Chương 38

Biết sẽ rất có lỗi với Bội Bội và Nguyệt Hoa, nhưng Triển Chiêu đã không thể quan tâm nhiều chuyện như vậy, nếu sự nhu nhược của cậu cuối cùng sẽ dẫn đến sự biến mất của Bạch Ngọc Đường, cậu một điểm cũng không muốn, vì vậy, tuy cảm thấy rất có lỗi, nhưng quyết định dứt khoát muốn vĩnh viễn cùng một chỗ với Bạch Ngọc Đường.


Bạch Ngọc Đường biểu hiện càng nôn nóng hơn Triển Chiêu. Triển Chiêu vừa đáp ứng thì chưa đầy 2 ngày sau, hắn đã định tốt nhà thờ để cử hành hôn lễ ở Mỹ, hôn kỳ là nửa tháng sau, đến lúc đó Triển Chiêu có muốn chạy cũng không được.


Dạo gần đây, Triển Chiêu có thời gian sẽ đến bệnh viện thăm Bội Bội, nhưng đều không được đáp lại. Cậu chỉ có thể ngồi ngoài phòng bệnh suốt một tiếng, sau đó chầm chậm rời đi.


Có lúc sẽ tình cờ gặp Nguyệt Hoa, cô đều đau lòng nói cậu quay về. Triển Chiêu biết Nguyệt Hoa nhất định sẽ đem chuyện của cậu và Bạch Ngọc Đường nói cho Bội Bội, e rằng vài ngày nữa con bé sẽ tìm gặp cậu. Không quan tâm chuyện sẽ thế nào, còn chưa nói rõ với Bội Bội, sẽ luôn thấy không an tâm.


Thời gian nửa tháng từng chút từng chút trôi qua, Bạch Ngọc Đường mỗi ngày đều vội vã chạy ngược chạy xuôi, chính là muốn bố trí hôn lễ của bọn họ cho thật tốt. Tuy ai cũng biết việc này, nhưng không một ai được mời tới dự.


Theo như ý Bạch Ngọc Đường, mấy ông anh không nói gì, nhưng trong lòng đại thể vẫn không tiếp thu, cha mẹ và bác của Triển Chiêu thân phận khá xấu hổ, mời đến lại không biết phát sinh chuyện gì. Ngược lại Bội Bội, Nguyệt Hoa mà đến thì sẽ đau lòng. Những người khác, không quan hệ, cũng không cần kiêng dè, vì vậy hôn lễ chỉ có hai người bọn họ.


available on google playdownload on app store


Đợi một ngày trước hôn lễ thì bắt đầu bay sang đó là được.
Mà một ngày trước khi xuất phát, Bội Bội cuối cùng đã quyết định gặp Triển Chiêu.
Câu đầu tiên khi gặp nhau là, “Anh, anh thật sẽ cùng Bạch Ngọc Đường kết hôn sao?”


Nếu là yêu đương thì còn có thể chia tay, nhưng kết hôn rồi, chính là đã đóng dấu chủ định, Bạch Ngọc Đường đời này sẽ thật sự không còn là của cô nữa.


Cô tức giận như thế, tức giận đến không thể khống chế chính mình, muốn tự mình tổn thương bản thân. Cô thậm chí khẳng định bản thân nhất định một câu cũng không muốn nói với Triển Chiêu, nhưng hiện tại lại nhẹ giọng ép cơn tức xuống hỏi, “Anh, anh thật muốn cùng Bạch Ngọc Đường kết hôn sao?”


Đây là lúc cô uất ức nhất, từ lúc còn rất nhỏ, luôn luôn cao ngạo không chịu cúi đầu, hiện tại lại vì Bạch Ngọc Đường…


Nhưng Bạch Ngọc Đường đối với cô mà nói thật sự rất quan trọng, ký ức nhiều năm bên nhau, nếu mất đi Bạch Ngọc Đường, cô sợ rằng không thể yêu người khác được nữa.
Huống hồ, cô đã nhớ lại Bạch ngũ gia đã ái mộ ngàn năm ấy.


Nếu thật sự có nhân quả tuần hoàn, những nỗ lực vô hối cô dành cho Bạch Ngọc Đường kiếp trước, đã đủ để khiến cô chìm đắm trong mối tình này. Bội Bội không cảm thấy bản thân là người đại ái vô cương (*tấm lòng từ bi bác ái vô biên), sẽ vì người khác mà suy nghĩ. Sự thực thì, cô bất quá chỉ là một cô gái nhỏ, có chút quá mức chấp nhất với tình yêu của mình, cơ bản không cảm thấy mình có gì sai.


Chỉ có thể trách, sinh bất phùng thời (*sinh không đúng lúc), hoặc là gặp không đúng người.
Mà điều này, Bội Bội đều không muốn nghĩ đến, cô chỉ muốn Bạch Ngọc Đường, ai cũng không cần.


Nhưng lúc Triển Chiêu đối mặt với chất vấn của cô thì, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, không có nửa điểm phủ nhận.
Cũng không muốn phủ nhận.


Nếu nói hai người họ đứng ở hai đầu quả cân trong cuộc chiến ái tình này, thì Triển Chiêu bất quá chỉ là vì thân phận xấu hổ, còn Bội Bội đã hoàn toàn mất đi lợi thế quan trọng nhất.
Triển Chiêu có thể hạnh phúc, bởi vì Bạch Ngọc Đường sẽ không quan tâm đến giới tính của cậu.


Nhưng Bội Bội không thể, vì Bạch Ngọc Đường không yêu cô.
Vì vậy, nếu có việc gì có thể ngăn cản hai người đến với nhau, dù vô sỉ thế nào, dù khiến cô khinh bỉ chính mình thế nào, cô cũng sẽ làm.
“Anh, anh không thể ở cùng anh ấy. Không thể.”


Triển Chiêu ngồi kế bên giường cô, rất kiên định lắc đầu, ngữ khí xác thực rất ôn nhu, “Xin lỗi, Bội Bội, việc này anh sợ rằng không thể làm được.”


“Không thể làm được sao?” Bội Bội nắm lấy cánh tay cậu, “Là vì cái gì, vì anh tin rằng hai người kiếp trước là tình nhân sao, là Bạch Ngọc Đường nói với anh như vậy sao?”


Cảm thấy rất kinh ngạc với lời Bội Bội nói ra, nhưng vẫn lắc đầu, “Không phải, nếu thật muốn nói về chuyện kiếp trước, anh một chút cũng đều không nhớ, anh và Bạch Ngọc Đường, luôn là của hiện tại.”


“A a.” Bội Bội cười điên loạn thả tay cậu ra, “Anh nói như vậy chỉ là đang lừa chính mình đúng không? Vì anh căn bản cái gì cũng không nhớ. Để em nói anh nghe, kì thực anh căn bản không phải là tình nhân kiếp trước của anh ấy.”


Vừa nghe một câu đó, tim Triển Chiêu đánh thịch một cái, không thể nói là không để ý. Thế nhưng cậu tận lực ổn định tâm tình, hỏi lại một câu, “Em nói như vậy, là có ý gì?”


“Có ý gì? Anh tự mình không cảm thấy kỳ quái sao? Anh cái gì cũng không nhớ, nếu kiếp trước anh và Bạch Ngọc Đường có cảm tình sâu sắc như vậy, làm sao có thể một chút cũng không nhớ?”


“Bởi vì anh, bởi vì…” Triển Chiêu muốn nói gì đó để che dấu sự hoảng loạn trong tim mình, nhưng lời ra đến môi, lại không biết nói làm sao cho tốt. Bội Bội nói không sai, cậu một điểm cũng không nhớ ra.


Nhưng cậu sẽ không vì vậy mà có gì hiềm khích với Bạch Ngọc Đường, không đáng, cũng không nên.
“Anh, Triển Chiêu đó của Bạch Ngọc Đường, đã sớm ch.ết rồi, em tận mắt nhìn thấy y hồn phi phách tán, anh không phải y, anh chỉ là người chiếm lấy thân thể y mà thôi.”


“Vậy sao?” Triển Chiêu nhàn nhạt đáp, che dấu bất an không rõ trong lòng, “Xin lỗi, Bội Bội, có vài chuyện, anh không thể quá để ý.”


Để ở bên Bạch Ngọc Đường, cậu có thể không quá để ý lý do thoái thác này, vì vậy ngày hôm sau Triển Chiêu vẫn như cũ lên máy bay bay sang Mỹ, mà Bạch Ngọc Đường, vì công ty lúc này có việc nên bị lưu lại, nhưng hắn hứa sáng hôm sau nhất định sẽ sớm bay sang cùng cậu.


Triển Chiêu trước khi đi cười khổ, ngàn vạn lần không nên xảy ra biến cố gì.
Cậu đã hạ quyết tâm lớn như thế để ở bên Bạch Ngọc Đường, sợ nhất chính là có biến cố gì.
Mà sợ cái gì thì chính cái đó lại đến.


Sáng tinh mơ, Triển Chiêu ngồi trong nhà thờ đợi, hôm qua nấu cháo nguyên đêm với Bạch Ngọc Đường, cảm thấy có chút xấu hổ với hành động quyến luyến của bản thân, nhưng Bạch Ngọc Đường không chịu buông điện thoại, cũng chỉ có thể thuận theo ý hắn.


Kết quả lúc treo điện thoại đã là hai giờ sáng hôm sau, sau đó cũng ngủ không được, bò dậy nhìn mặt trời mọc ở nước Mỹ, trong lòng nghĩ lúc này chắc Bạch Ngọc Đường đã đến sân bay, lòng lại thấy ngọt ngào.


Cứ thế lại càng không ngủ được, Ngọc Đường cũng không cho cậu gọi điện, cậu cứ thế ngoan ngoãn ngồi đợi trong nhà thờ. Vì vậy mặc dù Triển Chiêu trong lòng cứ thấp thỏm không yên, cậu vẫn đến nhà thờ thật sớm, một mình ngồi trên ghế hướng tượng Thánh cười ngây ngốc.


Thật khó tưởng tượng mình sẽ cùng một người nam nhân kết hôn, hơn nữa người này còn từng là chồng sắp cưới của em gái. Thế sự thật vô thường, mấy năm trước lúc vừa thấy Bạch Ngọc Đường, chính cậu đã mắng chửi trong lòng cái tên tiểu tử kiêu ngạo đó không dưới mười lần, đảo mắt một cái hai người đã thành thân mật như vậy.


Thời gian cứ từ từ trôi đi, thời gian đã định cũng đã qua, Triển Chiêu có chút lo lắng, gọi điện cho Bạch Ngọc Đường, nghe giọng nữ trong máy nói mấy câu điện thoại đã bị khóa, tự tưởng tượng cũng thấy buồn cười, lúc này Ngọc Đường hẳn đã ở trên máy bay, chính mình lại gấp gáp thế này làm gì.


Cúp điện thoại, vẫn có chút nóng ruột nhìn đồng hồ, 8 giờ 15 phút, lẽ nào máy bay bị trễ giờ?
Đợi đến lúc 9 giờ, Bạch Ngọc Đường vẫn chưa tới, điện thoại của Bội Bội lại đến. Cô chỉ nói một câu.
“Anh, Ngọc Đường sẽ không đến đâu.”


Trong lòng cứ không ngừng thuyết phục bản thân, nhưng sau khi cúp điện thoại, Triển Chiêu vẫn khẩn trương gọi điện cho Bạch Ngọc Đường.
Khóa máy, khóa máy, khóa máy.
Lòng từ từ chìm xuống, Triển Chiêu thay đổi sự nôn nóng vừa nãy, yên lặng ngồi.
Sau đó mục sư đi đến.


“Son, where is the other one, it’s time to start.” (Con trai, người kia đâu rồi, đến giờ bắt đầu rồi?)
Triển Chiêu yếu ớt cười, “He got something important to do, shall you wait a little time?” (Cậu ấy có việc quan trọng cần làm, ngài chờ thêm một lát được không?)
Mục sư gật đầu, “Ok.”


Kim đồng hồ chạy rất chậm, nhưng thời gian cứ từ từ trôi đi, Triển Chiêu rất có quy luật cứ hai tiếng lại gọi điện thoại một lần cho Bạch Ngọc Đường, các cặp vốn xếp sau bọn họ đều đã lần lượt cử hành xong nghi thức tuyên thệ, Bạch Ngọc Đường thế nhưng một chút tin tức cũng không có.


Tim Triển Chiêu từng chút từng chút trở nên hoang vắng, nếu nói không để ý lời Bội Bội, dường như là không có khả năng, vì Triển Chiêu thủy chung không sao quên được, lần đầu tiên Bạch Ngọc Đường thay lòng, là vì nhớ lại chuyện trước kia. Nếu hắn đối Triển Chiêu đó thật lòng yêu sâu sắc như vậy, vậy cậu đến cuối cùng có đủ lập trường kiên định tin vào cảm tình của hai người hiện giờ không?


Nếu đúng như lời Bội Bội nói, cậu không phải Triển Chiêu, vậy nếu Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu đó đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này, có thể hay không sẽ đi theo, đến cả việc cân nhắc tâm tình của cậu cũng không cần.


Khoảng cách gọi điện từ hai tiếng thành ba tiếng, sau đó thành bốn tiếng.
Lúc gặp lại vị mục sư quen thuộc vào hôm sau, Triển Chiêu không biết mình chính xác đã gọi đến cuộc điện thoại thứ chín hay thứ mười rồi.
Vẫn như cũ, không có tín hiệu trả lời.


Cũng nên từ bỏ rồi, nếu thật không có được, vì sao phải cố cưỡng cầu.
Triển Chiêu đứng dậy, hướng vị mục sư già khẽ gật đầu, sau đó từng bước từng bước hướng cửa đi.


Tim đã ch.ết lặng, nhưng toàn thân trên dưới đều đau đớn. Sau khi gặp Bạch Ngọc Đường, bệnh tình đã hồi phục từng chút từng chút giống như mất đi sự áp chế, bắt đầu điên cuồng tấn công thần trí cậu. Triển Chiêu chợt nhớ tới cảnh tượng lúc còn nhỏ, toàn thân cắm đầy ống. Trong lòng đau đớn, ôm ngực nôn ra một ngụm máu tươi.


– – “Năm 24 tuổi sẽ gặp gỡ quý nhân, nếu được sẽ phúc thái an khang, trường thọ bách niên, còn không… sẽ là vạn kiếp bất phục.”–
Cậu quả nhiên, đã mất Bạch Ngọc Đường rồi sao?


Mục sư nhìn Triển Chiêu nôn ra máu, gấp gáp chạy lại đỡ, nhưng Triển Chiêu chỉ hướng ông cười cười, tránh khỏi đôi tay đang đưa ra đỡ của ông, sau đó đem nhẫn trong tay giao cho mục sư, “It’s useless.” (nó vô ích rồi.)
Thẳng lưng mà đi.






Truyện liên quan