Chương 20
Tuy rất muốn đem tất cả mọi chuyện nói với Miêu Nhi, về chuyện kiếp trước của hai người, một mình chống chọi thật sự rất cô đơn, nhưng hắn không biết Triển Chiêu rốt cuộc đã nhớ ra được bao nhiêu, trong tiềm thức có thể hay không giống hắn, mơ thấy những giấc mơ kỳ quái, sau cùng đem tất cả những chuyện này kết luận thành nghĩ ngợi lung tung. Hắn cũng không biết ban đêm Miêu Nhi nằm mơ, có hay không suy nghĩ kỹ về cảm thụ của cậu dành cho hắn. Nhưng hiện tại hắn cái gì cũng không thể làm, duy chỉ có thể cho phép bản thân giúp Bạch Cẩm Đường giải quyết triệt để lão Triệu Tước.
Mấy ngày này người của Thanh Long đã bắt đầu liên lạc với Bạch Cẩm Đường, hai đàn em tinh anh của hắn là Bạch Mã và Bạch Hổ [=.=”] đã bắt đầu đến Bạch thị làm ở những vị trí trọng yếu, tình hình mới nhất của Bạch thị lúc nào cũng nằm trong vùng thông tin của hắn. Hắn hiện tại biết Triệu Tước không chỉ là cánh tay thứ hai của Bạch thị, mà còn có quan hệ nhất định với Hắc Xà hội, một tổ chức vốn đã biến mất trên giang hồ 20 năm trước. Có tin tức cho biết lão chính là Nhị đương gia của Hắc Xà hội năm đó, sau trận bạo loạn 20 năm trước, Đại đương gia của Hắc Xà hội biến mất không ai biết tin tức, Nhị đương gia thay mặt giải tán Hắc Xà hội, đem tiền đổ vào Bạch thị, cùng người quản lý của Bạch thị lăn lộn nhiều năm, nhưng hiện tại không vừa mắt con của ông ta, nên muốn chiếm luôn địa vị.
Hơn nữa theo tài liệu Bạch Cẩm Đường cung cấp, mấy năm nay số cổ phiếu Triệu Tước nắm trong tay ngày một tăng, ngoài số cổ phiếu do công ty cấp thưởng, còn có rất nhiều là do lão thu mua. Bằng không chỉ với vị trí Phó tổng, hắn không thể có nhiều tiền dư như vậy. Vì vậy, Bạch Ngọc Đường cho rằng người này có giao thiệp với xã hội đen. Nếu thực sự đúng là vậy, việc tóm Triệu Tước sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Hơn nữa Bạch Ngọc Đường phát hiện ngoài hắn, còn có một thế lực đang quan sát đến từng bước đi của Triệu Tước, chỉ là vẫn chưa có hành động, cũng không biết là địch hay bạn. Nếu là bạn thì tốt, thêm một người đối phó lão, mình cũng đỡ tốn một chút lực, nếu là địch, vậy thì nhân tiện nhổ cỏ nhổ tận gốc, tránh cho sau này để cỏ mọc thành bụi.
Đem tư liệu để lại kệ sách, Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại gọi cho anh cả.
Kì thực bình thường Bạch Ngọc Đường có việc đều tìm anh tư Tương Bình thương lượng, trong mấy ông anh thì anh ấy thông minh nhất. Nhưng việc lần này quan hệ khá lớn, nếu thật có liên hệ với Hắc Xà hội, nhất định sẽ ảnh hưởng đến Thanh Long bang. Lô Phương dù sao cũng là người đứng đầu Ngũ thử, có chuyện gì, vẫn phải để anh ấy làm chủ.
“Anh cả.”
“Đã biết trước tiểu tử chú sẽ gọi cho tôi mà, lão tư đã báo trước với anh, xem ra lần này chú thật muốn làm một vụ lớn hả?”
“Vâng, anh cả, nhưng em cần anh giúp.”
“Đừng nói nhảm đi, anh em không phải để ngó chơi.”
“Anh cả.” Bạch Ngọc Đường ngập ngừng, “Em muốn bí mật xuất ra tin tức chúng ta có giao thiệp với xã hội đen.”
Hiện tại Thanh Long bang đã tẩy trắng thành công, nhưng vẫn còn rất nhiều ghi chép chưa được tiêu hủy hết, có thể nói cục diện vẫn còn phải từ từ từng bước tìm lối ra, hiện tại tung ra tin tức như vậy, xác thực không phải chuyện tốt.
Nhưng Lô Phương cũng không cự tuyệt, năm anh em bọn họ, từ trước đến nay không vứt bỏ người nào, huống chi là cậu em năm này, vốn làm gì cũng có lý do.
“Được.”
Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, cảm kích trả lời, “Cám ơn anh cả.” Sau đó còn chưa cho Lô Phương kịp thở, lại nói thêm, “Em còn cần 1000 vạn.”
Thực lực của Triệu Tước rốt cuộc lớn mạnh bao nhiêu, Bạch Ngọc Đường không biết. Nhưng miễn cưỡng cũng có thể đại khái đoán được, có thể tìm người ám sát hắn giữa phố đông người, có thể biến đương gia Bạch thị thành người tàn phế, lão ta có lẽ chính là kẻ chiến thắng lớn nhất trong vụ án tiêu diệt Hắc Xà hội 20 năm trước. Lão chính là con hắc xà chân chính, nếu không chú ý, kẻ ch.ết có thể là chính hắn.
Không có thế lực lớn mạnh, không thể đụng vào lão.
Hiện nay việc điều tr.a cá nhân trong thành phố rất nghiêm ngặt, Triệu Tước đại khái cũng không dám tùy tiện phạm tội, lúc này cho lão một chút kích thích, mới có thể bắt lão có phản ứng lại. Để làm được điều này, một là phải có thế lực xã hội đen, hai là phải có tiền.
Hai thứ này cụ thể mà nói Bạch Ngọc Đường đều không có, nhưng có thể dùng.
Như vậy, cũng là chuyện tốt.
Lô Phương ngừng một lát lâu quả nhiên đáp ứng, “Được rồi, anh sẽ sớm kêu lão Vương mang qua cho chú, có chuyện gì chú cứ liên hệ với lão Vương. Hiện giờ nếu phát tin ra, sự tình sẽ phiền phức hơn xưa, để tránh bị nghi ngờ, chú tốt nhất là xử lý mấy chuyện của đàn em cho tốt.”
“Cám ơn anh cả.” Hắn thật lòng rất cảm kích, 5 người bọn họ trải qua mấy năm cực khổ mới lập được giang sơn, chỉ cần thêm chút thời gian nữa là có thể chân chính thoát khỏi hắc đạo, nhưng tại thời điểm quan trọng này, vì yêu cầu nho nhỏ của cậu em năm hắn, việc nguy hiểm vậy cũng không ngần ngại đáp ứng.
Bốn ông anh này, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều không kết nghĩa lầm.
Cúp điện thoại của Lô Phương, Bạch Ngọc Đường ngay lập tức gọi cho cậu bạn Lữ Phương đang làm cho tạp chí kinh tế nổi tiếng nhất hiện nay, nhờ cậu ta giúp cho một việc.
Trước khi cúp máy, tên đó còn vỗ ngực bảo chứng, “Yên tâm đi, việc của Bạch ngũ gia cậu tôi sao dám sơ suất, cậu cứ chờ xem tin tức Bạch thị ngày mai đi.”
Cuối cùng hắn gọi điện thoại cho Bạch Cẩm Đường.
Ngày thứ hai, các phương tiện truyền thông đều phát ra tin về hướng phát triển của Bạch thị. Báo cáo tài chính cho năm mới rất sáng sủa, lợi nhuận rất lớn, giá cổ phiếu vì thế cũng tăng mạnh. Cùng lúc đó, các tờ tuần báo bình luận kinh tế lâu năm trong nước cũng đăng các bài báo phân tích không kiêng dè về hướng phát triển của Bạch thị. Trước sự quan tâm trước nay chưa từng có này của công chúng, giá cổ phiếu của Bạch thị càng ngày càng phình to.
Tất cả những việc này, đều nằm trong dự liệu của Bạch Ngọc Đường.
Nhưng lại nằm ngoài dự đoán của Triệu Tước.
Buổi chiều cùng ngày, Triệu Tước đã cùng một vị cổ đông lớn đạt thành thương nghị một vụ chuyển nhượng cổ phiếu, chỉ cần hợp đồng này có hiệu lực, Triệu Tước lão sẽ không còn là nhân vật thứ 2 của Bạch thị, 28% cổ phiếu trong tay lão sẽ trực tiếp thành 45%, Bạch Cẩm Đường chỉ có 40% cổ phiếu Bạch thị, đến lúc đó lão không cần lo sợ thế lực của Bạch gia, có thể giành được quyền quyết lược trong Bạch thị.
Nhưng lão không ngờ được vào thời điểm mấu chốt này, cư nhiên lại có người nhảy vào phá đám.
Tin tức trên các báo sáng đều đăng tin giá cả thị trường của Bạch thị đang tăng vọt. Điều này khiến lão già vốn đã thỏa thuận giao dịch xong với lão cũng tạm thời thay đổi chủ ý, đòi tăng giá thêm 50%.
Đúng là tên ăn thịt người, nhưng cũng chỉ có một cách duy nhất này.
Cuối cùng chỉ có thể đáp ứng, tiền hai ngày sau sẽ chuyển, hợp ước đến lúc đó sẽ ký.
Dù sao số tiền này sau này cũng có cách lấy lại.
Nhưng đến phút cuối cùng, lại có người không cho lão đường sống.
Sau khi Dịch Trung quay về nhà sau buổi giao dịch, lại có một vị khách không ngờ đến tìm.
Vị khách trẻ có vẻ ngoài tám phần giống Bạch Cẩm Đường đến xin gặp, nhân tiện, còn cầm theo một ngàn vạn nhân dân tệ.
“Đây chỉ là tiền đặt cọc, hai phần ba tiền còn lại, một tháng sau tôi sẽ chuyển cho ông.”
17% cổ phần, vốn chỉ trị giá tám trăm vạn, dù hiện nay có tin tức lợi nhuận công ty tăng mạnh, nhưng cũng không ngờ có người muốn mua lại với giá ba ngàn vạn.
Dịch Trung suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cự tuyệt. Việc này đương nhiên không phải do lão là người có đạo nghĩa, việc đã đáp ứng với Triệu Tước không thể nuốt lời, vì trên thực tế lão đã nuốt lời rồi. Lão sở dĩ quyết định như vậy, vì tiên đoán được giá trị của đám cổ phiếu này.
Buổi sáng tin tức vừa ra, buổi chiều đã có người muốn mua cổ phiếu với giá gấp 4 lần, hơn nữa còn là một người trẻ tuổi như vậy. Dịch Trung đoán chừng sau lưng cậu ta có một thế lực rất lớn, hoặc nắm trong tay tin tức nào đó đằng sau. Sao cũng được, khẳng định giá trị của đám cổ phiếu này càng lớn hơn. Đem dâng cho người khác chi bằng lưu lại cho mình.
Vì vậy lão đã từ chối Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường làm ra vẻ bất đắc dĩ, lại có chút đáng tiếc, nhưng cũng rất có phong độ mà cáo từ, để lại số liên lạc.
Lúc rời khỏi nhà họ Dịch, tâm tình hắn cực kỳ thoải mái.
Bạch Ngọc Đường cũng không phải kẻ phá gia chi tử, số tiền lớn như vậy, không thể xài lung tung, cũng may lão già Dịch đó bất quá cũng chỉ là lão già trí thức dởm thối nát, đạo hạnh (*công phu luyện tập) cũng thực chưa đủ.
Bạch Ngọc Đường không tốn một cắc, ngồi không hưởng lợi, hiện tại chờ xem lão già Triệu Tước chó cùng rứt giậu, tự chui đầu vào lưới.
Nhìn nhìn đồng hồ đã 5 giờ rồi, Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại cho Bội Bội, sau đó chạy xe hướng đến Triển thị.
Triển Chiêu lại lần nữa thấy cái kẻ nào đó toàn thân một bộ dạng punk rock, cưỡi mô tô cười nham hiểm.
“Tôi không ngồi xe của cậu.” Đừng đùa chứ, mệt mỏi nguyên một ngày, giờ làm gì còn khí lực mà ngồi mô tô, cậu nhưng vẫn chưa quên hồi trước bị Bạch Ngọc Đường chơi ác ra sao nha.
“Sẽ không đâu.” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu lại, “Cậu hiện tại đâu giống hồi trước, cậu lúc đó sắc mặt trắng xanh, cả người như sắp bị gió thổi bay, giờ tốt hơn nhiều rồi, sắc mặt hồng nhuận. Thời tiết thế này, không đua xe đúng là có lỗi với bản thân mà.”
Sắc mặt Triển Chiêu nhanh chóng chuyển sang xanh mét, “Tôi không rảnh rỗi chơi với cậu.”
Xoay người bỏ chạy.
Nhưng cậu đã xem thường sự vô lại và sức mạnh của Bạch Ngọc Đường rồi.
Sau một hồi lôi lôi kéo kéo, cậu không phản kháng lại được bao nhiêu, bị lôi lên đằng sau xe. Động cơ mô tô lúc đó cũng phát ra tiếng nổ máy “Brừm, brừm”.
Triển Chiêu ngẩn người, sau cùng hướng gã bảo tiêu đang muốn tiến đến ngăn cản phất phất tay, hai tay vốn để bên hông, theo sự khởi động của xe mô tô, đưa lên ôm lấy eo Bạch Ngọc Đường.
“Miêu Nhi, làm tốt lắm, Bạch gia gia đưa cậu đến chỗ này hay lắm.”
Nơi được gọi là rất hay, chẳng qua chỉ là một căn nhà kho chứa công cụ mà hồi còn thiếu niên Bạch Ngọc Đường chạy xe loanh quanh tự mình phát hiện được. Nằm ở một nơi bí mật bị che khuất trên sườn núi, nếu không phải do lần đó hắn bị thương, căn bản không thể biết được nơi này.
Có vẻ như không có ai sử dụng, nhưng qua một đoạn thời gian hắn đã sửa chữa lại. Càng về sau, nơi đây được Bạch Ngọc Đường xem như địa bàn của hắn, là nơi hắn tìm về khi muốn tâm hồn an tĩnh lại.
Nơi này, không có ai khác biết, ngay cả Bội Bội cũng không biết.
Nhưng Triển Chiêu không giống như vậy, Triển Chiêu là linh hồn của hắn, là huyết nhục của hắn, bất luận là thứ gì, hắn đều có thể chia sẻ cùng cậu.
“Ở nơi này ngắm sao, vừa gần vừa tự nhiên.” Bạch Ngọc Đường nằm bên cạnh Triển Chiêu, đưa tay chỉ chỉ cái lỗ to trên trần nhà. “Miêu Nhi, cậu nói xem cảm giác như vậy có giống dĩ thiên vi cái địa vi nhục (*xem trời là màn đất là chiếu) không.”
Trả lời hắn chỉ là tiếng ngáy nhè nhẹ.
Bạch Ngọc Đường ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của Triển Chiêu, trên mặt là nụ cười hạnh phúc, sau đó nghiêng người, đặt lên môi Triển Chiêu một nụ hôn khe khẽ.
“Miêu Nhi, nhanh thôi. Chờ tôi giải quyết hết mọi chuyện, tìm được cách thật tốt nói cho Bội Bội, tôi sẽ mãi mãi ở bên cậu.”
Lại nằm xuống lần nữa, trong nháy mắt đó, Bạch Ngọc Đường đã bỏ lỡ, đôi mắt mờ mịt yên lặng khẽ mở của Triển Chiêu.