Chương 41: Q2 – ĐÔNG HẢI HỮU TIÊN HỘI – CHƯƠNG 40: MỞ LÁ CHẮN

Q2 – ĐÔNG HẢI HỮU TIÊN HỘI – CHƯƠNG 40: MỞ LÁ CHẮN
Editor: Luna Huang
Răng rắc một tiếng, kèm theo niệm tụng của Tiểu Tiểu Sơ các nàng, vô số văn tự mực quang xoay quanh bay lên không, hội tụ thành quang thuẫn Tam Tự kinh.


Trong sát na, yêu giao miệng đầy răng nanh trắng hếu, đánh lên quang thuẫn mực tự trước mặt tựu như cùng đánh lên đá hoa cương cứng rắn, cũng vô pháp tiến tới một chút.


“Cái gì?” Mãng Long chân nhân lấy làm kinh hãi, nhưng lập tức cười lạnh nói, “Có chút bản lãnh, thì tính sao, bổn chân nhân nhất định phải… A!”
Còn chưa kịp nói xong, hắn đột nhiên vừa quay đầu, cố sức hung mãnh kia trực tiếp sái cổ, đau đến nhe răng nhếch miệng.


“Cha!” Mạc Vô Ngân mục trừng khẩu ngốc, vội vã xông lên cứu viện, “Ngươi đây là, ngươi đây là thế nào… A!”
Còn chưa hỏi xong hắn cũng a một tiếng, không tự chủ được cấp tốc quay đầu, cơ thể đến xương cổ đồng thời kéo thương, đau đến vẻ mặt co quắp.


“Thùng thùng đông ~” Đang lúc bọn hắn đối diện, ba tiểu la lỵ giơ trống lắc rất vui vẻ lắc tới lắc lui.
“A a a ~” Sau đó Mãng Long chân nhân cùng Mạc Vô Ngân không kiềm hãm được lắc đầu theo, kêu thảm thiết liên tục mồ hôi lạnh chảy ra.
Thùng thùng đông, a a a, bên kia tình cảnh vẫn còn trình diễn!


Mãng Long chân nhân đau đến thẳng đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt co quắp giận không kềm được: “Đồ vô sỉ, chỉ biết dùng… A… Chỉ biết dùng yêu pháp…a… Có bản lĩnh…a… Có bản lĩnh cùng bổn chân nhân… A… Minh đao minh thương….”


available on google playdownload on app store


“Nga.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, từ trên đá ngầm đứng lên.


Trong sát na, mực quang cuộn trào mãnh liệt dâng trào, thiên địa khí cơ hơi bị dẫn động, trước người hắn nhất thời có một thanh Thanh Đồng cổ kiếm, chậm rãi ngưng tụ thành hình, gần mũi kiếm một tiếng ngâm khẽ, để triều dâng sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.
Đây là, đây là kiếm hôm qua!


Sắc mặt Mạc Vô Ngân đại biến, kim bằng đại thánh bọn họ tập thể hút lãnh khí, ngay cả Mãng Long chân nhân cũng không tự chủ được hết hồn.
Vọng Thư Uyển


“Ăn dưa, ăn dưa.” Nhạc Ngũ Âm lại rất mau mắn tiến nhập hình thức xem cuộc vui, “Nga ha hả ha hả, dưa miễn phí phải hảo hảo ăn, còn không có nguy hiểm.”


Giờ khắc này, mực quang thôi động hải triều cuộn trào mãnh liệt, Cố Thất Tuyệt đầu đầy tóc đen bay ngược đón gió, tay trắng noãn như ngọc nhẹ nhàng lộ ra, từ lâu cầm chuôi kiếm Thanh Đồng.


Trong nháy mắt, hư không cuồng phong gào thét, sấm sét rung động, mọi người ở đây kinh hãi trong ánh mắt biến sắc, Cố Thất Tuyệt chợt lật ngược chuôi kiếm, đưa cho Nhạc Ngũ Âm đang hài lòng ăn dưa: “…đây!”


“?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ mở to hai mắt, nhìn Thanh Đồng cổ kiếm trong tay, “Chờ một chút, không phải là quân thượng ngươi đi chiến…”
Còn chưa kịp phản ứng, Cố Thất Tuyệt đã tiện tay đẩy: “Ngũ Âm nữ quan, ngươi có thể.”


(Luna: Haha, bày trận cho lớn vào cuối cùng là đẩy bả ra đánh trận, ông này cũng được thật)


Nhìn như nhẹ nhàng đẩy lại mang theo lực lượng vô pháp kháng cự, Nhạc Ngũ Âm trợn mắt hốc mồm cứ lảo đảo như vậy, thân bất do kỷ vọt tới trước, nắm chuôi Thanh Đồng cổ kiếm này cong vẹo đánh về phía Mãng Long chân nhân.


Cái quỷ gì, Mãng Long chân nhân đồng dạng ngạc nhiên, nhưng gần trong nháy mắt rít gào gầm lên, chợt thôi động yêu giao, miệng khổng lồ cuồng bạo cắn đến: “Kiến hôi, muốn cho yêu nữ này thay ngươi chịu khổ sao?”


Đừng làm rộn, Nhạc Ngũ Âm luống cuống tay chân, ngốc quơ Thanh Đồng cổ kiếm: “Quân thượng, ngươi lầm, ngân gia chỉ là tỳ bà, căn bản không biết kiếm thuật a.”
“Không có việc gì, có thể học.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang giữ cằm, lại quay đầu nhìn Sơ Sơ các nàng


“Ân a ~” Ba tiểu la lỵ lập tức gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn gò má trẻ con mập mập, trợn to mắt to hắc bạch phân minh, nãi thanh nãi khí trăm miệng một lời nói ——
“A di, ngươi là người tốt ~”


Trong sát na, văn tự mực quang gào thét xoay quanh, nhất thời tụ tập bên cạnh Nhạc Ngũ Âm, cấu thành quang thuẫn Tam Tự kinh không thể phá vở.


Hầu như đồng thời, miệng khổng lồ của yêu giao cuồng bạo cắn đến, nhất thời hoàn toàn bao phủ Nhạc Ngũ Âm, vô biên vô tận hắc ám nhất thời bao trùm, răng nanh trắng hếu cắn ở trên quang thuẫn Tam Tự kinh, đều có thể nghe được tiếng vỡ vụn răng rắc.


“Ta chỉ là tỳ bà a… Còn có, thỉnh gọi ta tỷ tỷ.” Nhạc Ngũ Âm lệ nóng doanh tròng, kinh đến hồn phi phách tán nhắm mắt lại, giơ Thanh Đồng cổ kiếm lên mặc kệ nhiều như vậy tùy tiện huy vũ.


Kiếm quang gào thét, tuy rằng không có chương pháp gì, nhưng vẫn đang bộc phát ra kiếm khí dâng trào, ngạnh sinh sinh đánh bể đầu yêu giao.
“Cái gì?” Mãng Long chân nhân lấy làm kinh hãi, rơi vào trên bờ cát cơ hồ là theo bản năng nghiêng đầu, nhìn kiếm quang Thanh Đồng gào thét mà qua.


Không đợi hắn kịp bay lên không, Nhạc Ngũ Âm đã nhắm mắt lại, quơ Thanh Đồng cổ kiếm, thất kinh xông lên, cùng với nói nàng đang khống chế Thanh Đồng cổ kiếm, chẳng bằng nói Thanh Đồng cổ kiếm đã khống chế nàng, để cho nàng thân bất do kỷ hành động theo.
Bá, bá, bá…


Thanh Đồng kiếm quang gào thét lóng lánh, vây bắt Mãng Long chân nhân chính là một trận chém lung tung, cổ quái liền cổ quái, rõ ràng không có chương pháp gì đáng nói, thế nhưng kiếm quang Thanh Đồng dĩ nhiên sắc bén đến khó có thể tin, cái gì công kích cái gì pháp khí ở trước mặt nó tất cả đều bị đơn giản chặt đứt.


“Buồn cười!” Mãng Long chân nhân vừa sợ vừa giận, bị kiếm quang Thanh Đồng bao phủ, muốn bay lên không giật lại cự ly đều làm không được, trong lúc nhất thời bị công đến chật vật lui về phía sau, chỉ có thể không ngừng thôi động pháp khí ngăn trở.
Như thế, hỗn loạn như thế sao?


Kim bằng đại thánh đều nhìn đến choáng váng, mấy trăm tu chân giả tập thể nghẹn họng nhìn trân trối, cứ như vậy nhìn Nhạc Ngũ Âm mở ra lá chắn giơ kiếm, vây bắt Mãng Long chân nhân một trận chém lung tung.


“Bổn quân nếu như nhớ không lầm…” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Các ngươi đều là thị vệ của Sơ Sơ?”


Con mẹ nó, kim bằng đại thánh đột nhiên mao cốt tủng nhiên, cơ hồ là theo bản năng muốn chạy, vấn đề là không đợi hắn kịp phản ứng một khí thế đã cuồng bạo vọt tới.


Trong sát na, những tu chân giả ngày hôm qua vừa tuyên bố thêm vào Linh Thư cung nhất thời tất cả đều thân bất do kỷ xông lên, đáng thương tam yêu Sư Đà sơn bị sái cổ xông lên phía trước nhất, khuôn mặt trung thành và tận tâm, sai, phải nói là khuôn mặt hoài nghi yêu sinh.


“Ân a ~” Sơ Sơ Tiểu Sơ Tiểu Tiểu Sơ đang ôm gương mặt, ở phía sau ngọt ngào bồi thêm một câu, “Đại thúc, các ngươi tất cả đều là người tốt ~”
Răng rắc một tiếng, tập thể bày lá chắn!


Tam yêu Sư Đà sơn bị sái cổ xông lên phía trước nhất. Vừa lúc đón nhận một đống pháp khí cuồng bạo rơi xuống, nguyên bản đều chuẩn bị viết di ngôn cho tốt, kết quả đột nhiên phát hiện mình lông tóc không tổn hao gì, đó chính là nói…
Sinh tử xem nhẹ, không phục thì làm!


Chấn động hai cánh hú lên quái dị, kim bằng đại thánh trực tiếp gió lốc mà lên, hóa thành lợi trảo nguyên hình mở như câu; theo sát phía sau thanh mao sư vương rít gào rống to hơn, ngay tại chỗ lăn một vòng hóa thành thanh sư cuồng bạo, miệng to như chậu máu cắn về phía Mãng Long chân nhân; bạch tị tượng vương rơi ở phía sau, gào to một tiếng hiện ra nguyên hình, bạch tượng thật lớn đấu đá lung tung, hai ngà voi như lợi mâu đâm ra.


Phía sau bọn họ, mấy trăm tu chân giả ùa lên, huy vũ đao kiếm các loại pháp khí, phản chính dưới trạng thái bộ lá chắn không sợ bị thương, chen chúc mà đến vây bắt Mãng Long chân nhân quần ẩu các loại.


Đây là biệt khuất bực nào a, Mãng Long chân nhân bảo vệ Mạc Vô Ngân, bị mấy trăm người vây bắt quần ẩu như vậy, dù cho có mực bào giao bì hộ thể, cũng bị đánh cho búi tóc tán loạn, nhịn không được nổi giận gầm lên một tiếng, rồi lại chợt nghiêm nghị hành lễ, hướng phía phương chính đông lạy một cái ——


“Một bầy kiến hôi, thật cho rằng bổn chân nhân thúc thủ vô sách sao… Tổ sư thần thông, di bảo trợ ta!”






Truyện liên quan