Chương 61: Hoàn lại
“Tiểu Phi.” Cửa bị đẩy ra, Triển Diệu đi vào.
“Nhị ca, ” Triển Chiêu dừng lại cước bộ vô thức của bản thân, nghênh đón Triển Diệu, mấp máy môi, nhưng cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Cha thế nào rồi?”
Triển Diệu cười cười, nói: “Vẫn vậy, gặp ai cũng mặc kệ, ” Thấy Triển Chiêu áy náy cúi đầu, vỗ vỗ vai y nói: “Kỳ thực huynh cảm tháy thái độ của cha không kiên quyết đến mức vậy đâu, nếu không phải hôm ấy hai đứa… ặc, kích thích người, có khi cũng không ồn ào thành thế này. Có trách thì trách con chuột kia kìa, chả có chút nhẫn nại nào, không không lại đi vuốt râu hùm của cha.”
“Ngọc Đường sao rồi?” Triển Chiêu hỏi có chút vô lực, từ sau khi vào từ đường, mỗi lần gặp Triển Diệu y đều không hề hỏi đến Bạch Ngọc Đường, thế nhưng, cuối cùng vẫn nhịn không được.
“Nó á hả…” Triển Diệu do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định nói thật, “Hôm đó sau khi đệ vào từ đường, nó liền khai hết với cha rồi, cha không đồng ý, nó liền… ở trước cửa thư phòng của cha quỳ gối…”
“Cái gì?” Triển Chiêu cả kinh, hỏi: “Vậy giờ sao rồi?”
“Giờ hả, đương nhiên vẫn còn quỳ trước thư phòng…” Triển Diệu nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu đã nhanh như gió phóng ra khỏi từ đường.
“Ai, Tiểu Phi…” Triển Diệu sầu não xoa xoa trán, còn chưa được phép ra rời khỏi từ đường, TIểu Phi lần này gặp phiền phức lớn rồi, ai, chuột bạch à chuột bạch, nhìn xem Tiểu Phi trầm ổn lãnh tĩnh nhà chúng ta bị ngươi lừa thành bộ dáng gì rồi kia?
Lúc Triển Chiêu chạy đến trước cửa thư phòng Triển Dịch Huyền, quả nhiên thấy Bạch Ngọc Đường đang quỳ trong sân, hạ sam tuyết trắng đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm dính bết trên người, tóc đen cũng ướt đầm đầm, có vài sợi dính sát hai bên thái dương, thoạt nhìn cực kỳ chật vật, hai ngày nay chưa ăn chưa uống, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
“Ngọc Đường…” Triển Chiêu xông lên trước ngồi bệt xuống, vội vàng hỏi: “Ngọc Đường, ngươi sao rồi?”
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, nhìn Triển Chiêu cười cười, tuy rằng vì phơi nắng mà sắc mặt trắng bệch đôi môi khô nứt, nhưng nụ cười này vẫn rực rỡ như cũ, “Ngươi sao ra ngoài rồi? Cha ngươi cho ngươi ra ngoài sao?”
Triển Chiêu lắc đầu, “Ngươi đừng để ý đến ta” y vươn tay đỡ Bạch Ngọc Đường dậy: “Đến, ngươi đứng lên trước đi.”
Bạch Ngọc Đường giãy khỏi tay Triển Chiêu, kiên quyết nhìn y, thanh âm khàn khàn nói: “Ta đã nói với cha ngươi rồi, nếu ông ấy không đáp ứng, ta sẽ cứ quỳ ở đây mãi.”
“Ngươi…” Triển Chiêu bực mình không thôi, người này trước giờ luôn kiêu ngạo ương ngạnh không bao giờ chịu thua, hôm nay lại cố chấp như vậy, “Ngươi đứng lên trước đi, đã nói rồi, chuyện này chúng ta cùng nghĩ cách, trời nóng thế này, cẩn thận say nắng!”
Nhưng Bạch Ngọc Đường chỉ lắc đầu, không nói một lời.
Triển Chiêu bất đắc dĩ, giận dữ xoay người chạy vào thư phòng của Triển Dịch Huyền.
Triển Dịch Huyền đang ngồi sau thư án đọc sách, liếc nhìn Triển Chiêu vừa mới xông vào, buông sách trong tay xuống, nói: “Con cuối cùng cũng nhịn không nổi chạy đến đây rồi à!” Nghe ngữ khí, tựa như đã mong y chạy đến đây lâu lắm rồi.
“Cha!” Triển Chiêu bình tĩnh lại, nói: “Hài nhi biết chuyện này khiến người rất khó tiếp thu, kỳ thực, hài nhi sao chẳng rõ nam tử tương luyến là đi ngược luân thường, thế nhưng, có những việc không phải trái tim có thể điều khiển được, hài nhi… đã lún sâu vào rồi. Con và Ngọc Đường đều là thật tâm, Ngọc Đường để nhiều lần vì con mà chịu trọng thương, lúc hắn hôn mê bất tỉnh, hài nhi nguyện ý dù phải trả giá thế nào cũng mong hắn mau chóng khỏe mạnh. Chúng con… đều nguyện ý vì nhau mà liều mạng. Sau khi trải qua mấy lần bước giữa lằn ranh sự sống và cái ch.ết, chúng con thật sự không thể… không thể từ bỏ. Hài nhi bất hiếu, khiến người buồn lòng. Thế nhưng, hài nhi vẫn muốn nói, xin người thành toàn cho chúng con!” Triển Chiêu vừa dứt lời, liền khuỵu người quỳ xuống.
“Nói xong rồi?” Triển Dịch Huyền kéo Triển Chiêu lên, “Con nghĩ kỹ rồi?”
Triển Chiêu gật đầu.
“Cho dù tương lai có bị người khắp thiên hạ chê cười, cũng không hối hận?”
“Không hối hận!”
“Vậy được rồi, con mang Bạch tiểu tử về đi!”
“A?” Triển Chiêu lần này thật sự giật mình đến ngẩn người, thế nào… lại dễ thế này? “Cha… người đây là… đáp ứng rồi?”
“Cha vốn cũng không định phản đối mà!” Triển Dịch Huyền nói có vẻ rất vô tội.
Triển Chiêu cảm thấy vô lực: “Vậy Ngọc Đường vì sao phải quỳ ở ngoài hai ngày?”
Triển Dịch Huyền nhún nhún vai: “Cha chỉ hỏi một câu nó dựa vào cái gì, nó tự nhiên chạy ra ngoài quỳ luôn, còn nói ta không được làm khó con nữa thì nó mới đứng dậy, nhưng hình như cha đâu có làm khó con?”
Triển Chiêu nâng tay đỡ trán, bất đắc dĩ hỏi: “Vậy người sao không bảo hắn đứng lên?”
“Cha nói rồi, nhưng thái độ nó rất kiên quyết, cha cũng hết cách!”
Triển Chiêu cảm thấy răng có chút ngứa, đành cắn răng nói: “Ngày đó người thấy con và Ngọc Đường… Người…”
“Nơi này tốt xấu gì cũng là Triển gia nhỉ? Bạch tiểu tử ở Triển gia mà còn dám làm càn vậy với con, con còn muốn cha hòa nhã với nó?” Triển Dịch Huyền nói càng thêm đương nhiên đầy lý lẽ.
“Vậy hài nhi vì sao phải đi từ đường tự sám hối?”
“Đó là nợ trước đây, dù sao cũng phải tính cho xong!”
Đến lúc này, Triển Chiêu thật sự là hết chỗ nói, cha à, đùa người ta thế vui lắm sao?
“Đã vậy, hài nhi cảm ơn cha đã thành toàn, hài nhi xin cáo lui trước!” Không chờ Triển Dịch Huyền đáp ứng, Triển Chiêu liền xoay người rời khỏi thư phòng, y sợ nếu không đi, bao nhiêu tu dưỡng của y sẽ nhanh bị hủy mất.
“Miêu Nhi, sao rồi?” Bạch Ngọc Đường mệt mỏi nở nụ cười, hỏi.
Triển Chiêu vươn tay kéo Bạch Ngọc Đường: “Được rồi, cha đồng ý rồi, về trước đi!”
“Nhanh thế sao?” Chuyện Bạch ngũ gia hắn quỳ suốt hai ngày vẫn chưa thuyết phục được, thế nào mà con mèo này mới nói hai ba câu đã giải quyết xong rồi? Dựa vào tay Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nâng người dậy, nhưng lại nhanh khuỵu xuống.
“Ngọc Đường! Sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường cau mày, nhếch miệng cười nói: “Tê rồi…”
Triển Chiêu ôm thắt lưng Bạch Ngọc Đường, để hắn tựa vào mình, khom lưng thay hắn nhẹ nhàng xoa xoa mấy huyệt đạo trên đùi, vừa thấp giọng nói: “Đáng đời, ai bảo ngươi đòi làm anh hùng.” Nghĩ đến chuyện Bạch Ngọc Đường từ đầu đến cuối bị ông cha nhà mình đùa giỡn, lại nhịn không được buồn cười, nhưng thấy Bạch Ngọc Đường một thân chật vật lại cảm thấy yêu thương, thấp giọng hỏi: “Đỡ nhiều chưa?”
Bạch Ngọc Đường cắn răng đi mấy bước lên trước, cảm giác đùi như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang thi nhau cắn, khuôn mặt tuấn tú lập tức nhăn nhúm.
“Thôi đi thôi đi.” Triển Chiêu vội vàng đỡ hắn, xoay người, khom lưng đứng trước người Bạch Ngọc Đường: “Lên đi, ta cõng ngươi về.”
Bạch Ngọc Đường thành thật không chút khách khí ôm lấy cổ Triển Chiêu, đặt thân thể nằm trên lưng y, mặt dán trên vai y, thì thào nói: “Miêu Nhi, ta ngủ một lát, quay về chuẩn bị cơm cho ta, đói rồi…”
Nghe giọng nói trên vai càng ngày càng nhỏ, Triển Chiêu nhịn không được khẽ bật cười, người này, lúc nào cũng không quên ăn uống, quả đúng là một con chuột mà!
Ở Triển gia được bảy tám ngày, bốn người Bách Lý Tuyệt Diễm liền từ biệt Triển Dịch Huyền quay về kinh.
Ngày ấy khi tính mạng Triển Chiêu bị đe dọa, Bách Lý Tuyệt Diễm không có tâm tình nhúng tay vào tất cả những việc liên quan đến vụ án Tương Dương Vương, hôm nay đã hơn một tháng, khi bọn họ quay lại kinh thành, vụ án này trên căn bản đã gần giải quyết xong xuôi. Đây cũng chính là điều Bách Lý Tuyệt Diễm và Hàn Âm mong muốn, nếu quay về quá sớm, Chiêu Nhi sợ rằng lại bị công vụ lăn qua lăn lại đến không có thời gian nghỉ ngơi.
Quay lại kinh thành, Hàn Âm như cũ muốn quay về Hàn Âm Quan trong cung, Bách Lý Tuyệt Diễm và Triển Chiêu dỗ dành khuyên nhủ liên tục mới xem như khuyên được nàng bỏ đi ý định này, cùng Bách Lý Tuyệt Diễm quay lại Bách Lý sơn trang. Triển Chiêu vốn muốn quay về phủ Khai Phong, nhưng chỉ sợ y vừa đi phụ thân lại khuyên mẫu thân không được, đành cùng mọi người về Bách Lý sơn trang trước.
Ba người vừa đến cổng sơn trang, tổng quản đã mang người ra đón, đoán chắc Bách Lý Tuyệt Diễm đã thông báo trước nên mấy câu “Tham khiến phu nhân” của mấy người này gọi cực kỳ thuận miệng. Nhìn thấy khóe môi mẫu thân nâng lên tựa hồ có chút không vui, sau đó lại khẽ cong lên mang theo mấy phần ý cười, Triển Chiêu cũng nhịn không được thầm cúi đầu mỉm cười.
Vị tổng quản nọ một đường dẫn Hàn Âm và Triển Chiêu đi đến Hòa Ý Đường, “Phu nhân mời! Triển đại nhân mời!”
Bách Lý Tuyệt Diễm đi đằng trước nghe được, quay đầu sửa lại: “Sau này phải gọi nhị thiếu gia.”
Tổng quản sửng sốt, sau đó sực hiểu ra, liên tục đáp ứng: “Dạ, dạ.”
“Hàn Nhi, Tịnh Hàn Các vẫn luôn được giữ lại cho muội, bên kia có hạ nhân quét tước mỗi ngày, muội… đi nghỉ ngơi đi!”
Hàn Âm nhìn hắn, hỏi: “Chiêu Nhi nghỉ ngơi ở đâu?”
Bách Lý Tuyệt Diễm vội nói: “Ta đã lệnh cho người dọn dẹp Khinh Sương Hiên bên cạnh Kinh Vân Các của Kinh Nhiên rồi, Chiêu Nhi sẽ ở đó.”
Hàn Âm thoả mãn gật đầu, vỗ vỗ vai Triển Chiêu, nói: “Chiêu Nhi đi nghỉ ngơi trước đi, tối nay nương nấu mấy món ngon ngon cho con.”
Triển Chiêu cười gật đầu, từ khi cả nhà đoàn tụ, mẫu thân tựa hồ luôn muốn biểu hiện cảm giác thành tựu của người làm mẫu thân.
Chậm bước đến Khinh Sương Hiên, đi đến cửa lại phát hiện Bách Lý Kinh Nhiên đang tựa trước cửa dưới tàng cây khoan thai nhìn y, Triển Chiêu có chút chần chờ, tiến lên hành lễ: “Triển Chiêu bái kiến Thiếu hầu gia!”
Bách Lý Kinh Nhiên bước nhanh lên trước cản lại, cười nói: “Đệ gọi ta như thế là không nể mặt ta rồi, sao, không muốn nhận vị anh họ này?”
“Không phải, chỉ là… còn có chút chưa quen.” Triển Chiêu xấu hổ nói.
Bách Lý Kinh Nhiên cười lắc đầu: “Cái này có gì đâu mà không quen, không quen cũng phải gọi, còn có, đệ thật không định nhận ta sao? Nói mới nhớ, ta cũng xem như một nửa ân nhân cứu mạng của đệ đó nha, tìm được hành tung của Đường Huyên cũng có một phần công lao của ta đó nha!”
Triển Chiêu bị hắn nói cho càng ngày càng xấu hổ, “Đệ không có ý đó…”
“Không có thì gọi một tiếng ca nghe xem!” Bách Lý Kinh Nhiên cười đến là giảo hoạt.
Triển Chiêu bất đắc dĩ, đành cúi đầu gọi một tiếng: “Ca…”
Trong lòng Bách Lý Kinh Nhiên nhất thời thoải mái không ít, cười hì hì đáp lại.
“Đệ lại trêu đùa người ta!” Mạc Phong từ Kinh Vân Các bước sang, thấy Bách Lý Kinh Nhiên mang vẻ mặt chột dạ nhìn anh cười liền dở khóc dở cười lắc đầu, cất tiếng chào Triển Chiêu, sau đó trực tiếp kéo Bách Lý Kinh Nhiên rời đi: “Quay về uống thuốc, cứ đến giờ này lại chạy loạn!”
Triển Chiêu buồn cười nhìn hai người đi vào Kinh Vân Các, lại nhìn Khinh Sương Hiên của mình, thầm cảm khái, nhấc chân bước vào cửa.
Ngươi không đi tìm phiền phức, phiền phức cũng kéo đến tìm ngươi. Triển Chiêu nhìn thị nữ đến truyền tin trước mắt, khẽ nhíu mày: “Cầm phu nhân muốn gặp ta? Là chuyện gì?”
Thị nữ đó khẽ cúi người: “Nô tỳ không rõ lắm, nhưng mà, trang chủ và phu nhân cũng sẽ đến.”
Đôi mày cau chặt của Triển Chiêu giãn ra, xem ra…
“Dẫn đường đi!”
Lúc Triển Chiêu đến Nguyệt Cầm Trai của Viên Mộ Cầm, Bách Lý Tuyệt Diễm và Hàn Âm đã đến nơi, nhưng Viên Mộ Cầm vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, sau khi Triển Chiêu tiến lên chào, liền đứng phía sau Hàn Âm yên lặng chờ Viên Mộ Cầm.
Không lâu sau, có tiếng bước chân từ nội đường truyền đến, Triển Chiêu nâng mắt, quả nhiên thấy Viên Mộ Cầm.
“Diễm ca, công chúa, một đường khổ cực rồi!” Viên Mộ Cầm mỉm cười thi lễ, không mất đi vẻ đoan chính.
Bách Lý Tuyệt Diễm hỏi: “Mộ Cầm, chúng ta vừa mới về, có chuyện gì quan trọng đến mức không kịp cho chúng ta thời gian nghỉ ngơi như thế?”
“Chuyện này… rất quan trọng.” Ngữ khí của Viên Mộ Cầm có chút mông lung, nhưng rất nhanh lại mỉm cười nói: “Diễm ca và công chúa gương vỡ lại lành, tiểu muội trước tiên muốn chúc mừng hai vị.”
Bách Lý Tuyệt Diễm nghi hoặc nhìn Hàn Âm, nhưng người sau chỉ mang vẻ mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm Viên Mộ Cầm.
Trước việc không ai có chút phản ứng nào với lời của mình, Viên Mộ Cầm cũng không mấy để ý, chỉ cười cười cất cao giọng nói: “Cao ngự y, ông ra đi!”
Hàn Âm chợt cả kinh, nhìn lão giả đang đi ra từ nội đường kia, bất giác đứng lên.
Cao ngự y nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm và Hàn Âm, thần tình kích động hành lễ với hai người: “Cựu thần bái kiến Bách Lý hầu gia, bái kiến công chúa điện hạ!”
“Cao ngự y, sao ông lại ở đây?” Hàn Âm kinh ngạc nhìn Cao ngự y, năm đó sau khi ông lão về quê thăm người thân thì liền mất tích, nàng đã bao phen phái người đi tìm nhưng không có chút tung tích, không ngờ lại gặp được ông ấy ở đây.
“Lúc này một lời khó nói hết! Năm đó cựu thần về quê thăm người thân, trên đường quay lại kinh thành gặp phải sát thủ do Tương Dương Vương phái ra, là Viên phu nhân phái người cứu thần một mạng, cũng là ngài ấy an bài nơi ẩn nấp sinh hoạt cho cả nhà thần, nhờ đó cả nhà thần mới có thể giữ được tính mạng. Mấy ngày trước Viên phu nhân phái người đến tìm thần, nói muốn thần đến làm chứng, thần cũng không biết phải làm chứng chuyện gì, nhưng nếu Viên phu nhân đã muốn thần đến, thần liền đến ngay.”
“Làm chứng?” Đôi mày kiếm của Bách Lý Tuyệt Diễm nhíu lại, khó hiểu nhìn Viên Mộ Cầm, hỏi: “Mộ Cầm, muội rốt cuộc là muốn gì?”
Viên Mộ Cầm không để ý đến vấn đề của Bách Lý Tuyệt Diễm mà chỉ nói với Hàn Âm: “Công chúa, người có chuyện gì thì hỏi Cao ngự y đi!”
Hàn Âm không nhìn Viên Mộ Cầm, sự kích động khi gặp được Cao ngự y đã được đè xuống, nàng nhàn nhạt mở miệng: “Cao ngự y, năm đó lúc ta hoài thai, ông là ngự y được truyền đến để chẩn trị cho ta, sau khi ông về quê không lâu, Bách Lý hầu gia xuất chinh quay về, có mời ngự y đến bắt mạch, nhưng lại chẩn ra ta mang thai chưa được đến hai tháng, vì vậy mà Hầu gia nghi ngờ ta, giờ mời ông giải thích cho Hầu gia.”
Cao ngự y kinh ngạc nhìn Hàn Âm, lại nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm, bỗng nhiên cao giọng nói: “Không thể nào, lúc lão thần về quê, công chúa đã mang thai được hơn hai tháng, Hầu gia, công chúa xác thực đã hoài thai thế tử trước khi Hầu gia xuất chinh.”
Sắc mặt Bách Lý Tuyệt Diễm trong chớp mắt thay đổi kịch liệt, tuy đã sớm biết sự thật, nhưng khi nó bị vạch trần mạnh mẽ thế này, hắn vẫn có loại cảm giác đau đớn như máu thịt bị giày xéo, chua chát cười, hắn có cái gì mà đau, người đau là Hàn Nhi, là Chiêu Nhi, là thê nhi của hắn, là thê nhi đã bị lòng nghi ngờ của hắn gây tổn thương, khiến con ruột của hắn phải chịu khổ, khiến cả nhà hắn chia ly hơn mười năm trời đằng đẵng, tất cả đều là vì hắn đã không tin tưởng.
Hàn Âm nhìn Viên Mộ Cầm trong chốc lát, rồi nghiêng mắt sang bên, hỏi: “Ngươi vì sao phải nói ra?”
Viên Mộ Cầm mỉm cười, cười đến khổ sở: “Cờ sai một nước, cả ván đều thua, ta việc gì phải cố gắng thêm nữa?”
Bách Lý Tuyệt Diễm càng không hiểu nổi, “Hai người rốt cuộc đang nói gì?”
Viên Mộ Cầm từ trong tay áo lấy ra một bình sứ đặt lên bàn, nói: “Đây là dược của ‘Quỷ dược’ Thu Hận Sinh, năm đó, muội đã thả nó vào trong trà của công chúa, khiến thai nhi trong bụng ngài ấy bị áp lại hai tháng, khiến huynh nghi ngờ ngài ấy…”
“Cái gì?” Bách Lý Tuyệt Diễm cả kinh, “Là muội? Sao muội lại hãm hại Hàn Nhi?”
Nghe được vẻ không tin nổi trong lời nói của Bách Lý Tuyệt Diễm, Hàn Âm khẽ hừ một tiếng, năm đó khi nàng bị oan uổng cũng không thấy người này lộ ra bộ dạng không tin nổi thế này.
Viên Mộ Cầm lộ ra nụ cười sầu thảm, “Diễm ca, huynh đến giờ vẫn không rõ sao?”
Bách Lý Tuyệt Diễm không khỏi nghẹn lời, việc Viên Mộ Cầm ngưỡng mộ hắn hắn không phải không biết, mấy năm nay muội ấy không để ý đến việc tuổi xuân lỡ làng, vẫn cố ý ở lại Bách Lý sơn trang giúp hắn để ý việc trong sơn trang, đối xử với hắn không có chỗ nào là không tình thâm, thì ra, đây chính là nguyên nhân khiến muội ấy xuống tay với Hàn Nhi sao?
Viên Mộ Cầm chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lần lượt đảo qua mặt ba người: “Tội nghiệt do muội tạo thành muội sẽ hoàn lại, Diễm ca, muội chỉ cầu huynh… chuyện này đừng cho Kinh Nhiên biết, thân thể của nó…”
Bách Lý Tuyệt Diễm trong lòng khổ sở, hắn sao lại muốn Viên Mộ Cầm vì hắn mà biến thành thế này, chậm rãi gật đầu, thở dài nói: “Huynh biết rồi.”
Triển Chiêu nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng chẳng rõ vì sao lại buồn bã, đột nhiên sau lưng có cảm giác kì quái, lúc quay đầu lại, đã thấy Bách Lý Kinh Nhiên mang vẻ mặt thảm đạm đứng cạnh cửa, trong lòng y căng thẳng, không khỏi thấp giọng gọi: “Thiếu hầu gia…”
“Nhiên nhi?”
“Kinh nhiên!”
Bách Lý Tuyệt Diễm và Viên Mộ Cầm đồng thời hoảng hốt hô lên.
“Di nương…” Bách Lý Kinh Nhiên hốt hoảng bước nhanh vào, tay nắm lấy hai vai Viên Mộ Cầm, run giọng hỏi: “Vì sao? Người… sao có thể làm như vậy?” Hắn đích xác đã sớm biết chuyện giữa Bách Lý Tuyệt Diễm và Hàn Âm chỉ là hiểu lầm, nhưng quyết không ngờ lại do Viên Mộ Cầm nhúng tay vào, hại hai người đến mức thế này, còn liên lụy Triển Chiêu cửu tử nhất sinh.
Viên Mộ Cầm vẫn chưa trả lời, chỉ khẽ vuốt tóc hắn, chậm rãi nở nụ cười nhu hòa: “Kinh Nhiên, con đã lớn rồi, phải học chiếu cố bản thân, hiểu không? Không được để di nương lo lắng cho con nữa!”
Bách Lý Tuyệt Diễm nắm lấy tay Viên Mộ Cầm, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ lo sợ không yên: “Di nương, người muốn làm gì?” Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy bất an, phảng phất như sắp có chuyện gì xảy ra.
Viên Mộ Cầm mỉm cười, quay lại nhìn Hàn Âm, nói: “Công chúa, ta biết ta thiếu ngài nhiều lắm, không cách nào trả được, chỉ có thể dùng cái ch.ết để bồi thường, chỉ mong ngài nể tình Kinh Nhiên là huyết mạch Bách Lý gia, đừng làm khó nó!”
Đôi mày thanh tú của Hàn Âm khẽ nhíu, lãnh đạm lên tiếng: “Ta có tư cách gì mà làm khó nó?”
Bách Lý Tuyệt Diễm nhìn vẻ tuyệt vọng lóe lên trong mắt Viên Mộ Cầm, trong lòng cũng cảm thấy hoảng hốt, “Mộ Cầm, muội không cần nói những lời này, Hàn Nhi không phải người như thế… Mộ Cầm!”
Bách Lý Tuyệt Diễm vừa định giải thích thêm nhưng ngay lập tức bị chặn lại khi nhìn thấy vết máu tràn ra từ khóe môi Viên Mộ Cầm, không khỏi sợ hãi la lên thất thanh. Bách Lý Kinh Nhiên thấy thế liền ôm chặt lấy Viên Mộ Cầm, kinh hoàng đến mức cả giọng nói cũng gấp gáp: “Di nương, người sao vậy? Người sao vậy?”
Nhưng Viên Mộ Cầm giãy khỏi tay Bách Lý Kinh Nhiên, nhìn Hàn Âm, nghẹn ngào nói: “Công chúa, những gì ta thiếu ngài, đành để kiếp sau trả lại, xin ngài đối xử tốt với Kinh Nhiên… Xin ngài đáp ứng ta…”
Hàn Âm không ngờ Viên Mộ Cầm cư nhiên lại có hành động quyết tuyệt như vậy, nhất thời cũng rất sợ hãi, liền đứng dậy lui về sau một bước nhưng bị ghế ngăn lại, thật lâu sau cũng chưa kịp có phản ứng.
“Mẫu thân, ” Triển Chiêu đứng phía sau đỡ lấy Hàn Âm, dỗ dành mẫu thân, “Người đáp ứng đi!”
Hàn Âm lấy lại được bình tĩnh rồi mới nói: “Ta sẽ không làm khó nó, nó chính là thiếu chủ của Bách Lý gia, Chiêu Nhi sẽ không tranh với nó.”
Viên Mộ Cầm biết Hàn Âm đã nói là làm, muốn nàng xem Bách Lý Kinh Nhiên như con ruột quả thật là quá mức gượng ép, nhưng có được lời bảo chứng thế này cũng đã đủ rồi. Tâm thần vừa buông lỏng, bà liền ấn vào phần bụng đã mềm xuống, Bách Lý Kinh Nhiên ôm lấy bà, trong thanh âm đã mang theo tiếng khóc nức nở: “Di nương, người cố một chút, di nương, di nương… Mạc Phong, Mạc Phong, huynh mau đến đây!”