Chương 17

Đánh ngựa phóng như bay tới Khai Phong, vừa về kinh đô lại làm hắn kinh hãi!
Trong phủ vừa thấy Bạch Ngọc Đường tới cũng rất ngạc nhiên ~ thậm chí cả một lời khách sáo còn chưa kịp nói đã vọt vào trong báo tin rồi ~~
Bạch Ngọc Đường chẳng hiểu gì ~ tâm trạng lại càng thêm nản = =


Phủ Khai Phong đâu phải hắn chưa từng tới, trong trong ngoài ngoài căn bản là quen nhẵn cả mặt rồi. Nhìn thấy ta không tới nỗi phải thế chứ? Chờ lúc hắn thấy người từ trong phủ ra đón mới trợn tròn mắt ~
“Mẹ… sao mẹ lại ở nơi này!?”


Giang Trữ rất kích động, kéo tay hắn quan sát từ trên xuống dưới, gần như khóc lóc đầy mặt ~~
“Cái thằng oa nhi này! Con chạy đi đâu ~ sao không báo tin về cho nhà!?” Vừa nói vừa trợn mắt nhìn hắn một cái.


“Mẹ, mẹ đừng lo. Con có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Bạch Ngọc Đường cười ~ bóp bóp vai cho bà ~


“Con còn nói! Trước đó vào ngày không phải con gửi tin về đảo bảo con với Triển Chiêu gặp chuyện sao, mấy ca ca con lập tức ra khỏi đảo, mẹ ở Tửu phường chờ mấy ngày không thấy mấy đứa trở về, hỏi thăm cũng không hỏi thăm được, không biết làm gì hơn là tới phủ Khai Phong thử vận khí ~ mẹ tới cũng nửa tháng rồi, Bao đại nhân cũng sai người dò xét, bây giờ con mới về ~~”


Bà càng nói sắc mặt Bạch Ngọc Đường càng thay đổi, trong lòng đánh thịch một cái, “Đúng rồi, mấy ca ca của con đâu, còn Triển Chiêu nữa, sao không về cùng với con chứ?”


available on google playdownload on app store


Bạch Ngọc Đường không nói, đã sớm đoán được có chuyện xảy ra ~ nhóm đại ca nhất định là mắc bẫy, lâu như thế không có tin tức, nhất định gặp rắc rối không nhỏ, không chừng đã rơi vào tay người khác rồi. Chẳng lẽ có liên quan tới đám người Hắc Phong Trại? 9/10 là do chúng làm!


Chân mày hắn càng vặn càng chặt ~ Giang Trữ cũng gấp, “Oa nhi, đang hỏi con đây! Thế nào? Không lẽ… không lẽ bọn nó vốn không đi tìm con!?”
Bạch Ngọc Đường đáp bâng quơ, “Người tới đảo báo tin mẹ có quen không?”
Giang Trữ lắc đầu, cảm thấy không tốt, ngây người ~~


Bà tiếc nuối thở dài, “Ai, sớm biết, ta cũng theo bốn đứa nó ra ngoài ~~”
Bạch Ngọc Đường quay lại khuyên nhủ Giang Trữ, “Mẹ, chuyện này con đã có tính toán, mẹ yên tâm đi.”


Vương Triều Mã Hán không nhịn được chạy tới, bao quanh Bạch Ngọc Đường, “Triển đại ca không phải đi chung với ngươi sao? Cậu ấy đâu!?” Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh cũng nhìn hắn mong đợi…


Bạch Ngọc Đường chợt nhớ ra một chuyện, đẩy họ ra, “Bao đại nhân, Triển Chiêu đang trên đường về phủ Khai Phong ~ ngài mau tăng cường nhân thủ ra ngoài tìm kiếm dọc theo mỗi con đường, lúc này y ở ngoài chỉ sợ đang gặp nguy hiểm.”


Thấy hắn mặt mũi nóng nảy, Bao đại nhân cũng lên tiếng ~ bốn cây cột cũng không nhịn được giận dữ, vội ra ngoài tìm Triển Chiêu ~
Mấy ngày tiếp theo, một chút tin tức của nhóm Lô Phương cũng không có ~ mà ngay cả Triển Chiêu vốn nên tới Khai Phong cũng không có chút tăm hơi ~


Bạch Ngọc Đường từ bên ngoài trở lại ~ một hồi nghĩ tới các ca ca, một hồi nghĩ tới con mèo nọ ~ trong lòng lại thêm một cột lửa, mà bây giờ 4 cây cột theo đuôi hắn còn đốt thêm ~~


“Bây giờ không biết Triển đại ca làm sao, nếu gặp phải cừu gia trên đườbng thì làm sao bây giờ ~~” Vương Triều lo muốn ch.ết ~
“Đúng vậy ~ bụng của y bây giờ cũng ~” Mã Hán chợt thốt lên ~ đột nhớ ta mình cũng không biết trong bụng Triển Chiêu là của ai, lại gãi đầu ảo tưởng ~


“Dù sao cũng không thể đánh nhau với người ta ~~” Trương Long rầu rĩ tiếp lời, “Người có thai kỵ nhất là đánh nhau, ai!”


“Phỉ phỉ ~ Các ngươi nói xui gì vậy a ~” Triệu Hổ rốt cuộc có cơ hội chen miệng ~ nhéo lấy mấy người, phun đầy nước bọt, lớn giọng nói, “Ta nói Triển đại ca ra ngoài làm gì ~ tìm làm chi không biết ~ cậu ấy không phải cha hài tử sao? Ở lại đây còn sợ chúng ta chăm sóc cậu ấy không tốt sao!?”


“Đúng đúng…”
Bảy tám cái mồm nghị luận làm Bạch Ngọc Đường càng thêm tâm loạn như ma, hận không thể cầm bao bố che hết 5 cái miệng này ~ nghe thế nào cũng ra đang kích thích mình ~


Bất quá càng về sau càng nghe thấy mùi dấm ngất trời ~ nghe sao cũng thấy mất tự nhiên ~ hừ, mấy người các ngươi mà không biết hài tử trong bụng Triển Chiêu là của ai à?! Đừng tưởng Bạch gia gia ta nghe không hiểu, các người chỉ sợ Triển Chiêu đã xác định được hài tử là của ai!


Nghĩ tới đấy, Bạch Ngọc Đường tạm ngăn lại đống lửa đang bốc cao, suy nghĩ tiếp về vụ án ~
Lúc tới phòng khách, bên người đột nhiên an tĩnh lại ~ Ý? Bốn tên vừa nãy còn ồn ào h đột nhiên bay tán loạn, chạy điên cuồng ~ trước khi đi còn liếc lại trong phòng khách mấy lần?


Bạch Ngọc Đường “Xì…” một tiếng, bước thẳng vào rót nước uống ~ chạy ba bốn chỗ, cả ngày không uống được miếng nước, sắp ch.ết khát ~~
“Khụ, khụ…”


Đột nhiên truyền tới tiếng ho khan làm Bạch Ngọc Đường sợ hết hồn, lúc này mới phát hiện ra trên ghế ở trong góc có một người ngồi thẳng ~ mặc y phục gấm vàng, mặt mũi trằng nõn dáng vẻ tư văn ~ đang nhàn hạ uống trà ~
Đang đợi người? Không đúng ~ 4 người họ rõ ràng thấy tên này rồi ~~


Thích quán? Lại càng không đúng ~ bộ dáng ngồi đây rõ ràng là trói gà không chặt, hắn mà đá được ai?!


Chẳng lẽ… là người mình? Hèn chi nhìn rõ quen mắt, bất quá không nhớ ra ~ mặt quá phổ biến ~ nhưng phủ Khai Phong từ trên xuống dưới ai cũng bận tối tăm mặt mũi, ngươi lại rảnh rỗi ngồi ngu ở chỗ này ~


Bạch Ngọc Đường rất giận ~ nhưng nghĩ một hồi, mình cũng không tính là người trong phủ, bỏ đi, xem như không thấy ~~
Hắn ừng ực ngửa cổ tu hết nước, xoay người định đi ~~ Người kia ngồi không yên ~
“Nè. Ngươi tới đây!”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người một chút, tiếp tục đi ~~


“Này, ta nói ngươi đó.”
Thì ra đúng là gọi mình ~ Bạch Ngọc Đường xoay người nhìn hắn ~
“Cho trẫm ~ à không, châm cho ta bình trà ~~” Nói chuyện rất đương nhiên.
“…?”
Gân xanh trên trán Bạch Ngọc Đường đã nổi hắn ba cọng, hắn chỉ chỉ mũi mình, “Ngươi, gọi ta?”


“Đúng.”


Không gọi ngươi thì còn gọi ai? Thật là ở đâu có lý này, người trong phủ Bao Chửng càng lúc càng mất quy củ, ngồi một lúc lâu ở đây cũng không thấy ai tới ~~ cái tên tiểu tử có mắt không tròng này rõ ràng thấy trẫm còn định chùi miệng đi luôn, làm như ta vô hình a?! Nếu không phải là quá bất tiện cần gì vi phục tới nơi đây ~ ai.


Còn đang nghĩ, Bạch Ngọc Đường đã bước tới trước mặt ~ đặt mông ngồi xuống ghế đối diện, lấy ánh mắt nghiên cứu rất hứng thú nhìn chăm chăm mặt gã ~ giống như trên mặt gã có nở một đóa hoa ~


“Ngươi, ngươi dám…” hai chữ càn rỡ nghẹn trong họng ~ phải tỉnh táo, ta phải tỉnh táo ~ không thể nổi giận ở chỗ này ~ bị Triển hộ vệ trông thấy sẽ gây ảnh hưởng xấu ~
“Muốn uống trà?” Bạch Ngọc Đường cười hi hì hỏi ~ = =


Đổi sắc mặt thật nhanh ~ cười như thế đơn giản làm người ta chỉ muốn táng cho một phát ~ lửa trong người đang nguội vọt thẳng lên trên ~~
Bạch Ngọc Đường đột ngột đứng dậy, nụ cười ngưng ở khóe miệng, “Tự mình rót!”


Bình trà rầm một tiếng đặt ngay trước mặt, lắc lắc lư lư, nước tràn cả ra ~~
Ta (#&(!&@*(!^#!&* – -|||||||||||
Khốn kiếp!! Đập bàn một cái giận dữ quát, “Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Giận tới mức phát run cả người, ngoài cửa đã sớm vô ảnh ~~~


Gã nổi giận đùng đùng bước ra cửa ~ chạm mặt Bao Chửng với Công Tôn tiên sinh đang đi tới, sau đó là tứ đại kim cương ~~


“Hoàng thượng, ngài phải đi?” Bao Chửng khó nén được sắc mặt vui vẻ ~ cũng may mặt đen không nhìn ra ~ gần đây nhiều chuyện như vậy, không biết tên Hoàng thượng này thế nào, lại cứ thích lao vào phủ, một thân một mình tham gia náo nhiệt ~


Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Triệu Trinh lại càng khó nhìn hơn, Bao Chửng vội vàng đổi cách nói, “Hoàng thượng, ngài tới sao không nói một tiếng, thần chậm trễ.”
“Hừ ~~” Triệu Trinh còn chưa có lại sức, “Cái kẻ vừa nãy là ai!?”
“Vừa nãy?”
“Chính là kẻ mặc y phục trắng!”


“Ồ, Hoàng thượng, ngài đang nói Bạch Ngọc Đường?”
“Chính là cái tên Bạch Ngọc Đường đạo tam bảo?”
“Phải.”


Bạch Ngọc Đường!? Thì ra là hắn ~ hèn gì lớn lối như vậy, còn nhìn hơi quen mắt, thì ra trước kia có gặp, sao lại quên? Ai bảo mặt gì phổ biến quá ~ Triệu Trinh khinh thường nghĩ, a không đúng, bây giờ hắn tới đây làm gì? Không lẽ giống ta, cũng tới tìm Triển hộ vệ ~ đúng rồi, ta ở trong cung còn nghe được lời đồn, nói vậy đã sớm truyền khắp kinh thành ~ con chuột này mặc dù ở chốn đất hoang vắng vẻ, nhưng đa phần người giang hồ đều biết ~


Hay lắm, không ngờ lũ đăng đồ tử có ý đồ với Triển hộ vệ lại nhiều như vậy!?
Sắc mặt Triệu Trinh đổi tới đổi lui ~~
“Triển hộ vệ đâu, sao còn chưa trở lại?”
“Cậu ấy công vụ bề bộn…”


“Phủ Khai Phong các ngươi không còn ai dùng được sao? Vì cái gì lần nào trẫm tới cậu ấy cũng bận công vụ?” Đường đường một Thiên tử triều muốn gặp thần tử cũng không gặp được, chẳng ra thể thống cống rãnh gì!


Mặt đen Bao Chửng chảy giọt giọt mồ hôi, Công Tôn hướng ông nháy mắt mấy cái ~ ý nói ngươi thấy rồi chứ, Hoàng thượng cứ hai ba ngày chạy tới nơi này là vì cái gì? Còn bày đặt ghi “Thị sát công việc”, còn không phải do bụng của Triển hộ vệ làm ra sao ~~ đau đầu ~~


“Chuyện này ~ lão thần có tội, xin Hoàng thượng trách phạt ~” Bao Chửng cũng không nói ~ thật không thể nói cho gã biết Triển hộ vệ ra cửa tìm cha hài tử, đến giờ chưa về ~ thôi cứ dùng khổ nhục kế đi, ngươi cũng không thể chỉ vì cái này mà giáng tội ta ~~


“Bỏ đi ~” Triệu Trinh vung tay áo, tất cả mọi người đều nghĩ gã phải đi, ai dè gã lại vòng về ~ trở vào trong nhà ngồi xuống ghế, “Bao Chửng, ngươi thành thật khai ra, Triển hộ vệ có phải vốn không ở trong phủ hay không?”


“Triển hộ vệ thường ra ngoài, đây là cần thiết cho việc tr.a án.” Tránh nặng tìm nhẹ, giả ngu đánh trống lảng.


“Hừ ~~” Cười lạnh ~ Cái lão hồ ly Bao Chửng này ~ từ lần trước trẫm cho cậu ấy vào cung cho tới sau khi biết được tin tức tới nay, cũng đã gần bảy tháng ~ bụng lớn như thế còn ra ngoài phá án chưa về ~~


Cũng không thể chất vấn mấy người này như vậy a ~ hắng giọng ~ “Chỗ của ngươi, chuyện ngươi tự xem tự làm, Trẫm có chuyện muốn hỏi Triển hộ vệ, tóm lại lần sau lúc trẫm tới nhất định phải gặp được hắn.”


Tứ đại cột trụ nhìn nhau, giận không dám nói ~ không lẽ, không lẽ hài tử là của gã? Triển đại ca đáng thương, thì ra ~~ ai có can đảm phản kháng ý chỉ của Hoàng thượng? Mỗi lần cậu ây vào cung đều phải chịu ngược đãi vô nhân đạo ~ bây giờ còn ~


Trương Long trí tưởng tượng phong phú nhất, đỏ mắt thất vọng ~
Ngay trong bầu không khí quỷ dị, bên cửa truyền tới tiếng đối thoại rõ ràng ~
“Nhãi ranh, nếu cháu của ta có chuyện gì, lão bà tử ta đánh gẫy chân con ~” Giang Trữ bà bà giận dữ la lớn ~


“Mẹ, mẹ yên tâm! Nếu trong bụng Triển Chiêu là con con, con nhất định sẽ phụ trách tới cùng!”
Giọng của Bạch Ngọc Đường còn lớn hơn, đỡ Giang Trữ bước qua cửa phòng ~
Bao Chửng cùng Công Tôn tiên sinh im lặng ~~ bọn họ như nghe được rất rõ tiếng răng rắc, cái gì bể vậy…?


Bốn cây cột khiếp sợ che ngực, mặc dù đã từng nát một lần, nhưng nghe được chân tướng vẫn là muốn khóc a a a ~~~


Người so với họ còn khiếp sợ hơn ~ chính là một con rồng vừa ngã vào ghế ~ không phải chứ không phải chứ không phải chứ ~ tim trẫm ~ cũng nát thành năm bảy miếng rồi ~ không, nhất định không phải sự thật!
Gió dần dần nổi lên, lá cây bị cuốn bay tứ tán, bụi đất cũng phủ đầy ~


Triển Chiêu tính toán lộ trình cũng sớm đến thành Khai Phong, bởi vì mình đi bộ, cho nên đi đường tắt ~ tốt chính là cước trình ngắn, tiết kiệm thời gian, tệ chính là không phải quan đạo, đường đi khó, hơn nữa còn là chỗ mình không quá quen thuộc.


Giống như nơi này, trước không làng sau không điếm ~ gió đặc biệt lớn, còn có cát, thổi vào người đặc biệt khó chịu.


Nếu là thường ngày, tuyệt đối sẽ không quản mấy thứ này ~ tiếp tục lên đường ~ nhưng giờ phải để ý đứa bé, bất giác cũng thả lòng bản thân rất nhiều, mệt thì không đi nữa, nghỉ ngơi ~ đói thì lập tức ăn no ~


Suy nghĩ một chút thấy có chút mắc cười ~ Triển Chiêu mím môi lắc đầu một cái, bước tới khách sạn duy nhất trên đường ~
Đẩy cửa, cạch – rào


Triển Chiêu cảm thấy bụi ào ào đổ xuống ~ cửa thang lầu treo đèn lồng mờ lắc qua lắc lại, chỉ có một hai khách ngồi ăn cơm, chung quanh yên tĩnh ~ tiểu nhị đang nằm ở quầy ngáp ~ xem ra chỗ này bình thường đều không có khách tới ~
Y vừa vào cửa, người trong điếm cũng ngưng tay, ngẩng đầu lên nhìn một chút ~


Vẫn là cẩn thận chút tốt hơn ~ Triển Chiêu cất kiếm trong tay, phủi bụi trên người ~ “Tiểu nhị, cho hai cái bánh bao, một dĩa thịt bò, hai loại thức ăn, một bầu rượu.”
“Vâng ~” Tiểu nhị duỗi người ~ liếc y một cái, lơ đễnh bước đi ~ đang ngủ bị quấy rấy rất khó chịu ~


Triển Chiêu cũng không để ý, nhìn chung quanh một chút ~ chọn chỗ ngồi tầm thường ngồi xuống ~
Rượu và thức ăn lên rất nhanh ~ cơm làm nhìn rất tùy tiện, ai, thôi đi ~ vốn cũng không phải người kén chọn, là do mấy ngày nay đi theo Bạch Ngọc Đường nên mới thế ~~


Tình hình trước mắt làm y nhớ tới chuyện trước kia ~
Lúc Bạch Ngọc Đường tới khách sạn Đại Phong, cũng là dáng vẻ như vậy ~ lúc đó còn đang giận dỗi nhau, cơm ăn cũng không được mấy, con chuột trắng đáng ghét một mực lôi lôi kéo kéo cố tình quấy rối ~


Lôi lôi kéo kéo? Mặt Triển Chiêu hơi nóng lên ~
Lúc đó Bạch Ngọc Đường nói, “Hai đại nam nhân dựa vào nhau còn ra thể thống gì ~ người ta nhìn vào thật xấu hổ.”
Nói một câu làm cả đầu choáng váng ~ thật đúng là ai cũng nhìn, kết quả lập tức đẩy hắn ra ~


Nghĩ tới đây ~ Triển Chiêu thở dài ~ theo bản năng nhìn chung quanh một chút ~ không có ai ~
Chợt kinh ngạc ~ nghĩ gì thế, bây giờ cũng không phải như trước, bây giờ là một mình ta ~~
Một mình ta…
Tâm tình có chút ảm đạm ~


Giơ tay cầm lên bầu rượu ~ chợt thở dài ~ hình như bây giờ, không thể uống rượu? Thói quen cũng phải đổi một chút, phải biết lên đường mệt mỏi, uống chút rượu có thể đỡ nhiều ~
Không tình nguyện bỏ rượu xuống, vừa định bảo tiểu nhị đổi sang trà ~ cửa cạch một cái lại mở ra ~


Một trận gió cát đập vào mặt ~ Triển Chiêu đành phải xoay mặt đi ~
“Mang rượu lên ~ rượu ngon, thức ăn ngon ~ đại gia ta đói lắm rồi!”
“Nhanh lên nhanh lên!”


Ba bốn tên đại hán bước tới ~ kẻ cầm đầu mặt thẹo hùng hùng hổ hổ giẫm một cước lên băng ghế, mắt lộ ra hung quang đánh giá xung quanh ~ mấy người khách vốn đang ngửa cổ nhìn, lập tức vùi đầu ăn cơm ~~


Triển Chiêu vừa nhìn những người này đã biết không phải người tốt ~ cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục gắp thức ăn ~


Bọn họ đi một vòng khách sạn ~ mặt thẹo giống như nhớ tới cái gì, móc một tờ giấy trong ngực ra nhìn người trên bức họa một chút, chăm chăm quan sát từng người dùng cơm ~ cuối cùng lắc đầu bỏ giấy lại ~
Hình như đang tìm người? Triển Chiêu bất động thanh sắc ~ tận lực núp mình ngoài ánh đèn ~


“Chào hai vị đại ca ~ Ngũ Khuê thủ a ~~”
“Uống, Lục tử, uống cạn!”
Mấy người yên tâm ngồi xuống ~ tiểu nhị gật đầu cúi người dâng rượu dâng thịt cho hắn như tiếp đại gia ~ cả đám người vung quyền giơ tay xé đùi gà, ăn uống ngồm ngoằm ~~


Chung quanh lập tức ô yếm chướng khí ~ Triển Chiêu đang do dự không biết có nên lên đường, thầm nghĩ vẫn là ăn xong đi luôn thì hơn ~ nhìn đám người kia một cái, đang tính đứng dậy ~~


“Ba ca, huynh nói ta cũng ra khỏi kinh thành lâu như vậy, còn tìm không ra tiểu tử Bạch Ngọc Đường kia ~~ Cũng không thể cứ sống ở mấy chỗ chẳng có con mẹ gì ~~”
“Đúng vậy ~ cũng không biết Nhị gia nghĩ sao ~ bao người muốn ở lại đại địa làm ăn, muốn ăn có ăn, muốn uống có uống thật tốt!”


Mặt thẹo ném chén rượu một cái, “Mẹ mày chứ muốn ăn! Thù của đại gia với tam gia có muốn báo hay không!?”
Mấy con chuột của Hãm Không đảo kia còn không phải bị Nhị gia ta nhốt cả sao!? Về chém chúng rồi tính!”


Mặt thẹo cười lạnh, “Tụi mày biết cái gì! Thiếu ai cũng được chính là không thể thiếu thằng Bạch Ngọc Đường kia! Nhị đương gia còn đang chờ đầu của hắn tế trời đấy!”
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx






Truyện liên quan