Chương 16
Mỗi người chúng ta tựa hồ đều có thói quen kén chọn. Nếu buổi tối có người đắp chăn cho bạn, bạn sẽ sợ rằng nó không đủ ấm; nếu có người sáng sớm thức dậy làm cơm cho bạn, bạn sẽ lại cảm thấy không đủ ngon; nếu có người bỏ chút thời gian trong quỹ thời gian kín mít của họ để chơi với bạn, bạn sẽ lại cảm thấy chưa đủ hài lòng.
Thật vậy, mỗi người chúng ta, những con người lớn lên trong sự bao bọc của tình yêu, đều được dung túng đến mức trở nên tham lam quá mức, vốn không hề nghĩ rằng việc người khác đối tốt với chúng ta đều không phải là việc đương nhiên, rằng chúng ta nên thấy biết ơn, chứ không phải oán hận.
Nhưng Triển Chiêu, lại là người rất hiểu thế nào là biết ơn.
Cũng do từ nhỏ thiếu thốn sự yêu thương bảo bọc của tình thân, Triển Chiêu đã quen tự lập, một mình hoàn thành mọi việc. Nhưng điều này không có nghĩa cậu không khát cầu sự quan tâm của người khác.
Chính vì vậy, dù là bất kỳ ơn huệ nhỏ bé nào người khác mang lại, cậu cũng đều ghi khắc sâu trong tim.
Từ sau khi cùng Bạch Ngọc Đường ăn mì sốt gia vị, cậu đã mười tối liên tục không đổi món, có khi là Bạch Ngọc Đường dẫn đi ăn, có khi là mua mang về. Nguyên nhân bất quá chỉ vì một câu nói “Ăn ngon” của cậu.
Vì vậy, tuy Bạch Ngọc Đường cũng thấy kỳ quái “Quái thật, có người thích ăn mì sốt gia vị đến vậy sao”, nhưng mỗi ngày vẫn mua cho cậu ăn.
Kì thực bây giờ, chỉ cần ngửi thấy mùi mì này ở trong miệng cũng thấy buồn nôn rồi, nhưng Triển Chiêu vẫn khẽ cười cười mang mì nuốt xuống.
Lúc còn rất nhỏ, mẹ không ở bên cạnh, bữa cơm trưa hồi tiểu học của Triển Chiêu đều là do dì giúp việc chuẩn bị. Món ăn phong phú, nhìn vào đều khiến người khác thèm thuồng mơ ước, thế nhưng cậu lại không muốn ăn, ăn được một nửa đã thấy muốn bỏ. Đến một ngày, đứa trẻ ngồi kế bên vừa tức giận lại ao ước nhìn cậu nói, “Mẹ cậu tốt thật, mỗi ngày đều làm đủ loại món ăn ngon cho cậu. Cậu xem của tớ…”
Đứa bé đưa hộp cơm trưa của mình ra.
“Thịt kho dưa chua, măng xào trứng, trông cũng không tệ.” Tuy không thể so với mấy món của cậu, nhưng nhìn rất vừa miệng, còn rất dụng tâm mà xếp thành hình trái tim. “Ăn không ngon sao?”
Đứa bé lắc lắc đầu, “Ăn rất ngon”, nói rồi làm vẻ mặt rất thảm thương, “Lần đầu ăn thì rất ngon, tớ nói mẹ hôm sau cũng làm món này, nhưng tớ đã ăn món này một tuần rồi, mẹ ngày nào cũng làm món này cho tớ, ba muốn đổi món khác cũng không được.”
Là vì yêu thương, nên chỉ vì từ “thích” của con mà cứ thế vô thức làm theo, cảm giác này Triển Chiêu đến giờ vẫn chưa từng trải qua.
“Vậy tớ đổi với cậu nha?”
“Vậy không được đâu, của cậu ngon như vậy.”
“Không sao đâu, dù sao tớ cũng không ăn hết.”
Thế là những ngày sau, đứa bé Triển Chiêu vẫn chưa được mười tuổi gần như ăn thịt kho dưa chua và măng xào trứng suốt một tháng, nhưng ngày nào cũng ăn hết sạch, cái bụng nhỏ căng tròn.
Thậm chí có một hôm, Triển Chiêu len lén gọi điện cho cha và mẹ kế đang sống ở Mỹ, “Mẹ, mẹ có biết tráng trứng không?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi rồi hỏi, “Tiểu Chiêu, dì nấu cơm ăn không ngon sao? Mẹ đổi người cho con nha?”
“Không cần đâu.” Đôi mắt vốn tràn ngập hi vọng trở nên ảm đạm, “Mẹ, chúc ngủ ngon.”
Sau đó cúp máy.
Nhiều năm như vậy, cha cũng được, mẹ cũng được, Triển Chiêu kì thực luôn hi vọng sẽ có người, nắm tay cậu dắt đi chợ, hỏi cậu, “Tiểu Chiêu, con thích ăn gì?”
Sau đó, dù phải ăn cải trắng một tháng, cậu cũng cam lòng.
Thế nhưng không có, cậu chỉ có thể đổi cơm hộp với bạn học, cảm nhận thứ tình cảm vốn dành cho người khác. [Tiểu tiểu Chiêu đáng thương TT^TT ra đây với chị nè, cưng muốn ăn gì, chị nấu cho cưng ăn TT^TT]
Thế nhưng hiện tại, có Bạch Ngọc Đường, chỉ vì một câu “Ăn ngon” của cậu, không chút nghi ngờ, dù trễ cách mấy, cũng sẽ đi mua mì cho cậu.
Bạch Ngọc Đường mang đến sự ấm áp cậu chưa từng có, cậu quý trọng còn không kịp, sao có thể cự tuyệt.
Mỗi một lần đều ăn sạch đến miếng cuối cùng trong tô.
“Thật tình chứ tôi chưa thấy qua người nào thích ăn mì như cậu.” Bạch Ngọc Đường phẩy phẩy tay về phía cậu, “Tôi có biết một tiệm pizza gần đây, có muốn đi ăn thử không?”
Sờ sờ cái bụng vì uống quá nhiều nước mà căng tròn như cái trống con, Triển Chiêu rất vui vẻ gật gật đầu, “Ừ.”
“Tôi nghe nói tiệm pizza này rất nổi tiếng, có thể ăn tại chỗ, cũng có giao hàng tận nơi, rất tiện.”
Triển Chiêu cắn một miếng, vì cậu cũng thường hay ra vào những quán ăn cao cấp, nên ăn rồi cũng không biết món này có ngon hay không. Nhưng ngước thấy nhãn thần dò hỏi của Bạch Ngọc Đường, cũng không biết là do căng thẳng hay do lễ phép, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói một câu “Ăn ngon.”
Nhãn thần của Bạch Ngọc Đường phát sáng lấp lánh, “Tôi biết mà, món Bạch Ngọc Đường tôi đã nhìn trúng, nhất định là ngon rồi. Cậu thích như vậy, mai lại mua cho cậu.”
Khóe miệng Triển Chiêu nhếch nhếch thành một góc bất đắc dĩ.
Quả nhiên, ngày tiếp theo Bạch Ngọc Đường tan tầm xong trực tiếp đến tiệm pizza mua về, vốn đổi món cũng không phải là việc không tốt, nhưng trên tay Bạch Ngọc Đường còn thêm một bao đựng mì sốt gia vị nữa.
“Bạch Ngọc Đường, nhiều như vậy, sao tôi ăn hết được.”
Bạch Ngọc Đường nghĩ thấy cũng đúng, tiểu Miêu nhi này bình thường cũng không ăn nhiều, lần này không dễ gì mới tìm được hai món cậu ta thích ăn, dù sao cũng muốn cho cậu ta ăn thật no.
“Không sao, tôi ăn chung với cậu.”
Có câu “Thiên tác nghiệt vưu khả thứ, tự tác nghiệt bất khả hoạt” (*Trời gây nghiệt có thể thứ, tự gây nghiệt không thể tha).
Ăn đến lần thứ ba, Bạch Ngọc Đường nhìn đống đồ ăn trước mắt đã thấy buồn nôn. Hắn không có thói quen ăn một món mấy ngày liên tiếp, không nghĩ tới đến lúc tự thử nghiệm lại biến thái như vậy.
Về khoảng này, Triển Chiêu đúng thật là anh hùng a.
Dù sao đi nữa, bụng Bạch gia gia thì lớn, mà ai kêu hắn đáp ứng Triển Chiêu sẽ cùng ăn chung với cậu, vì vậy cũng không thể quay về tình trạng muốn ăn gì thì ăn như hồi trước nữa. Nếu không thể đổi phương thức hợp tác, vậy thì đổi món ăn là được rồi.
“Triển Chiêu, hôm nay tôi phát hiện một quán ăn Thái ngon lắm, chúng ta đi…”
“Quán cơm Đông Bắc kế bên mới khai trương…”
“Quán Trạng Nguyên cũng không tệ.”
…….
Bạch Ngọc Đường mang Triển Chiêu đi ăn mỹ thực khắp nơi, mới phát hiện manh mối, chỉ cần là món hắn giới thiệu, Triển Chiêu đều khen ngon.
Người này đúng thật là người thật thà, tự nhiên ăn mì nhiều ngày như vậy.
Mình cư nhiên còn tưởng đã cướp mất hai món ưa thích của cậu ta mà ái ngại thật lâu.
Nhưng tiểu Miêu nhi này cũng quá gầy đi, mỗi ngày đổi món hảo hảo tẩm bổ cho cậu ta mới được. Mấy người xem, sắc mặt cậu ta gần đây rất tốt, mà đương nhiên, có Ngũ gia đọc truyện cổ tích cho nghe trước khi ngủ, rồi còn dẫn đi ăn biết bao là món ngon, tiểu tử này ăn ngon ngủ ngon, thân thể không tốt mới lạ.
Không biết vì sao, hai người vốn cũng chưa sống cùng nhau được bao lâu, nhưng lại cảm thấy rất hợp ý, cũng không thấy có cái gì không ổn.
Điều này đối với Bạch đại thiếu gia vốn không thích gần người lạ, xem như đã phá kỷ lục rồi.
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, từ trong túi áo lấy ra một vật bằng kim loại màu đồng to cỡ hộp diêm đưa cho Triển Chiêu.
“Này là cái gì?” Vật nằm trong tay khá nặng, Triển Chiêu nhìn hộp kim loại giả cổ, cảm thấy có chút kỳ quái.
“Mở ra xem đi.”
Hộp đóng rất chặt, Triển Chiêu sờ sờ một hồi, từ cái khe ở giữa tách hộp ra, bên trong có một con mèo bằng ngọc, đang nằm híp mắt ngủ gật.
“Ở trong chợ đồ cũ tình cờ thấy, thấy rất hợp với cậu.” Bạch Ngọc Đường cười cười, “Nhưng cái này cũng không phải hàng thật, chỉ là nhất thời cao hứng, cậu không cần trả lại tôi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang kinh ngạc đến đờ ra, không đem con mèo nhỏ cất đi, cho rằng cậu không thích nên đưa tay lấy lại.
Triển Chiêu gấp gáp đem đồ ôm vào lòng, “Tôi muốn mà.”
Bạch Ngọc Đường cười mãn nguyện, “Đợi mai mốt tôi tìm được đồ thật, sẽ mua cho cậu một cái.”
Triển Chiêu gật gật đầu, cũng không biết vì sao mình lại trẻ con như vậy, nhưng Bạch Ngọc Đường đi kế bên lại thấy rất vui vẻ.
Hai người ăn uống no nê thì từ quán đi ra, Triển Chiêu đi ở đằng sau, tay lâu lâu lại sờ sờ hộp thiếc trong túi trước ngực, trên môi nở nụ cười trước đây chưa từng có.
Sự tình phát sinh tiếp theo xảy ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Triển Chiêu vẫn biết Bạch Ngọc Đường luôn ở trong tình trạng nguy hiểm, vì vậy luôn an bài bảo tiêu bên cạnh hắn, đồng thời nghiêm cấm hắn đến nơi vắng người. Nhưng cậu lại không nghĩ đến, dù là tại nơi đường xá đông đúc, cũng sẽ có kẻ một tay che trời dám gây sự.
Bảo tiêu phía trước đi nhanh lên trước vài bước, mở cửa xe cho hai người. Còn Bạch Ngọc Đường, đứng trước cửa, dưới ánh mặt trời, quay đầu, nhìn cậu cười, “Ha, mèo bệnh, cậu đi đường chậm quá đó.”
Sau đó hướng phía cậu, giơ tay ra.
Cũng chỉ là trong một khoảng khắc rất ngắn ngủi, Triển Chiêu thấy một điểm hồng hồng nhỏ nhỏ ở vị trí ngay giữa mi tâm (*giữa hai hàng lông mày) Bạch Ngọc Đường.
“Bạch Ngọc Đường.”
Hầu như là phản xạ có điều kiện, Triển Chiêu nắm lấy bàn tay đang hướng cậu đưa ra của Bạch Ngọc Đường, đấy mạnh về bên phải.
Khí lực lớn chưa từng có, Bạch Ngọc Đường bị đẩy té đụng vào vách tường.
Một tiếng súng đồng thời vang lên.
Tất cả mọi động tác như bị quay chậm lại, Bạch Ngọc Đường thấy một viên gì đó đang bay rất nhanh về hướng ngực Triển Chiêu, người kia bị xung lực cực đại của viên đạn bắn bay ra, rơi xuống bên cạnh hắn.
Hắn nhìn thấy Triển Chiêu ôm ngực, mày nhăn lại, hướng hắn cười suy yếu, gian nan giật giật khóe môi, sau đó từ từ nhắm mắt lại trước mắt hắn.
“Triển Chiêu.”
Một cơn đau đớn trước nay chưa từng có đánh mạnh vào đại não, như một tia sét đánh ngang bên tai, Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng kêu khóc của bản thân, giãy dụa muốn đi qua, thân thể nhưng lại không nghe lời té ngã trên mặt đất. Trong mơ hồ, chỉ thấy mấy người bảo tiêu hướng phía mình chạy tới.
“Triển Chiêu…”
————————————–
Nếu có bạn nào thắc mắc món mì sốt gia vị bạn Chiêu ăn suốt 10 hôm là mòn gì thì vào coi hình này nhé:
Món này có đôi khi được làm giống spaghetti, nhưng nó không phải spaghetti mà là món Trung Quốc, tên gốc nó là thế này: 打卤面, Việt Nam mình chả thấy nên mình tr.a không được, tên mình dịch trong truyện là dịch từ tên tiếng anh đó.
Lúc dịch chương này cảm động rưng rưng luôn á TT^TT
Còn chương tiếp theo là chương mình rất thích, là chương bước ngoặt thứ nhất của truyện <3
Nếu hôm nay dịch thêm được chương mới, sẽ post chương tiếp theo tối nay, còn không thì các bạn đợi mai hoặc mốt nhé ~