Chương 7
Trước kia Bạch gia gia trêu chọc cả nửa ngày, cùng lắm chỉ cho cái liếc mắt ~~ giận lắm cũng chỉ mớ mồm đâm chọt vài câu ~~ đâu có phản ứng dữ dội như lúc này!?
Hình như y không không chế được tâm tình của mình thì phải ~~ nói một hai câu đã dựng lông ~ dễ kích động thế cơ à?
Giả vờ không nhìn thấy đôi mắt mèo giận tới bốc lửa, mặt làm một bộ chẳng có chuyện gì xảy ra, xoay xoay cổ tay, Bạch Ngọc Đường nằm nghiêng ở đầu giường ~~ đuôi mắt liếc về cái bụng nhỏ của người bên ~ tuy bây giờ Triển Chiêu đang ngồi, nhưng từ góc của mình nhìn sang vừa chuẩn thấy một độ dốc rõ ràng! Hơn nữa, mèo này có vẻ rất kích động ~ thở hồng hộc không ngừng ~ chỗ kia lại phập phồng theo hô hấp của y ~~
…. Không lẽ vì nó, mà y mới đặc biệt dễ kích động?!
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ, lúc đại tẩu mang thai Trân nhi, hình như rất thích gây sự với đại ca nè ~ đại ca sơ ý nói sai cũng sẽ bị mắng tới cẩu huyết lâm đầu ~ còn không dám cãi lại ~ thật đáng thương …
Nhưng đại tẩu là vợ của đại cả, chăm sóc vợ con là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Còn mèo này… lại là gì của mình!?
Bạch Ngọc Đường lại đau đầu, suy nghĩ vòng qua vòng lại một hồi lại vòng về chỗ cũ ~~ là y XX ta nha ~~ ta thế quái nào lại xui xẻo đụng trúng chuyện như vầy!? Nói tới, mèo này xem như gặp báo ứng ~ ai kêu y làm ra chuyện như thế làm gì ~~
Khoan, cũng không thể đổ hết cho y ~ thật ra y cũng chỉ gặp xui xẻo, dù gì cũng là nam nhân lại ôm một cái bụng = = nếu là ông đây chắc đã sớm đập đầu tự sát rồi.
Nghĩ tới đó, lại nhìn Triển Chiêu mặt tái nhợt ngồi một bên ~ tâm lại mềm xuống ~~
Thôi bỏ qua! Trong bụng y dù sao cũng là con của Bạch gia gia ~
Ánh mắt lại lần nữa quét qua bụng Triển Chiêu, trong lòng sinh ra từng tia vui vẻ không biết ở nơi nào ~ đầu ngón tay tự nhiên lại muốn nhúc nhích, muốn đi qua sờ sờ ~ xem xem có giống như lần trước ~ ~trong đó có thứ đá mình hay không!?
Đúng rồi, hôm nay cũng qua được mấy ngày ~ sao không thấy bụng y lớn thêm nữa nhỉ!?
Chắc càng lúc càng lớn đi?
Trong lòng chợt nảy lên một suy nghĩ kì quái ~ mèo này to bụng sẽ có hình dáng thế nào nhỉ?! |||- –
“Bạch huynh xin cứ yên tâm.”
“Hả!?”
Bạch Ngọc Đường đang miên man suy nghĩ, không nghe rõ Triển Chiêu nói gì. Triển Chiêu xoay người, ánh mắt thẳng tắp nhìn hắn, rồi lại như nhìn vu vơ đi đâu. Bạch Ngọc Đường quay đầu, bờ môi y chuyển động, lặp lại, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không lưu nó lại trên đời!”
Bạch Ngọc Đường xác định y nói rất nghiêm túc rồi, mới hơi giật mình, nhưng một hồi vẫn chưa hiểu lắm ~~ chờ tới lúc nghĩ ra Triển Chiêu muốn nói gì, mặt liền trở nên cứng ngắc! Hắn còn ngu ngốc lặp lại một lần “Ngươi có ý gì!?”
Triển Chiêu giống như đã nghĩ thông, sung sướng nhìn Bạch Ngọc Đường, “Triển mỗ nói, ta sẽ phá nó. Chuyện này vốn dĩ là chuyện hết sức hoang đường, sự tồn tại của nó căn bản không có ý nghĩa gì hết.”
Y nói rất dứt khoát, giọng cũng rất nhanh ~~
Từ những lời Bạch Ngọc Đường vừa nói ~~ làm sao y không biết đêm hôm đó mình rốt cuộc đã làm ra chuyện gì!? Muốn nổi giận với Bạch Ngọc Đường ~~ nhưng mình lại không có sức ~~ dù sao người làm sai cũng là mình không phải sao?
Bạch Ngọc Đường hắn mới là người bị ép buộc, tại sao hắn lại không có lý do tức giận!?
Trong đầu vô cùng hỗn loạn ~ sợ hãi đến nửa ngày, trong đầu giống như chỉ còn lại những lời nói trên ~
Khóe miệng như không nghe sai bảo liền phun ra những câu đó, trong lòng lại như có trăm bàn tay nhỏ bé đang cào ~ không lẽ đứa trẻ đang đá mình!?
Ánh mắt trở nên hoảng hốt ~ mình sao lại khổ sở như vậy, còn gì không nỡ chứ!?
Triển Chiêu ơi Triển Chiêu, mày muốn bản thân phải rơi vào tình trạng ra sao nữa!? Không phải đã sớm quyết định rồi ư!? Tại sao phải ép nhau đến mức này mới có thể chấp nhận sự thật!?
Ánh mắt của y vốn cũng không biết đang rớt vào nơi nào, cho nên không thấy được sắc mặt đặc sắc của Bạch Ngọc Đường ~ = =
“Ngươi muốn phá thai!?”
Bạch Ngọc Đường dường như hiểu rồi, một khắc tiếp theo thiếu chút nữa nhẩy dựng lên ~ Hắn còn chưa nhảy, gân xanh đã nổi hết rồi!
— Triển tiểu miêu, ngươi chưa hỏi ý kiến Ngũ gia đã muốn phá thai, ngươi dựa vào cái gì!?
Những lời này vọt đến khóe miệng, lại không nói ra ~~ vì tâm tình vừa kích động đã chạm trúng cánh tay bị gãy ~ đầu óc đau nhói bỗng tỉnh táo hơn nhiều -_-
Hài tử lớn lên trong bụng y, hình như mình mới không có quyền phát biểu ~~ Nghĩ tới đây, hắn lại trợn mắt muốn chửi người!
Vừa trợn mắt ~~ …. Sắc mặt mèo này có gì không đúng, môi cũng trắng bệch ~~ Bạch Ngọc Đường rốt cuộc nhìn không có lên tiếng.
Trong lòng đã giận muốn ch.ết ~ Mèo ch.ết, cũng ra vẻ quá đi ~~ hừ ~ rõ ràng có thần sắc do dự, đừng tưởng gia gia đây nhìn không ra. Một cái mạng nhỏ ngươi cũng muốn đắc thủ!?
“Cũng tốt, Bạch gia gia ta cũng cảm thấy loại chuyện này không nên chậm trễ! Giải quyết sớm, ai nấy đều vui!”
“?!” Mặc dù Triển Chiêu đã sớm đoán được Bạch Ngọc Đường sẽ đồng ý ~~ trong lòng đã buồn bực đến mức hít thở không thông ~~ cười khổ ~~ Chẳng lẽ trong lòng mày còn cái gì chưa bỏ được? Hắn so với mình bao giờ cũng quyết tuyệt a ~~
“Được, sáng mai ta đi mua ngay ~”
Y còn chưa nói hết lời, Bạch Ngọc Đường đã đứng dậy, “ Cần gì chờ ngày mai ~~” Triển Chiêu choáng váng, đang ngây ngốc đang bị Bạch Ngọc Đường kéo xuống giường ~~
Bạch Ngọc Đường nổi giận đùng đùng đá văng cửa phòng, “Người đâu!!”
“Tới tới!” Tiểu nha dịch hoảng hốt chạy lại, bị hắn dọa sợ hết hồn.
“Ngài gọi tiểu nhân có gì không?”
“Đi! Lập tức đem thuốc này nấu cho ta!”
Bạch Ngọc Đường ném bút, cầm một tờ giấy ở trên bàn lên, “Nhìn rõ chưa, chớ bốc lộn!”
“Rõ rò” Tiểu nha dịch thấy phương thuốc viết trên giấy ~~ mặt kinh ngạc ~ nhìn về phía Triển Chiêu đang ngồi bên bàn ~~ người ta mặt vô tình ~ còn Bạch Ngọc Đường, nó căn bản còn không dám liếc ~ nhìn rồi cũng đủ để làm thịt người ta ~~
Cầm tờ giấy nhìn quanh ~~ sờ sờ đầu ~ xem như giả điên đi thôi ~
“Thuốc nấu xong rồi!”
Tiểu nhà dịch cười hề hề để thuốc lên bàn ~ muốn nhìn một chút xem họ dùng làm gì.
“Ngươi lui xuống đi, nơi này không có chuyện của ngươi.”
Lần này người mở miệng là Triển Chiêu ~~ Triển đại nhân này, giọng thật ôn hòa ~ chẳng qua có hơi lạnh lùng, còn hoảng loạn.
Nhìn chén thuốc đen thui trước mắt, Triển Chiêu siết chặt nắm đấm ~ Bạch Ngọc Đường liền ngồi xuống cạnh y ~ cắn răng ~ ngươi cứ vậy muốn nhìn ta khổ sở sao!? Cả chuyện này cũng phải làm trước mặt ngươi!?
Cái thai này làm sao sanh ra, trong lòng mình cũng không nghĩ tới ~ đến lúc đó có bao nhiêu khó nhìn, không phải sẽ lộ hết trước mặt hắn sao!?
Được, xem như ngươi ngoan!
Ngửa cổ lên, một chén thuốc đã ồng ộc xuống bụng ~~
“A, uống xong rồi!?”
Bạch Ngọc Đường sáp mặt lại, nghiêng đầu về chén thuốc không ~
Triển Chiêu không để ý tới hắn, trực tiếp nhảy lên giường ngủ ~ Trong lòng nói, ch.ết thì ch.ết, nhiều năm như vậy thương tích nào chưa phải nhận ~ lần này làm gì sợ quá mức!?
“Nè! Nửa đêm ngươi muốn đứng lên đi vệ sinh cũng phải cho ta biết trước, đừng có kéo ta té giường!”
Bạch Ngọc Đường vẫn còn cười được ~
Triển Chiêu tức muốn nổ phổi, một câu cũng không nói nổi ~ nhắm mắt.
“Mèo ch.ết ~ ngủ nhanh như vậy ~~”
Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm, người liền dính sát vào sau lưng ý ~~ Nóng nực ~ nhưng Triển Chiêu quyết định không chú ý tới hắn, bất động không nói.
“Hê, thật sự là ngủ sao?”
“….”
“Chán ch.ết.”
“…”
Trong âm thanh dần nhỏ đi của con chuột, Triển Chiêu cũng không ngờ, mình thật sự có thể ngủ ~~
Lần sau mở mắt, đã là rạng sáng ngày thứ hai, Triển Chiêu không cử động, dường như không có cảm giác gì kỳ lạ ~~
Ngủ lại không tệ?!
Lại động người, sợ hết hồn ~~ tay Bạch Ngọc Đường đang đệm dưới cổ mình, chân cũng len vào giữa đầu gối ~~ đang ngủ say sưa ~~
Chẳng lẽ… cảm giác ấm áp buổi tối là nhờ vậy!?
Chẳng trách cổ đau ghê…
Vội vàng đứng dậy, không biết sao mặt có hơi hồng ~~ Bạch Ngọc Đường dụi dụi mắt ngáp một cái, khốn quẫn của Triển Chiêu lập tức biến thành mây khói ~~ chuột ch.ết ~ tâm tình phức tạp –ing ~~
“Thế nào, không có động tĩnh!?”
Lúc ăn cơm Bạch Ngọc Đường hỏi trúng nghi vấn trong lòng Triển Chiêu ~
“…”
“Uống thêm thang nữa đi.”
Bạch Ngọc Đường đề nghị ~ Triển Chiêu tiếp tục im lặng, không chút do dự uống thuốc tiểu nha dịch đem tới ~~ …
Ở Nha môn Huyện giúp Huyện lệnh sắp đặt hai ngày ~~ sống cũng xem như nhàn nhã ~~ Triển Chiêu không hề cảm thấy mệt mỏi, Bạch Ngọc Đường trước hết nuôi thương mèo đánh ~~ Vấn đề duy nhất ở đây là, uống hết ba chén thuốc rồi, một chút phản ứng Triển Chiêu cũng không cảm thấy, quá kỳ quái!
Thấy Triển Chiêu mặt nghiêm túc chăm chú nhìn nước thuốc trước mắt ~~ Bạch Ngọc Đường sờ cắm, “Có gì mà kỳ! Một đại nam nhân như ngươi có thể mang thai đã rất bất thường rồi!” Triển Chiêu giận trừng hắn một cái, hắn lại giả vờ như không thấy tiếp tục nói, “Nói không chừng là do thai này quá bền ~~ muốn phá cũng không giống như nữ nhân a.”
“Uống thêm chén này thử chút.”
Lúc uống xong chén thứ năm ~~ Triển Chiêu không nhịn được giận, y chợt nhớ ra một chuyện, gọi tiểu nha dịch tới, chỉ Bạch Ngọc Đường, “Mang phương thuốc hắn kê cho ta nhìn một chút.”
“Chỉ một phương thuốc thôi, tiểu nhân đã sớm thuộc làu rồi. Sâm nhung bảo thai thang sao…” Tiểu nha dịch cung kính như hiến bảo, lời chưa nói hết đã bị Bạch Ngọc Đường đá một cước té ra ngoài phòng ~~
“Bạch Ngọc Đường, ngươi!!!” Triển Chiêu trợn tròn mắt, mày kiếm cũng dựng lên, tiếng răng ken két vang lên ~~
“Ai ai ai ~~ Ngươi đừng có giận hoài ~ mai mốt mặt hài tử cũng thành Quan công!” Bạch Ngọc Đường chột dạ, mồ hôi lạnh chảy xuống mặt ~
Triển Chiêu không động đậy, bưng mặt mèo từng bước tiến tới ~
“Miêu đại nhân, ngươi đừng quên chúng ta tới đây làm gì ~ ngươi bây giờ nếu có cái gì ~ gia gia ta muốn chiếu cố ngươi làm sao mà hành sự đây!?”
Bạch Ngọc Đường lôi điểm yếu của Triển Chiêu ra nói ~ vừa nói vừa giơ tay lùi ra sau ~ thể hiện mình không có ý muốn đánh nhau ~
“Bạch huynh suy tính thật là chu đáo ~ bất quá Triển mỗ bao giờ cũng công tư phân minh! Chuyện phá án không phiền Bạch huynh chỉ giáo!”
Tài ăn nói của mèo này từ khi nào lại tốt như vậy!? Bạch Ngọc Đường tự biết mình đuối lý ~ không dám đụng đậy ~ mắt thấy Triển Chiêu đã giận đánh một tay tới ~ vội lùi về sau, không ngờ sau lưng đã không còn chỗ trống ~ một chân giẫm lên bàn nghiêng người ~ vội giơ cánh tay không bị cột lên đỡ ~~
“Ai da ai daa – gãy nữa! Thật là con Triển tiểu miêu ác độc!”
Kêu thảm một tiếng ~~ Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống, nâng cánh tay bị thương đặt lên bàn!
Triển Chiêu ngây ngốc, tiến lên mấy bước ~ Đưa tay muốn bẻ khớp lại giúp hắn.
“Sao hả!? Muốn phế luôn cánh tay của Ngũ gia mới thấy hài lòng a!?”
Bạch Ngọc Đường nhe răng há mõm tự mình đứng dậy, nâng cánh tay, đặt mông ngồi lên ghế!
Triển Chiêu liếc hắn mấy lần ~ hừ một tiếng cũng ngồi xuống.
Biết con chuột này dám chừng lại đang gạt mình ~ lanh lợi như vậy, sao có thể dễ dàng để mình đánh liên tiếp hai ba lần chứ!?
Bất quá thấy trán hắn chảy đầy mồ hôi lạnh, nhất định lại đụng trúng vết thương cũ trên cánh tay ~
Lại nói…
Mình cũng chỉ là nhất thời nóng giận ~ tức hắn trêu mình đi?
Thật ra, cũng không có giận thật ~
Nếu không, tại sao bây giờ lại đi lo lắng cho thương thế của hắn? Nói tới, mình ra tay cũng nặng ~ tuy hắn nói năng không lễ phép, nhưng cũng đâu có làm chuyện xấu!?
Ngược lại, mình sao cứ vì một câu nói, một hành động của hắn là có thể đốt lửa trong lòng, thậm chí còn thống khổ, đau lòng!?…
Vô lực rũ lông mi, thở dài trong lòng.
Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu qua, “Không phải chứ? Còn giận sao? Hừ ~ “
Xoay xoay cổ tay một chút, làu bàu, “Thiệt tình, còn khó dụ dỗ hơn nữ nhân ….”
“Ngươi nói cái gì!?” Giọng hắn không cao không thấp nhưng cứ để Triển Chiêu nghe được.
“Không nói gì hết á ~~” Bạch Ngọc Đường kéo dài giọng ~ vô tâm lắc lắc chân ~ trong lòng thật ra có chút đắc ý ~ cũng may là từng thấy đại tẩu dùng phương thuốc này ~ Nhớ lại lúc đầu đại tẩu ôm hài tử bay tới bay lui đánh nhau với người ta ~ không phải bình an vô sự sao? Còn sinh một thằng bé mập mạp ~
Triển Chiêu thấy sắc mặt kia của hắn, không nhịn được trợn trắng mắt ~
Bộ dáng phách lối dương dương đắc ý, chỉ thiếu đạp lên đầu người ~ không phải thiếu đánh còn là gì!? Lại còn ánh mắt đôi lúc phiêu tới trên bụng mình ~ đừng tưởng mình không thấy ~
Cạch một cái đứng lên, “Nếu thương Bạch huynh tốt rồi, chúng ta cũng nên làm chính sự.”
“Thương là ngươi cho, lành cũng là ngươi nói ~ Triển đại nhân, ngươi nói lý có được không?” Bạch Ngọc Đường nhìn y, hai chân gác nhau nâng chén trà lên uống vài hớp ~
Triển Chiêu cắn răng, Bạch Ngọc Đường lúc này mới hì hì cười, duỗi người đứng dậy, “Cũng nên hoạt động gân cốt một chút ~~”
“Những ngày qua bọn chúng không có chút động tĩnh nào, chẳng lẽ chúng ta đoán sai? Hay tình báo không chính xác!?” Không có thời gian cãi nhau với người ~
“Không!” Bạch Ngọc Đường dựng một đầu ngón tay lên lắc lắc.
“?” Triển Chiêu cau mày ~
“Là vì bọn chúng không dám tới đây gây sự ~” Trả lời như đinh đóng cột.
“Tại sao!?”
“Vì Bạch gia gia ta ở chỗ này chứ sao.”
“..” |||||||||||-_-
Hắc tuyến đầy đầu, “Bạch Ngọc Đường, ta đang nói chính sự với ngươi!”
“Bạch gia gia cũng đang nói chính sự với ngươi. Bọn chúng không dám tới, chúng ta không còn cách nào khác là ra ngoài tìm!”
“….” Nói từ nãy tới giờ toàn là nói nhảm ~ tại sao mình lại đần tới mức bàn chuyện vụ án với con chuột trắng này vậy nè?! = =
“Triển tiểu miêu ~ có ta ở đây ngươi vội cái gì!? Nếu nói đến tìm người, gia gia ta vẫn có biện pháp hơn ngươi.” (
Có anh ở đây em sợ cái gì, vợ con để anh lo!! =)]])
Bạch Ngọc Đường tràn đầy tự tin ~ Triển Chiêu trợn mắt nhìn hắn ~ đúng nhỉ, đã sớm nghe nói không thể đắc tội với người Hãm Không ~ lên trời xuống biển phá núi hủy rừng đào ba thước đất cũng phải lôi ngươi ra!
“Muốn tìm người, trước hết phải từ — ê ê ~”
Bạch Ngọc Đường đang cao hứng nói ~ Triển Chiêu đã lôi sợi dây trong tay, kéo hắn ra ngoài!
“Ngươi đừng đi nhanh như vậy có được không?”
Mặc kệ hắn.
“Triển tiểu miêu ~”
Tiếp tục đi.
“Miêu đại nhân!”
Ngươi cứ việc gọi đi.
“Triển Chiêu!”
Bạch Ngọc Đường hét lớn một tiếng, dụng nội lực níu lại dây!
Người đi trước bất đắc dĩ dừng bước ~ vừa quay đầu lại, mắt mèo đã trừng sáng choang ~ mặt vì giận mà có chút đỏ lên ~
Bạch Ngọc Đừng không thể làm gì khác đành chỉ chỉ người y, “Ngươi cứ thế này đi ra ngoài?”
Triển Chiêu lúc này mới nhớ tới, tay áo của mình, vạt áo cũng mất hơn nửa ~ cúi đầu đã thấy được nội y màu trắng ~~ = =||||
Đường cái náo nhiệt, người người lui tới hơn nửa sẽ để ý hai người ~~ nhìn, Bạch thật tuấn Hồng thật tiếu. (tiếu ở đây là xinh đẹp) ~~ vai sóng vai cùng nhau bước trên đường thật là bắt mắt!
Triển Chiêu mắt nhìn thẳng bước đi, vừa nhận lấy bao nhiêu tia nhìn chăm chú của mọi người ~ nhìn qua sắc mặt bình thường, thật ra sau ót đã đầy mồ hôi ~ Ngươi nghĩ đi, một đại nam nhân khoác một cái áo choàng đỏ tươi đi tới đi lui, hỏi xem mất tự nhiên tới mức nào ~~
nếu chỉ có một mình y cũng không tới nỗi, hết lần này tới lần khác bên người lại còn Bạch Ngọc Đường trắng từ đầu tới chân, so sánh quá rõ!
Cái ông Huyện lệnh đó cũng vậy nữa, Bạch Ngọc Đường chỉ thuận mồm nói cần áo khoác, ông ta lập tức mang một bộ đỏ từ trên xuống dưới ~ còn hỏi “Triển đại nhân, ngài nhìn có thích không!?” ~~ Không lẽ quan phục là màu đỏ thì mặc cái gì cũng phải đỏ mới được!? -_-||||
Lần này thì hay rồi, chẳng cần vi phục dò xét, chỉ sợ mới ra khỏi cửa, ai cũng thấy hết trơn! = =
Mình thì bưng bít nghiêm trang, nhìn Bạch Ngọc Đường ăn mặc thoải mái, một bộ thả lòng tự do tự tại ~ trong lòng liền buồn bực ~~
Trong góc đường, mấy tên ăn mày đang nằm trên đất phơi nắng ~ thấy họ tới liều kéo tới một chỗ hì hì bàn luận ~~
Triển Chiêu trước mắt sáng lên!
Cũng may, đi hết mấy con phó đã thấy người họ muốn tim —
Leng keng!
Cái chén đen trước bao rách rơi xuống một miếng bạc vụn ~ âm thanh dễ nghe thật ~
Mấy tên ăn mày kia đang ngồi tám nhảm, một tên khất cái thắt bím tóc nghe tiếng vang vội đưa tay lấy ~~ vội vàng đặt lên miệng cắn ~~ sau đó lắc lắc dưới ánh mặt trời ~~ lúc này mới đưa mắt nhìn vị Bạch y đang bình tĩnh trước mặt, “Tạ ơn đại gia ~~”
Nói xong, nhét bạc vào muốn về lại chân tường tiếp tục nói nhảm ~ không ngờ bị người cản lại ~~
“A – Cầm bạc liền chạy ~~ làm sao được!?”
“Hề hề. Gia này ~~ vừa nhìn cách ăn mặc đã biết là người có thận phận ~ có chút bạc không phải thuận tay ném ra sao ~~”
Con ngươi xoay lại xoay, một bộ xảo quyệt ~~~