Chương 22

Editor: Jung Tiểu Kú
Triển tiểu miêu có động lực tinh thần, đả thương khi nãy tự nhiên cũng tốt lên rất nhanh, không quá mấy ngày liền vui vẻ trở lại. ( Miêu đại nhân ngươi quả là tiểu kiên cường đánh không ch.ết!)


Sau khi thương thế tốt lên, Triển Tiểu Hùng làm việc đại sự chính là đặt ra kế hoạch bảo vệ thai phu ( Vâng đúng vậy. Thai phu đó ạ không phải thai phụ đâu nga) Mà tối trọng yếu trong kế hoạch này là tự mình tiêu diệt hết thảy những nhân tố có thể nguy hại đến Bạch Ngọc Đường Bạch ca ca cùng làm con trai bảo bối nhà hắn khỏe mạnh.


Thật ra thì Bạch Ngọc Đường sau khi quyết định sẽ sinh hài tử cũng ít nhiều chú ý hơn ở phương diện ăn uống cùng hành động. Thế nhưng y cũng không phải là người tỉ mỉ gì. Theo thói quen nếu lại cao hứng nữa sẽ nhẫn không được mà khó tránh khỏi sẽ làm ra chút ít chuyện tình có ảnh hưởng đến kiêng kị của thai phụ.


Thế là kế hoạch của Triển Chiêu liền bắt đầu từ chuyện ăn uống mà Ngọc Đường dễ dàng phạm phải ──.


Ngày hôm nay, Triển miêu miêu thừa dịp lúc Ngọc Đường ra ngoài thi hành công vụ, một mình chạy về phòng của hai người, len lén chui xuống dưới giường. Phía dưới kia có một căn phòng vừa mát lại vừa thông gió thật thích hợp cho Bạch Ngọc Đường vào ở. Sau này phải bí mật sai người sữa chữa và chế tạo lại.


Triển Chiêu cẩn thận từng li từng tí nhấc lên viên gạch ở trên nóc của căn phòng tối, đem đồ vật bên trong từng kiện từng kiện toàn bộ lên mặt đất, sau đó kiểm kê lại. Trong đó có bốn hũ rượu Hạnh Hoa( ), ba hũ Thanh Hương ( ), ba hũ rượu vang cất Hoa Điêu( ), hai lọ Trúc Diệp Thanh ( ), hai vò Đỗ Khang ( rượu vang) cùng hai hũ Liulinzhen ( )thậm chí còn có một chai rượu cống ủ chín năm cùng rượu nho Tây Vực tiến cống. Ngoài ra còn có hai chai rượu không đậy kín không rõ tên. Triển Chiêu cũng không có chú ý nhìn kĩ, liền bắt đầu đem những vò cùng chai rượu này đem ra ngoài…


available on google playdownload on app store


Bởi vì con chuột nhà hắn đối với rượu khứu giác vô cùng nhạy bén, giấu ở bất kì chỗ nào trong Khai Phong phủ cũng bị Bạch Ngọc Đường phát hiện. Hơn nữa những vò rượu này đều là loại rượu ngon lâu năm, là cực phẩm rượu, nếu bị người khác phát hiện sẽ không ngăn được mơ ước. Vì vậy Triển Chiêu giao cho một nàng hầu đem địa điểm giấu rượu chuyển đến chôn ở dưới gốc cây Hòe lâu năm = = ||| Hơn nữa để không khiến người trong phủ Khai Phong chú ý hắn chỉ có thể tự mình chuyển từng vò từng vò một.


Cả quá trình ban đầu tiến hành coi như thuận lợi trừ hai hũ Liulinzhen khi ra ngoài bị Triển Chiêu trực tiếp đưa cho một lão bá khất cái thoạt nhìn rất đáng thương ở ven đường. Còn lại tất cả hầu hết là an toàn chuyển đến địa phương kia và bị Triển Chiêu chôn kĩ. (Liulinzhen, hiện tại gọi là rượu Tây Phượng, được làm ở Thiểm Tây cũng chính là đồng tử lão gia Liễu Thanh, mọi người biết nó tại sao lại bị Triển Chiêu cho đi rồi đi ^÷^.)


Chẳng qua là hai cánh tay non nớt của Triển Tiểu Hùng tiểu bằng hữu hôm nay cầm những vò rượu lớn kia dù sao so với sức nặng của chúng vẫn là hơi yếu ớt, hắn lại trọng thương mới lành. Cuối cùng thể lực chống đỡ không nổi cộng thêm trên đường đi qua nhiều khu đường phố chen chúc, người đi hối hả, nếu không cẩn thận sẽ đụng trúng bảo bối tửu của Bạch Ngọc Đường. ( Miêu: ta cũng không muốn Bạch Ngọc Đường truy tìm thân ảnh để chém ch.ết a TAT) Vì vậy Triển Chiêu đem toàn bộ lực chú ý đặt trên việc vận chuyển những vò rượu kia, cũng không chú ý hoàn cảnh chung quanh. Huống chi thành Biện Kinh lớn như vậy, hắn cũng không nghĩ được rằng mình cùng con chuột nhà mình lại có thể tâm linh hữu linh mà hữu duyên thiên lí năng tương ngộ ( ) đến thế ──


“Triển • Tiểu • Hùng! Trên tay ngươi cầm là cái gì thế?!”


Tiểu Miêu Miêu đang vuốt ve vò rượu cuối cùng hấp tấp trên đường đi chậm. Vốn tưởng rằng kế hoạch đã thành công trong tay rồi, trong lòng một trận kích động, cước bộ cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Lại đột nhiên nghe thấy tiếng rống giận của Bạch Ngọc Đường, nhất thời chỉ cảm thấy sau lưng một trận lạnh người. Biết rằng nếu bây giờ chạy là chắc chắn không kịp nữa rồi nhưng cũng nhất quyết không thể để vò rượu này rơi vào tay Ngọc Đường. Dưới tình thế cấp bách, hắn xé giấy dán trên vò rượu, ôm chặt lấy nó bày ra một bộ dạng anh dũng hi sinh mà uống hết = =|||…….


” Tiểu Hùng ──!” Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường kêu lên một tiếng sợ hãi rồi vọt tới!


Ai ngờ Tiểu Miêu Miêu tốc độ so với y còn nhanh hơn mấy lần, đợi đến lúc Bạch Ngọc Đường chạy qua đoạt lấy vò rượu trong tay hắn thì vò rượu kia cũng đã bị Triển TIểu Hùng uống hết đến nỗi có thể nhìn thấy đáy hũ…..( zan đại nhân, là bình rượu to lớn mà (⊙o⊙))


” Ha hả, Ngọc Đường……. Vò rượu này cay quá a……..nấc…………..”
Phù phù ──!
” Tiểu Hùng! Triển Tiểu Hùng! Ngươi tỉnh a!”
…………..
Đêm khuya, trong phòng hộ vệ.


Bạch Ngọc Đường trong giấc mộng cảm thấy nơi bụng có cảm giác nóng ướt, bị đè nén, trong lòng đột nhiên cả kinh. Nhất thời thanh tỉnh lại. Nhanh chóng cúi đầu nhìn qua. Sau khi thấy rõ cảnh tượng phía dưới bỗng nhiên lại thấy yên lòng, không nhịn được cười khẽ nói:” A, nguyên lai là ngươi tiểu ma men a”


Nguyên lai là con mèo nhỏ kia đang ôm lấy eo mình, gục trên bụng mình mà chảy nước miếng. ( Miêu đại nhân là hình dáng nhỏ giọt a a a TAT) Đã thế lại còn vừa khò khè khe khẽ vừa nói mớ:” Ngô…. Ngọc Đường….. Cục cưng …. Cục cưng của chúng ta……Khò khè…………”


Bạch Ngọc Đường nghe hắn nói thế bỗng nhiên đen mặt, chỉ muốn hung hắn một cước đem hắn đạp xuống giường:” Hừ, tiểu tử thối! Muốn Ngũ gia nói sao ngươi mới hiểu đây a?!”


Nhưng khi tay kia còn chuẩn bị đánh người còn chưa kịp giờ lên thì bên tai, Triển Chiêu lại nói một câu mớ khiến đầu y nháy mặt mềm nhũn ra:” Ngọc Đường…………… Vì cục cưng………….không nên …………. uống rượu………….. Khò khè………….”


Thì ra là, hắn trộm rượu của Ngũ gia là bởi vì hài tử trong bụng………..


” Tiểu đứa ngốc…” Đưa tay sủng nịnh gõ nhẹ một cái lên cái đầu dưa nhỏ trơn bóng, thế nhưng trong lòng lại nổi lên một tia yêu thương. Nhớ tới tình huống ban ngày cảu Triển Tiểu Hùng y đến giờ vẫn có chút sợ hãi ──


Cái đựng trong hũ kia là một loại rượu mạnh a! Bởi vì không phải là loại rượu quý gì chẳng qua là ở phương Nam tương đối ít thấy. Bạch Ngọc Đường nghĩ muốn uống thử nên mới nhờ bằng hữu mua hộ, đại khái là mua phải hàng rời ( qt: hàng đã phá kiện để bán lẻ) cho nên cũng không dán tên. Ai ngờ tiểu gia khỏa kia coi nó như nước lã mà đem cả bình uống hết!.


Cũng may mình kịp thời đem Tiểu Miêu kia xốc lên ( Gì?! ⊙△⊙), đem những giọt rượu còn lại trong dạ dày cũng phun hết ra nếu không lúc này hắn khẳng định đã bị ngộ độc rượu mà ch.ết rồi = = |||


Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường liền không đành lòng trách cứ Triển Tiểu Hùng tội trộm đi những bảo bối rượu ngon lâu năm của mình. (Miêu đại nhân, ngươi quá cao tay đi! Lại có thể lừa dối người kia thêm một lần nữa O?!) Ôn nhu chỉnh lấy cái đầu nhỏ của Triển Chiêu sang một bên, tránh hắn lại áp lấy bụng của mình, đang chuẩn bị đứng dậy xuống giường đi đổi kiện áo đã bị con mèo nhỏ làm ướt lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng ──


Quay đầu hướng lên giường nhìn lại………….
Sau ba giây yên lặng…………………
Sau đó………………
“Triển • Tiểu • Hùng! Ngươi cút ra ngoài cho ta a a a a ──!”
Chú thích


Loại rượu Mao Đài được sản xuất tại một thị trấn có tên là Mao Đài, nằm trong thành phố Nhân Hoài [仁怀市], thuộc Tuân Nghĩa [遵义], tỉnh Quý Châu [贵州] thuộc miền Tây Nam Trung Hoa. Người ta tin rằng thị trấn Mao Đài nằm ở vùng khí hâu và rau quả đặc biệt và việc này đã góp phần vào mùi vị của nước rượu. Rượu Mao Đài được xếp loại vào loại rượu có mùi hương vị nước tương [Tương Hương – 酱香] vì nó đặc biệt tinh chất, nhẹ mùi, và có mùi vị như mùi nước tương đậu nành vẫn còn nằm trong miệng sau khi uống, và được chưng cất từ lúa miếng đã lên men Lịch Sử


Rượu Mao Đài được sản xuất từ thị trấn Mao Đài nằm gần Tuân Nghĩa [遵义] tại Nhân Hoai [仁怀], Quý Châu, nơi mà rượu được sản xuất có lịch sử lâu đời. Rượu Mao Đài ngày nay có nguồn gốc từ triều đại nhà Thanh Mãn Châu tại Trung Hoa và đã thắng giải hội chợ quốc tế vào năm 1915. Thêm vào đó, rượu Mao Đài cũng đã được đặt tên là Quốc Tửu vào năm 1951, 2 năm sau ngày thành lập nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa [Trung Cộng].


Rượu Mao Đài đã từng được sử dụng để tiếp đãi quốc khách viếng thăm Trung Hoa. Đây là loại rượu duy nhứt được các tòa đại sứ Trung Hoa sử dụng để biếu tặng. Loại rượu này trở nên nổi danh khi Chu Ân Lai sử dụng để tiếp đãi tổng thống Mỹ Richard Nixon vào năm 1972. Đây là loại rượu được biết đến nổi danh đứng thứ 3 chỉ sau hai loại rượu Whisky và Cognac.


Trong suốt triều đại nhà Thanh [1644-1911], rượu Mao Đài đã trở thành loại rượu Trung Hoa đầu tiền được sản xuất đại trà với sản lượng hàng năm là 170 tấn. Vào năm 2007, hơn 6,800 tấn rượu Mao Đài đã được bán ra.


Hiện thời rượu Mao Đài bán ra 200 tấn mỗi năm tới trên 100 quốc gia và khu vực trên toàn thế giới.
Thị Trường


Theo một bài báo có tên là “Pouring a Big One” đăng trên tạp chí China Economic Review vào tháng 5/2008, thì nhóm Vin & Spirit [V&S] tuyên bố rằng rượu trắng Bạch Tửu đã trở thành loại rượu phổ biến nhứt trên thế giới, với sản lượng hàng năm là 520 triệu thùng loại 9 lits bán ra so với 497 triệu thùng 9 lits so với loại rượu Vodka..


Cũng trong bài báo này, rượu Mao Đài được xếp hạng đứng thứ 2 trên thị trường khi so sánh với các loại rượu trắng Bạch Tửu khác. Sau đây là bản xếp hạng các loại rượu trắng Bạch Tửu theo phần trăm thị trường chiếm được:
Ngũ Lương Dịch [五粮液] – 45%


Quý Châu Mao Đài [贵州茅台] – 30%
Quốc Diếu 1573 [国窖] – 10%
Thủy Tỉnh Phường [水井坊] – 10%
Các loại khác – 5%.


( 2) Rượu Thanh Hương: Thanh Hương [清香, Hương vị nhẹ hay Phần Hương – 汾香]: Thơm, không ngọt, và vị thanh trong miệng khi uống vào. Mùi vị của loại rượu chưng cất này cơ bản là do chất Ethyl Acetate và Ethyl Lactate mà ra. Một thí dụ điển hình về loại rượu này là rượu Phần Tửu [汾酒] từ tỉnh Sơn Tây [山西].


nguồn
hãn ta tìm cái đống rượu trên mà ngất L






Truyện liên quan