Chương 57: Mù lòa

Bạch Ngọc Đường lòng nóng như lửa đốt nhìn Triển Diệu trong nước mang Triển Chiêu từ từ bơi lên bờ, vội vàng vươn tay kéo Triển Chiêu lên, lúc chạm vào thân thể y, Bạch Ngọc Đường không khỏi cả kinh, hiện nay đã vào giữa hè, hồ nước đã không còn cảm giác lạnh lẽo, nhưng thân thể người này, phảng phất như vừa đi ra từ hầm băng, lạnh đến dọa người. Chỉ trong chớp mắt, người trong lòng đã bị Triển Dịch Huyền đỡ lấy.


Triển Dịch Huyền ôm Triển Chiêu, vội vã dò xét mạch tượng, sau đó đưa tay đặt ngay hậu tâm y, vừa truyền nội lực vào áp chế kịch độc đang phát tác cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể Triển Chiêu, vừa trực tiếp đi vào căn phòng gần nhất trong cung điện.


Tương Dương Vương vừa bị bắt, sự tình cần làm còn rất nhiều, Bát hiền vương và Bao Chửng đành áp xuống sự lo lắng trong lòng, nhìn Triển Dịch Huyền mang Triển Chiêu đi.


Bách Lý Tuyệt Diễm, Hàn Âm, Bạch Ngọc Đường, Triển Diệu và Bách Lý Kinh Nhiên cùng theo vào phòng, mọi người đều khẩn trương nhìn Triển Dịch Huyền dùng công lực một đời cùng Diêm Vương cướp người, cùng thiếu niên sắc mặt thảm bại hôn mê bất tỉnh nằm trong lòng Triển Dịch Huyền.


“Tiểu Âm, muội học thức uyên bác nhất, độc này phải làm thế nào mới giải được?” Triển Dịch Huyền vừa truyền nội lực vào, vừa hỏi Hàn Âm.


Hàn Âm ngồi bên giường, vươn tay nhẹ nhàng lau đi bọt nước trên mặt Triển Chiêu, gắng sức đè thấp thanh âm nói: “Không có cách nào… Huyết Linh Lung cùng hương khí Mặc Kim Liên một khi dung hợp, sẽ trở thành kịch độc khó giải, huống hồ, trong cơ thể Chiêu Nhi còn có hàn độc lợi hại như vậy…”


available on google playdownload on app store


Nghe được lời này, trái tim mọi người đều trầm xuống, Bách Lý Tuyệt Diễm liền lung lay muốn ngã, được Bách Lý Kinh Nhiên đứng sau đỡ lấy mới xem như ổn định được thân thể. không đê ý đến lời thăm hỏi đầy lo lắng của Bách Lý Kinh Nhiên, Bách Lý Tuyệt Diễm giãy khỏi đôi tay đang đỡ lấy mình của hắn, nắm lấy tay Hàn Âm, gấp gáp nói: “Không thể nào, Hàn Nhi, muội bác học đa tài, nhất định biết làm sao có thể cứu nó mà! Muội nghĩ cách đi, nó mới mười chín tuổi, không thể ch.ết được! Chuyện năm đó là huynh không đúng, nó là hài tử của ai không quan trọng nữa, sau này nó là con huynh, chúng ta… cả nhà chúng ta sống cùng nhau…” Hắn càng nói càng kích động, dần dần bắt đầu nói năng lộn xộn, Sính Viễn Hầu Bách Lý Tuyệt Diễm, chủ soái Nghê Toan quân danh chấn thiên hạ khiến kẻ khác khiếp sợ, ngay vào lúc thiếu niên vì hắn mà không ngừng tình nguyện thương tổn bản thân gần sắp mất đi hy vọng sống sót, thì hai mắt đỏ bừng, lộ ra vẻ thất thố gần như chưa từng có.


Thân thể Hàn Âm bỗng bắt đầu run rẩy, nàng tựa hồ cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nỗi thống khổ vì sắp mất đi đứa con vất vả lắm mới được gặp lại của mình, một tay ôm lấy mặt bật khóc.


Thấy đôi phụ mẫu này tâm thần đều đã rối loạn, Triển Dịch Huyền đành quyết định thật nhanh: “Kinh Nhiên, con đi nói với Hoàng thượng ta cần thuốc giải độc tốt nhất trong cung, sau đó phái người mang các ngự y đến đây, Diệu Nhi, con đi lấy chén nước, hòa hai viên Bích thuỷ đan vào cho Chiêu Nhi uống.”


Hai người theo lời đi làm, chỉ là sau khi Triển Diệu bưng nước đã hòa Bích thuỷ đan vào, thì phát giác khớp hàm Triển Chiêu cắn rất chặt, thử đút hai muỗng, nhưng căn bản không thể đút vào được.


Bạch Ngọc Đường vẫn một mực thủ bên cạnh thấy thế, không nói hai lời nhận lấy chén trong tay Triển Diệu, tự mình uống hết, rồi khẽ nâng cằm Triển Chiêu lên, ngón tay nắm hai bên má, trước mắt bao người, cúi đầu áp đôi môi ấm áp của mình lên đôi môi băng lãnh của Triển Chiêu, từng chút từng chút một đưa nước thuốc trong miệng mình qua miệng Triển Chiêu.


Mặc kệ bản thân vẫn còn ở trong cung, mặc kệ người chung quanh nhìn thế nào, Bạch Ngọc Đường vốn là người không bị trói buộc bởi thế tục, huống hồ lúc này trong mắt hắn chỉ còn lại duy nhất một mình Triển Chiêu mà thôi.


Đã cùng hắn tương hứa đời này, sẽ không cho phép y lâm trận bỏ trốn, bỏ hắn mà đi.
Y sống, hắn cũng sống; y ch.ết, hắn theo cùng!


Triển Chiêu cảm giác bản thân như đang rơi vào địa ngục, không ngừng loanh quanh qua lại giữa đầm băng cùng sông lửa, nỗi thống khổ vì băng cùng lửa tương hỗ đánh vào khiến y ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có, chỉ có thể mờ mịt mặc cho hai dòng khí lưu cực nóng cực lạnh trong cơ thể không ngừng xông vào kinh mạch của bản thân.


Bên tai tựa hồ có người đang gọi y, quấn quýt khiến tâm tư y không thể tán loạn, y thật sự rất mệt mỏi, sao không để cho y cứ thế chìm vào giấc ngủ sâu?
“Hàn Nhi, tốt xấu gì muội cũng ăn chút gì đi, nếu muội suy sụp, làm sao chiếu cố Chiêu Nhi được?”
“Huynh cầm đi đi, ta ăn không vô!”


“Hàn Nhi…”
“Cầm đi!”
Là… thanh âm của phụ thân và mẫu thân, hai người hòa hảo rồi sao? Không đúng, mẫu thân không chịu ăn gì cả…không thể như vậy được…


Mi mắt nặng tựa nghìn cân, khiến y phải giãy dụa mấy lần mới xem như mở được mắt. Trước mắt là một mảnh đen kịt, y khẽ nhích đầu muốn tìm kiếm phụ mẫu, nhưng vừa khẽ động liền cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, nhịn không được khẽ rên một tiếng.


“Chiêu Nhi?” Thanh âm của Hàn Âm vang vọng bên tai, bàn tay mảnh mai ấm áp xoa xoa gương mặt y, “Cảm giác thế nào? Có khó chịu ở đâu không?”


Triển Chiêu lấy lại bình tĩnh, lúc này mới xác định được bản thân vẫn chưa ch.ết, âm thầm cười khổ, còn tưởng lần này y chắc hẳn phải ch.ết không thể nghi ngờ, không ngờ thật như người nào đó đã nói, sắp thành cửu mệnh quái miêu rồi. Cảm giác nóng lạnh mà ngay cả trong lúc hôn mê cũng không chịu buông tha y tựa hồ đã tiêu tan, lúc này ngoại trừ cảm giác đau đầu, còn lại cũng không có chỗ nào không thoải mái.


“Mẫu thân, hài nhi vẫn ổn…” Triển Chiêu cố sức nâng tay nắm lấy tay Hàn Âm, “Người không chịu ăn sao?”


“Không có. ” Cảm giác được bàn tay nắm lấy tay mình lạnh lẽo mà vô lực, chua xót trong tim như muốn cuộn trào, nhưng vẫn cố nhịn xuống mà cười nói: “Nương ăn đây! Nương nấu cháo cho con, con cũng ăn một chút đi!”


Cảm giác được Hàn Âm đứng dậy, Triển Chiêu có chút nghi hoặc hỏi: “Mẫu thân, hiện giờ là lúc nào rồi, sao không đốt đèn?”


Thân thể Hàn Âm chấn động, nhìn ánh mặt trời chiếu rọi cao cao ngoài cửa sổ, lúc chuyển mắt nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm, thấy hắn cũng lộ ra bộ dạng khiếp sợ lẫn bi thương, xoay người nhào đến bên giường, vươn tay vẫy vẫy trước mắt Triển Chiêu, nhưng mà, đôi mắt sáng thâm sâu như giếng cổ kia lại không có cả nửa điểm phản ứng. Hàn Âm đau thương thu hồi tay, ôm lấy Triển Chiêu trên giường, thấp giọng bắt đầu nức nở.


Mẫu thân có phản ứng như thế, Triển Chiêu dù có chậm tiêu đến mức nào cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, độc tính đã ảnh hưởng đến hai mắt của y, sau này đại khái y sẽ không thể nhìn thấy được nữa sao?


Khẽ khàng vỗ vỗ tay mẫu thân, Triển Chiêu lại cười nói: “Không sao đâu, mẫu thân…”
“Chiêu Nhi, con sẽ không sao đâu, dù có phải đi khắp thiên hạ tìm danh y, chúng ta cũng phải chữa cho con khỏe lại!” Thanh âm của Bách Lý Tuyệt Diễm từ bên cạnh Hàn Âm truyền đến.


Triển Chiêu mỉm cười, nói: “Cảm tạ người, nhưng mà, người không cần phải phiền phức như thế, mẫu thân đã nói, Mặc Kim Liên và Huyết Linh Lung nếu dung hợp sẽ tạo thành độc khó giải, trên người con còn có ‘Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ’, còn có thể tỉnh lại, hẳn là nhờ vào công lực của cha cộng thêm không biết là thần dược gì nữa, mới có thể áp chế được độc tính, thế nhưng, cũng sẽ có lúc nó lại phát tác, khi ấy, sợ rằng thật sự là chạy trời không khỏi nắng.”


Thiếu niên còn chưa kịp đến tuổi nhược quán lại có thể thản nhiên đối mặt với sống ch.ết như thế, khiến trái tim Bách Lý Tuyệt Diễm như bị đao cắt, nó đã phải trải qua những gì, mới có thể dửng dưng như thế!


“Chiêu Nhi…” Sự bi thương chua chát cuồn cuộn dâng trào trong lồng ngực, cuối cùng cũng bị hắn áp xuống mấy phần, nhưng khi lời ra khỏi miệng, vẫn không khỏi mang theo mấy phần run rẩy, “Chiêu Nhi, con thế này, bảo ta và nương con phải làm sao đây?”
“Hầu gia, người..”


“Đừng gọi như thế, Chiêu Nhi, con… con là con trai của ta!” Bách Lý Tuyệt Diễm run giọng nói, trong ngữ khí thế mà lại mang theo một tia nghẹn ngào.


Đây là chuyện gì? Trong mấy ngày y hôn mê đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Triển Chiêu rất khó hiểu, lại không biết phải hỏi thế nào cho phải, nhất thời có chút chẳng biết làm sao.


“Lúc con trúng độc, mạng treo trên sợi chỉ, ngự y thương lượng mấy lần vẫn không dám xuống tay, cuối cùng là Bạch Ngọc Đường mời đại tẩu Lô đại tẩu của nó đến, dùng ‘Cửu cung châm pháp’ cùng ‘Cửu chuyển thiên dương đan’ mới cứu được con, lúc đó Lô phu nhân nói phải dùng máu của người thân, nương của con ngày trước cũng có học y, cũng đã từng dùng qua hàng trăm loại dược, trong máu mang thuốc, vì thế không thể dùng được. Nếu không phải cha con ép ta… Chiêu Nhi, con và ta là huyết mạch tương liên, con là con trai ruột của ta! Năm đó là ta có mắt không tròng trách oan nương con, hại nàng hơn mười năm đơn côi chiếc bóng, nàng muốn giết muốn chém ta cũng không có nửa lời oán hận, ta hôm nay chỉ muốn hỏi một câu, Chiêu Nhi, con… có muốn nhận ta không?” Thanh âm Bách Lý Tuyệt Diễm mang theo thứ cảm tình phức tạp — có hối hận, có áy náy, có bi thống, có bất đắc dĩ, có tuyệt vọng… Những thứ cảm tình này khiến hắn dày vò, khiến hắn hận không thể dùng thân mình thế vào.


Nhưng Triển Chiêu không trả lời, chỉ mò mò tìm tay Bách Lý Tuyệt Diễm, lại kéo tay Hàn Âm đặt vào tay Bách Lý Tuyệt Diễm, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Mẫu thân, việc năm đó cũng là do có người muốn dùng kế ly gián, đã trôi qua nhiều năm như vậy, có tức giận gì hẳn cũng đã tiêu tan, người tha thứ phụ thân đi!” Loại xưng hô này, y vốn chỉ dùng để gọi sau lưng Bách Lý Tuyệt Diễm, chưa từng dùng trước mặt người, hôm nay nói ra miệng, lại cảm thấy có chút không được lưu loát cho lắm.


Nghe được hai chữ “Phụ thân” trong miệng Triển Chiêu kia, trong lòng Bách Lý Tuyệt Diễm dâng lên muôn vàn tư vị, lật tới đảo lui, cho đến tận khi một chữ cũng nói không ra lời. Thấy Hàn Âm cắn môi không nói lời nào, Bách Lý Tuyệt Diễm âm thầm thở dài, buồn bã nói: “Chiêu Nhi, ta tổn thương nương con quá sâu, không dám hy vọng xa vời nàng sẽ tha thứ, đừng làm khó nương con nữa.”


Nhưng Triển Chiêu vẫn kéo tay Hàn Âm, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, hài nhi không còn ở nhân thế lâu nữa, người thế này sao hài nhi có thể yên tâm?”
“Chiêu Nhi…” Hàn Âm nghe được lời này, tiếng khóc càng thêm bi thương.
“Phụ thân, hài nhi còn bao nhiêu thời gian?”


“Lô phu nhân nói, nhiều nhất hai tháng…”
“Vậy cả nhà chúng ta vẫn còn hai tháng sống cùng nhau, xem ra ông trời cũng không đối xử tệ với con!”


Bách Lý Tuyệt Diễm hít sâu một hơi, đem bi thương trong lồng ngực phun ra ngoài, “Sự tình có lẽ sẽ không xấu đến thế đâu, Đức Phương, cha con, ta, còn có Hoàng thượng, đều phái người đi tìm kiếm vị Đường Huyên mà Lô phu nhân đã nói, nếu có thể tìm được ông ta, độc của con nói không chừng có thể giải được. Huống hồ còn có bằng hữu giang hồ của con hỗ trợ, Bạch Ngọc Đường đã truyền tin khắp võ lâm rồi.”


Triển Chiêu nhàn nhạt cười khổ: “Việc gì phải vì con mà làm to chuyện như thế… Phải rồi, Bạch Ngọc Đường hắn…” trước mặt phụ mẫu của mình, Triển Chiêu có chút chần chờ không biết phải hỏi thế nào.


Bách Lý Tuyệt Diễm đỡ Hàn Âm ngồi xuống ghế rồi mới nói: “Nó đang nghỉ ngơi, con hôn mê mấy ngày nay, nó cũng không ngủ không nghỉ liên tục ở cạnh con, Diệu Nhi nhìn không được nữa, sáng sớm nay đã đánh ngất đem nò đi nghỉ ngơi.”


Trái tim Triển Chiêu thắt lại, Ngọc Đường hắn sao có thể không để ý đến thân thể mình như thế.
Hàn Âm lau đi nước mắt, cùng Bách Lý Tuyệt Diễm liếc nhìn nhau, trầm ngâm hồi lâu tựa hồ như có lời muốn nói.
“Phụ thân mẫu thân, có chuyện gì muốn hỏi sao?”


Đứa trẻ này cứ luôn để ý đến người khác như thế, nhưng lại chẳng bao giờ chịu nhớ đến bản thân mình…
Cuối cùng, vẫn là Bách Lý Tuyệt Diễm mở miệng, trước ho hai tiếng, mới hỏi: “Bạch Ngọc Đường đó và con… Hai đứa…”


“Không dám lừa gạt phụ thân mẫu thân, hài nhi cùng Ngọc Đường… đã thề nguyện hứa hẹn cả đời này sẽ làm bạn cùng nhau, chỉ là, hôm nay xem ra hài nhi phải phụ hắn rồi!”


“Hai đứa –” Câu trả lời thế này, Bách Lý Tuyệt Diễm kỳ thực đã từng nghĩ qua, vào ngày thánh thọ, hắn đã nhìn thấy Bạch Ngọc Đường không hề cố kỵ dùng môi đút nước thuốc cho Triển Chiêu, lại nhớ đến trước đó ở trong phòng Triển Chiêu đã nhìn thấy phân nửa tủ là y phục của Bạch Ngọc Đường, trong lòng hắn cũng đã nắm chắc, chỉ là tự đáy lòng, hắn cực kỳ bài xích khả năng này, vì vậy không cho phép bản thân có loại suy nghĩ như thế. Thế nhưng, lúc này, đáp án này cứ như thế không chút che giấu vạch trần trước mặt hắn, hơn nữa còn là do Triển Chiêu dùng những lời bình tĩnh như thế nói ra, hắn không khỏi có chút áp không được lửa giận đột ngột bốc lên trong lòng, nhịn không được nhăn mày, trong ngữ khí mang theo mấy phần trách cứ, “Các con đều là nam tử, thứ tình cảm đoạn tụ này đi ngược lễ giáo luân thường, hai người các con đều là anh hiệp giang hồ, con còn có chức quan trong người, sao có thể hồ đồ như thế?”


Nhưng Triển Chiêu chỉ nhẹ nhàng cười, trong nụ cười mang theo mấy phần không chút bân tậm: “Có hồ đồ hay không, nay đều đã không còn quan trọng nữa rồi…” Mạng y không còn bao lâu, còn có thể nói gì?


Nhìn biểu tình trong nháy mắt trở nên mờ mịt của Triển Chiêu, Bách Lý Tuyệt Diễm chợt cảm giác bao nhiêu lời muốn nói đều bị nuốt lại vào bụng, muốn nói gì cũng không cách chi ra được khỏi miệng.


Tương Dương Vương bị bắt giam vào ngục, sau khi tam ti hội thẩm, tội danh bức cung mưu phản xem như đã định, Triệu Trinh niệm tình lão là con cháu hoàng gia, lột bỏ vương tước, ban thưởng phủ đệ cho hắn an dưỡng tuổi già. Nhưng người sáng suốt đều biết, đây chính là án tù chung thân, hắn sẽ bị giam cầm cả đời.


Những quan viên trong triều và các địa phương từng âm thầm qua lại với Tương Dương Vương, dù ngoài sáng hay trong tối đều phải chịu liên lụy, Triệu Trinh nhìn thì có vẻ tâm tính thiếu niên, kì thực đã ra tay thì rất gọn gàng, trong âm thầm lặng yên đã dẹp bỏ tất cả vây cánh của Tương Dương Vương.


Về phía Đoạn Sầu Viện, cây đổ bầy khỉ tan, tổ chức sát thủ có tiếng của hắc đạo chỉ trong một buổi chiều đã tan thành mây khói, ngay cả thân phận viện chủ của Tạ Ngọc Thụ cũng đã bị phụ thân của gã, Thu Phong đường chủ, biết chân tướng, vì thế đã một chưởng đánh rơi gã xuống vực, sinh tử chẳng biết, hạ lạc không rõ.


Những bang phái giang hồ xem Tương Dương Vương như chỗ dựa vững chắc, dưới Vô song lệnh đã tan đàn xẻ nghé.
Những điều này, đều là sau này, khi Triển Chiêu trên đường đi tìm Đường Huyên, trong kinh dùng bồ câu đưa tin cho Bách Lý Tuyệt Diễm, Bách Lý Tuyệt Diễm nói lại y mới biết được.


Từ khi y bị mù, mọi việc đều trở nên bất tiện, phủ Khai Phong không thể đi được nữa, mỗi ngày chỉ có thể u buồn ở trong phòng, không có việc gì làm.


Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, Triển Chiêu liền theo phụ mẫu vào ở trong Hầu phủ tại kinh thành của Bách Lý Tuyệt Diễm, đồng thời, lảng tránh không chịu gặp Bạch Ngọc Đường. Mạng y không còn lâu nữa, gặp mặt chẳng bằng không gặp. Vì vậy Bạch Ngọc Đường mỗi ngày đều mấy lần đến cửa xin gặp, thậm chí còn xông vào Hầu phủ ra tay đánh luôn mấy thân binh Bách Lý Tuyệt Diễm an bài trước cửa phòng Triển Chiêu, nhưng Triển Chiêu đều cắn răng mặc kệ.


Y biết y làm thế này là không đúng, tuy đã cùng Ngọc Đường quyết ý bên nhau, có chuyện gì cũng nên thẳng thắn thành khẩn đối mặt, thế nhưng, y cuối cùng vẫn rất sợ, lúc Ngọc Đường ở trên lằn ranh sinh tử, y đã ôm quyết tâm cùng hắn đồng sinh cộng tử, hôm nay đến phiên mình, y quả thật rất sợ Ngọc Đường cũng mang quyết tâm như thế, nếu không tránh hắn, chẳng lẽ muốn hắn mắt mở trừng trừng nhìn y ly thế, sau đó đến hoàng tuyền bích lạc tìm y?


Cũng may tình huống thế này chưa kéo dài được bao ngày thì có một tin tốt khiến tất cả mọi người đều vui mừng không thôi truyền đến, tung tích Đường Huyên đã có người tìm được, nhưng không phải từ người trong quan phủ do Triệu Trinh cùng Bát hiền vương và Bách Lý Tuyệt Diễm phái ra, cũng không phải người trong giang hồ do Triển Dịch Huyền, Bạch Ngọc Đường phái ra, người tìm được Đường Huyên, là Bách Lý Kinh Nhiên và Mạc Phong cùng quay về Bách Thảo Cốc tìm hiểu tin tức, Bách Thảo Cốc dù sao cũng là y dược thế gia, ít nhiều cũng biết rõ hành tung của Hạnh Lâm lão tổ, nhưng cũng chỉ biết được vị trí đại khái, không cách nào tìm được địa điểm chính xác.


Nhưng mà, dù là như thế, cũng đủ khiến Bách Lý Tuyệt Diễm và Hàn Âm cực kỳ mừng rỡ, ngay lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa hành trang, muốn dẫn Triển Chiêu cùng đi tìm người. Triển Diệu không an tâm, vốn cũng muốn đi theo, lại bị Triển Dịch Huyền ngăn cản, lần này nếu tìm không được Đường Huyên, tính mạng Triển Chiêu tất sẽ khó giữ, đứa nhỏ này bị nhà hắn ‘chiếm mất’ hơn mười năm, những ngày tháng cuối cùng này, vẫn nên để lại cho cha mẹ ruột của nó đi vậy!


Tìm được tin tức của Đường Huyên, Triển Chiêu không cho phép ai báo cho Bạch Ngọc Đường, trái lại còn sai người truyền đi tin giả, nói Đường Huyên mấy tháng trước từng xuất hiện tại Lạc Dương. Bạch Ngọc Đường không gặp được Triển Chiêu, liền biết con mèo ngốc này lại chui rúc vào sừng trâu (*đâm đầu vào ngõ cụt), kế hiện nay chỉ có mau chóng tìm được Đường Huyên, giải độc cho y, như thế mới có thể cởi ra khúc mắc của con mèo ngốc kia, vì vậy cũng không suy nghĩ nhiều, liền đơn thân độc mã tiến đến Lạc Dương tìm người.


Lúc Triển Chiêu tỉnh lại, đầu óc còn có chút hỗn loạn.


Đêm qua trời mưa, y nửa đêm mất ngủ liền mở cửa lắng nghe tiếng mưa, nhưng lại quên mất mưa đêm lạnh giá, mà thân thể y thì không thể so được trước kia, vô ý liền bị cảm lạnh, sáng nay vừa dậy liền thấy đầu đau người nặng, bị Hàn Âm quở trách cho một tăng. Trong thuốc uống buổi trưa tựa hồ có thành phần an thần, uống xong chưa được bao lâu liền nặng nề ngủ mất, cho đến tận khi vừa rồi ngoài xe có tiếng ầm ỹ mới bị đánh thức.


Triển Chiêu đỡ người ngồi dậy, dùng tay chải chải lại mớ tóc tán loạn, trong mơ mơ hồ hồ, nghe được ngoài xe ngựa hình như có người đang lớn tiếng la hét gì đó, sau đó mới phát giác xe ngựa đã ngừng lại, mà phụ mẫu đều không còn ở trên xe nữa.


Ngoài xe có người quát lớn: “Thiếu gia nhà ta coi trọng xe của mấy người là vinh hạnh của mấy người, nhiều lời như vậy làm gì? Cầm tiền đi, để xe lại?”


Triển Chiêu hơi nhíu mày, hiện tại… hẳn là ban ngày ban mặt nhỉ? Sao trên quan đạo lại có người dám cướp? Hơn nữa không cướp tiền cướp sắc mà lại chỉ cướp một chiếc xe ngựa? Tuy xe ngựa phụ thân chuẩn bị rộng rãi thoải mái hơn hẳn xe bình thường, bốn con ngựa cũng đều là lương câu thịt chắc chân dài, nhưng nói sao đi nữa, trực tiếp cướp tiền không phải sẽ nhanh hơn sao?


“Ta không có thời gian lằng nhằng với các ngươi, nhanh tránh ra, nếu không, đừng trách ta không khách khí!” Nghe thanh âm, Triển Chiêu liền biết phụ thân đang rất không vui.


Lắc đầu, y mò mẫm xuống xe ngựa, đứng nơi cửa xe, hướng về phía vừa rồi truyền đến thanh âm của Bách Lý Tuyệt Diễm hỏi: “Phụ thân, mẫu thân, xảy ra chuyện gì vậy?”


“Chiêu Nhi, đánh thức con sao?” Hàn Âm nghe tiếng quay đầu lại, thấy Triển Chiêu chỉ mặc một lớp áo đơn đi ra, nhịn không được liền cau mày, quay về xe lấy thêm áo choàng.


“Không có gì? Mấy tên nhóc con ăn chơi trác táng, cưỡi ngựa mệt rồi nên đòi xe của chúng ta!” Bách Lý Tuyệt Diễm nhàn nhạt liếc ba bốn tên thiếu gia nhà giàu cùng đám nô tài bên cạnh đang đứng ven đường diễu võ dương oai.


“Cái gì mà đòi hả? Là mua! Thiếu gia nhà ta đưa ông bạc, là ông không cần thì có!” Một tên nô tài không quen nghe có người ‘phỉ báng’ thiếu gia nhà mình thế này, lập tức lại kêu gào.


Mà lúc thiếu gia của gã nhìn thấy Triển Chiêu đứng bên cửa xe, đã sững sờ tại chỗ rồi, người bên cửa xe, áo trắng thanh nhã, tóc đen rối tung, sắc mặt tuy có chút tái nhợt, nhưng càng tăng thêm mấy phần yếu ớt.


“Mỹ nhân à…” Vị ‘Thiếu gia’ nọ nhìn Triển Chiêu, thì thào nói ra một câu, mỹ nhân hắn đã thấy vô số, thế nhưng, khí chất xuất trần thế này quả thật chưa từng thấy qua.


Triển Chiêu tuy nghe được lời ‘Thiếu gia’ kia nói, nhưng sao có thể ngờ được là đang nói mình, chỉ cảm thấy hình như có người đang đi đến bên cạnh, nắm lấy tay mình, thanh âm gấp gáp vang lên bên tai: “Tiểu thư xuất trần thoát tục, tiểu sinh vạn phần ngưỡng mộ, chẳng hay tiểu thư có nguyện cho ta biết phương danh hay không?”


Triển Chiêu chỉ cảm thấy nhiệt ý từ trên mặt nhanh chóng tràn tới toàn thân, không cần nhìn cũng biết hiện nay mặt y đã đỏ bừng bừng. Y không phải không biết dung mạo của mình rất giống mẫu thân, so với nam tử bình thường thì có vẻ nhã nhặn thanh tú hơn một chút, nhưng cũng không đến mức khiến người ta không nhận ra được là nam hay là nữ mà! Sao mà… mấy chuyện xấu hổ thế này cứ nhằm vào y vậy chứ?


Lật tay chế ngự bàn tay đang nắm lấy tay mình của đối phương, đẩy ra ngoài, không dùng nội kình, nhưng cũng đủ khiến cho vị ‘Thiếu gia’ thường ngày áo đến giơ tay cơm tới há miệng này lảo đảo lùi về sau hai bước.


Hạ thấp thanh âm, Triển Chiêu không khách khí nói: “Vị công tử này, xin nhìn cho rõ rồi hãy nói!”






Truyện liên quan