huang
Khi một con ngựa lấy tốc độ mỗi canh giờ chạy ba trăm dặm như bay tới, đồng thời vung móng ngựa tuyết trắng lên mang theo lửa cháy mạnh sôi trào, cuồng bạo đánh vào mặt người…


Ân, ngươi có thể suy tính một chút xương sống mũi đã nát có thể trị hết không?
Quá thảm, lúc này Huyết Xà quân tao ngộ loại tình huống này rồi!


Gần trong gang tấc, bất ngờ không kịp đề phòng, hắn chỉ tới kịp kinh hãi đến phóng đại con ngươi, đã bị móng ngựa tuyết trắng hung hăng đá vào mặt, sau đó dường như đoạn tuyến phong tranh bay lên trời.


Giữa tiếng kêu gào thê thảm, hình người vật thể cứ như vậy bay rớt ra ngoài, mang theo mấy cái răng cửa gãy cũng bay lên đầy trời, trọng trọng nện ở trong hố đất noài hơn mười trượng, dù cho cách rất xa đều có thể nghe được tiếng g xương sống mũi vỡ vụn giòn tan…
Dại ra, dại ra!


Một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ há to mồm tập thể, Nhạc Ngũ Âm đột nhiên phản ứng kịp, một tay bịt ánh mắt của Ngọc Địch nhi: “Ách, không thể nhìn, tràng diện này có chút tàn bạo máu tanh.”
Há chỉ tàn bạo máu tanh a!


Huyết Xà giãy giụa bò dậy trong hố đất, cả khuôn mặt đều bị nữu khúc biến đau đớn kịch liệt, nổi giận gầm lên một tiếng bén nhọn chói tai, huyết vụ độc mãng huyễn tương điên cuồng lay động: “ch.ết tiệt, ch.ết tiệt, các ngươi phải trả giá…”
Trả giá cái đầu ngươi!


available on google playdownload on app store


Một vị cô nãi nãi trong con ngựa đã gào thét tới, phảng phất thức tỉnh huyết mạch thần thú thượng cổ oạt quật cơ, đụng Huyết Xà đang giằng co đứng lên ngã xuống lại hố đất, ngay sau đó hí dài một tiếng, bốn móng ngựa tuyết trắng vung lên thật cao!


“Không…” Đầu óc choáng váng Huyết Xà rít gào thôi động huyết vụ hộ thể.
Oanh!


Nhưng loại chống đối này không hề có tác dụng, huyết vụ hơn mười năm khổ tu ma đạo trước mặt móng ngựa tuyết trắng lửa cháy mạnh sôi trào yếu ớt dường như đậu hũ, trong nháy mắt đã bị triệt để xé rách.


Ngay sau đó, móng ngựa tuyết trắng tiến quân thần tốc mang theo lửa mạnh xích hồng, chỉ là lần đầu tiên oanh kích đã đạp Huyết Xà vào dưới đáy hố đất cố sức dẫm, thế cho nên ầm ầm một tiếng hố đất đều kịch liệt rung động, chậm rãi chậm rãi một luồng bụi mù!


Vẻ mặt nữu khúc, xương sống mũi nát bấy, Huyết Xà đáng thương đầu váng mắt hoa, còn nỗ lực gọi độc mãng huyễn tương phản ra tương phản một chút: “ch.ết tiệt…”
“Ít bức đi!” Bác đằng đằng sát khí đạp chân tới, ngạnh sinh sinh đá tan độc mãng huyễn tương thành huyết vụ.


Ngay sau đó, móng ngựa tuyết trắng mang theo lửa cháy mạnh sôi trào trong nháy mắt hóa thành vô số hư ảnh, dường như điên cuồng không lấy tiền đạp đến: “Con mẹ nói, còn dám phản kháng, cô nãi nãi đá ngươi là để mắt đến ngươi!”
Bang bang phanh, bang bang phanh!


Bão tố a, bữa tiệc này đơn giản là tàn bạo đến kẻ khác giận sôi người, cái gì huyết vụ hộ thể cái gì độc mãng huyễn tưởng huyễn tưởng, trước móng ngựa vô song toàn bộ đều là phù vân.


Trong nháy, toàn bộ hố đất đều bị đạp đến mấy trượng, thân ảnh của Bác cùng Huyết Xà đều đã tiêu thất trong hố đất, chỉ có thể nhìn thấy hố đất đang không ngừng rung động kịch liệt, một luồng lại một luồng bụi mù bay lên trời trung gian còn kèm theo các loại âm thanh kỳ quái ——


“Ma tương thôn thế, huyết vụ che trời, cho bổn sứ…”
“Gọi cái đầu ngươi, chiêu số danh ngưu bức không dậy nổi a, xuống phía dưới cho cô nãi nãi!”
“Hỗn trướng, ngươi cũng biết bổn sứ chính là dưới trướng lão tổ…”


“Dong dài, biết năm đó cô nãi nãi đá qua bao nhiêu kẻ ngu ngốc tự xưng lão tổ chưa?”
“Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng, thật coi bổn sứ… Cô nãi nãi, ta sai rồi, cầu buông tha…”


“Ha ha, Ít nói nhảm, nguyên tắc của cô nãi nãi là chống cự sẽ nghiêm trị, đầu hàng cũng sẽ nghiêm trị!”
Vọng Thư Uyển


Thật thê thảm a, thực sự thật thê thảm a, Ngọc Địch nhi các nàng lần đầu nhìn thấy Bác đánh người vào chỗ ch.ết như thế, tất cả đều run lẩy bẩy, Nhạc Ngũ Âm mặc dù là lần thứ hai nhìn thấy vẫn là không nhịn được túc nhiên khởi kính, ai ai ai, đây là tiết tấu muốn mạng người a.


Thấy nhưng không thể trách, Cố Thất Tuyệt nửa nằm trên xe lăn, hữu khí vô lực uống canh trung dược: “Bác, không sai biệt lắm là được, cảm mạo của ta càng ngày càng nặng muốn đi về nghỉ ngơi.”


“Đã biết.” Trong hố đất truyền đến thanh âm tức giận của Bác ngay sau đó ngừng lại một chút, chợt nghe một tiếng quát đằng đằng sát khí ——
“Thức tỉnh huyết mạch thần thú thượng cổ… Ăn áp lộ cơ chi nộ của cô nãi nãi đi!”
(Luna: áp lộ cơ chi nộ – phẫn nộ của xe lu cán đường)


“Di, không phải là oạt quật cơ sao?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ nháy mắt mấy cái.
“Cũng không phải chỉ có một loại huyết mạch thần thú.” Cố Thất Tuyệt rất tự giác đẩy xe lăn rời xa chiến trường.
Oanh!


Trong sát na, toàn bộ cánh đồng hoang vu rung động kịch liệt, hố đất phảng phất bị hỏa cầu cuồng bạo đánh trúng chợt bộc phát ra bùn cao tới mười mấy trượng!


Ngay sau đó, liền thấy một thân ảnh phá thành mảnh nhỏ thê lương bay lên trời, dường như gỗ thô bị đập nát, trọng trọng rơi xuống cái sông ở phương xa!


Đáng thương a, Nhạc Ngũ Âm rất đồng tình thu song chưởng về, Ngọc Địch nhi các nàng trái lại nhìn đến mãn nhãn chiếu sáng, đột nhiên cảm thấy nên đi tìm Bác xin chữ ký.


Nói đến Bác, vị cô nãi nãi trong còn ngựa này lúc này mới nhai yến mạch, ý do vị tẫn nhảy ra khỏi hố: “Sợ chưa, bổn đại tiểu thư mới khôi phục một chút tu vi, cư nhiên không có trực tiếp đạt thành hiệu quả bể đầu.”


“Không chỉ là không có bể đầu.” Cố Thất Tuyệt nguyên khí đại thương uống canh dược, “Thoạt nhìn, tên kia còn giống như có thể năng động?”
“Di?” Bác hơi kinh ngạc quay đầu,


Là thật, rõ ràng đã bị đánh gãy xương cả người nhưng vốn nên hôn mê ngã xuống, lúc này Huyết Xà dĩ nhiên lảo đảo đứng lên, trong bàn tay bị gãy của hắn tựa hồ cầm lấy món pháp bảo bảo mệnh, tia sáng chói mắt đang từ trong khe hở lộ ra ngoài.


“Lại còn chưa ch.ết?” Bác ngẩn người, nhất thời nổi giận đùng đùng vung móng ngựa lên, “Meo meo meo, vậy cô nãi nãi sẽ lại. . .”
Răng rắc!
Ngay trong nháy mắt này, trong lòng bàn tay của Huyết Xà đột nhiên truyền đến tiếng vỡ vụn thanh thúy.


Ngay sau đó, liền thấy vô số bột phấn hồng sắc vỡ vụn từ trong lòng bàn tay hắn chảy ra, Huyết Xà hít một hơi thật sâu hút hơn phân nửa hồng sắc vào trong miệng, thân thể nguyên bản tàn phá dĩ nhiên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được cấp tốc khép lại..


“Đó là, đan dược chữa thương nào đó sao?” Nhạc Ngũ Âm hơi ngạc nhiên.
Không trả lời, Cố Thất Tuyệt đột nhiên như có điều suy nghĩ quay đầu, đón nhận ánh mắt kỳ quái của Bác, một người một ngựa đối mắt nhìn nhau, trong mắt tựa hồ sinh ra vài phần kinh ngạc. . .


“Kia hình như là?” Bác rất cổ quái xao xao móng ngựa, “Lão Cố, còn nhớ rõ lời ta từng nói không?|
“Các ngươi đang nói cái gì?” Nhạc Ngũ Âm nghe được ngạc nhiên không nói gì, “Chờ một chút, tên kia muốn chạy trốn!”


Đúng vậy, sau khi hút cái loại bột phấn hồng sắc này xong Huyết Xà không chỉ có thương thế khỏi hẳn, ngay cả huyết vụ phía sau cũng biến thành càng thêm cuộn trào mãnh liệt dâng trào.


Trong sát na, một tiếng nổ ầm ầm, thân thể của hắn phóng lên cao, thôi động huyết vụ triều dâng sóng lớn bỏ chạy về phía chân trời, nơi đi qua huyết vụ bao phủ ăn mòn tất cả chúng nó thành bạch cốt.
“Hắn hình như không nói ta sẽ trở lại. . .” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm.


“Còn muốn chạy?” Bác đằng đằng sát khí run bờm ngựa lên, móng ngựa tuyết trắng vung lên thật cao, “Lão Cố, trợ một hứng ~”
“Được.” Cố Thất Tuyệt quay đầu, nhìn Nhạc Ngũ Âm cùng Ngọc Địch nhi các nàng một chút, “Đàn, phải nhẹ nhàng chút.”


“A?” Vẻ mặt Nhạc Ngũ Âm ngây ngô thân thể trái lại thành thực, theo bản năng kích thích dây đàn tỳ bà.
Kết quả làm ngay trong nhạc đệm của đám tiểu tỷ tỷ nhạc khí Cố Thất Tuyệt liền nhẹ nhàng gõ tay vịn xe lăn ngâm xướng ——


“Bất thị tôn tiền ái tích thân, dương cuồng nan miễn giả thành chân, tằng nhân túy tửu tiên danh mã, sinh phạ tình đa luy mỹ nhân. . .”
“Ngươi xác định là bài này?” Bác đằng đằng sát khí nhìn hắn chằm chằm, “Lại thêm một bài thử xem?”


“Khụ khụ, cảm mạo có chút choáng.” Cố Thất Tuyệt ho nhẹ vài tiếng, trong diễn tấu của đám tiểu tỷ tỷ nhạc khí thay đổi một bài thơ ——
“Đại mạc sa như tuyết, yến sơn nguyệt tự câu. Hà đường kim lạc não, khoái tẩu đạp thanh thu ~”


Đây còn không sai biệt lắm, tiếng ngâm xướng chưa rơi, bài ngũ ngôn tuyệt cú này trống rỗng hiện hình hóa thành văn tự mực quang vây quanh Bác giống như là đồng loạt tán thưởng nàng vậy. . .
Nga ha ha, thích loại cảm giác thủ động điểm tán này!


Trong mực quang bay lượn tâm tình Bác vui sướng thở một hơi dài nhẹ nhõm, phảng phất từ trong bào thơ này hấp thu một chút lực lượng, chợt gào to một tiếng, hồng quang trên sừng lóng lánh dường như giá bão cuốn hết tất cả vậy.


Thân trắng đuôi đen sừng đỏ rong ruổi thiên lý chỉ trong một cái chớp mắt, dưới ánh trăng mờ nhạt thân nàng cuồn cuộn nổi lên gió xoáy, phảng phất như điện quang sấm sét trong nháy đuổi theo Huyết Xà điên cuồng thoát đi!
“Giải quyết rồi.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực nhấp một hớp canh dược.


“A? Nhạc Ngũ Âm cùng Ngọc Địch nhi các nàng hai mặt nhìn nhau.
Dưới ánh trăng, trong gió rét, chỉ thấy đạo điện quang ngân bạch kia hung hăng đánh lên xích sắc huyết vụ!


Như sấm đình phá vỡ hư không hắc ám, đợi một tiếng nổ vang qua đi, chấn động cánh đồng hoang vu cũng chỉ phiêu đãng cảm khái của Bác ——


“Quả thực ăn không nỗi một kích, vô địch thực sự là cổ đơn. . . Ngô, hình như hạ móng có chút nặng, người này chẳng lẽ biến thành ngu dại rồi đi?”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—


Mọi người nhớ ủng hộ ta bằng cách … nhé >,^ cái quy định khỉ khô nó không cho ta viết ra nhưng mọi người hiểu mà ha 😀
Cám ơn mọi người đã tạo động lực cho ta edit viết truyện và duy trì web






Truyện liên quan