Chương 66: Q3 – TỬ VIẾT – CHƯƠNG 65: THOẠT NHÌN CÓ CHÚT QUEN MẮT A
Q3 – TỬ VIẾT – CHƯƠNG 65: THOẠT NHÌN CÓ CHÚT QUEN MẮT A
Editor: Luna Huang
Trên thế giới này, so với gặp phải một người bị bệnh thần kinh càng đáng sợ hơn, là cùng lúc gặp phải hai người bị bệnh thần kinh, mà so với đồng thời gặp phải hai người đáng sợ hơn, là một người trong đó còn tự nhận là lão sư thể dục…
Anh anh anh, mỗi ngày phải chạy 15000 mét, chạy không xong thì không thể ăn điểm tâm… Các ngươi là ma quỷ sao?
Có phải ma quỷ hay không thì không biết, thế nhưng rất nghiêm khắc thì đúng!
Xác định xong phải đến Châu Huyền cổ quật tìm tàn trang, đoàn người ăn xong điểm tâm tức khắc khởi hành, vốn là có thể gọi một gọi kiếm sang đây, thế nhưng Lý Phong Trần lại mặt không thay đổi biểu thị vừa vặn mượn lữ đồ để Nhạc Ngũ Âm tiến hành rèn đúc sớm, cho nên nói…
Cho nên nói, sau nửa canh giờ, dọc đường đến Huyền cổ quật, xuất hiện cảnh tượng kỳ quái cho người ghé mắt ——
Một đám người Kim Bằng lên tàu, thản nhiên tự đắc dọc theo cánh đồng hoang vu bay qua, trong bụi mù phía sau bọn họ, một vị tiểu mỹ nhân ngự tỷ váy vàng ôm tỳ bà, thở hồng hộc đầu đầy mồ hôi chạy bộ.
“Ô ô ô, ngân gia chỉ là một cây tỳ bà a ~” Nhạc Ngũ Âm ủy khuất đến độ sắp khóc, “Học thơ Đường còn chưa tính, vì sao còn phải chạy 15000 mét, đây có ích lợi gì a?”
Lạnh lùng, Lý Phong Trần chậm rãi lau mũi kiếm thương bạch, không hề có hứng thú trả lời, trái lại Cố Thất Tuyệt khoanh chân uống nước mực trà, khoan thai giải thích: “Phong Trần là vì tốt cho ngươi, Ngũ Âm nữ quan ngươi quen thói ỷ lại yêu thuật, rèn luyện thân thể thiếu nhiều lắm, cho nên thể pháp song tu mới là tiến giai chi đạo.”
(Luna: háhá vốn tưởng ổng sẽ vui vẻ ngồi tàu chứ, ai ngờ cũng có nghĩa khí ghê bây)
Con mẹ nó thể pháp song tu!
Nhạc Ngũ Âm chạy đến thở không được, đột nhiên cảm thấy yêu sinh của mình thật là bi thảm, anh anh anh, trước đây bị mỗ bị bệnh thần kinh ép buộc chép thơ Đường còn chưa tính, bây giờ còn cũng bị một người bị bệnh thần kinh khác cưỡng bách chạy bộ, đáng sợ hơn là vô luận người bị bệnh thần kinh nào, ngân gia đều đánh không lại…
“Không…muộn…” Lý Phong Trần rốt cục lau xong mũi kiếm thương bạch, lãnh nhiên phun ra vài chữ.
“Cần phiên dịch không?” Cố Thất Tuyệt rất hảo tâm hỏi.
“Không cần ~” Nhạc Ngũ Âm tuyệt vọng lại lau nước mắt, vì bữa cơm tối của mình, thất tha thất thểu chạy về phía trước, thật mệt tâm, chân cũng thật mỏi, khí đều thở không được, ô ô ô, cho nên nói, Châu Huyền cổ quật kia đến cùng ở đâu a?
Vọng Thư Uyển
Sự thực chứng minh, Huyền cổ Từquật cách nơi này cũng không chỉ 30 dặm, nên đến cuối cùng, Nhạc Ngũ Âm tiểu tỷ tỷ mệt đến thè lưỡi vẫn là được Kim Bằng kéo lên, sau đó kim bằng đại thánh rốt cục chấn cánh bay cao, bằng vào tốc độ kinh người, gào thét chạy tới Từ Châu.
Đợi được mặt trời chiều chạng vạng dần dần hạ xuống, một mảnh sơn lĩnh thổ hoàng vòng tròn xuất hiện tại trong tầm mắt của bọn họ, từ trên cao quan sát xuống, sơn lĩnh núi hình vòng cung không có bao nhiêu thu hút, nhưng ở giữa sơn lĩnh lại có một động quật khẩu xích hồng sắc, thoạt nhìn giống như là một con độc nhãn thật lớn.
“Cố đại lão, chúng ta hạ xuống.” Kim bằng đại thánh một bên thu hồi cánh chim, một bên quay đầu giải thích, “Trong Huyền cổ quật, thường thường thì có trận gió cuồng bạo thổi ra, nếu như bị thổi trúng, chúng ta sẽ. . .”
Oanh!
Còn chưa kịp nói xong, trong động quật xích hồng sắc thật lớn, đột nhiên vod cơn lốc xích sắc cuồng bạo thổi ra, sau đó chợt nghe ba mấy một tiếng, kim bằng đại thánh có đủ mấy ngàn cân nặng trực tiếp bị vỗ vào trên vách đá sơn lĩnh, lông chim xốc xếch chậm rãi rơi xuống.
“Ngô, loại trận gió này, không phải là sức người có thể ngăn cản.” Cố Thất Tuyệt rất kịp thời nhảy khỏi lưng chim, một đám người tấm tắc lấy làm kỳ, thản nhiên tự đắc đi vào sơn cốc, hoàn toàn không thấy kim bằng đại thánh còn co quắp ở phía sau.
Chạng vạng tối, trong sơn cốc có chút rộng, đã tụ tập rất nhiều tu chân giả nghe tin mà đến, có thể nói là còn hưng thịnh hơn hải để lao tiên hội ở Đông Hải lúc đầu, đủ loại nổi danh chi sĩ trong đó đến từ các đại tiên thành , phản chính Nhạc Ngũ Âm liếc nhìn lại, liền nhận ra vài tiền bối đại năng trước đây chỉ có thể ở tu chân tuần báo.
Giờ này khắc này, mấy trăm tu chân giả đến từ các phương các hương chính tụ tập trước cái động khẩu xích hồng sắc của Huyền cổ quật., tập thể an tĩnh đứng, dường như đang tu luyện tâm pháp kỳ quái gì.
Nhạc Ngũ Âm thấy hết sức hiếu kỳ, nhịn không được vỗ vỗ phía sau lưng của một vị của tu chân giả: “Đạo hữu, xin hỏi người đây là đang làm gì?”
“Suỵt ~” Vị tu chân giả kia đột nhiên làm một thủ thế chớ có lên tiếng, vừa chỉ chỉ động khẩu của Huyền cổ quật phía trước, “Chú ý nghe.”
“Nghe?” Nhạc Ngũ Âm mờ mịt, cũng học dáng vẻ của hắn, ngưng thần tĩnh khí nhìn cái động khẩu.
Sau một lát, chợt nghe tiếng rít của trận gió trong Huyền cổ quật, thật đúng là mơ hồ truyền đến thanh đọc cực kỳ yếu ớt, giống như là có vô số người đang cầm cuốn sách, rất chỉnh tề lang lảnh đọc, nhưng bởi vì cách quá xa, rồi lại chỉ có thể không rõ bắt được số ít từ ngữ ——
“Ngô nhật. . . Tư tắc. . . Phương lai. . . Văn thăng. . .nhân hành. . .kiến hiền. . .”
Mờ mịt, Nhạc Ngũ Âm vểnh tai nghe nửa ngày, hoàn toàn không có thể hiểu được hàm nghĩa của những từ này, chỉ có thể bất đắc dĩ quay đầu nhìn Cố Thất Tuyệt.
“Là?” Cố Thất Tuyệt cùng Bác liếc nhìn nhau
“Đúng. . .” Lý Phong Trần ở bên hờ hững phun ra một chữ.
“Là cái gì?” Nhạc Ngũ Âm đầu đầy vụ thủy, “Ai ai ai, các ngươi không nên thần bí như vậy, nói cho ta biết là tàn trang của cuốn điển tịch nào không được sao?”
Không nhìn kháng nghị của nàng, Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ nhìn Huyền cổ quật: “Như vậy, hiện tại chỉ còn lại có một vấn đề, chính là chúng ta phải như thế nào mới có thể chống đỡ trận gió, tiến vào. . .”
Cút ngay!
Một tiếng gầm lên, đột nhiên từ cửa vào sơn cốc truyền đến, sau đó liền thấy mấy tu chân giả bị kiếm quang đánh trúng, thân bất do kỷ bay rớt ra ngoài: “Chân quân của giáo chúng ta, bọn ngươi còn dám cản đường?”
“Cái gì?” Nhạc Ngũ Âm cũng tốt, những tu chân giả của Huyền cổ quật cũng tốt, tất cả đều kinh ngạc quay đầu.
Ngay bầu trời cửa vào sơn cốc, hơn mười đạo kiếm quang hoàng vân chính gào thét xoay quanh, mấy vị vũ sĩ hoàng bào trên kiếm quang từ trên cao, nhìn tu chân giả phẫn nộ xung quanh, không sợ hãi chút nào cười lạnh một tiếng.
“Thoạt nhìn có chút quen mắt?” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm.
“Trí nhớ của quân thượng ngươi là của cá sao?” Nhạc Ngũ Âm cũng là hết chỗ nói rồi, “Cái gì gọi là nhìn quen mắt, chúng ta ngày hôm qua còn vừa thấy. . .”
Oanh!
Lời còn chưa dứt, hoàng vân trong hư không cuộn trào mãnh liệt cuốn tới, ba nghìn Tây Hoang giáo chúng cưỡi kiếm quang hội tụ thành sông kiếm quang dài chói mắt, trong kiếm quang hoàng vân, đại kỳ kim quang của Tây Hoang thần giáo dựng đứng thật cao, phóng xuất trăm trượng kim quang, chiếu rọi toàn bộ Huyền cổ quật đến trắng xoá.
“Di, đại kỳ sửa xong rồi?” Bác nhất thời túc nhiên khởi kính.
Trong sát na, liền thấy sông kiếm quang hoàng vân dài nổ vang rơi xuống đất, chấn đến Huyền cổ quật run rẩy kịch liệt, hoàng vân tràn ngập chậm rãi tản ra, Ngột Tu chân quân thôi động ngũ thủ hỏa sư tử, thần uy cuồn cuộn đi tới, pháp tương thật lớn phía sau bay lên trời, dường như thần tôn nguy nga quan sát mọi người.
Ngay sau đó, ba nghìn Tây Hoang giáo chúng nhìn tu chân giả trong cốc, đồng loạt gầm lên như sấm sét: “Bọn ngươi, thấy Tây Hoang Thần Quân chúng ta đến, còn không mau mau hành lễ tham bái!”
Bị loại khí thế này kinh sợ, những tu chân giả trong cốc hai mặt nhìn nhau, ngoại trừ số ít mấy vị đại năng ra, những người khác đều không kiềm hãm được sắc mặt đại biến, mơ hồ cảm giác được cái loại hϊế͙p͙ bức thần uy mang tới này.
“Bỏ đi.” Ngột Tu chân quân ngồi trên ngũ thủ hỏa sư tử, bình thản ung dung nhẹ nhàng nâng tay, nhìn những tu chân giả trong cốc, “Bổn quân đến đây, chỉ vì bí bảo trong Huyền cổ quật, bọn ngươi nếu vô phúc tiêu thụ, không bằng. . .”
Đột nhiên khựng lại, vị chân quân này vừa rồi còn ngạo nghễ sanh mục kết thiệt nhìn trong cốc, sắc mặt trong nháy mắt hắng giọng, thậm chí đều có thể thấy khóe miệng đang nhẹ nhàng co quắp.
“Ăn cơm chưa?” Cố Thất Tuyệt ngồi ở trên xe lăn, hữu khí vô lực lên tiếng chào.
“Ha hả ~” Bác cười nhạt vài tiếng, Lý Phong Trần đã bắt đầu mặt không thay đổi lau mũi kiếm thương bạch.
Mờ mịt, kinh hãi, dại ra. . .
Trong yên tĩnh, Ngột Tu chân quân trợn mắt hốc mồm đột nhiên miễn cưỡng nặn vẻ tươi cười ra, chắp tay một cái với Cố Thất Tuyệt, ngay sau đó không nói được một lời cúi đầu tiến vào một ngõ ngách khác trong sơn cốc.
Cái gì đều đừng nói nữa, Tây Hoang giáo chúng phía sau mau theo sau, suy nghĩ một chút lại vội vã thu cả đại kỳ kim quang vào, ân, chạy trốn càng xa càng tốt, sinh mệnh trân quý, rời xa vị trên xe lăn kia là được rồi.
“Đây là thế nào?” Những tu chân giả trong cốc, thầm nghĩ vị Tây Hoang giáo chủ này từ trước đến nay không ai bì nổi, đây là đột nhiên ăn hỏng bụng rồi.
“Ách. . .” Nhạc Ngũ Âm ôm tỳ bà ngọc thạch, nhìn quân thượng trên xe lăn đang trải thảm lông một cái, lại nhìn Ngột Tu chân quân bên kia vẻ mặt co quắp cũng không dám quay đầu, trong đầu đột nhiên toát ra một ——
“Thật thảm. . .”
Luna: Hôm nay tặng mọi người hai chương, cám ơn mọi người đã luôn ủng hộ tiếp thêm động lực cho ta edit 😀